Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127 - Kiều diễm
ừ đó tới nay, mỗi ngày cuối tuần, Triệu Hi Thành sẽ đến phòng Chu Thiến. Tiểu Mạt thường né tránh đi. Có đôi khi anh xem cô học, khi rảnh thì cùng cô nói chuyện phiếm, hoàn toàn không có hành vi quá trớn nào. Có đôi khi, anh cũng sẽ muốn ôm chặt lấy cô nhưng mỗi khi định hành động lại bị đôi mắt trong sáng của cô cản lại, ngay cả anh cũng thầm mắng mình không làm được việc gì nên hồn. Thứ sáu, anh ở văn phòng gọi điện thoại cho Chu Thiến, nói với cô rằng chủ nhật sẽ đến chỗ cô. Đổi lại là trước, sao mà anh phải gọi điện trước làm gì, cứ thế đi qua là được, còn gọi cho hoa văn là tạo niềm vui bất ngờ. Nhưng giờ anh cũng biết, thỉnh thoảng bất ngờ thì có thể là gia vị cuộc sống nhưng nếu quá nhiều lần bất ngờ thì lại thành không tôn trọng người khác
Đáng mừng là, Thiệu Lâm chưa từng từ chối yêu cầu của anh nên trong lòng anh cũng luôn vui vẻ, đầy hi vọng. Nhưng lần này, đầu dây bên kia dịu dàng nói:
- Chủ nhật á, không được, em bận rồi
Triệu Hi Thành xoay ghế, có việc? Chủ nhật chẳng phải cô được nghỉ sao
- Em bận gì?
Giọng anh nhẹ nhàng như đang hỏi em muốn ăn gì vậy.
Đầu bên kia truyền đến tiếng Thiệu Lâm cười khẽ, dịu dàng, ấm áp như chiếc lông chim nhỏ cọ vào lòng anh khiến lòng anh mềm mại vô cùng
- Chiều chủ nhật em được đi mua sắm, buổi sáng muốn đọc lại sách nên không có thời gian cho anh được.
Triệu Hi Thành thầm nói: trước kia đã bao giờ cô dành thời gian cho anh đâu, đều là anh lặng lẽ ngồi bên cô thôi.
- Vậy được rồi
Giọng nói có chút tủi thân, bình thường vì không làm ảnh hưởng việc học của cô mà vẫn nhịn không gặp, chỉ mong cuối tuần đến thăm cô. Xem ra tuần này ngay cả cơ hội này cũng không có
Anh thở dài, chẳng có cách nào. Giờ anh phải học cách tôn trọng cô.
Ai ngờ Thiệu Lâm nói:
- Thứ bảy anh có rỗi không, hay là thứ bảy anh đến nhé
Triệu Hi Thành thoáng ngẩn ngơ, sau đó là mừng như điên. Thiệu Lâm đang hẹn anh, Thiệu Lâm đang hẹn anh? Đây là chứng tỏ cho điều gì? Chứng tỏ Thiệu Lâm đang dần đón nhận anh
- Có rỗi, có rỗi
Triệu Hi Thành liên thanh đáp, giọng nói kích động. Không rỗi cũng phải rỗi.
Chu Thiến khẽ cười:
- Vậy được rồi, thứ bảy anh đến nhé.
Sau đó cúp máy.
Tiểu Mạt ở bên tặc lưỡi:
- Quá ngọt ngào, làm người ta ghen tỵ muốn chết mà.
Chu Thiến cười:
- Ngọt ngào? Cậu nhìn thấy ở đâu ra?
Tiểu Mạt kéo tay cô đến trước gương, chỉ vào bóng cô trong gương nói:
- Tự cậu nhìn đi, nụ cười này có ngọt ngào không
Chu Thiến nhìn gương, cô gái trong gương ánh mắt long lanh, hai má ửng hông, đầu mày khóe mắt không che khuất được ý cười
- Chẳng phải là cô gái đang yêu sao? Tiểu Mạt trêu ghẹo
Chu Thiến vuốt mặt như có chút đăm chiêu rồi nói:
- Bọn mình còn chưa đến bước đó, nhưng anh ấy rất cố gắng, mình có thể cảm nhận được.
