Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
"Nơi chúng ta đang ở là phòng đấu giá Vân Lai nổi tiếng nhất Y Đạt trấn, cũng là phòng đấu giá nổi danh Phi Long đại lục, chủ yếu tổ chức mua bán nô lệ cùng với các vật phẩm khác. Trên Phi Long đại lục có câu: "Chỉ cần ngươi có tiền, không sợ không mua được vật ngươi cần ở phòng đấu giá Vân Lai."
"Cách nói thật kiêu ngạo nha!"
"Đúng vậy. Thật kiêu ngạo." Bích Cơ không phản bác lại lời Phỉ Lệ. Nói về thế lực có lực ảnh hưởng lớn nhất trên Phi Long đại lục, phòng đấu giá Vân Lai mặc dù không dám nói là đứng đầu nhưng cũng có được sức ảnh hưởng riêng, dù là tài lực hay tin tức.
"Vậy thế lực phía sau Vân Lai là gia tộc Y Qua Nhĩ phải không?" Hai mắt Phỉ Lệ chợt lóe. Vừa nãy cô cũng không xem nhẹ khi Bích Cơ nhắc đến hai chữ "kiêu ngạo" thì đúng là nghiến răng nghiến lợi mà không phải là rất đắc ý.
"Thật lợi hại, nhanh như vậy liền biết chủ nhân phía sau phòng đấu giá dưới đất, thân phận của ngươi cũng không đơn giản." Nháy mắt trên người Bích Cơ bộc phát một cỗ sát khí to lớn, có rất ít người biết rõ kì thật gia tộc Y Qua Nhĩ mới là chủ nhân chân chính của phòng đấu giá Vân Lai.
Người bình thường đều cho rằng là một thế lực thần bí, mà gia tộc Y Qua Nhĩ chẳng qua chỉ là một con chó của thế lực thần bí đó, là công cụ bên ngoài mà thôi.
Thang Mỗ ngay lúc Bích Cơ không phản ứng kịp đã ra tay.
Ưm ưm....
"Thang Mỗ, ngươi quá xúc động rồi." Phỉ Lệ không vừa lòng hơi nhíu mày. Trực giác mách bảo cô Bích Cơ không hề có ác ý với cô, chẳng qua là thăm dò thôi. Cô cũng không ngờ Thang Mỗ sẽ động thủ. Nhưng như vậy cũng được, đỡ cho Bích Cơ có giở trò gì.
"Khụ...khụ...ngươi..." Bích Cơ không ngờ nàng chỉ tùy ý phóng ra một chút sát khí, Thang Mỗ sẽ lại ra tay không chút lưu tình nào như vậy để đối phó nàng. Xem ra thân phận của Phỉ Lệ còn thần bí hơn nàng suy đoán. Thang Mỗ, rốt cuộc ngươi đã có thân phận thế nào rồi, vì sao lại trở nên lãnh khốc vô tình như vậy, ngay cả ta cũng không nhận ra.
"Ngươi tốt nhất đừng có ý định không tốt nào. Thị vệ của ta có rất ít kiên nhẫn, Bích Cơ Y Qua Nhĩ." Phỉ Lệ vạch trần thân phận Bích Cơ. Hoa Bang vừa nãy hẳn cũng là thành viên nội bộ gia tộc Y Qua Nhĩ. Chẳng qua không biết Bích Cơ cũng thế hay không?
"Ngươi đoán sai rồi, ta không phải người của gia tộc Y Qua Nhĩ, chỉ là một kẻ ngoại nhân mà thôi. Nói đi, ngươi muốn biết gì?" Bích Cơ đau xót nhìn Thang Mỗ. Đối với Phỉ Lệ mà nói là tràn ngập bất đắc dĩ và xót xa, nhưng lại phủ nhận thẳng thân phận Y Qua Nhĩ của mình.
"Ngươi không phải là người thuộc gia tộc Y Qua Nhĩ. Theo ta biết phòng đấu giá này hẳn là sản nghiệp của gia tộc Y Qua Nhĩ." Nếu như không phải, vậy cũng được. Thảo nào tên trung niên nam tử vừa rồi kia lại lộ ra dục vọng rõ ràng như thế. Xem ra Bích Cơ ở gia tộc Y Qua Nhĩ hẳn là cũng không được tốt lành gì.
