Tiên Đế trị vì mười năm thì chết bệnh, thái tử Đường Uẩn lên ngôi, xưng là Định An đế, niên hiệu(*) Tuyên Đức.
(*) là một giai đoạn gồm các năm nhất định được các hoàng đế Trung Quốc và các nước chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Hoa như Việt Nam, Triều Tiên & Nhật Bản sử dụng. Mỗi vua thường có một hoặc nhiều niên hiệu riêng. Sau niên hiệu là số năm (thông thường bắt đầu từ ngày đầu năm mới âm lịch). Niên hiệu được xuất phát từ khẩu hiệu hay phương châm trị vì của vị vua đó.
Tuyên Đức năm đầu tiên, phong hoàng trưởng tử Đường Duệ làm Thái tử, Triệu Trầm phong làm Binh Bộ Tả Thị Lang kiêm Thái phó của thái tử, dạy thái tử võ nghệ.
Tuyên Đức năm thứ ba, Triệu Trầm được thăng làm Binh Bộ Thượng Thư, quản lý điện đại học sĩ Vũ Anh điện, vào Nội các, tuổi vừa mới ba mươi.
Việc vui thế này, đương nhiên Triệu Trầm mở tiệc chiêu đãi các đồng liêu cùng thân nhân, thế là yến tiệc ngày hôm đó ở Võ Anh Hầu phủ đông như trẩy hội.
Nhóm nam khách ở tiền viện vui vẻ, A Kết dẫn theo nữ nhi chiêu đãi nữ quyến ở hậu viện.
Nàng vốn đã xinh đẹp, tuổi gần ba mươi tuổi vẫn đẹp rực rỡ hơn người, đứng cùng với Lâm Trúc, hai tỷ muội vẫn luôn là nét đẹp trong các yến tiệc. Tuy nhiên hôm nay những phu nhân nhà quan không đặt sự chú ý lên các nàng mà lại tập trung vào trưởng nữ nhà họ Triệu.
Triệu Xán Xán mười ba tuổi đã là một đại cô nương, dáng người cũng tinh tế hơn các cô nương cùng tuổi, mang váy dài màu đỏ cùng đôi giày thêu hoa càng thể hiện rõ tư thái duyên dáng, dung mạo xinh đẹp rung động lòng người, một cặp mắt đào hoa giống như làn nước mùa thu, hai hàng lông mày giống phụ thân khiến nàng có thêm phong thái khí khái hào hùng hơn mẫu thân, đôi khi nàng cau mày, càng toát nên phong thái của một đích nữ.
Giờ phút này lông mày của Triệu Xán Xán cũng đang nhíu lại.
Nàng nhìn về Quý lão thái thái đang nói chuyện với mẫu thân ở phía xa, một lần nữa hỏi mama quản sự: "Nhị thiếu gia thực sự đi về phía hồ?"
Trời đang tháng năm, ma ma quản sự vô cùng lo lắng chạy tới, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Đúng vậy, nhị thiếu gia nhất định muốn Tứ gia(đệ đệ ruột của Triệu Trầm) mang theo tam thiếu gia đi chèo thuyền, gã sai vặt tiến lên cản bị nhị thiếu gia đánh một roi, đại tiểu thư mau đi xem một chút đi, để chút nữa các thiếu gia lên thuyền, bị Hầu Gia biết liền không tốt."
Hầu Gia quản các thiếu gia rất nghiệm, cho nên các thiếu gia gặp rắc rối, hạ nhân Hầu Phủ đều sẽ xin phu nhân và đại tiểu thư giúp đỡ trước.
Đương nhiên Triệu Xán Xán biết nhị đệ nghịch ngợm thế nào, phái nha hoàn bên người qua nói với mẫu thân một tiếng, Die nd da nl e q uu ydo nnàng theo ma ma quản sự đi về phía hồ, vừa đi vừa hỏi: "Thế tử đâu?" An ca nhi không nghe lời, nhưng Bình ca nhi rất hiểu chuyện, bên kia xảy ra chuyện Bình ca nhi tất nhiên sẽ không có khả năng mặc kệ.
Ma ma quản sự nhỏ giọng nói: "Thái Tử cùng Nhị Hoàng Tử cũng tới, thế tử thay Hầu Gia chiêu đãi hai vị khách quý ấy."
Lúc này Triệu Trầm đang là thầy dạy thái tử, Triệu gia có việc vui, thái tử đến đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Triệu Xán Xán liền hiều, Bình ca nhi không ở bên cạnh chú ý, chẳng trách An ca nhi dám phá phách.
Hai người rẽ đường nhỏ để đi, rất nhanh liền đến bên hồ, xa xa nhìn thấy hai gã sai vặt đang ngăn cản bên hồ, không cho phép các chủ tử lên thuyền.
Nhìn thấy An ca nhi đẩy một gã sai vặt vào hồ nước, Triệu Xán Xán cũng không nhịn được nữa, cất giọng trách mắng:"Minh Ngôn, đệ muốn bị đánh đúng không?"
An ca nhi đang muốn đẩy một gã sai vặt khác vào hồ nước, nghe thấy tiếng của tỷ tỷ, lại kêu tên hắn, lập tức liền ỉu xìu. Biết hôm nay không thể tinh nghịch, nhanh chân chạy đi, vừa chạy vừa kêu hai người nhỏ hơn: "Vinh ca nhi, Kỳ ca nhi, chúng ta chạy nhanh."
Tam thiếu gia Vinh ca nhi tám tuổi nhếch miệng đuổi theo, đã quen với việc trốn chạy cùng nhị ca.