- Vậy cậu cũng cố gắng một chút mới được, một người cố gắng sẽ rất vất vả.
Tiểu Mạt đi đến phòng bếp:
- Được rồi, không còn sớm nữa, phải nấu cơm rồi. Mai mình qua chỗ Triệu Viện Viện
Chu Thiến đi theo vào:
- Thật ra cậu không cần cố ý né đi đâu, bọn mình cũng có làm gì đâu
Tiểu Mạt bĩu môi:
- Ai thèm làm bóng đèn chứ, Triệu Hi Thành tuy không nói nhưng mắt nhìn mình như đao ý, mình sợ lắm…
Cơm chiều chỉ nấu đơn giảm, Chu Thiến và Tiểu Mạt nấu nhanh. Tiểu Mạt vừa rửa rau vừa nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, mình vẫn thắc mắc, cậu muốn cho Kiều Tranh hết hi vọng với Thiệu Lâm thì sao không nói rõ chân tướng cho anh ấy biết? Như vậy anh ấy mới có thể hoàn toàn hết hy vọng!
Chu Thiến đang vo gạo, nghe xong thì thoáng dừng tay rồi nói:
- Mình không muốn để anh ấy biết sự thật.
- Vì sao? Thực ra, Kiều Tranh là người cần được biết nhất? Tiểu Mạt nghi hoặc
Chu Thiến lại vo gạo, vo gạo xong đổ vào nồi, cắm cơm rồi mới nói:
- Chuyện này mình muốn giấu anh ấy cả đời. Nếu mình không nói, anh ấy vĩnh viễn không biết chân tướng. Anh ấy sẽ mãi mãi không biết Thiệu Lâm mà mình yêu đã biết mất. Anh ấy sẽ chỉ nghĩ, Thiệu Lâm mất trí nhớ rồi thay lòng đổi dạ. Nghĩ do vận mệnh trêu ngươi, tuy rằng có thể đau lòng nhưng chỉ là nhất thời. Nhưng nếu để cho anh ấy biết Thiệu Lâm vì anh mà sống không tốt, thậm chí còn qua đời thì đó mới là sự đả kích lớn nhất. Anh ấy sẽ mãi mãi sống trong đau khổ, tự trách, cả đời sẽ không thể giải thoát
Chu Thiến khẽ thở dài, sắc mặt ảm đạm:
- Đó là điều mình không muốn nhìn thấy nhất. Mình cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Với mình mà nói, mình thà để người mình yêu thay lòng đổi dạ, chỉ cần anh ấy còn sống, vui vẻ thì cũng hơn việc anh ấy mãi mãi dời xa nhiều. Anh Kiều Tranh hẳn cũng sẽ như vậy, mình hiểu anh ấy
Tiểu Mạt khẽ gât đầu:
- Cậu nói cũng đúng, như vậy anh ấy mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, chỉ sợ sẽ không quên Tống Thiệu Lâm nhanh như vậy được
- Thời gian sẽ làm phai mờ mọi thứ, chỉ cần mình sống tốt, anh ấy sẽ nghĩ rằng Thiệu Lâm sống tốt mà dần buông tay, hơn nữa…
Chu Thiến nhớ tới cô gái xinh đẹp tên Thượng Quan Nhược Tuyết:
- Bên cạnh anh ấy thực ra có người con gái rất tốt, chỉ là anh vẫn không chịu mở lòng đón nhận mà thôi. Chỉ cần cô gái đó đủ kiên nhẫn thì sẽ khiến anh ấy thay đổi.
Tiểu Mạt vỗ vai Chu Thiến:
- Cậu yên tâm, Kiều Tranh nhất định sẽ hạnh phúc, anh ấy… là người tốt…
Chu Thiến khẽ nói:
- Đúng thế, là người rất tốt, rất tốt
Người đàn ông tươi cười dịu dàng đó, người đàn ông đã cho cô sự ấm áp vô tậ, là người mà cả đời này cô luôn chân thành chúc phúc
Ngày hôm sau, sáng sớm Tiểu Mạt đã mang sách và đồ trang điểm đến kí túc xá tìm Lý San và Triệu Viện Viện. Chu Thiến nhân lúc Hi Thành còn chưa đến mà dọn dẹp lại phòng một lần, giặt giũ quần áo
Khoảng 9h, Triệu Hi Thành đến
Anh mang theo sữa và một bịch nước hoa quả nói:
- Anh không đến sớm chứ
Sáng sớm anh đã tỉnh giấc, cố ý nhịn đến bây giờ mới tới. Để cho người khác nhiều thời gian chuẩn bị, nhất là con gái chính là bí kíp Tiểu Lợi lén truyền thụ cho anh
Chu Thiến nhận đồ trong tay anh, cười nói:
- Đến vừa khéo, em vừa làm xong việc nhà, giờ muốn đi chợ mua đồ ăn lại sợ anh đến mà không gặp, còn đang lo lắng
Triệu Hi Thành hứng thú:
- Mua đồ ăn?
