Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1635: Địch nhân bắt đầu hành động
Thấy hành động của Dạ Ly, sắc mặt Lạc Nam lập tức tối sầm.
Ý niệm vừa động, không gian bên trong Ngũ Sắc Giới lập tức phong tỏa toàn thân Dạ Ly, không để nàng ném đám Dâm Độc ra ngoài…
Trong ánh mắt khó hiểu của mấy nữ Hoa Khôi, Lạc Nam đột nhiên phất tay.
Theo sau đó, ánh mắt của các nàng trừng lớn nhìn thấy từ trong cơ thể Văn Lang, Ma Đỉnh…Độc Đỉnh và Lôi Đỉnh bay ra, lặng lẽ tiến vào cơ thể của Lạc Nam.
“Ngươi…ngươi…ngươi vừa làm gì Thiếu Chủ?”
Yêu Yêu bàn tay run run chỉ lấy hắn, mấy nữ Hoa Khôi khác hai mắt cũng bắt đầu trợn to.
“Thật là…các nữ nhân ngốc!”
Lạc Nam mỉm cười, Mặt Nạ Thiên Diện chợt động.
Thoáng chốc, da thịt trên mặt hắn chuyển động, dung mạo bình thường nhưng thâm thúy của Văn Lang lại hiện ra.
Ma Lực gào thét ngập trời…
Chưa dừng lại ở đó…
KENG! KENG!
Xích Tà Kích và Lạc Thần Cung ngân vang dữ dội, sau đó ngoan ngoãn vờn quanh thân thể của Lạc Nam trong hình thù Văn Lang.
Mà Văn Lang ở trước mặt các vị hoa khôi lại trở thành một cái túi da không hơn không kém…
Binh Nhân Tộc cả đời chỉ có một người chủ nhân.
Hai kiện Binh Nhân Tộc vốn thuộc về Văn Lang lúc này lại thuần phục với Lạc Nam, điều này đại biểu cho cái gì bất kỳ ai cũng hiểu.
Các vị hoa khôi trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy cảnh tượng này, vẻ mặt hiện ra những cảm xúc khó tin nhưng đang nằm mộng.
“Còn không mau tham kiến Thiếu Chủ?” Lạc Nam ra vẻ uy nghiêm nói.
“Ngươi…ngươi…ngươi…” Các vị hoa khôi lắp ba lắp bắp, thật sự nói không nên lời.
Thủy Nguyệt hít sâu một ngụm khí lạnh, bờ môi đỏ thẳm lẩm bẩm:
“Chẳng trách…chẳng trách ngươi có thể tự động tiến vào Không Gian Pháp Bảo này, chẳng trách Thiếu Chủ và Chủ Nhân vẫn luôn thần thần bí bí, thỉnh thoảng biến mất một khoảng thời gian!”
“Không…ta không tin, tên đáng ghét này sao có thể là Thiếu Chủ?” Nhớ đến những tin đồn về thói hoang dâm vô độ, đa tình thành tính, nữ nhân thành đàn của Lạc Nam, Thanh Mịch nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Nam mỉm cười, lại ném ra một khối Lưu Ảnh Ngọc hiện ra trong mắt các nàng.
Bên trong Lưu Ảnh Ngọc là cảnh tượng hắn đang tập trung đúc nên cơ thể của Văn Lang, sau đó dùng Phân Hồn để điều khiển và khống chế hắn.
Cho chúng nữ xem trong Lưu Ảnh Ngọc, hắn còn thực hành trực tiếp thêm một lần.
Hồn Lực tiến vào cơ thể Văn Lang, đột ngột khiến hắn đứng lên, cung kính quỳ một chân bên cạnh Lạc Nam biểu lộ thuần phục.
Thấy tình cảnh này, các vị Hoa Khôi vô thức nuốt nước bọt, Họa Mộng nhớ lại điều gì, giật mình nói:
“Đúng rồi, có lời đồn Lạc Nam cũng là một vị Thiên Trận Đế, mà Văn Lang cũng vừa lúc là một Thiên Trận Đế!”
“Dù không muốn tin, nhưng đây lại là sự thật!” Kính Hoa lấy lại bình tĩnh, bất đắc dĩ nhìn lấy Lạc Nam:
“Thiếu chủ, ngươi lừa gạt tỷ muội chúng ta thật khổ a!”
“Đệ nhất yêu nghiệt Tiên giới, đệ nhất yêu nghiệt Ma giới lại cùng là một người!” Chiêu Quân dung nhan lạnh lùng trong trẻo, thanh âm vẫn khó tránh khỏi rung động:
“Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”
“Câu hỏi này phải để người khác thay ta trả lời!” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, một lần nữa khôi phục lại dung mạo.
Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh chậm rãi lóe lên.
Toàn thân áo choàng đen kịch che phủ diện mạo, nhưng ánh mắt sắc sảo và khí thế cao quý vô song không thể nào che giấu.
