Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Răng rắc!
Khi đám người Phỉ Lệ còn đang coi cao cấp ma thú được bán thì Cách Lạc Tư lẳng lặng đứng một bên lại đột nhiên cầm chiếc ghế trước bàn đập nát, hơn nữa vẻ mặt lại càng xanh mét, rõ ràng là bị cái gì làm cho vô cùng kích động.
"Xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ nhanh chóng chuyển người nhìn về phía thạch anh.
Có thể làm cho người đã từng là Kiếm thánh thất lễ như vậy nhất định là cháu gái Lợi Nhã của Cách Lạc Tư đã xảy ra chuyện. Nghĩ lại, một Kiếm thánh đã từng cao cao tại thượng nhưng thân nhân duy nhất của mình lại không cứu được. Loại đau khổ này không phải ai cũng chịu đựng được, nên Phỉ Lệ cũng không mở miệng trách móc lão.
"Súc sinh!" Cách Lạc Tư cực kì giận dữ nói ra hai chữ, cắn môi mình tới chảy máu, hay tai vặn vào nhau, gân xanh trên trán phồng lên, hai mắt trợn thật lớn. Rõ ràng không cách nào tiếp nhận được cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.
"Thật quá đáng!" Phỉ Lệ cũng vừa nhìn thấy liền nổi giận đùng đùng. Xem ra cái gia tộc Y Qua Nhĩ này cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Phía trên bàn đấu giá bên dưới để một cái lồng giam ngân sắc tinh xảo, một thiếu nữ xinh đẹp vô lực ngồi trong đó. Sợi xích sắt màu đen chói mắt xuyên qua đôi vai gầy yếu, máu máu diêm dúa chậm rãi chảy ra thân thể mềm mại còn chút non nớt của nàng.
Tơ lụa màu tím mỏng manh che không được bao nhiêu trên thân thể mềm mại của thiếu nữ, hai chân thon dài vô lực trần trụi trước mắt mọi người.
"Đât là vật phẩm đấu giá lần này. Thiếu nữ này năm nay mười ba tuổi, có nước da mềm nhẵn cùng với dung mạo xuất sắc. Mọi người thấy sợi xích sắt to thẳng trên vai nàng không? Đó chính là kịch tính chính của cuộc đấu giá lần này. Sợi xích sắt có cấm ma quang hoàn toàn trói buộc vũ kĩ và thiên phú ma pháp của thiếu nữ, thuận tiện cho các vị đại nhân dạy dỗ. Phía dưới là Điều giáo sư nổi tiếng nhất Vân Lai đấu giá hội chúng ta, Âu Khắc sẽ trình diễn cho mọi người xem một chiêu dạy dỗ."
Sau khi người chủ trì đấu giá nói xong, một nam tử anh tuấn đi từ phía sau ra, mái tóc mặc lục sắc (màu xanh sẫm) cùng với y phục màu đen hết sức vừa người khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền có cảm giác rất tà dị và xảo quyệt.
"Âu Khắc!"
"Âu Khắc!"
Theo nam tử này đi lên đài, đoàn người bên dưới nhanh chóng điên cuồng. Mọi người kêu gào tên hắn, không ít thiếu phụ còn trẻ lại còn thoát y phục ngay tại chỗ, những lời nói quá khích ùn ùn truyền vào trong tai mọi người.
Phỉ Lệ nhíu mày thoáng nhìn xuống, nam tử Âu Khắc này cho cô cảm giác rất kì quái, tựa như vừa nguy hiểm lại vừa vô cùng thân thiết, hết sức mâu thuẫn không yên, loại cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Phỉ Lệ.
Phỉ Lệ quay qua nháy mắt ra hiệu với Thang Mỗ đi qua chế phục Cách Lạc Tư. Bây giờ còn không phải lúc ra tay, dù gì nơi này cũng là phòng đấu giá Vân Lai, không thể không có cao thủ tọa trấn được. Nếu như lão tùy tiện xuất thủ thì đến lúc nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn. Mà hiện giờ quan trọng nhất là cứu Lợi Nhã chứ không phải là gây chuyện.
Khi ở cửa thành xung đột với Mãnh hổ Dong binh đoàn là điều bất đắc dĩ, vả lại bọn họ cũng chỉ là một cái dong binh đoàn nho nhỏ. Nhưng phòng đấu giá Vân Lai thì khác, ai biết được chọc vào một cái có nhảy ra một lão bất tử nào không.
"Chủ nhân." Hai mắt Cách Lạc Tư đỏ bừng nhìn Phỉ Lệ, không hiểu vì sao lại không thể ra tay.
Còn Bích Cơ thì nghe thấy Cách Lạc Tư xưng hô thì hơi kinh ngạc một chút. Chủ nhân, nàng còn tưởng chỉ là một nô bộc hoặc là thị vệ, nhưng xem ra hẳn là không đơn giản như là một nô bộc bình thường đâu!
Nàng làm sao không biết tình cảnh thiếu nữ kia sắp phải đối mặt. Chuyện như vậy sẽ cử hành ở phòng đấu giá mỗi tháng một lần, đều là nô lệ có tướng mạo tốt nhất, hơn nữa cũng không phải người thường. Phần lớn đều là quý tộc nghèo túng hoặc là Ma pháp sư, nữ chiến sĩ các loại. Đương nhiên là có thời điểm vì để thỏa mãn sự yêu thích biến thái của vị đại nhân nào đó, trên đài sẽ thỉnh thoảng xuất hiện nam tử trẻ tuổi, chẳng qua là tỷ lệ rất nhỏ.
"Ta đã có tính toán, bây giờ còn không phải lúc ra tay đâu." Phỉ Lệ chậm rãi nói.
Dù sao cũng là địa bàn của người ta, huống hồ bên dưới có nhiều kẻ điên cuồng trong cuộc đấu giá như vậy, tùy tiện ra tay rất có thể sẽ làm bọn họ căm phẫn.
Chỉ thấy Âu Khắc ưu nhã bước đi, từ từ đi về phía thiếu nữ được che phủ, khóe miệng tà dị giương lên một đường cong xinh đẹp. Dễ nhận thấy tâm tình hắn đang rất tốt.
Vòng qua thân thể thiếu nữ, Âu Khắc nhẹ nhàng đi ra phía sau, vươn một bàn tay nâng cằm nàng lên, sau đó tùy tiện bày ra cho mọi người thấy gương mặt thiếu nữ. Một bàn tay khác lại thuần thục từ từ dao động trên thân thể mềm mại non nớt của thiếu nữ.
"Nàng không chỉ có gương mặt xinh đẹp, nước da lại càng trắng mịn, hơn nữa lại chỉ mới mười ba tuổi, tin rằng các đại nhân yêu thích xử nữ sẽ thật cao hứng có được ** thế này." Thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng của Âu Khắc mang theo một chút tiết tấu, cặp mắt mặc lục sắc giống như có ma lực nhìn thấu người khác, vốn chỉ là một hành động rất bình thường nhưng trong tay Âu Khắc thì lại có mị lực thật lớn.
"Không hay rồi, tinh thần lực." Phỉ Lệ nhanh chóng phản ứng, đồng thời lập tức phóng ra quang hệ ma pháp tinh thần chú lôi đám người Thang Mỗ thoát khỏi tinh thần lực của Âu Khắc.
"Chuyện gì vậy?" Thang Mỗ phản ứng đầu tiên, cũng là người thứ nhất nhận thấy không bình thường.
"Âu Khắc kia không đơn giản, thế mà lại có tinh thần lực hùng mạnh. Lời nói vừa rồi hẳn là có dùng tinh thần lực, cũng có thể nói là Huyễn thuật." Ánh mắt Phỉ Lệ không coi thường nhìn Âu Khắc. Khó trách bản thân lại cảm thấy không thích hợp, có tinh thần lực hùng mạnh mà lại trẻ tuổi như vậy.
"Huyễn thuật, chẳng lẽ là người của chủng tộc kia?" Hai mắt Thang Mỗ tràn ngập sát khí nồng nặc. Bản thân hắn với tinh thần lực gần đến thánh cấp mà còn bị mê hoặc, cũng chỉ có người thuộc chủng tộc đó mới có thể làm được.
"Chủng tộc gì?" Phỉ Lệ tò mò hỏi.
"Thiên Mị tộc. Tiểu thư, chuyện lần này phải cẩn thận xử lý thì tốt hơn. Cũng may nam tử trên kia chỉ tu tập được huyễn thuật căn bản, nếu như đạt đến cấp cao thì ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn." Thang Mỗ thận trọng nói, cùng lúc đó thập trung tinh thần bản thân cao độ.
"Bích Cơ, ngươi có biết Âu Khắc là ai không?" Phỉ Lệ nhìn thấy Thang Mỗ thận trọng như vậy thì cũng lập tức cảnh giác. Thiên Mị tộc cô đã từng nhìn thấy trong《 đại lục du ký 》. Nhưng trong đó rõ ràng ghi Thiên Mị tộc đã biến mất mấy ngàn năm rồi mà, vì sao hôm nay lại gặp được ở đây? Trong này ẩn giấu bí mật gì? Gió mưa vũ vần a!
Khi đám người Phỉ Lệ còn đang coi cao cấp ma thú được bán thì Cách Lạc Tư lẳng lặng đứng một bên lại đột nhiên cầm chiếc ghế trước bàn đập nát, hơn nữa vẻ mặt lại càng xanh mét, rõ ràng là bị cái gì làm cho vô cùng kích động.
"Xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ nhanh chóng chuyển người nhìn về phía thạch anh.
Có thể làm cho người đã từng là Kiếm thánh thất lễ như vậy nhất định là cháu gái Lợi Nhã của Cách Lạc Tư đã xảy ra chuyện. Nghĩ lại, một Kiếm thánh đã từng cao cao tại thượng nhưng thân nhân duy nhất của mình lại không cứu được. Loại đau khổ này không phải ai cũng chịu đựng được, nên Phỉ Lệ cũng không mở miệng trách móc lão.
"Súc sinh!" Cách Lạc Tư cực kì giận dữ nói ra hai chữ, cắn môi mình tới chảy máu, hay tai vặn vào nhau, gân xanh trên trán phồng lên, hai mắt trợn thật lớn. Rõ ràng không cách nào tiếp nhận được cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.
"Thật quá đáng!" Phỉ Lệ cũng vừa nhìn thấy liền nổi giận đùng đùng. Xem ra cái gia tộc Y Qua Nhĩ này cũng không phải loại tốt đẹp gì.
Phía trên bàn đấu giá bên dưới để một cái lồng giam ngân sắc tinh xảo, một thiếu nữ xinh đẹp vô lực ngồi trong đó. Sợi xích sắt màu đen chói mắt xuyên qua đôi vai gầy yếu, máu máu diêm dúa chậm rãi chảy ra thân thể mềm mại còn chút non nớt của nàng.
Tơ lụa màu tím mỏng manh che không được bao nhiêu trên thân thể mềm mại của thiếu nữ, hai chân thon dài vô lực trần trụi trước mắt mọi người.
"Đât là vật phẩm đấu giá lần này. Thiếu nữ này năm nay mười ba tuổi, có nước da mềm nhẵn cùng với dung mạo xuất sắc. Mọi người thấy sợi xích sắt to thẳng trên vai nàng không? Đó chính là kịch tính chính của cuộc đấu giá lần này. Sợi xích sắt có cấm ma quang hoàn toàn trói buộc vũ kĩ và thiên phú ma pháp của thiếu nữ, thuận tiện cho các vị đại nhân dạy dỗ. Phía dưới là Điều giáo sư nổi tiếng nhất Vân Lai đấu giá hội chúng ta, Âu Khắc sẽ trình diễn cho mọi người xem một chiêu dạy dỗ."
Sau khi người chủ trì đấu giá nói xong, một nam tử anh tuấn đi từ phía sau ra, mái tóc mặc lục sắc (màu xanh sẫm) cùng với y phục màu đen hết sức vừa người khiến cho người khác vừa nhìn thấy liền có cảm giác rất tà dị và xảo quyệt.
"Âu Khắc!"
"Âu Khắc!"
Theo nam tử này đi lên đài, đoàn người bên dưới nhanh chóng điên cuồng. Mọi người kêu gào tên hắn, không ít thiếu phụ còn trẻ lại còn thoát y phục ngay tại chỗ, những lời nói quá khích ùn ùn truyền vào trong tai mọi người.
Phỉ Lệ nhíu mày thoáng nhìn xuống, nam tử Âu Khắc này cho cô cảm giác rất kì quái, tựa như vừa nguy hiểm lại vừa vô cùng thân thiết, hết sức mâu thuẫn không yên, loại cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Phỉ Lệ.
Phỉ Lệ quay qua nháy mắt ra hiệu với Thang Mỗ đi qua chế phục Cách Lạc Tư. Bây giờ còn không phải lúc ra tay, dù gì nơi này cũng là phòng đấu giá Vân Lai, không thể không có cao thủ tọa trấn được. Nếu như lão tùy tiện xuất thủ thì đến lúc nhất định sẽ gặp phải phiền phức lớn. Mà hiện giờ quan trọng nhất là cứu Lợi Nhã chứ không phải là gây chuyện.
Khi ở cửa thành xung đột với Mãnh hổ Dong binh đoàn là điều bất đắc dĩ, vả lại bọn họ cũng chỉ là một cái dong binh đoàn nho nhỏ. Nhưng phòng đấu giá Vân Lai thì khác, ai biết được chọc vào một cái có nhảy ra một lão bất tử nào không.
"Chủ nhân." Hai mắt Cách Lạc Tư đỏ bừng nhìn Phỉ Lệ, không hiểu vì sao lại không thể ra tay.
Còn Bích Cơ thì nghe thấy Cách Lạc Tư xưng hô thì hơi kinh ngạc một chút. Chủ nhân, nàng còn tưởng chỉ là một nô bộc hoặc là thị vệ, nhưng xem ra hẳn là không đơn giản như là một nô bộc bình thường đâu!
Nàng làm sao không biết tình cảnh thiếu nữ kia sắp phải đối mặt. Chuyện như vậy sẽ cử hành ở phòng đấu giá mỗi tháng một lần, đều là nô lệ có tướng mạo tốt nhất, hơn nữa cũng không phải người thường. Phần lớn đều là quý tộc nghèo túng hoặc là Ma pháp sư, nữ chiến sĩ các loại. Đương nhiên là có thời điểm vì để thỏa mãn sự yêu thích biến thái của vị đại nhân nào đó, trên đài sẽ thỉnh thoảng xuất hiện nam tử trẻ tuổi, chẳng qua là tỷ lệ rất nhỏ.
"Ta đã có tính toán, bây giờ còn không phải lúc ra tay đâu." Phỉ Lệ chậm rãi nói.
Dù sao cũng là địa bàn của người ta, huống hồ bên dưới có nhiều kẻ điên cuồng trong cuộc đấu giá như vậy, tùy tiện ra tay rất có thể sẽ làm bọn họ căm phẫn.
Chỉ thấy Âu Khắc ưu nhã bước đi, từ từ đi về phía thiếu nữ được che phủ, khóe miệng tà dị giương lên một đường cong xinh đẹp. Dễ nhận thấy tâm tình hắn đang rất tốt.
Vòng qua thân thể thiếu nữ, Âu Khắc nhẹ nhàng đi ra phía sau, vươn một bàn tay nâng cằm nàng lên, sau đó tùy tiện bày ra cho mọi người thấy gương mặt thiếu nữ. Một bàn tay khác lại thuần thục từ từ dao động trên thân thể mềm mại non nớt của thiếu nữ.
"Nàng không chỉ có gương mặt xinh đẹp, nước da lại càng trắng mịn, hơn nữa lại chỉ mới mười ba tuổi, tin rằng các đại nhân yêu thích xử nữ sẽ thật cao hứng có được ** thế này." Thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng của Âu Khắc mang theo một chút tiết tấu, cặp mắt mặc lục sắc giống như có ma lực nhìn thấu người khác, vốn chỉ là một hành động rất bình thường nhưng trong tay Âu Khắc thì lại có mị lực thật lớn.
"Không hay rồi, tinh thần lực." Phỉ Lệ nhanh chóng phản ứng, đồng thời lập tức phóng ra quang hệ ma pháp tinh thần chú lôi đám người Thang Mỗ thoát khỏi tinh thần lực của Âu Khắc.
"Chuyện gì vậy?" Thang Mỗ phản ứng đầu tiên, cũng là người thứ nhất nhận thấy không bình thường.
"Âu Khắc kia không đơn giản, thế mà lại có tinh thần lực hùng mạnh. Lời nói vừa rồi hẳn là có dùng tinh thần lực, cũng có thể nói là Huyễn thuật." Ánh mắt Phỉ Lệ không coi thường nhìn Âu Khắc. Khó trách bản thân lại cảm thấy không thích hợp, có tinh thần lực hùng mạnh mà lại trẻ tuổi như vậy.
"Huyễn thuật, chẳng lẽ là người của chủng tộc kia?" Hai mắt Thang Mỗ tràn ngập sát khí nồng nặc. Bản thân hắn với tinh thần lực gần đến thánh cấp mà còn bị mê hoặc, cũng chỉ có người thuộc chủng tộc đó mới có thể làm được.
"Chủng tộc gì?" Phỉ Lệ tò mò hỏi.
"Thiên Mị tộc. Tiểu thư, chuyện lần này phải cẩn thận xử lý thì tốt hơn. Cũng may nam tử trên kia chỉ tu tập được huyễn thuật căn bản, nếu như đạt đến cấp cao thì ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của hắn." Thang Mỗ thận trọng nói, cùng lúc đó thập trung tinh thần bản thân cao độ.
"Bích Cơ, ngươi có biết Âu Khắc là ai không?" Phỉ Lệ nhìn thấy Thang Mỗ thận trọng như vậy thì cũng lập tức cảnh giác. Thiên Mị tộc cô đã từng nhìn thấy trong《 đại lục du ký 》. Nhưng trong đó rõ ràng ghi Thiên Mị tộc đã biến mất mấy ngàn năm rồi mà, vì sao hôm nay lại gặp được ở đây? Trong này ẩn giấu bí mật gì? Gió mưa vũ vần a!