Dường như chỉ cần ở bên cô, bất kể là làm gì cũng trở nên rất thú vị.
- Anh có muốn đi không?
- Được, anh rất hứng thú
Chu Thiến cười, đại thiếu gia này, chỉ sợ còn chẳng biết chợ là cái gì. Cô thấy trán anh có mồ hôi, nhớ tới việc anh phải xách đồ đi bộ đến tận tầng 5, đúng là làm khó Tổng giám đốc luôn đi thang máy
Lòng Chu Thiến có cảm giác ấm áp. Cô rót nước cho anh nói:
- Uống nước, nghỉ ngơi chút đi, đầu đầy mồ hôi rồi
Triệu Hi Thành đón lấy chén nước trong tay cô, chỉ là nước lọc bình thường mà cũng có cảm giác ngọt ngào thấu tim gan
Triệu Hi Thành nghỉ ngơi xong, hai người đi chợ. Đi xuống tầng, Triệu Hi Thành định đi về phía xe của mình, Chu Thiến vội giữ chặt anh lại cười nói:
- Không cần đi xe, đi bộ chỉ hết mấy phút thôi
Cô kéo tay anh đi về phía trước vài bước, vừa định buông tay thì Triệu Hi Thành lại nắm lấy tay cô rồi đổi thành anh kéo cô đi. Chu Thiến thoáng run lên nhưng cũng không giãy ra, khóe miệng cười dịu dàng, đi nhanh vài bước để đuổi kịp anh. Anh quay đầu nhìn cô, dịu dàng cười, ánh mắt sáng trong
Ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp chiếu vào bọn họ, hai người đều yên lặng, chậm rãi đi về phía trước, tay gắt gao nắm chặt, cũng đôi khi nhìn nhau. Hình ảnh này vô cùng ấm áp, lãng mạn
Ra ngoài khu nhà ở không quá xa chính là một chợ truyền thống. Chợ rất lớn, có đủ mọi thứ. Ở dãy phố đầu chợ còn bày rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng. Giờ là lúc đông người nhất, ồn ào náo nhiệt, tỉnh thoảng nghe tiếng mặc cả, tiếng người bán hàng la hét
Triệu Hi Thành nhìn quanh, rất hiếu kì. Chu Thiến dẫn anh đến chỗ bán gà, mua một con gà. Bà chủ quán cầm đao thành thục mà hạ sát tính mạng chú gà, Triệu Hi Thành nhăn mày, không đành lòng. Vẻ mặt này xuất hiện trên mặt anh, tuy có chút buồn cười nhưng Chu Thiến lại cảm thấy rất đáng yêu.
Sau đó, bọn họ đi mua ớt xanh, Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến mặc cả, cảm thấy rất thú vị nên lúc mua rau, anh cũng nóng lòng muốn thử.
Cải thìa hai đồng một cân, Triệu Hi Thành nói:
- Một đồng có bán không?
Mặt Chu Thiến biến thành 囧, có người mua rau mua nửa giá sao? Mặt chủ quán cũng tái mét:
- Không cần tiền, tặng cho cậu đó
Chu Thiến kéo tay anh đi, Triệu Hi Thành đắc ý:
- Chẳng lẽ anh đẹp trai đến mức này? Mua rau cũng không cần trả tiền?
