• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot CON DÂU TRỜI PHÚ (2 Viewers)

  • Chương-150




Chương 150​




Lúc hai người về đến nhà, trời vẫn chưa tối hẳn.



иɦũ ɦσα Trương nghe thấy tiếng mở cửa thì vội vàng từ ban công trở vào, trong tay còn cầm một ấm nước.



“Cậu Lục về rồi.”



“Vâng.”



Đàm Hi ló đầu ra từ sau lưng anh, “иɦũ ɦσα Trương, chẳng phải иɦũ ɦσα bận về trông cháu hay sao ạ? Còn chưa đi ư?”



“Đang chuẩn bị về đây, nhớ ra hai ngày nay chưa có ai tưới nước cho hoa ở trêи ban công, cũng may nước vo gạo lúc trưa chưa đổ nên chạy ra tưới cho nó, tránh để chết queo.”



“Dạ, vất vả cho иɦũ ɦσα rồi.”



“Có gì mà vất vả chứ. Ơ, cô Đàm, tay cô bị làm sao thế kia?”



Đàm Hi hơi liếc nhìn người đàn ông, “Dạ không sao ạ, không cẩn thận nên bị thương…”



“Đã đi gặp bác sĩ chưa thế?”



“Dạ rồi. Mới vừa từ bệnh viện về.”



иɦũ ɦσα Trương nhìn cô với vẻ rất đau lòng, “Bị thương ở cổ tay thì sợ nhất là động vào gân, phải chăm sóc vết thương cẩn thận vào.”



“Vâng, cháu biết rồi.”



“Mà… Tôi tưởng hai người ăn ở ngoài nên cơm tối…”



“Không sao ạ, иɦũ ɦσα cứ về đi, chúng cháu có thể tự giải quyết mà.”



иɦũ ɦσα Trương tưới hoa xong, lại dọn sạch ban công rồi mới đi.



Lục Chinh đi vào thư phòng, mãi vẫn không ra ngoài.



Đàm Hi ngồi trêи sô pha xem TV, đột nhiên nhớ tới cái điện thoại liền moi nó ra từ khe hở của sô pha.



Mở khóa màn hình, nhìn thấy năm cuộc gọi nhỡ, hai cuộc gọi đầu tới từ một dãy số xa lạ, nhìn kỹ thì chính là số của con hàng Tiểu Bạch kia.



Hai cái giữa là chữ “Chàng Ngốc” sáng chói, cuộc gọi cuối cùng mới gọi nửa tiếng trước, là từ Vệ Ảnh.



Cô đang định gọi lại thì điện thoại liền đổ chuông.



Là Vệ Ảnh.



“Hi Tử!”



“Sao thế? Có vẻ lo lắng.”



“Xong đời bà rồi!”



“Hả?”



“Biết vừa rồi ai gọi cho tôi không hả? Chồng bà đấy!”



Đàm Hi ngẩn ra, sau một lúc lâu mới hiểu được, ánh mắt hơi sầm xuống, “Hắn tìm bà làm gì hả?”



“Hỏi tôi bà đang ở chỗ nào, còn nói muốn đích thân tới đón bà đấy!”



“Đệch!”



“Lúc đó tôi cũng muốn chửi tục y như bà, nhưng mà chưa kịp nói hắn đã cúp máy cmnr, còn đe dọa, bảo bà nhanh chóng trả lời tin nhắn của hắn, nếu không sẽ tự tới nhà tôi đón bà đấy! Bà nói đi, sao thằng đó lại không biết xấu hổ như thế chứ? Còn định chạy tới tận nhà tôi gây sự…”



Ngày đó, sau khi Đàm Hi rời khỏi Tần gia liền được Lục Chinh đón đi luôn, cô chỉ tìm cớ là ở tạm Vệ gia mà thôi.



Tần Thiên Lâm hẳn đã biết tin này, cũng biết quan hệ của cô và Vệ Ảnh rất tốt nên mới gọi điện thoại cho cô nàng kia.



“Ảnh Tử, làm phiền bà rồi, tôi…”



“Này, im ngay nhá! Chúng ta ai làm phiền ai chứ, đừng có ra cái vẻ đó nữa đi, tôi nghe ngứa tai lắm!”