"Gia gia ta là người của gia tộc Y Qua Nhĩ, nhưng ta không phải. Sản nghiệp dưới cờ gia tộc Y Qua Nhĩ, ngươi quá đề cao chúng rồi." Bích Cơ tràn ngập sát khí nói, rõ ràng vô cùng chán ghét gia tộc Y Qua Nhĩ.
"Là ý gì?"
"Không có ý gì cả. Có một số chuyện người ngoài như ta cũng không đủ khả năng biết. Nhưng theo ta được biết, Y Qua Nhĩ cũng chỉ có quyền giám sát phòng đấu giá Vân Lai mà thôi, còn chủ nhân chân chính là ai thì không biết." Bích Cơ ưu nhã vò vò sợi tóc lục sắc của mình, nhoài cả người dựa vào Thang Mỗ, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Phỉ Lệ cũng không hỏi nữa. Những thứ bí mật này nghe một chút thì tốt, không cần phải thật sự để trong lòng. Hơn nữa ai là chủ nhân thật sự của phòng đấu giá Vân Lai cũng không có liên quan gì đến cô.
Tiếng ồn ào bên ngoài không ngừng truyền vào qua thạch anh.
"Đấu giá bên dưới là cao cấp ma thú Hỏa Vân thú. Giá khởi đầu là 1000 thủy tinh tệ, mỗi lần tăng giá ít nhất là 100 thủy tinh tệ." Người chủ trì đấu giá vừa nói xong, bên dưới bắt đầu điên cuồng ra giá.
"Cao cấp ma thú rất hiếm thấy sao?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn những kẻ điên cuồng bên dưới, không rõ vì sao lại thế.
"Không phải cao cấp ma thú hiếm thấy, mà là trứng cao cấp ma thú rất hiếm thấy. Cao cấp ma thú bình thường rất khó bị bắt, phần lớn chúng đều tự bạo chứ không chịu kí kết khế ước với nhân loại. Vì thế những cao cấp ma thú thông thường đều là nuôi dưỡng từ nhỏ nên trứng cao cấp ma thú mới quý như vậy." Lệ Á khẽ giải thích bên tai Phỉ Lệ. Suy cho cùng thì phần lớn thời gian Phỉ Lệ đều ngủ say, sau khi hồi tỉnh thì lại dùng để đọc các bí mật của đại lục, cho nên những thứ bình thường ngược lại lại không biết.
Đương nhiên chuyện như vậy chỉ có người bên cạnh Phỉ Lệ biết. Bích Cơ vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Phỉ Lệ, không biết vì sao đạo lý đơn giản như vậy mà cô lại không biết. Nhưng nàng cũng thông minh lựa chọn im lặng. Dù sao sát khí vừa rồi của Thang Mỗ cũng có chút hù dọa nàng.
"Ồ, thì ra là thế. Vậy sau này ta sẽ hay đi bắt trứng của cao cấp ma thú về bán kiếm tiền." Phỉ Lệ vẻ mặt ngây thơ nhìn Lệ Á.
Sặc!
Những người khác nghe thấy Phỉ Lệ nói thế thì đơ toàn bộ ra. Thiên tài ghê! Còn Lệ Á thì làm như không nghe thấy gì. Tiểu thư lúc nào cũng thích bất ngờ phun ra vài câu dọa người. Nên lúc này Lệ Á thức thời tự cho rằng bản thân không nghe thấy. (nghe như kiểu tự tụng kinh cho mình nghe: Ta không nghe thấy gì, không nghe thấy gì hết =]])
Cách Lạc Tư thì bộ dạng như gặp quỷ. Huhu sao chủ nhân lại thành ra thế này? Chẳng lẽ người của gia tộc Đức Cổ Lạp bên kia ngược đại chủ nhân hay sao mà chủ nhân mới muốn kiếm tiền đến thế.