“Tham kiến Chủ Nhân!”
Các vị Hoa Khôi vội vàng hành lễ, bởi vì các nàng nhận ra người vừa xuất hiện chính là Lâu Chủ của Song Tu Lâu.
PHẦN PHẬT…
Áo choàng đen được kéo xuống, một thân Kim Sắc Đế Bào ôm lấy cơ thể phong hoa tuyệt đại, mái tóc hoàng kim rực rỡ, thân thể thon dài hoàn mỹ, dung nhan cao quý thiên thành, diễm tuyệt thiên hạ lần đầu tiên hiện ra trước mặt các vị Hoa Khôi.
“Côn Lôn Nữ Hoàng!”
Thủy Nguyệt hơi thở trở nên nặng nề, mà các vị Hoa Khôi khác tuy đã sớm đoán được vẫn chưa kịp phản ứng trước thực tại.
Thân là một trong những Nữ Thiên Đế hùng mạnh hàng đầu, bức họa của Côn Lôn Nữ Hoàng lan truyền khắp nơi, dù là ở Ma Giới cũng dễ dàng có thể mua được.
Chúng nữ Song Tu Lâu vô pháp tưởng tượng, vị Nữ Hoàng ở tận Tiên Giới xa xôi, là người mà các nàng chỉ nghe qua trong truyền thuyết nay lại hiện diện trước mặt, hơn nữa thời gian qua chính là vị Lâu Chủ thần bí của các nàng.
“Trẫm che giấu thân phận từ trước đến nay, đơn giản vì khi đó các ngươi quá yếu, biết nhiều chỉ mang đến đại họa!”
Ánh mắt liếc ngang, Nữ Hoàng điềm nhiên mở miệng:
“Hiện tại các ngươi đã đủ tư cách biết được mọi thứ, quyết định sau đó nằm ở phía các ngươi, trẫm sẽ không ép buộc!”
Bầu không khí trở nên im ắng, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe.
“Như các ngươi đã biết, gần đây Tru Tiên Điện đã hoài nghi Lâu Chủ của Song Tu Lâu và Tiên Ma Công Chúa là cùng một người nên đã xúi giục Ma Thương Thị ra tay!” Nữ Hoàng nhếch lấy cánh môi đỏ thẳm, trêu tức nói:
“Bọn hắn hoài nghi rất đúng, nhưng vĩnh viễn cũng không ngờ đến Song Tu Lâu Chủ vừa là Tiên Ma Công Chúa, lại kiêm luôn chức vụ Côn Lôn Nữ Hoàng!”
“Ực…” Chúng nữ nuốt một ngụm nước bọt.
Mặc dù các nàng đã phần nào đoán ra, nhưng khi được chính miệng Chủ Nhân xác nhận, vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng huyền ảo.
Nữ Hoàng cười cười, khẽ nói tiếp:
“Tiên Ma Cung chú trọng Tiên Tu và Ma Tu kết hợp, Trẫm có hai thân phận ở cả Tiên giới và Ma giới chẳng có gì đáng để kinh ngạc!”
“Vấn đề là những thân phận của người đều quá khủng bố!” Chúng nữ âm thầm bĩu môi.
Nữ Hoàng lại liếc sang Lạc Nam, giọng điệu trêu tức: “Tiểu tử này vừa là đồ đệ của Côn Lôn Nữ Hoàng…vừa là đồ đệ của Tiên Ma Công Chúa, đương nhiên Lạc Nam cũng là Văn Lang, mà Văn Lang chính là Lạc Nam rồi!”
Mấy nữ vừa hờn giận vừa u oán trừng mắt nhìn Lạc Nam, thầm nghĩ sẽ giận hắn thật lâu cho bỏ ghét, dám lừa gạt các nàng lâu như vậy.
Đặc biệt là nhớ lại các nàng nhiều lần so sánh Lạc Nam với Văn Lang xem ai xuất sắc hơn, các nàng luôn đứng về phía Văn Lang và dìm hàng Lạc Nam…rõ ràng là hành vi ngu ngốc, khờ khạo, buồn cười đến cực điểm a.
Gò má chúng nữ ửng đỏ, vừa giận dữ vừa xấu hổ.
Cả đám bèn trừng mắt sang U Cơ đang cố gắng nín cười ở một bên, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Có lẽ trong thời gian qua, Thiếu Phu Nhân đã âm thầm cười trộm các nàng không biết bao nhiêu lần rồi.
“Khụ khụ…” Lạc Nam giả vờ ho khan một tiếng, tiếp lời của Nữ Hoàng:
“Lỗi của ta là che giấu các nàng, nhưng như sư phụ vừa nói, trước đây thực lực của Song Tu Lâu quá yếu, không thể giúp được gì, biết nhiều còn dẫn đến đại họa!”
“Nhưng hiện tại thì khác, Song Tu Lâu đã mạnh, mỗi một người các nàng đều có thể trở thành chiến lực nồng cốt, cho nên đã đủ tư cách để tiếp xúc với kế hoạch của chúng ta!”