Đàm Hi nhếch môi, trái tim chợt ấm áp: “Ừ, thế tôi không khách khí với bà nữa.”



“Thế giờ bà định như thế nào? Vệ gia có anh trai tôi chống rồi, tạm thời không thành vấn đề, tôi vẫn còn đang ở nhà bà ngoại, không thể về ngay được, một mình bà có thể ứng phó nổi không? Thật là làm người ta vội chết mất…”



“Tôi còn không vội, bà vội cái gì chứ?”



“Hừ! Tôi ăn gạo thái giám nhưng lại lo lắng như Hoàng đế, ok?”



Đàm Hi bị cô nàng chọc cho phì cười, vừa kẹp điện thoại trêи cổ, vừa duỗi tay cầm hộp bánh quy trêи bàn trà. “Biết bà quan tâm tôi rồi, Ảnh công công!”



“Lúc nào rồi mà bà còn có tâm tình nói đùa chứ! Lỡ như có kẻ tới Vệ gia đòi người, ba mẹ tôi chắc sẽ bị dọa đái ra quần mất.”



“Sẽ không đâu.”



“Chắc chắn thế cơ à?”



“Có câu nói là chẳng ai vạch áo cho người xem lưng, Tần gia không dám bôi nhọ bản thân đâu, bà cứ yên tâm đi.”



“Thế bà định thế nào nữa?”



“Kệ đi.”



“Dù sao, tôi cảm thấy không thể ngoan ngoãn quay về như thế được, chẳng phải là ấm ức mà chết sao? Tôi thấy trước kia bà quá dễ bắt nạt rồi nên mới bị Tần Thiên Lâm bắt nạt như thế! Không cho hắn chút thái độ có khi hắn còn tưởng bà thích hắn ấy chứ… Có điều, quả thực là cũng thích người ta thật…”



Đàm Hi nhíu mày, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.



“Ảnh Tử, lúc trước bà nói là tôi có thói quen viết nhật ký đúng không…”



“Đúng thế! Đừng nói với tôi là đến giờ bà vẫn chưa nhớ lại chuyện trước kia đấy nhé!”



“À thì… Cũng tàm tạm, nhưng vẫn có mấy cái không rõ ràng lắm.”



“Ừ. Dù sao, bà phải nhìn thoáng vào, vì loại đàn ông đó không đáng, tôi sẽ kiên định đứng ở bên bà, làm sân sau chống đỡ cho bà!”



“Phụt— Có phải đi đánh giặc đâu mà bà nghiêm trọng thế!”



“Sao lại không chứ? Thằng khốn Tần Thiên Lâm đó chính là Phát xít, nhân dân cả thế giới đều phải hăng hái đấu tranh.”



“…”



“Cứ thế đi, hai chúng ta cùng sóng vai chiến đấu! Mấy ngày nữa tôi sẽ về, lúc đó sẽ gọi cho bà.”



“Được.”



“Còn nữa, bà cũng phải cẩn thận đấy, đừng để bị chó điên cắn, có chuyện gì thì cứ gọi thẳng cho anh tôi, anh ấy nhất định sẽ giúp bà.”



“Được, vậy tôi không khách khí nữa.”



“Nhớ đấy! Anh tôi chính là anh của bà, cứ sai khiến thoải mái.”



“Sặc…” Làm thế với anh bà có thật sự ổn không đấy?



“Hi Hi,“ Vệ Ảnh đột nhiên trở nên trịnh trọng, hít cái mũi, “Bà nhất định phải sống tốt đấy, đừng làm tôi lo lắng!”



“Con nhỏ ngốc…”



“Người ta chỉ hy vọng bà được hạnh phúc thôi mà… Bà không biết chứ, mỗi lần thấy bà khóc là tôi đau lòng lắm, chỉ hận không thể khóc thay bà được ấy. Giờ thì tốt rồi, sắp vào đại học, cũng coi như hết khổ, sau này không cần phải nhìn cái vẻ mặt đần độn của bà thím Hai kia nữa, muốn làm gì thì cứ làm. Tần Thiên Lâm cũng thật khốn nạn, bà tốt như thế, xinh đẹp như thế, chắc chắn bà sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn hắn! Dì út của tôi nói, lúc lên đại học thì phải yêu đương sôi nổi vào, sau khi ra trường tìm một công việc ổn định rồi kết hôn, sinh con… Ai nha, tôi cũng chả biết mình đang nói cái quái gì nữa! Coi như tôi nói nhảm đi, dù sao bà nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!”