Chu Thiến đen mặt, miệng giật giật
Phía sau, chủ quán lầu bầu:
- Mặc tây trang, mua đồ ăn mặc cả còn không nói nhưng còn cò kè hơn cả phụ nữ, đúng là thời đại thay đổi…
Lời nói truyền vào tai, mặt Triệu Hi Thành biến thành 囧, Chu Thiến cười to. Anh nhìn cô cười tươi như hoa thì cũng không kìm lòng được mà cười rộ lên theo
Về đến nhà đã gần 11 giờ
Chu Thiến nấu ăn, Triệu Hi Thành cũng chạy vào phòng bếp theo, la hét muốn giúp. Chu Thiến nhờ anh rửa rau
Anh cởi áo vest, bên trong lào áo sơ mi xanh nhạt, anh cởi bớt cúc cổ, xắn tay áo để lộ ra da dẻ nâu đồng.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, chân tay lóng ngóng. Tuy rằng đã rất cẩn thận nhưng nước văng tung tóe, khắp bếp chỗ nào cũng có lá rau
Chu Thiến thấy vậy thì không khỏi than:
- Có đúng là anh đang giúp không vậy?
Cô đẩy anh ra khỏi phòng bếp. Đúng lúc này, Chu Thiến không cẩn thận mà đạp phải một chiếc lá cây, cả người mất thăng bằng trượt chân. Triệu Hi Thành vội đỡ cô lại
Đến khi hai người phản ứng lại thì Chu Thiến đã bị Triệu Hi Thành ôm chặt vào lòng
Triệu Hi Thành nhìn cô, ánh mắt dần sâu thẳm. Hai má cô vì sự hoảng sợ khi nãy mà ửng hồng, ngực phập phồng, mắt long lanh như có một lớp sương mỏng, đôi môi phấn hồng mềm mại. Tim Triệu Hi Thành đập loạn.
Chu Thiến hơi giãy, đang định bảo anh buông mình ra nhưng môi vừa hé thì Triệu Hi Thành đã cúi đầu, bịt kín môi cô
Nụ hôn cuồng nhiệt, bao nhiêu tình cảm chất chứa bùng nổ trong một khắc này. Hơi thở nóng rực, thân hình nóng bỏng, đôi môi cũng cực nóng, không khí khắp phòng vô cùng nóng
Chu Thiến chỉ cảm thấy đất trời hôn ám, đầu óc trống rỗng, bên tai là hơi thở dồn dập của anh, triền miên nỉ non. Một khắc này, tim cô cũng đập loạn. Cô nóng lòng, vươn tay ôm cổ anh
Trong phòng bếp nhỏ hẹp, đôi nam nữ ôm nhau gắt gao. Lửa nóng kiều diễm đó khiến cho mặt trời cũng phải thẹn thùng mà trốn sau những đám mây
Đáng mừng là, Thiệu Lâm chưa từng từ chối yêu cầu của anh nên trong lòng anh cũng luôn vui vẻ, đầy hi vọng. Nhưng lần này, đầu dây bên kia dịu dàng nói:
- Chủ nhật á, không được, em bận rồi
Triệu Hi Thành xoay ghế, có việc? Chủ nhật chẳng phải cô được nghỉ sao
- Em bận gì?
Giọng anh nhẹ nhàng như đang hỏi em muốn ăn gì vậy.
Đầu bên kia truyền đến tiếng Thiệu Lâm cười khẽ, dịu dàng, ấm áp như chiếc lông chim nhỏ cọ vào lòng anh khiến lòng anh mềm mại vô cùng
- Chiều chủ nhật em được đi mua sắm, buổi sáng muốn đọc lại sách nên không có thời gian cho anh được.
Triệu Hi Thành thầm nói: trước kia đã bao giờ cô dành thời gian cho anh đâu, đều là anh lặng lẽ ngồi bên cô thôi.
- Vậy được rồi
Giọng nói có chút tủi thân, bình thường vì không làm ảnh hưởng việc học của cô mà vẫn nhịn không gặp, chỉ mong cuối tuần đến thăm cô. Xem ra tuần này ngay cả cơ hội này cũng không có
Anh thở dài, chẳng có cách nào. Giờ anh phải học cách tôn trọng cô.