“Côn Lôn Giới, Tiên Ma Cung hay Song Tu Lâu đều có chung mục đích, đó là diệt trừ hai thế lực sâu mọt Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện, nhất thống Tiên Ma hai giới, để vũ trụ này không còn phân biệt và hận thù!”
Chúng nữ toàn thân chấn động, mục tiêu này quá mức vĩ đại, vượt xa khả năng tưởng tượng của các nàng.
Vốn các nàng nghĩ rằng Lạc Nam và Nữ Hoàng chỉ muốn phục hưng Tiên Ma Cung mà thôi, không ngờ lý tưởng còn lớn lao hơn điều đó quá nhiều.
“Một khi bước trên con đường này, đón chờ ta và các nàng phía trước chính là những trận chiến khốc liệt, những kẻ thù hùng mạnh, sinh tử khó mà nói trước!” Lạc Nam nghiêm giọng, nhấn mạnh từng chữ:
“Vậy nên hiện tại ta cho các nàng và tất cả thành viên Song Tu Lâu lựa chọn, ở lại hay rời đi, ta chắc chắn sẽ không làm khó…”
“Chỉ cần trước khi đi, xóa trí nhớ về chuyện lần này là được!”
“Đáng ghét!” Dạ Ly lập tức giận dữ nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Lạc Nam, vung nắm tay trắng như phấn hung hăng đấm bùm bụp vào ngực hắn, vừa khóc vừa mắng:
“Ngươi xem tỷ muội chúng ta là loại người gì? Ham sống sợ chết sao?”
“Đánh hay lắm!” Các vị Hoa Khôi mở miệng khen hay, không ngừng phụ họa:
“Nam nhân thúi này chẳng những che giấu thân phận, lúc này còn dám xem nhẹ chúng ta, mau đánh hắn thành đầu heo!”
“Tiên Ma Cung thì sao? đắc tội Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện thì sao? tỷ muội chúng ta sợ cái gì?”
Càng nói càng giận, chúng nữ lao vào hỗ trợ Dạ Ly quyền đấm cước đá, thỉnh thoảng ngắt véo lung tung khiến Lạc Nam bầm tím cả người.
Tứ Đại Cung Nữ chẳng những không can ngăn, còn đứng ở ngoài vỗ tay tán dương.
Các nàng đã thử đặt mình vào vị trí của mấy nữ ở Song Tu Lâu, cảm giác đó thật không hề dễ chịu.
“Đừng đánh…a…đau…là lỗi của ta được chưa?!” Lạc Nam ôm đầu chịu trận, mặc cho từng hương thơm như ngọc ngà nện lên cơ thể mình.
Hắn u oán nhìn sang Nữ Hoàng, giận dữ truyền âm nói: “Rõ ràng kẻ chủ mưu là sư phụ, vì sao người bị các nàng đánh là ta?”
“Haha, được tiện nghi còn khoe mẻ, ăn đánh đáng đời!” Nữ Hoàng chế nhạo nói, nếu không phải để giữ hình tượng uy nghiêm, nàng cũng bay lên tung ra vài cước.
Rõ ràng được một đám mỹ nhân như hoa như ngọc do đích thân trẫm tuyển chọn đánh yêu, ngươi còn ra vẻ ủy khuất?
Hiện trường có phần lộn xộn, bầu không khí lại tràn ngập vui cười, hân hoan.
Lạc Nam và Nữ Hoàng hài lòng vì Song Tu Lâu không để hai người thất vọng, chấp nhận thân phận là người của Tiên Ma Cung.
Còn Thủy Nguyệt mấy nữ lại vui vẻ vì Thiếu Chủ của các nàng không phải thật sự bại trận thê thảm, tất cả chỉ là một vỡ kịch của hắn để lừa gạt cả hai giới Tiên Ma, qua mắt mọi kẻ thù.
Thậm chí so với tưởng tượng, Chủ Nhân và Thiếu Chủ càng cường đại, càng đáng giá để cho các nàng lấy làm kiêu hãnh.
Đây quả thật là bất ngờ ngoài ý muốn a…
Nhưng mà các nàng vạn vạn phần cũng không thể ngờ, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi Lạc Nam đem không gian riêng biệt của Song Tu Lâu dung nhập cùng không gian vốn có của Ngũ Sắc Giới…
Chúng nữ Song Tu Lâu chỉ có thể thốt lên một câu sau khoảng thời gian dài như chết lặng:
“Thiếu chủ ngươi làm đệ nhất yêu nghiệt của hai giới còn không đủ, ngay cả Nghịch Long ngươi cũng làm?”
…
Lối vào Bạo Loạn Tiên Ma Vực…
Tầng tầng Trận Pháp và kết giới phong ấn vẫn còn tồn tại…
Kết giới phong ấn Bạo Loạn Tiên Ma Vực do đích thân Thiên Trận Đế của Trận Điện phối hợp cùng lực lượng của rất nhiều cường giả hàng đầu tạo thành.