Đàm Hi bóp cánh mũi, nuốt tiếng khóc nấc vào trong bụng, “Sao tự nhiên lại nói cái này chứ, ý đồ muốn làm tôi khóc chứ gì?!”



“Hừ… Bà tưởng chỉ có mỗi mình bà muốn khóc chắc! Người ta cũng sắp khóc rồi đây này!”



“Không khóc, không khóc, chúng ta phải sống hạnh phúc.”



“Ngốc! Cái này gọi là vui quá nên khóc.”



“Hi Tử, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”



“Bà cũng thế.”



“Đừng để ý tới con chó điên kia, nhất định không được mềm lòng, biết chưa hả?”



“Ừ, tôi biết rồi, không mềm lòng.”



“Thế nhé!”



“Tạm biệt.”



Thả điện thoại xuống, Đàm Hi đột nhiên cảm thấy ngực vừa ấm áp vừa căng lên, có một người bạn thân như thế, dù bạn đúng hay sai, dù mưa hay gió vẫn luôn đứng ở sau lưng bạn, nguyên chủ cũng coi như không quá thảm, ít ra, sau khi bị người mình yêu làm tổn thương sâu sắc thì vẫn còn có người lặng lẽ bảo vệ cô ấy.



Đứng dậy, đi ra ngoài ban công, bấm gọi vào số của Tần Thiên Lâm.



Không ai tiếp.



Đàm Hi ngắt máy, nở một nụ cười lạnh.



Bên kia, Tần Thiên Lâm đã nghe thấy tiếng chuông rồi nhưng hắn không nghe.



Thế nào cô nàng kia cũng sẽ gọi lại thôi.



Nhưng đợi thêm một lúc lâu cũng chẳng thấy có động tĩnh gì, “Đàm Hi, rốt cuộc cô đang làm cái quỷ gì…”



Nhớ tới lời của Tần Tấn Huy, do dự một lát, hắn liền gọi lại.



“Rất xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau! Sorry…”



“Shit!” Đấm lên lan can một cái, trêи mu bàn tay gã đàn ông đã nổi đầy gân xanh.



“Cậu Tần, mọi người đang chơi vui vẻ mà, sao cậu lại ra đây thế?”



Tần Thiên Lâm hít sâu một hơi rồi cười nói: “Uống hơi quá chén nên thấy chóng mặt.”



“Ôi, vậy để tôi cho người mang canh giải rượu lên cho cậu.”



“Không cần, tôi còn có việc, đi trước đây.”



“Đừng mà! Trò hay còn chưa bắt đầu, sao cậu đã lại đi rồi?”



Tần Thiên Lâm nhướng mày.



Người nọ tỏ vẻ thần bí. “Lập tức bắt đầu rồi, nhất định sẽ không làm cậu thất vọng đâu!”



Ỡm ờ trở lại phòng, vị trí phía trước của Tần Thiên Lâm đã bị một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau chiếm mất.



Hắn cười lạnh, tìm một chỗ khác rồi ngồi xuống, ánh đèn mờ ảo chiếu lên sườn mặt của hắn, vừa dữ tợn lại vừa ma mị.



“Hình như gần đây cậu Tần không có gì hứng thú nhỉ?”



“Thế à? Anh Vương quan sát kỹ thật đấy.” Cười như không có gì.



Người được gọi là “anh Vương” kia đưa mắt cho cô gái bên cạnh, “Còn không qua tiếp đón anh Tần của cô đi?”



Thiếu nữ cười duyên rồi đứng lên, rõ ràng tuổi còn nhỏ mà cả người tràn ngập vẻ lẳng lơ.



Ngồi xổm xuống, rót rượu, nâng chén mỉm cười nói: “Anh Tần, Hi Hi mời anh một ly.” Nói xong liền ngửa đầu uống cạn.



Tức khắc, một đống lời trầm trồ khen ngợi và vỗ tay vang lên.



“Người đẹp, tửu lượng rất khá!”



“Thế nào thì cậu Tần cũng nên cho người ta chút mặt mũi chứ…”



“Đáng tiếc, lão Hứa tôi không đẹp trai, không hấp dẫn mấy cô gái xinh đẹp, đành tự mình uống thôi!”