Thang Mỗ thì không ngừng khinh bỉ Phỉ Lệ trong lòng. Chưa từng thấy tiểu thư nào như vậy, thật là bủn xỉn! Cũng may gia chủ không biết, nếu không thì cái mặt Đức Cổ Lạp nhất tộc còn không biết đã bị tiểu thư quăng đi đâu rồi.
"Cách nói thật kiêu ngạo nha!"
"Đúng vậy. Thật kiêu ngạo." Bích Cơ không phản bác lại lời Phỉ Lệ. Nói về thế lực có lực ảnh hưởng lớn nhất trên Phi Long đại lục, phòng đấu giá Vân Lai mặc dù không dám nói là đứng đầu nhưng cũng có được sức ảnh hưởng riêng, dù là tài lực hay tin tức.
"Vậy thế lực phía sau Vân Lai là gia tộc Y Qua Nhĩ phải không?" Hai mắt Phỉ Lệ chợt lóe. Vừa nãy cô cũng không xem nhẹ khi Bích Cơ nhắc đến hai chữ "kiêu ngạo" thì đúng là nghiến răng nghiến lợi mà không phải là rất đắc ý.
"Thật lợi hại, nhanh như vậy liền biết chủ nhân phía sau phòng đấu giá dưới đất, thân phận của ngươi cũng không đơn giản." Nháy mắt trên người Bích Cơ bộc phát một cỗ sát khí to lớn, có rất ít người biết rõ kì thật gia tộc Y Qua Nhĩ mới là chủ nhân chân chính của phòng đấu giá Vân Lai.
Người bình thường đều cho rằng là một thế lực thần bí, mà gia tộc Y Qua Nhĩ chẳng qua chỉ là một con chó của thế lực thần bí đó, là công cụ bên ngoài mà thôi.
Thang Mỗ ngay lúc Bích Cơ không phản ứng kịp đã ra tay.
Ưm ưm....
"Thang Mỗ, ngươi quá xúc động rồi." Phỉ Lệ không vừa lòng hơi nhíu mày. Trực giác mách bảo cô Bích Cơ không hề có ác ý với cô, chẳng qua là thăm dò thôi. Cô cũng không ngờ Thang Mỗ sẽ động thủ. Nhưng như vậy cũng được, đỡ cho Bích Cơ có giở trò gì.
"Khụ...khụ...ngươi..." Bích Cơ không ngờ nàng chỉ tùy ý phóng ra một chút sát khí, Thang Mỗ sẽ lại ra tay không chút lưu tình nào như vậy để đối phó nàng. Xem ra thân phận của Phỉ Lệ còn thần bí hơn nàng suy đoán. Thang Mỗ, rốt cuộc ngươi đã có thân phận thế nào rồi, vì sao lại trở nên lãnh khốc vô tình như vậy, ngay cả ta cũng không nhận ra.
"Ngươi tốt nhất đừng có ý định không tốt nào. Thị vệ của ta có rất ít kiên nhẫn, Bích Cơ Y Qua Nhĩ." Phỉ Lệ vạch trần thân phận Bích Cơ. Hoa Bang vừa nãy hẳn cũng là thành viên nội bộ gia tộc Y Qua Nhĩ. Chẳng qua không biết Bích Cơ cũng thế hay không?
"Ngươi đoán sai rồi, ta không phải người của gia tộc Y Qua Nhĩ, chỉ là một kẻ ngoại nhân mà thôi. Nói đi, ngươi muốn biết gì?" Bích Cơ đau xót nhìn Thang Mỗ. Đối với Phỉ Lệ mà nói là tràn ngập bất đắc dĩ và xót xa, nhưng lại phủ nhận thẳng thân phận Y Qua Nhĩ của mình.
"Ngươi không phải là người thuộc gia tộc Y Qua Nhĩ. Theo ta biết phòng đấu giá này hẳn là sản nghiệp của gia tộc Y Qua Nhĩ." Nếu như không phải, vậy cũng được. Thảo nào tên trung niên nam tử vừa rồi kia lại lộ ra dục vọng rõ ràng như thế. Xem ra Bích Cơ ở gia tộc Y Qua Nhĩ hẳn là cũng không được tốt lành gì.
"Gia gia ta là người của gia tộc Y Qua Nhĩ, nhưng ta không phải. Sản nghiệp dưới cờ gia tộc Y Qua Nhĩ, ngươi quá đề cao chúng rồi." Bích Cơ tràn ngập sát khí nói, rõ ràng vô cùng chán ghét gia tộc Y Qua Nhĩ.
"Là ý gì?"
"Không có ý gì cả. Có một số chuyện người ngoài như ta cũng không đủ khả năng biết. Nhưng theo ta được biết, Y Qua Nhĩ cũng chỉ có quyền giám sát phòng đấu giá Vân Lai mà thôi, còn chủ nhân chân chính là ai thì không biết." Bích Cơ ưu nhã vò vò sợi tóc lục sắc của mình, nhoài cả người dựa vào Thang Mỗ, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Phỉ Lệ cũng không hỏi nữa. Những thứ bí mật này nghe một chút thì tốt, không cần phải thật sự để trong lòng. Hơn nữa ai là chủ nhân thật sự của phòng đấu giá Vân Lai cũng không có liên quan gì đến cô.
Tiếng ồn ào bên ngoài không ngừng truyền vào qua thạch anh.
"Đấu giá bên dưới là cao cấp ma thú Hỏa Vân thú. Giá khởi đầu là 1000 thủy tinh tệ, mỗi lần tăng giá ít nhất là 100 thủy tinh tệ." Người chủ trì đấu giá vừa nói xong, bên dưới bắt đầu điên cuồng ra giá.
"Cao cấp ma thú rất hiếm thấy sao?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn những kẻ điên cuồng bên dưới, không rõ vì sao lại thế.
"Không phải cao cấp ma thú hiếm thấy, mà là trứng cao cấp ma thú rất hiếm thấy. Cao cấp ma thú bình thường rất khó bị bắt, phần lớn chúng đều tự bạo chứ không chịu kí kết khế ước với nhân loại. Vì thế những cao cấp ma thú thông thường đều là nuôi dưỡng từ nhỏ nên trứng cao cấp ma thú mới quý như vậy." Lệ Á khẽ giải thích bên tai Phỉ Lệ. Suy cho cùng thì phần lớn thời gian Phỉ Lệ đều ngủ say, sau khi hồi tỉnh thì lại dùng để đọc các bí mật của đại lục, cho nên những thứ bình thường ngược lại lại không biết.
Đương nhiên chuyện như vậy chỉ có người bên cạnh Phỉ Lệ biết. Bích Cơ vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Phỉ Lệ, không biết vì sao đạo lý đơn giản như vậy mà cô lại không biết. Nhưng nàng cũng thông minh lựa chọn im lặng. Dù sao sát khí vừa rồi của Thang Mỗ cũng có chút hù dọa nàng.
"Ồ, thì ra là thế. Vậy sau này ta sẽ hay đi bắt trứng của cao cấp ma thú về bán kiếm tiền." Phỉ Lệ vẻ mặt ngây thơ nhìn Lệ Á.
Sặc!
Những người khác nghe thấy Phỉ Lệ nói thế thì đơ toàn bộ ra. Thiên tài ghê! Còn Lệ Á thì làm như không nghe thấy gì. Tiểu thư lúc nào cũng thích bất ngờ phun ra vài câu dọa người. Nên lúc này Lệ Á thức thời tự cho rằng bản thân không nghe thấy. (nghe như kiểu tự tụng kinh cho mình nghe: Ta không nghe thấy gì, không nghe thấy gì hết =]])
Cách Lạc Tư thì bộ dạng như gặp quỷ. Huhu sao chủ nhân lại thành ra thế này? Chẳng lẽ người của gia tộc Đức Cổ Lạp bên kia ngược đại chủ nhân hay sao mà chủ nhân mới muốn kiếm tiền đến thế.
Thang Mỗ thì không ngừng khinh bỉ Phỉ Lệ trong lòng. Chưa từng thấy tiểu thư nào như vậy, thật là bủn xỉn! Cũng may gia chủ không biết, nếu không thì cái mặt Đức Cổ Lạp nhất tộc còn không biết đã bị tiểu thư quăng đi đâu rồi.
Bình luận facebook