Sợ rằng vài triệu năm qua đi vẫn sừng sững không thay đổi, kiên cố đến cực điểm…
Bất quá ngày hôm nay, có vài thân ảnh lặng lẽ xuất hiện xung quanh, lặng lẽ đánh giá kết giới gần như bất khả xâm phạm.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn nhận ra đều là người quen cũ “đáng yêu” của hắn.
Vu La...
Đại Thủ…
Đi cùng với hai người này là một quái nhân có hình thù cực kỳ xấu xí và dữ tợn.
Khuôn mặt của hắn gồm vô số vết sẹo và thịt thừa chằn chịt, mỗi một ngõ ngách đều đã biến dạng đến đáng sợ lộ ra cả xương sọ bên trong, trẻ con mà nhìn thấy chắc chắn đêm gặp phải ác mộng.
Hắn chính là Nhị Lang Thần sau khi chấp nhận hủy hoại khuôn mặt để lẫn trốn vô số cường giả tìm thấy sau khi bị vu oan sự kiện Địa Ngục Môn.
Kể tử ngày đó, Nhị Lang Thần càng thêm lầm lì lạnh lẽo, trong lòng đè nén cuồng nộ dường như một ngọn núi lửa sẳn sàng bạo phát bất cứ lúc nào.
“Chắc chắn phần đầu đang bị nhốt bên trong Bạo Loạn Tiên Ma Vực!” Nhị Lang Thần hai mắt khóa chặt phong ấn trước mặt, gằn từng chữ nói.
Vu La cùng Đại Thủ gật đầu, cảm giác thân thiết của bộ phận cơ thể đang mãnh liệt triệu hoán thông qua cảm ứng, dù Nhị Lang Thần không nói thì bọn hắn cũng thừa hiểu.
“Với thực lực của mấy người chúng ta hiện tại, nếu như mãnh liệt bạo phát thế công, giải phóng cho hắn không phải việc quá khó…” Vu La tự tin nói.
Đại Thủ lại nhíu chặt chân mày: “Nhưng một khi làm như thế, động tĩnh gây ra chắc chắn kinh động thế nhân, chỉ sợ chưa kịp hoàn thành đã có vô số cường giả kéo đến, chúng ta khó lòng thoát khốn!”
“Đây là điều ta đang phân vân!” Nhị Lang Thần cũng trầm giọng tán thành.
“Khặc khặc khặc, để cho ta giải quyết!” Một tiếng cười cằn rỡ vang lên, cánh tay khô gầy dữ tợn mọc ra từ tay Nhị Lang Thần.
Trong ánh mắt chăm chú của đám người, những ngón tay xấu xí bắt đầu kết lấy một loại pháp ấn quỷ dị.
Thoáng chốc, từ trong Ấn Pháp đó có âm thanh trầm thấp truyền ra:
“Các ngươi rốt cuộc đến rồi? nhưng tại sao chỉ có ba bộ phận?”
Đại Thủ và Vu La giật mình, đây không phải âm thanh của những bộ phận trong người bọn hắn.
Chứng tỏ giọng nói này được phát ra từ trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực.
Không biết cánh tay dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể câu thông với bên trong.
Liên lạc thành công, cánh tay cũng cất giọng: “Ấn Pháp chỉ duy trì được một phút, ngươi có gì quan trọng cứ nói, chúng ta sẽ giải quyết và tìm cách cứu ngươi sau!”
Nghe được hồi đáp, dưới đáy Bạo Loạn Luân Hồi Vực sâu thẳm, Thiên Đế chợt mở ra hai mắt, cái đầu hòa nhập cùng hắn, gằn từng chữ một:
“Thứ nhất, thân thể của ta là Thiên Đình Chi Chủ - Thiên Đế, kẻ hại chúng ta bị giam cầm chính là Lạc Nam!”
Nghe đến cái tên quen thuộc, Nhị Lang Thần mấy người đồng tử co rút mãnh liệt.
Lại là Lạc Nam?!
Vì sao tên khốn này đắc tội với tất cả bọn hắn?
Khoan đã, không phải nghe nói Thiên Đế đang bế quan ở Thiên Đình sao? kẻ đó là giả mạo?
Ánh mắt của Nhị Lang Thần lấp lóe…
Mặc cho mấy người suy nghĩ miên man, Thiên Đế ngữ xuất kinh nhân:
“Lạc Nam là Nghịch Long, các ngươi nên đi tìm Long Ngạo Thiên hợp tác, mượn lực ảnh hưởng của Long Tộc đem ta cứu ra!”
Hắn vừa dứt lời, Ấn Pháp cũng chậm rãi tan biến.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở không thông của Nhị Lang Thần ba người.
Lạc Nam là Nghịch Long?!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal:
[email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Ý niệm vừa động, không gian bên trong Ngũ Sắc Giới lập tức phong tỏa toàn thân Dạ Ly, không để nàng ném đám Dâm Độc ra ngoài…
Trong ánh mắt khó hiểu của mấy nữ Hoa Khôi, Lạc Nam đột nhiên phất tay.
Theo sau đó, ánh mắt của các nàng trừng lớn nhìn thấy từ trong cơ thể Văn Lang, Ma Đỉnh…Độc Đỉnh và Lôi Đỉnh bay ra, lặng lẽ tiến vào cơ thể của Lạc Nam.
“Ngươi…ngươi…ngươi vừa làm gì Thiếu Chủ?”
Yêu Yêu bàn tay run run chỉ lấy hắn, mấy nữ Hoa Khôi khác hai mắt cũng bắt đầu trợn to.
“Thật là…các nữ nhân ngốc!”
Lạc Nam mỉm cười, Mặt Nạ Thiên Diện chợt động.
Thoáng chốc, da thịt trên mặt hắn chuyển động, dung mạo bình thường nhưng thâm thúy của Văn Lang lại hiện ra.
Ma Lực gào thét ngập trời…
Chưa dừng lại ở đó…
KENG! KENG!
Xích Tà Kích và Lạc Thần Cung ngân vang dữ dội, sau đó ngoan ngoãn vờn quanh thân thể của Lạc Nam trong hình thù Văn Lang.
Mà Văn Lang ở trước mặt các vị hoa khôi lại trở thành một cái túi da không hơn không kém…
Binh Nhân Tộc cả đời chỉ có một người chủ nhân.
Hai kiện Binh Nhân Tộc vốn thuộc về Văn Lang lúc này lại thuần phục với Lạc Nam, điều này đại biểu cho cái gì bất kỳ ai cũng hiểu.
Các vị hoa khôi trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy cảnh tượng này, vẻ mặt hiện ra những cảm xúc khó tin nhưng đang nằm mộng.
“Còn không mau tham kiến Thiếu Chủ?” Lạc Nam ra vẻ uy nghiêm nói.
“Ngươi…ngươi…ngươi…” Các vị hoa khôi lắp ba lắp bắp, thật sự nói không nên lời.
Thủy Nguyệt hít sâu một ngụm khí lạnh, bờ môi đỏ thẳm lẩm bẩm:
“Chẳng trách…chẳng trách ngươi có thể tự động tiến vào Không Gian Pháp Bảo này, chẳng trách Thiếu Chủ và Chủ Nhân vẫn luôn thần thần bí bí, thỉnh thoảng biến mất một khoảng thời gian!”
“Không…ta không tin, tên đáng ghét này sao có thể là Thiếu Chủ?” Nhớ đến những tin đồn về thói hoang dâm vô độ, đa tình thành tính, nữ nhân thành đàn của Lạc Nam, Thanh Mịch nghiến răng nghiến lợi nói.
Lạc Nam mỉm cười, lại ném ra một khối Lưu Ảnh Ngọc hiện ra trong mắt các nàng.
Bên trong Lưu Ảnh Ngọc là cảnh tượng hắn đang tập trung đúc nên cơ thể của Văn Lang, sau đó dùng Phân Hồn để điều khiển và khống chế hắn.
Cho chúng nữ xem trong Lưu Ảnh Ngọc, hắn còn thực hành trực tiếp thêm một lần.
Hồn Lực tiến vào cơ thể Văn Lang, đột ngột khiến hắn đứng lên, cung kính quỳ một chân bên cạnh Lạc Nam biểu lộ thuần phục.
Thấy tình cảnh này, các vị Hoa Khôi vô thức nuốt nước bọt, Họa Mộng nhớ lại điều gì, giật mình nói:
“Đúng rồi, có lời đồn Lạc Nam cũng là một vị Thiên Trận Đế, mà Văn Lang cũng vừa lúc là một Thiên Trận Đế!”
“Dù không muốn tin, nhưng đây lại là sự thật!” Kính Hoa lấy lại bình tĩnh, bất đắc dĩ nhìn lấy Lạc Nam:
“Thiếu chủ, ngươi lừa gạt tỷ muội chúng ta thật khổ a!”
“Đệ nhất yêu nghiệt Tiên giới, đệ nhất yêu nghiệt Ma giới lại cùng là một người!” Chiêu Quân dung nhan lạnh lùng trong trẻo, thanh âm vẫn khó tránh khỏi rung động:
“Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”
“Câu hỏi này phải để người khác thay ta trả lời!” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa, một lần nữa khôi phục lại dung mạo.
Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh chậm rãi lóe lên.
Toàn thân áo choàng đen kịch che phủ diện mạo, nhưng ánh mắt sắc sảo và khí thế cao quý vô song không thể nào che giấu.
“Tham kiến Chủ Nhân!”
Các vị Hoa Khôi vội vàng hành lễ, bởi vì các nàng nhận ra người vừa xuất hiện chính là Lâu Chủ của Song Tu Lâu.
PHẦN PHẬT…
Áo choàng đen được kéo xuống, một thân Kim Sắc Đế Bào ôm lấy cơ thể phong hoa tuyệt đại, mái tóc hoàng kim rực rỡ, thân thể thon dài hoàn mỹ, dung nhan cao quý thiên thành, diễm tuyệt thiên hạ lần đầu tiên hiện ra trước mặt các vị Hoa Khôi.
“Côn Lôn Nữ Hoàng!”
Thủy Nguyệt hơi thở trở nên nặng nề, mà các vị Hoa Khôi khác tuy đã sớm đoán được vẫn chưa kịp phản ứng trước thực tại.
Thân là một trong những Nữ Thiên Đế hùng mạnh hàng đầu, bức họa của Côn Lôn Nữ Hoàng lan truyền khắp nơi, dù là ở Ma Giới cũng dễ dàng có thể mua được.
Chúng nữ Song Tu Lâu vô pháp tưởng tượng, vị Nữ Hoàng ở tận Tiên Giới xa xôi, là người mà các nàng chỉ nghe qua trong truyền thuyết nay lại hiện diện trước mặt, hơn nữa thời gian qua chính là vị Lâu Chủ thần bí của các nàng.
“Trẫm che giấu thân phận từ trước đến nay, đơn giản vì khi đó các ngươi quá yếu, biết nhiều chỉ mang đến đại họa!”
Ánh mắt liếc ngang, Nữ Hoàng điềm nhiên mở miệng:
“Hiện tại các ngươi đã đủ tư cách biết được mọi thứ, quyết định sau đó nằm ở phía các ngươi, trẫm sẽ không ép buộc!”
Bầu không khí trở nên im ắng, tất cả mọi người đều tập trung lắng nghe.
“Như các ngươi đã biết, gần đây Tru Tiên Điện đã hoài nghi Lâu Chủ của Song Tu Lâu và Tiên Ma Công Chúa là cùng một người nên đã xúi giục Ma Thương Thị ra tay!” Nữ Hoàng nhếch lấy cánh môi đỏ thẳm, trêu tức nói:
“Bọn hắn hoài nghi rất đúng, nhưng vĩnh viễn cũng không ngờ đến Song Tu Lâu Chủ vừa là Tiên Ma Công Chúa, lại kiêm luôn chức vụ Côn Lôn Nữ Hoàng!”
“Ực…” Chúng nữ nuốt một ngụm nước bọt.
Mặc dù các nàng đã phần nào đoán ra, nhưng khi được chính miệng Chủ Nhân xác nhận, vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng huyền ảo.
Nữ Hoàng cười cười, khẽ nói tiếp:
“Tiên Ma Cung chú trọng Tiên Tu và Ma Tu kết hợp, Trẫm có hai thân phận ở cả Tiên giới và Ma giới chẳng có gì đáng để kinh ngạc!”
“Vấn đề là những thân phận của người đều quá khủng bố!” Chúng nữ âm thầm bĩu môi.
Nữ Hoàng lại liếc sang Lạc Nam, giọng điệu trêu tức: “Tiểu tử này vừa là đồ đệ của Côn Lôn Nữ Hoàng…vừa là đồ đệ của Tiên Ma Công Chúa, đương nhiên Lạc Nam cũng là Văn Lang, mà Văn Lang chính là Lạc Nam rồi!”
Mấy nữ vừa hờn giận vừa u oán trừng mắt nhìn Lạc Nam, thầm nghĩ sẽ giận hắn thật lâu cho bỏ ghét, dám lừa gạt các nàng lâu như vậy.
Đặc biệt là nhớ lại các nàng nhiều lần so sánh Lạc Nam với Văn Lang xem ai xuất sắc hơn, các nàng luôn đứng về phía Văn Lang và dìm hàng Lạc Nam…rõ ràng là hành vi ngu ngốc, khờ khạo, buồn cười đến cực điểm a.
Gò má chúng nữ ửng đỏ, vừa giận dữ vừa xấu hổ.
Cả đám bèn trừng mắt sang U Cơ đang cố gắng nín cười ở một bên, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Có lẽ trong thời gian qua, Thiếu Phu Nhân đã âm thầm cười trộm các nàng không biết bao nhiêu lần rồi.
“Khụ khụ…” Lạc Nam giả vờ ho khan một tiếng, tiếp lời của Nữ Hoàng:
“Lỗi của ta là che giấu các nàng, nhưng như sư phụ vừa nói, trước đây thực lực của Song Tu Lâu quá yếu, không thể giúp được gì, biết nhiều còn dẫn đến đại họa!”
“Nhưng hiện tại thì khác, Song Tu Lâu đã mạnh, mỗi một người các nàng đều có thể trở thành chiến lực nồng cốt, cho nên đã đủ tư cách để tiếp xúc với kế hoạch của chúng ta!”
“Côn Lôn Giới, Tiên Ma Cung hay Song Tu Lâu đều có chung mục đích, đó là diệt trừ hai thế lực sâu mọt Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện, nhất thống Tiên Ma hai giới, để vũ trụ này không còn phân biệt và hận thù!”
Chúng nữ toàn thân chấn động, mục tiêu này quá mức vĩ đại, vượt xa khả năng tưởng tượng của các nàng.
Vốn các nàng nghĩ rằng Lạc Nam và Nữ Hoàng chỉ muốn phục hưng Tiên Ma Cung mà thôi, không ngờ lý tưởng còn lớn lao hơn điều đó quá nhiều.
“Một khi bước trên con đường này, đón chờ ta và các nàng phía trước chính là những trận chiến khốc liệt, những kẻ thù hùng mạnh, sinh tử khó mà nói trước!” Lạc Nam nghiêm giọng, nhấn mạnh từng chữ:
“Vậy nên hiện tại ta cho các nàng và tất cả thành viên Song Tu Lâu lựa chọn, ở lại hay rời đi, ta chắc chắn sẽ không làm khó…”
“Chỉ cần trước khi đi, xóa trí nhớ về chuyện lần này là được!”
“Đáng ghét!” Dạ Ly lập tức giận dữ nhảy dựng lên, nhào vào trong lòng Lạc Nam, vung nắm tay trắng như phấn hung hăng đấm bùm bụp vào ngực hắn, vừa khóc vừa mắng:
“Ngươi xem tỷ muội chúng ta là loại người gì? Ham sống sợ chết sao?”
“Đánh hay lắm!” Các vị Hoa Khôi mở miệng khen hay, không ngừng phụ họa:
“Nam nhân thúi này chẳng những che giấu thân phận, lúc này còn dám xem nhẹ chúng ta, mau đánh hắn thành đầu heo!”
“Tiên Ma Cung thì sao? đắc tội Săn Ma Điện và Tru Tiên Điện thì sao? tỷ muội chúng ta sợ cái gì?”
Càng nói càng giận, chúng nữ lao vào hỗ trợ Dạ Ly quyền đấm cước đá, thỉnh thoảng ngắt véo lung tung khiến Lạc Nam bầm tím cả người.
Tứ Đại Cung Nữ chẳng những không can ngăn, còn đứng ở ngoài vỗ tay tán dương.
Các nàng đã thử đặt mình vào vị trí của mấy nữ ở Song Tu Lâu, cảm giác đó thật không hề dễ chịu.
“Đừng đánh…a…đau…là lỗi của ta được chưa?!” Lạc Nam ôm đầu chịu trận, mặc cho từng hương thơm như ngọc ngà nện lên cơ thể mình.
Hắn u oán nhìn sang Nữ Hoàng, giận dữ truyền âm nói: “Rõ ràng kẻ chủ mưu là sư phụ, vì sao người bị các nàng đánh là ta?”
“Haha, được tiện nghi còn khoe mẻ, ăn đánh đáng đời!” Nữ Hoàng chế nhạo nói, nếu không phải để giữ hình tượng uy nghiêm, nàng cũng bay lên tung ra vài cước.
Rõ ràng được một đám mỹ nhân như hoa như ngọc do đích thân trẫm tuyển chọn đánh yêu, ngươi còn ra vẻ ủy khuất?
Hiện trường có phần lộn xộn, bầu không khí lại tràn ngập vui cười, hân hoan.
Lạc Nam và Nữ Hoàng hài lòng vì Song Tu Lâu không để hai người thất vọng, chấp nhận thân phận là người của Tiên Ma Cung.
Còn Thủy Nguyệt mấy nữ lại vui vẻ vì Thiếu Chủ của các nàng không phải thật sự bại trận thê thảm, tất cả chỉ là một vỡ kịch của hắn để lừa gạt cả hai giới Tiên Ma, qua mắt mọi kẻ thù.
Thậm chí so với tưởng tượng, Chủ Nhân và Thiếu Chủ càng cường đại, càng đáng giá để cho các nàng lấy làm kiêu hãnh.
Đây quả thật là bất ngờ ngoài ý muốn a…
Nhưng mà các nàng vạn vạn phần cũng không thể ngờ, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi Lạc Nam đem không gian riêng biệt của Song Tu Lâu dung nhập cùng không gian vốn có của Ngũ Sắc Giới…
Chúng nữ Song Tu Lâu chỉ có thể thốt lên một câu sau khoảng thời gian dài như chết lặng:
“Thiếu chủ ngươi làm đệ nhất yêu nghiệt của hai giới còn không đủ, ngay cả Nghịch Long ngươi cũng làm?”
…
Lối vào Bạo Loạn Tiên Ma Vực…
Tầng tầng Trận Pháp và kết giới phong ấn vẫn còn tồn tại…
Kết giới phong ấn Bạo Loạn Tiên Ma Vực do đích thân Thiên Trận Đế của Trận Điện phối hợp cùng lực lượng của rất nhiều cường giả hàng đầu tạo thành.
Sợ rằng vài triệu năm qua đi vẫn sừng sững không thay đổi, kiên cố đến cực điểm…
Bất quá ngày hôm nay, có vài thân ảnh lặng lẽ xuất hiện xung quanh, lặng lẽ đánh giá kết giới gần như bất khả xâm phạm.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn nhận ra đều là người quen cũ “đáng yêu” của hắn.
Vu La...
Đại Thủ…
Đi cùng với hai người này là một quái nhân có hình thù cực kỳ xấu xí và dữ tợn.
Khuôn mặt của hắn gồm vô số vết sẹo và thịt thừa chằn chịt, mỗi một ngõ ngách đều đã biến dạng đến đáng sợ lộ ra cả xương sọ bên trong, trẻ con mà nhìn thấy chắc chắn đêm gặp phải ác mộng.
Hắn chính là Nhị Lang Thần sau khi chấp nhận hủy hoại khuôn mặt để lẫn trốn vô số cường giả tìm thấy sau khi bị vu oan sự kiện Địa Ngục Môn.
Kể tử ngày đó, Nhị Lang Thần càng thêm lầm lì lạnh lẽo, trong lòng đè nén cuồng nộ dường như một ngọn núi lửa sẳn sàng bạo phát bất cứ lúc nào.
“Chắc chắn phần đầu đang bị nhốt bên trong Bạo Loạn Tiên Ma Vực!” Nhị Lang Thần hai mắt khóa chặt phong ấn trước mặt, gằn từng chữ nói.
Vu La cùng Đại Thủ gật đầu, cảm giác thân thiết của bộ phận cơ thể đang mãnh liệt triệu hoán thông qua cảm ứng, dù Nhị Lang Thần không nói thì bọn hắn cũng thừa hiểu.
“Với thực lực của mấy người chúng ta hiện tại, nếu như mãnh liệt bạo phát thế công, giải phóng cho hắn không phải việc quá khó…” Vu La tự tin nói.
Đại Thủ lại nhíu chặt chân mày: “Nhưng một khi làm như thế, động tĩnh gây ra chắc chắn kinh động thế nhân, chỉ sợ chưa kịp hoàn thành đã có vô số cường giả kéo đến, chúng ta khó lòng thoát khốn!”
“Đây là điều ta đang phân vân!” Nhị Lang Thần cũng trầm giọng tán thành.
“Khặc khặc khặc, để cho ta giải quyết!” Một tiếng cười cằn rỡ vang lên, cánh tay khô gầy dữ tợn mọc ra từ tay Nhị Lang Thần.
Trong ánh mắt chăm chú của đám người, những ngón tay xấu xí bắt đầu kết lấy một loại pháp ấn quỷ dị.
Thoáng chốc, từ trong Ấn Pháp đó có âm thanh trầm thấp truyền ra:
“Các ngươi rốt cuộc đến rồi? nhưng tại sao chỉ có ba bộ phận?”
Đại Thủ và Vu La giật mình, đây không phải âm thanh của những bộ phận trong người bọn hắn.
Chứng tỏ giọng nói này được phát ra từ trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực.
Không biết cánh tay dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể câu thông với bên trong.
Liên lạc thành công, cánh tay cũng cất giọng: “Ấn Pháp chỉ duy trì được một phút, ngươi có gì quan trọng cứ nói, chúng ta sẽ giải quyết và tìm cách cứu ngươi sau!”
Nghe được hồi đáp, dưới đáy Bạo Loạn Luân Hồi Vực sâu thẳm, Thiên Đế chợt mở ra hai mắt, cái đầu hòa nhập cùng hắn, gằn từng chữ một:
“Thứ nhất, thân thể của ta là Thiên Đình Chi Chủ - Thiên Đế, kẻ hại chúng ta bị giam cầm chính là Lạc Nam!”
Nghe đến cái tên quen thuộc, Nhị Lang Thần mấy người đồng tử co rút mãnh liệt.
Lại là Lạc Nam?!
Vì sao tên khốn này đắc tội với tất cả bọn hắn?
Khoan đã, không phải nghe nói Thiên Đế đang bế quan ở Thiên Đình sao? kẻ đó là giả mạo?
Ánh mắt của Nhị Lang Thần lấp lóe…
Mặc cho mấy người suy nghĩ miên man, Thiên Đế ngữ xuất kinh nhân:
“Lạc Nam là Nghịch Long, các ngươi nên đi tìm Long Ngạo Thiên hợp tác, mượn lực ảnh hưởng của Long Tộc đem ta cứu ra!”
Hắn vừa dứt lời, Ấn Pháp cũng chậm rãi tan biến.
Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở không thông của Nhị Lang Thần ba người.
Lạc Nam là Nghịch Long?!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal:
[email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Bình luận facebook