Ai ngờ Thiệu Lâm nói:
- Thứ bảy anh có rỗi không, hay là thứ bảy anh đến nhé
Triệu Hi Thành thoáng ngẩn ngơ, sau đó là mừng như điên. Thiệu Lâm đang hẹn anh, Thiệu Lâm đang hẹn anh? Đây là chứng tỏ cho điều gì? Chứng tỏ Thiệu Lâm đang dần đón nhận anh
- Có rỗi, có rỗi
Triệu Hi Thành liên thanh đáp, giọng nói kích động. Không rỗi cũng phải rỗi.
Chu Thiến khẽ cười:
- Vậy được rồi, thứ bảy anh đến nhé.
Sau đó cúp máy.
Tiểu Mạt ở bên tặc lưỡi:
- Quá ngọt ngào, làm người ta ghen tỵ muốn chết mà.
Chu Thiến cười:
- Ngọt ngào? Cậu nhìn thấy ở đâu ra?
Tiểu Mạt kéo tay cô đến trước gương, chỉ vào bóng cô trong gương nói:
- Tự cậu nhìn đi, nụ cười này có ngọt ngào không
Chu Thiến nhìn gương, cô gái trong gương ánh mắt long lanh, hai má ửng hông, đầu mày khóe mắt không che khuất được ý cười
- Chẳng phải là cô gái đang yêu sao? Tiểu Mạt trêu ghẹo
Chu Thiến vuốt mặt như có chút đăm chiêu rồi nói:
- Bọn mình còn chưa đến bước đó, nhưng anh ấy rất cố gắng, mình có thể cảm nhận được.
- Vậy cậu cũng cố gắng một chút mới được, một người cố gắng sẽ rất vất vả.
Tiểu Mạt đi đến phòng bếp:
- Được rồi, không còn sớm nữa, phải nấu cơm rồi. Mai mình qua chỗ Triệu Viện Viện
Chu Thiến đi theo vào:
- Thật ra cậu không cần cố ý né đi đâu, bọn mình cũng có làm gì đâu
Tiểu Mạt bĩu môi:
- Ai thèm làm bóng đèn chứ, Triệu Hi Thành tuy không nói nhưng mắt nhìn mình như đao ý, mình sợ lắm…
Cơm chiều chỉ nấu đơn giảm, Chu Thiến và Tiểu Mạt nấu nhanh. Tiểu Mạt vừa rửa rau vừa nói:
- Nói đi cũng phải nói lại, mình vẫn thắc mắc, cậu muốn cho Kiều Tranh hết hi vọng với Thiệu Lâm thì sao không nói rõ chân tướng cho anh ấy biết? Như vậy anh ấy mới có thể hoàn toàn hết hy vọng!
Chu Thiến đang vo gạo, nghe xong thì thoáng dừng tay rồi nói:
- Mình không muốn để anh ấy biết sự thật.
- Vì sao? Thực ra, Kiều Tranh là người cần được biết nhất? Tiểu Mạt nghi hoặc
Chu Thiến lại vo gạo, vo gạo xong đổ vào nồi, cắm cơm rồi mới nói:
- Chuyện này mình muốn giấu anh ấy cả đời. Nếu mình không nói, anh ấy vĩnh viễn không biết chân tướng. Anh ấy sẽ mãi mãi không biết Thiệu Lâm mà mình yêu đã biết mất. Anh ấy sẽ chỉ nghĩ, Thiệu Lâm mất trí nhớ rồi thay lòng đổi dạ. Nghĩ do vận mệnh trêu ngươi, tuy rằng có thể đau lòng nhưng chỉ là nhất thời. Nhưng nếu để cho anh ấy biết Thiệu Lâm vì anh mà sống không tốt, thậm chí còn qua đời thì đó mới là sự đả kích lớn nhất. Anh ấy sẽ mãi mãi sống trong đau khổ, tự trách, cả đời sẽ không thể giải thoát
Chu Thiến khẽ thở dài, sắc mặt ảm đạm:
- Đó là điều mình không muốn nhìn thấy nhất. Mình cũng sẽ không để chuyện này xảy ra. Với mình mà nói, mình thà để người mình yêu thay lòng đổi dạ, chỉ cần anh ấy còn sống, vui vẻ thì cũng hơn việc anh ấy mãi mãi dời xa nhiều. Anh Kiều Tranh hẳn cũng sẽ như vậy, mình hiểu anh ấy
Tiểu Mạt khẽ gât đầu:
- Cậu nói cũng đúng, như vậy anh ấy mới có thể bắt đầu cuộc sống mới, chỉ sợ sẽ không quên Tống Thiệu Lâm nhanh như vậy được
- Thời gian sẽ làm phai mờ mọi thứ, chỉ cần mình sống tốt, anh ấy sẽ nghĩ rằng Thiệu Lâm sống tốt mà dần buông tay, hơn nữa…
Chu Thiến nhớ tới cô gái xinh đẹp tên Thượng Quan Nhược Tuyết:
- Bên cạnh anh ấy thực ra có người con gái rất tốt, chỉ là anh vẫn không chịu mở lòng đón nhận mà thôi. Chỉ cần cô gái đó đủ kiên nhẫn thì sẽ khiến anh ấy thay đổi.
Tiểu Mạt vỗ vai Chu Thiến:
- Cậu yên tâm, Kiều Tranh nhất định sẽ hạnh phúc, anh ấy… là người tốt…
Chu Thiến khẽ nói:
- Đúng thế, là người rất tốt, rất tốt
Người đàn ông tươi cười dịu dàng đó, người đàn ông đã cho cô sự ấm áp vô tậ, là người mà cả đời này cô luôn chân thành chúc phúc
Ngày hôm sau, sáng sớm Tiểu Mạt đã mang sách và đồ trang điểm đến kí túc xá tìm Lý San và Triệu Viện Viện. Chu Thiến nhân lúc Hi Thành còn chưa đến mà dọn dẹp lại phòng một lần, giặt giũ quần áo
Khoảng 9h, Triệu Hi Thành đến
Anh mang theo sữa và một bịch nước hoa quả nói:
- Anh không đến sớm chứ
Sáng sớm anh đã tỉnh giấc, cố ý nhịn đến bây giờ mới tới. Để cho người khác nhiều thời gian chuẩn bị, nhất là con gái chính là bí kíp Tiểu Lợi lén truyền thụ cho anh
Chu Thiến nhận đồ trong tay anh, cười nói:
- Đến vừa khéo, em vừa làm xong việc nhà, giờ muốn đi chợ mua đồ ăn lại sợ anh đến mà không gặp, còn đang lo lắng
Triệu Hi Thành hứng thú:
- Mua đồ ăn?
Dường như chỉ cần ở bên cô, bất kể là làm gì cũng trở nên rất thú vị.
- Anh có muốn đi không?
- Được, anh rất hứng thú
Chu Thiến cười, đại thiếu gia này, chỉ sợ còn chẳng biết chợ là cái gì. Cô thấy trán anh có mồ hôi, nhớ tới việc anh phải xách đồ đi bộ đến tận tầng 5, đúng là làm khó Tổng giám đốc luôn đi thang máy
Lòng Chu Thiến có cảm giác ấm áp. Cô rót nước cho anh nói:
- Uống nước, nghỉ ngơi chút đi, đầu đầy mồ hôi rồi
Triệu Hi Thành đón lấy chén nước trong tay cô, chỉ là nước lọc bình thường mà cũng có cảm giác ngọt ngào thấu tim gan
Triệu Hi Thành nghỉ ngơi xong, hai người đi chợ. Đi xuống tầng, Triệu Hi Thành định đi về phía xe của mình, Chu Thiến vội giữ chặt anh lại cười nói:
- Không cần đi xe, đi bộ chỉ hết mấy phút thôi
Cô kéo tay anh đi về phía trước vài bước, vừa định buông tay thì Triệu Hi Thành lại nắm lấy tay cô rồi đổi thành anh kéo cô đi. Chu Thiến thoáng run lên nhưng cũng không giãy ra, khóe miệng cười dịu dàng, đi nhanh vài bước để đuổi kịp anh. Anh quay đầu nhìn cô, dịu dàng cười, ánh mắt sáng trong
Ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp chiếu vào bọn họ, hai người đều yên lặng, chậm rãi đi về phía trước, tay gắt gao nắm chặt, cũng đôi khi nhìn nhau. Hình ảnh này vô cùng ấm áp, lãng mạn
Ra ngoài khu nhà ở không quá xa chính là một chợ truyền thống. Chợ rất lớn, có đủ mọi thứ. Ở dãy phố đầu chợ còn bày rất nhiều hàng bán đồ ăn sáng. Giờ là lúc đông người nhất, ồn ào náo nhiệt, tỉnh thoảng nghe tiếng mặc cả, tiếng người bán hàng la hét
Triệu Hi Thành nhìn quanh, rất hiếu kì. Chu Thiến dẫn anh đến chỗ bán gà, mua một con gà. Bà chủ quán cầm đao thành thục mà hạ sát tính mạng chú gà, Triệu Hi Thành nhăn mày, không đành lòng. Vẻ mặt này xuất hiện trên mặt anh, tuy có chút buồn cười nhưng Chu Thiến lại cảm thấy rất đáng yêu.