“Hứa tổng đúng là biết nói đùa…”



“Tên cô là Hi Hi ư?” Trong đáy mắt gã đàn ông hơi thoáng ngơ ngẩn, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, tay nghịch điện thoại, mở miệng hỏi một câu không rõ ý vị.



Thiếu nữ giả bộ ngượng ngùng gật đầu, giống như người vừa mới sảng kɧօáϊ uống một ly kia không phải cô ta.



“Hi trong chữ nào?”



“Hi trong tia nắng ban mai.”



Tần Thiên Lâm chỉ ừ hử một tiếng rồi không nói gì nữa.



Cậu chủ Vương nhất thời không hiểu hắn có ý tứ gì, lại đưa mắt ra hiệu cho thiếu nữ kia.



“Hay là, để em uống cùng anh Tần một ly nhé?”



Người đàn ông không cho ý kiến.



Ánh mắt thiếu nữ hơi động, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh hắn, thấy hắn không có ý né tránh liền ngả luôn vào ngực, bài tay búp măng trắng nõn dán lên bụng người đàn ông, chậm rãi dịch xuống dưới…



“Chẳng phải bảo là bồi tôi uống rượu sao?”



Cô ta đứng lên, đưa ly rượu chưa động vào kia cho hắn, lại tự rót cho mình đầy một ly.



“Chúc sự nghiệp của anh luôn phát triển không ngừng, tài nguyên cuồn cuộn tới.” Nói xong, lại uống một ly nữa.



Tần Thiên Lâm cũng không vội uống, cầm chén rượu lên tay và ngắm nghía, sau một lúc lâu mới lại chậm rãi nói: “Cũng biết nói ngon ngọt đấy.”



Thiếu nữ cười thẹn thùng.



Cậu chủ Vương nghe vậy liền khẽ thở phào: “Nếu cậu Tần thích thì không bằng nếm thử xem?” Nói xong, liền cười ha hả.



Tần Thiên Lâm không để ý tới hắn, thậm chí còn chẳng thèm nhìn lấy một cái: “Tửu lượng cô tốt như thế, hay là uống dùm tôi cả ly này đi?”



Nụ cười của thiếu nữ lập tức cứng đờ.



Mà trong lòng cậu chủ Vương cũng trở nên hồi hộp.



“Sao, không uống được à?”



“Anh Tần à, người ta đã uống hai ly rồi, anh cũng phải uống cùng người ta đi chứ!” Nói xong, thân hình mềm mại lại dán sát vào, y như một đám bông tuyết ấy.



Bộ ngực khẽ cọ lên cánh tay hắn, nói với vẻ hờn dỗi, “Anh, uống với người ta một ly đi mà, được không?”



“Nếu đã không thể chối từ, vậy tôi đành phải liều mình chơi theo thôi.”



Nụ cười thắng lợi của thiếu nữ chưa kịp giương lên thì đã bị tóm chặt lấy cằm, nước rượu lạnh lẽo trượt qua thực quản xuống bụng, cô ta hoảng sợ trợn trừng mắt, muốn giãy giụa nhưng không thể nào nhúc nhích nổi trước sức mạnh của người đàn ông.



Toi rồi…



Mọi người đều nhìn qua bên này, tính cách vui buồn thất thường của cậu Hai Tần gia quả là danh bất hư truyền, đáng thương thay cho cô nàng xinh đẹp này gặp phải xui xẻo!



Tuy lòng thương tiếc nhưng không có ai dám khuyên.



Nói đùa, cậu chủ của Tần gia, dù bọn họ có táng gia bại sản cũng không trêu vào nổi.



Sắc mặt của cậu chủ Vương nhanh chóng biến thành trắng bệch, cuối cùng run lên bần bật.



“Không muốn… Cứu với… Cậu Vương…” Thiếu nữ hoảng sợ giãy giụa nhưng rượu từ ly vẫn tiếp tục trút vào trong bụng cô ta.



Rất nhanh, thiếu nữ ngã sấp xuống đất, toàn thân co rút, sau đó bắt đầu lảm nhảm như người điên, còn cười váng lên.



“Đây là… cắn… cắn thuốc ư?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom