Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5
Đàm Anh thấy ánh mắt của người kia, bèn mỉm cười nói:
"Tiếp theo đây sẽ bắt đầu cuộc thi, sáu người các vị hãy giới thiệu qua về bản thân trước đi." Nói xong anh ta dùng chiếc bút máy trong tay chỉ vào sáu người dưới bục.
Thẩm Mạn Nhiêu ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Ngồi đeo số 67 ngồi bên cạnh Hạ Lăng hồi hộp bước lên trước một bước:
"Xin chào các vị giám khảo, tôi là Chu Vũ, số báo danh 67. Năm ngoái tôi thi đỗ vào trung tâm đào tạo Thiên Nghệ. Sở thích của tôi là..."
"Tiếp theo." Đàm Anh cắt ngang lời anh ta.
Chu Vũ hoàn toàn bất ngờ nên lùi xuống, trông anh ta khá thảm hại. Hạ Lăng không cần nhìn cũng có thể cảm giác được sự bối rối của anh ta, thầm lắc đầu. Có đôi khi kết quả của việc thái quá chính là như vậy, biến khéo thành vụng mà thôi. Đây chỉ là một cuộc thi nho nhỏ, giám khảo muốn nghe thí sinh tự giới thiệu là để xem khí chất lễ nghi của thí sinh như thế nào, chứ có ai rãnh mà nghe một nhận vật nhỏ bé thao thao bất tuyệt?
Cô vừa nghĩ vừa bước lên một bước:
"Lớp C năm hai, Diệp Tinh Lăng."
Giới thiệu cực kỳ ngắn gọn, anh ta không thấy phiền phức, cô cũng bớt việc.
Đàm Anh liếc Hạ Lăng một cái, lập tức ra hiệu cho người tiếp theo.
Thí sinh kế tiếp tuy không ngắn gọn như Hạ Lăng, nhưng sau bài học của Chu Vũ thì cũng ngắn gọn hơn rất nhiều. Đàm Anh tỏ vẻ hài lòng, thế là các thí sinh khác đều học theo, tự giới thiệu xong rồi kết thúc cũng rất thuận lợi.
Tiếp theo là nhảy tiêu chuẩn.
Nhảy tiêu chuẩn là nhảy vài điệu cơ bản vốn dành cho luyện tập thường ngày ở trung tâm đào tạo. Giám chọn một bài bất kỳ để khảo sát kỹ năng cơ bản của các thí sinh. Hạ Lăng cho rằng nếu là chọn vai mv của Thẩm Mạn Nhiêu, như vậy phong cách nhảy tiêu chuẩn hẳn là thiên về phong cách phô trương của cô ta, nhưng Đàm Anh lại chọn một bài nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi bài đó vốn bài tập chậm.
Cô nhìn Thẩm Mạn Nhiêu một cái, thấy cô ta hoàn toàn không thèm để ý mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trên ghế giám khảo chính bên cạnh cô ta, còn sân khấu đang xảy ra chuyện gì, hiển nhiên cô ta không rãnh bận tâm.
Người đàn ông kia thì chống tay dưới cằm, sắc mặt lạnh nhạt, để mặc Đàm Anh quyết định.
Nhạc từ từ vang lên.
Hạ Lăng bắt đầu nhảy theo giai điệu, cố gắng khiến mình không phải là người nhày đẹp nhất, phải biết rằng làm vậy hệt như là một người đeo đai đen Teakwondo bỗng dưng giả vờ như mình đánh không tốt lắm, mà không thể là quá tệ hoặc quá giỏi, lại còn không được để kẻ khác nhìn ra nên lúc nhảy, trông cô không được tự nhiên cho lắm.
Mặc dù có vẻ tự kỷ, nhưng lúc này cô hoàn toàn cảm ơn Đàm Anh vì may là anh ta chọn điệu nhảy chậm, không phải phong cách phô trương với độ khó cao mà Hạ Lăng am hiểu, không thì sẽ khiến việc giả vờ cả cô càng thêm vất vả...
Trong lúc cô mải mê suy nghĩ, điệu nhảy tiêu chuẩn đã kết thúc. Hạ Lăng rất hài lòng về những gì mình đã thể hiện, bởi cô thấy được ánh mắt khinh thường của mấy thí sinh xung quanh. Rất tốt, phần cuối cùng là nhảy tự do, tiếp tục kiên trì tới cùng là sẽ giành được thắng lợi.
Nhảy tự do trong năm phút, không có nhạc đệm mà cho thí sinh tự thi phát huy.
Trong phần cuối này, các thí sinh sẽ thể hiện những điệu nhảy sở trường nhất của mình, bởi đây là thời cơ tốt nhất để triễn lãm tài năng của mình với giám khảo. Qủa nhiên khi DDàm Anh vừa tuyên bố bắt đầu nhảy tự do, cảm xúc hưng phấn đã bắt đầu tràn ngập khắp sân khấu. Các thí sinh vốn ngột ngạt trong lúc nhảy điệu tiêu chuẩn vì cảm thấy làm vậy không thể hiện được kỹ xảo cao siêu của mình thì nay đã dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi đội hình, tập trung tinh thần vào kỹ năng nhảy điệu nghệ mà mình đã chuẩn bị kỹ càng.
Hạ Lăng tập trung vào bước nhảy bình thường không hề đặc sắc và cũng không có kỹ thuật gì cao siêu, mặc kệ mọi ảnh hưởng xung quanh. Cô đã suy tính về điệu nhảy này từ trước rồi, nó ở mức chấp nhận được, chỉ cần không sai lầm là có thể đạt được điểm tiêu chuẩn vào cuộc thi cuối tháng của Thiên Nghệ, không đến mức xếp cuối cùng, mà mv của Thẩm Mạn Nhiêu chắc chắn thấy nó không vừa mắt chút nào. Làm vậy vừa có thể qua được cuộc thi, lại vừa trượt mv, phải nói là hoàn hảo.
Hạ Lăng nhảy xong, cảm thấy mỹ mãn. Lúc cô lơ đễnh ngẩn đầu lên thì phát hiện người đang ông trên ghế chính đang nhìn cô.
Bị ngăn cách bởi một chiếc kính mỏng nên cô không rõ sắc mặt anh ta như thế nào, chỉ là giây lát sau anh ta dời mắt đi, dùng ngón tay dài và trắng đẩy kính lên rồi cúi đầu nói gì đó với Đàm Anh.
Đàm Anh gật đầu, đứng dậy thông báo cuộc thi đã kết thúc.
Cô cảm thấy không chắc chắn cho lắm, rốt cuộc người đó đã nói gì với Đàm Anh? Là nói về cô hay chỉ bảo kết thúc cuộc thi?
Ánh nhìn lạnh lùng và xa cách ấy khiến Hạ Lăng thấy lòng bất an, nhưng nghĩ lại thì có lẽ đó chỉ là ảo giác... Cô tự nhận thấy mình đã nhảy một cách bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu như vậy mà còn được chọn thì Thiên Nghệ nên đóng cửa là vừa.
Có lẽ anh ta đang biểu lộ sự khinh thường về cô với Đàm Anh mà thôi.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có lý, thế là lại thả lỏng.
Cô đi ra cùng các thí sinh chung tổ, vừa mới đi được vài bước đã thấy Lạc Lạc, người chờ cô ở đại sảnh đã lâu. Lạc Lạc nhảy tới, định nhào vào người cô. Hạ Lăng chuẩn bị sẵn sàng nên vội né sang bên, khiến cô gái mặc đồ màu hồng nhạt kia vồ hụt.
"Tinh Lăng à..." Lạc Lạc chớp đôi mắt long lanh như nước, gọi Hạ Lăng với giọng hơi tủi thân.
Hạ Lăng mặc kệ, chỉ nhận lấy chai nước khoáng mà cô ấy đưa cho:
"Về ký túc xá tắm trước đã, sau đó đi ăn cơm."
Lạc Lạc không có ý kiến gì, nhảy nhót đi bên cạnh Hạ Lăng. Cô gái này luôn tràn đầy tinh lực, không chịu ngồi yên dù chỉ một lát:
"Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu thi thế nào? Liệu có khả năng được chọn không? Tớ nói cho cậu biết nhé, tất cả mọi người đều nói là lần này Thẩm Mạn Nhiêu may mắn đấy, mv mà cô ta chuẩn bị quay lần này...
"Stop..." Hạ Lăng đau đầu như muốn vỡ, cô dừng lại nhìn Lạc Lạc:
"Tớ thi không hề tốt chút nào, chắc chắn sẽ không được chọn."