Tứ gia Triệu Trạch tám tuổi lại không chạy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, chờ đến khi Xán Xán đi đến, cậu nghiêm túc giải thích: "Ta khuyên An ca nhi, nhưng hắn không nghe ta."
Triệu Xán Xán xoa đầu Triệu Trạch: "Tiểu thúc hiểu chuyện nhất, cháu biết thúc nhất định không nghịch ngợm, đi thôi, chúng ta cùng đi bắt hai người đó."
Triệu Trạch cau mày lui lại một bước, nghiêm mặt nói: "Ta là tiểu thúc của cháu, cháu không thể xoa đầu ta." Nên để trưởng bối xoa đầu vãn bối mới đúng.
Triệu Xán Xán thích nhất là trêu đùa tiểu thúc, liền ôm tiểu thúc vào lòng: "Được thôi, vậy sau này Xán Xán để tiểu thúc xoa đầu được không?"
An ca nhi và Vinh ca nhi cũng không chạy xa, nhìn thấy cảnh này, Vinh ca nhi làm mặt quỷ với tiểu thúc cùng tuổi: "Kỳ ca nhi lớn như vậy còn để tỷ tỷ ôm, thật không biết xấu hổ!" Trong nhà chỉ có tỷ tỷ và đại ca gọi Kỳ ca nhi là tiểu thúc, Vinh ca nhi và An ca nhi đều gọi Kỳ ca nhi bằng nhũ danh.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Trạch đỏ bừng lên, không còn muốn xoa đầu cháu gái nữa, giãy dụa muốn xuống dưới.
Triệu Xán Xán cũng mới 13 tuổi, ôm một cậu bé tám tuổi cũng hơi quá sức, đùa một chút cũng thả xuống.
Triệu Trạch nhìn hai người An ca nhi và Vinh ca nhi, nghiêm mặt đi trở về, mới quay người, thì thấy phía đối diện có hai thiếu niên đi tới, một người là cháu trai trưởng Triệu Minh Cẩn, một người là thái tử Đường Duệ mới gặp qua.
Nghĩ đến cảnh mình bị cháu gái ôm cũng bị bọn họ nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ của Triệu Trạch lúc đỏ lúc trắng, sau đó bị hắn dùng hết sức lực giấu đi, mặt không biểu tình đứng bên cạnh cháu gái, chào Đường Duệ: "Sao điện hạ lại đến đây?"
Đường Duệ nhìn thuyền bên hồ nước, nói: "Nghe nói Minh Ngôn muốn chèo thuyền, ta lo lắng hắn còn nhỏ xảy ra chuyện, liền theo Minh Cẩn đến xem sao." Nói xong không để lại dấu vết nhìn sang cô nương mặc váy đỏ, nào ngờ bốn mắt nhìn nhau, lập tức lại dời ánh mắt, mặt đã từ từ đỏ, lỗ tai đặc biệt đỏ.
Mấy năm nay, Triệu Xán Xán và Đường Duệ hàng năm cũng gặp nhau mấy lần, cũng coi là người quen, đối với tâm tư của Đường Duệ cũng rõ ràng. Giờ phút này thấy Đường Duệ vẫn như cũ, nghĩ hết biện pháp nhìn nàng, nhìn thấy nàng lại đỏ mặt, Triệu Xán Xán cười, nói với Bình ca nhi: "Tốt lắm, đệ quản bọn chúng cẩn thận, tỷ đi đây."
Bình ca nhi gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm."
Triệu Xán Xán lập tức dẫn ma ma quản sự rời đi.
Đường Duệ kìm lòng không được nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng.
Bình ca nhi và An ca nhi nhìn thấy, Vinh ca nhi và Triệu Trạch cũng nhìn thấy, dù đều là trẻ con, nhưng trong hai năm qua có quá nhiều người đến cầu hôn Triệu Xán Xán, bọn họ cũng biết tỷ tỷ/cháu gái chẳng mấy chốc sẽ bị người ngoài cướp đi,Die nd da nl e q uu ydo n cho nên nhớ kỹ lời dặn lúc ra khỏi của không được phép để bé trai nào ở cùng một chỗ với Triệu Xán Xán của Triệu Trầm. Lúc này Đường Duệ nhìn lén cô nương nhà mình, lập tức kêu hai đệ đệ đến, cùng với Triệu Trạch như "áp giải" Đường Duệ trở lại tiền viện.
Đường Duệ rất là tiếc nuối.
Hắn chưa nói được gì với nàng.
Tuy nhiên trong lúc vô tình nghe Vinh ca nhi nói mấy ngày nữa muốn theo tỷ tỷ đi mua quà sinh nhật cho phụ thân, ánh mắt hắn lại sáng lên.
Sinh nhật Triệu Trầm, trong nhà chắc chắn phải náo nhiệt hơn, An ca nhi và Vinh ca Vinh ca xúi giục huynh trưởng và tỷ tỷ đi mua quà cho phụ thân, thực ra là muốn đi chơi, mua quà chỉ là ngụy trang.
Bình ca nhi đã chuẩn bị quà tặng kỹ càng, vừa đọc sách vừa nói: "Các đệ đến hỏi nương đi, nương cho phép ta sẽ đi cùng."
An ca nhi bĩu môi với tam đệ, đang muốn nói chuyện, nhìn thấy tổ phụ dẫn Triệu Trạch tới, vội vàng đoan đoan chính chính ngồi chuẩn bị cẩn thận để học.
Bốn chú cháu(thúc chất) Triệu Trạch do Triệu Duẫn Đình dạy văn, Triệu Trầm dạy võ. Bình ca nhi và Triệu Trạch yêu thích cả văn lẫn võ, học rất nghiêm túc, An ca nhi và Vinh ca nhi chỉ thích học võ.
Học xong, Vinh ca nhi qua tìm tỷ tỷ năn nỉ theo yêu cầu của nhị ca.
Triệu Xán Xán đang học quản gia từ mẫu thân, thấy tam đệ trốn ở sau màn cửa nháy mắt ra hiệu với mình, cười hắn: "Có lời gì liền vào nói, nương cũng không phải phụ thân."
Lúc này A Kết mới phát hiện tiểu nhi tử đến, quay đầu nhìn lại: "Vinh ca nhi đến đây, lại muốn xin tỷ tỷ con cái gì à?"
Vinh ca nhi gãi đầu đi tới, dựa vào trong ngực mẫu thân làm nũng: “ Nương, sắp đến sinh nhật phụ thân, đại ca muốn đưa tụi con ra ngoài mua quà cho phụ thân, được không?”
Nói thật dễ nghe, nhưng sao A Kết lại không biết suy nghĩ của bọn nhỏ, nàng không trực tiếp trả lời, quay đầu hỏi nữ nhi: “Xán Xán nghĩ sao?”
Triệu Xán Xán nhìn sổ sách trong tay, không thèm ngẩng lên, nhắc nhở đệ đệ: “ Phụ thân có nhiều đồ tốt, thay vì phí tiền mua đồ mà phụ thân không dùng đến, không bằng tự mình làm cho phụ thân. Ta và đại ca của đệ đều là tự mình làm.” Nhị đệ và tam đệ ra ngoài chỉ gặp rắc rối, vẫn nên là thành thành thật thật ở nhà đợi đi, nếu hiểu chuyện giống đại đệ đệ và tiểu thúc, nàng và mẫu thân cũng mặc kệ.
“Nhưng đệ còn nhỏ, không biết làm.” Vinh ca nhi chớp mắt, lát sau liền nghĩ ra lý do.
A Kết cười, nhéo mũi nhỏ của nhi tử: “Nhị ca con không nhỏ, bảo nhị ca dạy cho con làm, khi con còn nhỏ không phải là nhị ca đã làm cho con một cái kiếm gỗ sao? Đáng tiếc không được hai ngày thì con đã làm hỏng.”
Vinh ca nhi đã quên mất việc này từ lâu, nghe nói nhị ca sẽ làm kiếm gỗ, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Thật ngốc.” Triệu Xán Xán nhịn không được cười nói.
A Kết tò mò muốn biết nữ nhi chuẩn bị quà tặng gì.
Triệu Xán Xán cười thần bí, nháy mắt với mẫu thân: “Không nói cho nương.”
Tiểu cô nương giảo hoạt hoạt bát, A Kết gõ nhẹ lên trán nữ nhi.
Ngày sinh nhật Triệu Trầm, hắn vẫn vào cung sớm như cũ, cho nên buổi tối mọi người mới cùng nhau ăn cơm. Tuy trước khi rời giường hắn nhận được một món quà to từ thê tử, nhưng hắn không ngờ người thứ hai tặng quà cho hắn không phải là mấy đứa nhỏ trong nhà, mà chính là Đông cung thái tử.
“Thái phó, trước đó nghe Minh Cẩn nói hôm nay là sinh nhật của thái phó, học trò đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, kính mong thái phó vui lòng nhận cho.” Luyện bắn cung xong, Đường Duệ nháy mắt với Trường Lộc bên cạnh, Trường Lộc vội vàng lui ra, nhưng rất nhanh đã bưng một hộp gỗ đến. Lúc này hai sư đồ vừa thay quần áo xong, Đường Duệ cầm lấy hộp gỗ, mỉm cười đưa cho Triệu Trầm.
Trên mặt Triệu Trầm chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, phóng khoáng nói cảm ơn: “Làm phiền thái tử phí tâm.”
Mở hộp gỗ ra, bên trong là một thanh dao găm tinh xảo đang được đặt trên lớp tơ lụa thượng đẳng bằng nhung đen, trên vỏ đao hay chuôi đao đều được khảm hồng ngọc, ở những chỗ khác thì có màu đen kiểu cổ xưa, nhìn rất yêu mị khát máu. Triệu Trầm đưa lại hộp gỗ cho Trường Lộc, hắn cầm lấy dao găm lui về phía sau hai bước, rút đao ra, lưỡi đao chỉ dài một gang tay nhưng rất sắc, dưới ánh mắt trời lóe ra hàn quang(tia sáng lạnh) sắc bén.
Là thần dao(không biết giải thích sao nữa, đại khái giống từ thần trong thần khí
).
Nhưng với vỏ đao và chuôi đao được khảm trang sức này, sao hắn cứ có cảm giác thích hợp cho nữ tử dùng để phòng thân?
Nữ nhi thích nhất là hồng ngọc, thái tử lại biết điều này.
Trong lòng hắn nổi sóng, nhưng trên mặt lại nói nói cười cười, Triệu Trầm đối với chủy thủ khen không dứt, nhiều lần nói cảm ơn.
Đường Duệ vẫn bình tĩnh quan sát Triệu Trầm, thấy hắn không phát hiện ra tâm tư của mình, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần Triệu Trầm mang quà tặng này về nhà, chỉ cần Xán Xán nhìn thấy, nhất định sẽ chiếm thành của mình.
~
Buổi chiều, hoàng hậu cho người đến mời hắn.
Đường Duệ thay quần áo rồi mới đi.
“Mẫu hậu gọi con có chuyện gì?” Đến Phượng Nghi cung, Đường Duệ bình tĩnh hỏi.
Hoàng hậu mỉm cười đánh giá nhi tử đã trưởng thành, khác với phụ hoàng của mình, thân thể nhi tử khỏe mạnh, văn võ song toàn, mới mười ba tuổi đã cao hơn nàng gần nửa đầu.
“Phúc ca nhi lại đây.” Hoàng hậu vẫy tay, thân mật gọi nhũ danh của hắn, đợi sau khi Đường Duệ ngồi xuống bên cạnh, hoàng hậu cười vỗ tay hắn, nhỏ giọng nói: “Phúc ca nhi đã lớn, hai năm nữa phải tuyển thái tử phi, hôm qua ta và phụ hoàng con chọn cho con mấy người cung nữ thị tẩm, bây giờ tự con hãy chọn một người mà mình cảm thấy hài lòng được không?”
Nhóm hoàng tử, hoàng tôn trong hoàng gia, mười ba tuổi bắt đầu an bài cung nữ thị tẩm, dạy chuyện nam nữ, tránh cho hoàng tử bởi vì hiếu kỳ mà lén lút làm bậy, bị người khác lợi dụng sơ hở trở nên hư hỏng.
Đường Duệ cụp mi: “Tùy phụ hoàng và mẫu hậu sắp xếp.”
Hoàng hậu vui mừng cười, nhi tử này của mình không thích các cung nữ hầu hạ, nhưng từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết làm theo quy củ.
Nàng cho người dẫn mấy cung nữ đến.
Không quan trọng bề ngoài, chủ yếu dựa vào dáng người, thoạt nhìn đều khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Đường Duệ nhìn lướt qua, tùy tiện chỉ một người.
Hoàng hậu gật đầu, sai người dẫn cung nữ này đi đến Đông cung.
Đường Duệ đứng dậy cáo từ, hoàng hậu biết nhi tử có chút ngượng ngùng, cũng không nói nhiều.
~
Chạng vạng ngày hôm đó, Triệu Trầm hồi phủ liền sai Trần Bình đem quà tặng của Đường Duệ cất vào trong nhà kho, không cho phép lấy ra, trong khi ở Triệu gia mọi người đang vui vẻ sum vầy, trong tẩm điện của Đông cung thái tử, Đường Duệ lạnh giọng đuổi cung nữ đang cởi quần áo được một nửa đi ra ngoài, sắc mặt hắn tái nhợt.
Sáng hôm sau, chuyện xảy ra trong Đông cung vừa truyền tới tai hoàng thượng và hoàng hậu, Đường Duệ đã đến gặp hoàng thượng.
Định An đế coi trọng nhi tử này nhất, lập tức cho người truyền Đường Duệ vào.
Cho cung nữ thái giám lui ra ngoài, trong nội điện chỉ còn lại hai phụ tử.
Định An đế nhìn sắc mặt trắng bệch của nhi tử, gọi người đến bên cạnh: “Đến đây là vì chuyện tối hôm qua?”
Sắc mặt của Đường Duệ càng trắng hơn, mấp máy môi, đột nhiên quỳ xuống, gối đầu trên đùi Định An đế buồn bực nói: “Phụ hoàng, người biết đấy, bình thường nhi thần không thích cung nữ hầu hạ, vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu nhưng nhi thần không cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nhưng tối hôm qua nhìn thấy cung nữ kia cởi quần áo trước mặt, đột nhiên liền muốn nôn, phụ hoàng, có phải nhi tử như vậy là không ổn không?”
Trong lòng Định An đế có một chút hồi hộp.
Từ nhỏ thân thể của hắn đã không tốt, thật vất vả mới sinh được một đích trưởng tử, tuy vui mừng nhưng lại lo lắng thân thể của nhi tử xảy ra vấn đề, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, hàng năm hắn lại uống rất nhiều thuốc. Sau khi có Phúc ca nhi, mỗi ngày hắn đều quan tâm đến sức khỏe của nhi tử, nhi tử từng ngày khỏe mạnh lớn lên, tâm bệnh của hắn cũng như được chữa khỏi, thân thể khá hơn chút, nhưng hai năm qua do vất vả chính sự, nên lại giảm xuống rõ rệt.
Nay nhi tử sắp đến tuổi thành thân, hắn muốn bế cháu trai sớm một chút, lúc đó sẽ hoàn toàn không phải lo lắng nữa.
Nhưng bây giờ nhi tử lại nói không thể chịu nổi khi nhìn nữ nhân? Chẳng lẽ thân thể của nhi tử đúng là có vấn đề?
“Đừng suy nghĩ nhiều, có thể là người cung nữ kia không hợp mắt hoàng nhi, phụ hoàng sẽ bảo mẫu hậu chọn cho hoàng nhi mấy người khác dễ nhìn hơn.” Định An đế từ ái vỗ vai trưởng tử.
Thật lâu sau Đường Duệ mới ngẩng đầu lên.
Một tháng sau đó, mỗi đêm đều có cung nữ Hoàn phì Yến sấu ( Dương Ngọc Hoàn-Dương quý phi có vẻ đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến có thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển=> ý chỉ đủ loại người, gầy béo đủ cả) được đưa đến tẩm cung của thái tử, nhưng không có ai là không bị đuổi ra ngoài. Hoàng thượng và hoàng hậu vô cùng lo lắng, lấy lý do thân thể thái tử không khỏe để gọi thái y tới kiểm tra, xem có phải bị bệnh tiềm ẩn gì không, Viện chính (Người đứng đầu Thái y viện) Thái y viện tự thân xuất mã(tự mình làm việc), cũng không tra ra được vấn đề gì.
Định An đế lo lắng dẫn đến bị bệnh.
Đường Duệ tự trách nói xin lỗi: “Nhi tử có tội, hại phụ hoàng lo lắng mới thành bệnh như vậy.”
Định An đế ho khan, giận dữ nói: “Hoàng nhi đừng vội, có thể do hoàng nhi còn nhỏ, sang năm lại thử xem.”
Đường Duệ rất ấy náy, ngày đêm ở bên cạnh hoàng thượng chăm sóc.
Việc này cuối cùng cũng kết thúc.
Đường Duệ cũng hiểu được, chiêu này chỉ là kế hoãn binh, hắn không thể giả bệnh mãi được, đặc biệt là chuyện liên quan đến con nối dõi.
Hắn bắt đầu phái người chú ý động tĩnh của phủ Võ Anh hầu, cuối cùng đến tháng tư Triệu Xán Xán theo mẫu thân đến chùa Long Ân dâng hương, thời cơ đã tới.
Triệu Xán Xán dẫn theo nha hoàn đang ngắm hoa sau núi, Đường Duệ đột nhiên xuất hiện, nàng sững sờ, dùng ánh mắt ra hiệu nha hoàn bên cạnh không cần phải sợ, tò mò hỏi Đường Duệ: “Thái tử đến đây làm gì?” Hôm nay chùa Long Ân đóng cửa chỉ tiếp đãi mỗi nhà nàng, nhưng Đường Duệ là thái tử, có thể vào được cũng không ngạc nhiên.
Đường Duệ nhìn chăm chú cô nương càng ngày càng khó gặp mặt, ánh mắt hắn sáng lên: “Ta có lời muốn nói với muội.”
Triệu Xán Xán cười, bảo nha hoàn đi xa một chút, nàng vừa ngắm hoa vừa không chút để ý nói: “Nói đi, nhưng mà tiểu nữ khuyên thái tử nói ngắn gọn thôi, mẫu thân cũng sắp tới tìm tiểu nữ rồi.”
Trong lòng bàn tay Đường Duệ đều là mồ hôi, nhìn cô nương không coi ai ra gì đang ngắm hoa, đột nhiên cảm thấy vô lực. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bao giờ cảm thấy khẩn trương trước mặt người khác như lúc này, ngay cả phụ hoàng cũng không tạo áp lực cho hắn, chỉ có Triệu Xán Xán, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều thấp thỏm bất an, từ lo lắng nàng không thích chơi với hắn, dần dần biến thành nàng không hiểu lòng hắn, hứa gả cho người khác.
“Xán Xán, năm ngoái ta nghe Vinh ca nhi nói mọi người muốn đi mua quà tặng cho thái phó, vài ngày sau chỉ cần có cơ hội ta liền đi dạo trên đường, ngóng trông có thể ngẫu nhiên gặp được mọi người, cho đến ngày sinh nhật của thái phó cũng chưa từ bỏ ý định, ta có đưa cho thái phó một thanh chủy thủ được khảm hồng ngọc, hy vọng là muội nhìn thấy sẽ thích.”
Triệu Xán Xán nhướn mày, hái một bông hoa tử vi.
Đường Duệ đã mở miệng, quyết định phải nói cho rõ, hắn bước nhanh đến trước người nàng, cúi đầu nhìn sườn mặt nhã nhặn lịch sự của nàng: “Năm ngoái mẫu hậu sắp xếp cung nữ thị tẩm cho ta, ta giả vờ thân thể có chuyện nên không chạm vào mấy người đó, khiến cho phụ hoàng lo lắng đến sinh bệnh. Xán Xán, muội có biết vì sao ta làm như thế không?”
Ngực giống như có một mồi lửa, hắn lấy dũng khí cầm lấy tay nàng, vội vàng tỏ tình: “Bởi vì ta thích muội, từ nhỏ đã thích, chỉ thích một mình muội. Xán Xán, ta biết muội muốn gả cho một tướng công giống như thái phó, toàn tâm toàn ý với muội. Xán Xán, chỉ cần muội đồng ý gả cho ta, ngoài muội ra, ta sẽ không chạm vào ai khác.”
Triệu Xán Xán không để ý đến tay hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy nếu như tiểu nữ không đồng ý thì ai thái tử cũng sẽ chạm vào?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong sáng lấp lánh, nàng dường như chỉ thuận miệng hỏi nhưng lại ẩn ý thăm dò.
Đường Duệ khẽ giật mình, lập tức nói:: “Ta nói, ngoài muội ra, ta sẽ không chạm vào ai khác.”
Triệu Xán Xán mím môi cười một tiếng: “Đây không phải nói cả đời thái tử đều muốn làm người cô đơn?”
Lời này có hàm nghĩa khác, Đường Duệ nhíu mày, phát hiện ra cô nương muốn rút tay ra, hắn siết chặt không buông: “Sẽ không, muội không đồng ý, ta cũng sẽ tìm mọi cách để cưới muội. Xán Xán, ta thích muội, cho nên ta muốn muội cũng thích ta, vui vẻ gả cho ta, nếu muội không đồng ý, ta sẽ … không từ thủ đoạn.”
“Thái tử nói lại lần nữa.” Triệu Xán Xán đột nhiên ngầng đầu, nhìn hắn chằm chằm nói.
Mặt Đường Duệ đỏ lên, nhưng vẫn ấp a ấp úng nói cho nàng nghe: “Ta, ta muốn cưới muội, muội cũng chỉ có thể gả cho ta thôi.”
“Thái tử nói lại lần nữa.” Tay không thể nào rút ra được, Triệu Xán Xán giẫm lên chân thiếu niên, cực kỳ dùng sức.
Đường Duệ đau đớn hít vào, nhưng vẫn không chịu sửa lời: “Ta chính là thích muội, từ nhỏ đã thích, ngoài ta ra, muội không thể gả cho ai khác được.”
Triệu Xán Xán hừ một tiếng, nhấc chân ra, hỏi hắn: “Nói cho tiểu nữ biết, thái tử giả bệnh như thế nào, giả bệnh gì?”
Nàng chuyển đề tài quá nhanh, lúc đầu Đường Duệ có hơi kinh ngạc nhưng lúc sau có chút xấu hổ, hết lần này tới lần khác bị nàng nhìn như vậy, còn có thể không nói.
Triệu Xán Xán lẳng lặng nghe hết, đột nhiên cắt ngang: “Quần áo của các nàng đều cởi hết sao?”
Đường Duệ vẫn còn đang nhìn sang chỗ khác vì xấu hổ, nghe thấy nàng hỏi thuận miệng nói: “Không biết, ta ngồi phía sau bình phong, đều là Trường Lộc nói các nàng cởi quần áo.” Nói xong thì tỉnh táo lại, đỏ mặt thanh minh cho bản thân: “Ta thật sự không có nhìn, Xán Xán, nàng đừng nghĩ lung tung.”
“Tiểu nữ không nghĩ gì.” Triệu Xán Xán bỗng nhiên rút tay ra, lùi về phía sau vài bước hỏi hắn: “Hoàng tự là chuyện lớn, thái tử không sợ hoàng thượng vì chuyện thân thể của thái tử không khỏe mà phế đi vị trí thái tử ư?”
Nhắc tới điều này thì trên mặt Đường Duệ khôi phục lại sự ung dung, còn trấn an nói: “Muội đừng lo, trong cung chỉ có hai hoàng tử, nhị đệ bại hoại ham chơi, phụ hoàng luôn không hài lòng về hắn, mà ta hai năm nữa sẽ đại hôn tuyển phi, sau khi ta cưới muội, bệnh sẽ không thuốc mà khỏi.” Nói đến câu sau mặt lại đỏ, cúi đầu không dám nhìn người, dù sao những lời này có chút tục.
Ngược lại Triệu Xán Xán không thấy xấu hổ một chút nào, chỉ có chút thất vọng châm chọc nói: “Thì ra là như vậy, tiểu nữ còn tưởng thái tử vì muốn cưới tiểu nữ đến ngay cả hoàng vị cũng không cần.”
Sắc mặt Đường Duệ thay đổi, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: “Ta muốn cả muội và hoàng vị, lúc có thể có được, ta muốn toàn vẹn đôi bên.”
“Nhưng nếu chỉ có thể chọn một thì sao?” Triệu Xán Xán mỉm cười hỏi hắn.
Đường Duệ cũng cười, đi đến trước người nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Không có nếu như, ta nói muốn cả hai thì nhất định sẽ có cả hai. Xán Xán, gả cho ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với muội.”
Triệu Xán Xán hơi ngửa đầu, bình tĩnh đánh giá thiếu niên này, nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, càng ngày càng đỏ, giống y như lúc nhỏ, mới cười tránh ra: “Bây giờ tiểu nữ còn chưa có người trong lòng, gả cho thái tử cũng không sao, nhưng nếu thái tử muốn cưới tiểu nữ, phải có được sự đồng ý của hoàng thượng cũng như của cha tiểu nữ, thái tử nghĩ cách đi, chỉ cần cha tiểu nữ đồng ý, tiểu nữ sẽ gả cho thái tử.”
Đường Duệ ngơ ngác nhìn nàng đi xa, muốn cười nhưng cười không nổi.
Nàng đồng ý gả cho hắn nhưng lý do lại là nàng chưa có người trong lòng.
Là nói thật, hay là lừa hắn?
Mang theo tràn đầy nghi vấn trong lòng, Đường Duệ lặng lẽ hồi cung.
Bên kia, Triệu Xán Xán sau khi trở lại Hầu phủ, lấy được chìa khóa từ chỗ mẫu thân đi đến nhà kho lấy đồ.
Chạng vạng tối Triệu Trầm về nhà, hỏi thê tử hôm nay đi chùa như thế nào, A Kết không yên lòng trả lời vài câu, rồi nhỏ giọng oán trách hắn: “Tại sao chàng lại giấu một cây dao găm trong nhà kho? Hôm nay Xán Xán muốn lấy, khuyên thế nào con cũng không chịu, đao sắc như vậy, không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?”
Dao găm …
Trái tim Triệu Trầm như nhảy lên, chạy đến khuê phòng của nữ nhi, dỗ nữ nhi đổi món đồ chơi khác.
Triệu Xán Xán không chịu, sờ hồng ngọc được khảm trên vỏ đao nói: “ Phụ thân yên tâm, con sẽ không rút dao ra khỏi vỏ, con chỉ thích hồng ngọc trên cái vỏ này thôi. Phụ thân, người có được thứ tốt này khi nào vậy?”
Triệu Trầm cẩn thận tìm tòi nghiên cứu sắc mặt của nữ nhi, thấy nàng giống như đúng là bị bảo thạch trên vỏ đao hấp dẫn, sự lo lắng cũng buông xuống một nửa, tùy tiện nói ra một cái cớ. Sợ nữ nhi nghi ngờ, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, gọi nữ nhi cùng đến tiền viện ăn cơm.
Nhưng hắn cũng không buông nửa lo lắng còn lại kia xuống, hôm sau hắn sai người hỏi thăm hành tung ngày hôm qua của thái tử.
Biết được Đường Duệ từng rời cung, Triệu Trầm ngồi yên một lúc lâu.
Nữ nhi bảo bối của hắn vì một tên tiểu tử thối, mà nói dối hắn....
Tháng giêng vừa qua, các nữ quyến đến phủ Võ Anh hầu bái kiến càng ngày càng nhiều.
Đều là đến cầu thân.
Trước đó Triệu Trầm đã có lời trước, trước khi nữ nhi mười lăm tuổi sẽ không nói đến chuyện hôn sự, nhưng bây giờ không như vậy nữa, Xán Xán đã bước vào tuổi mười lăm.
Vào những lúc như thế này, Xán Xán hiểu chuyện ở trong phòng của mình đọc sách, ngắm hoa, hoặc là đến Tây Uyển chơi cờ với tổ mẫu, , chờ những khách nhân đi, nàng lại đến tiền viện tìm mẫu thân nghe ngóng một chút tin tức, hoặc là đi xem mấy người đệ đệ đọc sách luyện võ, thỉnh thoảng cũng sẽ đứng tấn cùng với mấy đệ đệ. Trong nhà chỉ có một mình nàng là nữ nhi, ai cũng sủng nàng, gần như nàng muốn học cái gì, chỉ cần ôm cánh tay phụ thân nũng nịu vài câu, phụ thân đều đồng ý.
Người đến hôm nay là tứ nãi nãi của Ninh gia, thê tử của Ninh Đức, cũng chính là biểu bá mẫu của Triệu Xán Xán.
Liên quan đến chuyện hệ trọng cả đời nữ nhi, chỉ cần có người đến cầu hôn mà A Kết cảm thấy cũng không tệ, A Kết đều sẽ nói với nữ nhi.
Nữ nhi này của nàng, lúc hoạt bát không giống đích nữ Hầu phủ chút nào, nhưng khi bàn chuyện nghiêm túc, so với nàng năm đó nữ nhi còn mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nàng của hiện tại. Trong kinh thành đều là quan hệ quanh đi quẩn lại giữa các nhà hào môn, nàng là nửa đường mới học, nữ nhi lại là từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhiều lúc A Kết không thể quyết định được, nữ nhi có thể dễ dàng tháo gỡ giúp nàng. Ngoài ra, sau khi nữ nhi lớn lên rất hiểu nam nữ kiêng kỵ, ngoài đệ đệ nhà mình, với bọn đệ đệ nhỏ hơn nàng một hoặc hai tuổi của Quách gia, Lý gia, Quý gia, Ninh gia, nàng đều dùng thân phận trưởng tỷ để đối đãi, chưa bao giờ chơi đùa thành nhóm, nhưng Ninh gia có nhiều người, ngoài các đệ đệ còn có ca ca, đặc biệt là đại phòng, nên nàng thường tránh đi.
“Xán Xán, con cảm thấy Ngũ Ca như thế nào?” A Kết gọi nữ nhi đến bên người, cầm tay nữ nhi hỏi. Tuy rằng không nỡ để nữ nhi gả cho người, nhưng nữ nhi đã lớn giữ không được, sớm hay muộn gì cũng đều phải gả, nàng hy vọng nữ nhi gả cho người mình thích. Năm ngoái Ninh Ngũ thi Viện đứng đầu, dáng vẻ đường đường, từ nhỏ đã thân thiết với nữ nhi hơn những người khác, con người cũng không tệ.
“ Ngũ Ca rất tốt.” Triệu Xán Xán dựa vào trong ngực mẫu thân, nhẹ giọng nói: “Khi còn nhỏ Ngũ Ca đã rất tốt với con, chỉ là huynh ấy quá bảo thủ, luôn thích quản con, biết là quản không được mà vẫn cứ cố chấp, sau này còn muốn giảng một đống đạo lý nữa chứ. Die nd da nl e q uu ydo n Nương, thật ra con biết huynh ấy làm vậy đều đúng, là muốn tốt cho con, con không ghét huynh trưởng làm vậy với con, nhưng con không muốn gả cho một trượng phu như vậy.”
Không biết nghĩ đến điều gì, Xán Xán bật cười, đứng dậy nhìn mẫu thân nói: “Hơn nữa dù con đồng ý, phụ thân nhất định không chịu, đến bây giờ cữu tổ mẫu còn nhìn nhà chúng ta không vừa mắt, nếu con đoán không sai, lần này cữu bá mẫu đến nhà chúng ta cầu hôn, chắc chắn là do ý của cữu tổ phụ, không chừng còn giấu cữu tổ mẫu.”
Tâm tư của nữ nhi như gương sáng, A Kết bóp nhẹ mũi của nàng: “Thật thông minh. Vậy Xán Xán, con thích dạng người như thế nào? Nói cho nương, nương sẽ nói cha con để ý chút, cha con ra ngoài nhiều, gặp được nhiều người hơn.” Đương nhiên nàng biết Triệu Trầm không muốn kết thân với Ninh gia, nàng chỉ muốn biết nữ nhi có thích Ninh Ngũ hay không, tâm ý của nữ nhi mới là điều nàng quan tâm nhất.
Triệu Xán Xán cười xoay người, tựa lưng vào vai mẫu thân, nhìn ngoài cửa sổ, vừa nghịch dải lụa bên hông vừa nhỏ giọng nói chuyện: “Thích người như thế nào? Con thích người giống như phụ thân, ra ngoài có thể dùng văn xóa đi những sai trái trên triêu, có thể sử dụng võ ra chiến trường giết địch khải hoàn trở về, sau đó về đến nhà, đối xứ rất tốt với mẫu thân. Nhưng phụ thân quá bá đạo, khiến nương ngoan ngoãn nghe lời … Sao nương lại nhéo con?”
“Ai bảo con nói vớ nói vẩn.” A Kết vừa buồn cười vừa tức giận lườm nữ nhi.
Triệu Xán Xán hừ một tiếng, ngửa đầu hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng? Đừng ép con nói hết chuyện xấu ra.”
A Kết giả vờ đánh tiểu cô nương một chút, bất đắc dĩ thúc giục nữ nhi nói tiếp: “Không thích bá đạo, vậy thì thích thế nào?”
Triệu Xán Xán cười ha ha: “Con thích giống như dì và dượng ấy, dì bảo dượng làm gì, dượng cũng đều nghe theo, cho nên con thích người ngoài có bản lĩnh ra còn phải biết nghe lời con.”
“Vậy ta sẽ bảo cha con dựa theo dượng của con mà tìm người?” A Kết nín cười hỏi: “Cha con mà biết được trong lòng nữ nhi, mình còn không bằng dượng, chắc chắn sẽ rất thương tâm.”
Triệu Xán Xán lắc đầu: “Cũng không phải, dượng có bản lĩnh lại biết nghe lời dì, nhưng quá tẻ nhạt, đâu có giống phụ thân, chỉ cần mở miệng là có thể nói lời ngon ngọt rồi, con nghe được còn thấy đỏ mặt thay cho hai người nữa.” Nói được một nửa liền chạy ra, nàng sợ bị mẫu thân đánh.
Biết những lời thì thầm của phu thê bị nữ nhi nghe được, mặt A Kết đỏ lên, ý đồ dùng sự tức giận để che dấu : " Chê cha con bá đạo không biết nghe lời, chê dượng con tẻ nhạt không biết dỗ ngươig, còn nhất định phải có bản lĩnh, con bảo chúng ta phải đi đâu tìm thần tiền như vậy cho con đâu ?"
Triệu Xán Xán đã chạy tới cửa, quay đầu cười với mẫu thân: " Tìm không thấy con sẽ không gả, ở nhà hiếu thuận với phụ mẫu cả đời ".
Tiểu cô nương không sầu không lo chạy đi , A Kết lại rầu rĩ.
Buổi tối, khi đi ngủ, A Kết nói ra mẫu hình chàng rể yêu thích của nữ nhi cho Triệu Trầm.
Nàng không nghĩ ra được người nào, nhưng trong đầu Triệu Trầm lại lập tức hiện ra hình ảnh một thiếu niên.
Đường Duệ có bản lĩnh, mặc dù bây giờ mới có mười lăm, nhưng rất được Định An đế coi trọng, trong hoàng gia, giữa cha con luôn có lòng phòng bị, nhưng Đường Duệ thủy chung không bị mất đi thánh tâm, ngoài việc hoàng thượng chỉ có một mình hắn có thể kế thừa hoàng vị, bản thân hắn cũng có tâm cơ hay thủ đoạn. Triệu Trầm là sư phụ của Đường Duệ, cho dù hắn không muốn thừa nhận cũng phải nói Đường Duệ, cho dù hắn không muốn thừa nhận cũng phải nói Đường Duệ chính là rồng trong biển người.
Còn về phần dỗ người, đã dỗ được nữ ni hắn nói dối hắn, tiểu tử thối ...
Nghĩ tới khả năng Đường Duệ nói những lời ngon tiếng ngọt với nữ nhi, trong lòng Triệu Trầm liền nổi giận.
" Tìm không thấy thì càng tốt, chúng ta sẽ nuôi nữa nhi của hắn cả đời". Lười phải nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia, Triệu Trẫm ôm thê tử đùa giỡn.
" Thiếp biết chàng lưu luyến Xán Xán, thiếp cũng luyến tiếc vậy, nhưng con đã 15, chúng ta nên định hôn cho con, chàng ở bên ngoài tìm hiểu một chút ". Phu thê nhiều năm, từ động tác của Triệu Trẫm, A Kết có thể dễ dàng đoán được tâm tình của hắn, nàng dịu dàng trấn an trượng phu: " Nếu không chúng ta sinh thêm một nữ nhi..."
" Không sinh, sinh ra cuối cùng cũng bị người khác cướp mất! " Triệu Trẫm dỗi nằm xoay người lại.
Hắn không nói đạo lý, A Kết cũng tức giận, cũng xoay mặt qua một bên: " Sao chàng lại nói khó nghe như vậy chứ, lúc chàng cướp lấy thiếp sao không nghĩ đến cha thiếp cũng luyến tiếc chứ? Cho dù chàng thương Xán Xán, cũng không thể ở với con cả đời, sớm tìm cho con người mà nó thích, sau này phu thê chung sống ngọt ngào. Hơn nữa, chẳng lẽ Xán Xán gả cho người khác rồi thì không còn là nữ nhi của chàng nữa ? Chàng không nỡ gảv nữ nhi, tương lai 3 nhi tử của chàng còn cướp nữ nhi nhà người ta nữa đấy, chàng nói đạo lý 1 chút được không? "
Triệu Trầm chỉ hừ lạnh một tiếng.
...........( Tiếp )
Bình luận facebook