Sau đó, bọn họ đi mua ớt xanh, Triệu Hi Thành nhìn Chu Thiến mặc cả, cảm thấy rất thú vị nên lúc mua rau, anh cũng nóng lòng muốn thử.
Cải thìa hai đồng một cân, Triệu Hi Thành nói:
- Một đồng có bán không?
Mặt Chu Thiến biến thành 囧, có người mua rau mua nửa giá sao? Mặt chủ quán cũng tái mét:
- Không cần tiền, tặng cho cậu đó
Chu Thiến kéo tay anh đi, Triệu Hi Thành đắc ý:
- Chẳng lẽ anh đẹp trai đến mức này? Mua rau cũng không cần trả tiền?
Chu Thiến đen mặt, miệng giật giật
Phía sau, chủ quán lầu bầu:
- Mặc tây trang, mua đồ ăn mặc cả còn không nói nhưng còn cò kè hơn cả phụ nữ, đúng là thời đại thay đổi…
Lời nói truyền vào tai, mặt Triệu Hi Thành biến thành 囧, Chu Thiến cười to. Anh nhìn cô cười tươi như hoa thì cũng không kìm lòng được mà cười rộ lên theo
Về đến nhà đã gần 11 giờ
Chu Thiến nấu ăn, Triệu Hi Thành cũng chạy vào phòng bếp theo, la hét muốn giúp. Chu Thiến nhờ anh rửa rau
Anh cởi áo vest, bên trong lào áo sơ mi xanh nhạt, anh cởi bớt cúc cổ, xắn tay áo để lộ ra da dẻ nâu đồng.
Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, chân tay lóng ngóng. Tuy rằng đã rất cẩn thận nhưng nước văng tung tóe, khắp bếp chỗ nào cũng có lá rau
Chu Thiến thấy vậy thì không khỏi than:
- Có đúng là anh đang giúp không vậy?
Cô đẩy anh ra khỏi phòng bếp. Đúng lúc này, Chu Thiến không cẩn thận mà đạp phải một chiếc lá cây, cả người mất thăng bằng trượt chân. Triệu Hi Thành vội đỡ cô lại
Đến khi hai người phản ứng lại thì Chu Thiến đã bị Triệu Hi Thành ôm chặt vào lòng
Triệu Hi Thành nhìn cô, ánh mắt dần sâu thẳm. Hai má cô vì sự hoảng sợ khi nãy mà ửng hồng, ngực phập phồng, mắt long lanh như có một lớp sương mỏng, đôi môi phấn hồng mềm mại. Tim Triệu Hi Thành đập loạn.
Chu Thiến hơi giãy, đang định bảo anh buông mình ra nhưng môi vừa hé thì Triệu Hi Thành đã cúi đầu, bịt kín môi cô
Nụ hôn cuồng nhiệt, bao nhiêu tình cảm chất chứa bùng nổ trong một khắc này. Hơi thở nóng rực, thân hình nóng bỏng, đôi môi cũng cực nóng, không khí khắp phòng vô cùng nóng
Chu Thiến chỉ cảm thấy đất trời hôn ám, đầu óc trống rỗng, bên tai là hơi thở dồn dập của anh, triền miên nỉ non. Một khắc này, tim cô cũng đập loạn. Cô nóng lòng, vươn tay ôm cổ anh
Trong phòng bếp nhỏ hẹp, đôi nam nữ ôm nhau gắt gao. Lửa nóng kiều diễm đó khiến cho mặt trời cũng phải thẹn thùng mà trốn sau những đám mây
Bình luận facebook