Qủa nhiên Lạc Lạc ngừng lại, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng. Cô ấy gãi đầu, an ủi Hạ Lăng:
"Tinh Lăng à, không được chọn cũng không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội mà, còn nhiều lắm. Cậu đừng buồn nha..."
Ông trời ơi, Hạ Lăng hoàn toàn không buồn chút nào. Cô nhìn cô gái đang lải nhải không ngừng, quả thực muốn đóng gói cô ấy lại rồi quăng ra xa vạn dặm. Cô nhịn rồi lại nhịn, sau đó bất lực nói ra một câu:
"Tớ vốn không thích Thẩm Mạn Nhiêu, không muốn quay mv của cô ta..."
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Ai vậy?!"
Hạ Lăng cảnh giác quay đầu, lúc này mới phát hiện sau lưng cô là một chậu bonsai cao bằng nửa người, cành lá sum suê tươi tốt. Sau bồn hoa là một khu nghỉ ngơi khá yên tĩnh. Ở nơi đó, có một người đang thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế sô pha làm bằng da thật to và rộng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng vừa ngồi, đeo cặp kính viền bạch kim, và một chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái.
Chính là người đàn ông đã ngồi trên ghế chính của cuộc thi.
Anh ta bưng cốc cà phê trên bàn thủy tinh lên, mời Hạ Lăng từ xa, đôi mắt sau cặp kính kia hiện rõ ý cười.
Cô nhìn thẳng vào anh ta một lát, sau đó mặt không đổi quay đầu đi, chỉ nói mộ chữ duy nhất với Lạc lạc: "Đi."
Lạc Lạc đuổi theo sau, chẳng hiểu đầu cua tai nheo như thế nào:
"Tinh Lăng, không phải anh ta là..."
"Anh ta là ai đâu liên quan gì đến tớ."
Đã từng chết một lần nên dường như cả lòng hiếu kỳ của cô cũng đã chết theo. Bây giờ cô chỉ muốn yên ổn mà sống, còn kiểu nhân vật tai to mặt lớn bí ẩn này tốt nhất là tránh xa càng tốt.
Đàm Anh thấy ánh mắt của người kia, bèn mỉm cười nói:
"Tiếp theo đây sẽ bắt đầu cuộc thi, sáu người các vị hãy giới thiệu qua về bản thân trước đi." Nói xong anh ta dùng chiếc bút máy trong tay chỉ vào sáu người dưới bục.
Thẩm Mạn Nhiêu ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Ngồi đeo số 67 ngồi bên cạnh Hạ Lăng hồi hộp bước lên trước một bước:
"Xin chào các vị giám khảo, tôi là Chu Vũ, số báo danh 67. Năm ngoái tôi thi đỗ vào trung tâm đào tạo Thiên Nghệ. Sở thích của tôi là..."
"Tiếp theo." Đàm Anh cắt ngang lời anh ta.
Chu Vũ hoàn toàn bất ngờ nên lùi xuống, trông anh ta khá thảm hại. Hạ Lăng không cần nhìn cũng có thể cảm giác được sự bối rối của anh ta, thầm lắc đầu. Có đôi khi kết quả của việc thái quá chính là như vậy, biến khéo thành vụng mà thôi. Đây chỉ là một cuộc thi nho nhỏ, giám khảo muốn nghe thí sinh tự giới thiệu là để xem khí chất lễ nghi của thí sinh như thế nào, chứ có ai rãnh mà nghe một nhận vật nhỏ bé thao thao bất tuyệt?
Cô vừa nghĩ vừa bước lên một bước:
"Lớp C năm hai, Diệp Tinh Lăng."
Giới thiệu cực kỳ ngắn gọn, anh ta không thấy phiền phức, cô cũng bớt việc.
Đàm Anh liếc Hạ Lăng một cái, lập tức ra hiệu cho người tiếp theo.
Thí sinh kế tiếp tuy không ngắn gọn như Hạ Lăng, nhưng sau bài học của Chu Vũ thì cũng ngắn gọn hơn rất nhiều. Đàm Anh tỏ vẻ hài lòng, thế là các thí sinh khác đều học theo, tự giới thiệu xong rồi kết thúc cũng rất thuận lợi.
Tiếp theo là nhảy tiêu chuẩn.
Nhảy tiêu chuẩn là nhảy vài điệu cơ bản vốn dành cho luyện tập thường ngày ở trung tâm đào tạo. Giám chọn một bài bất kỳ để khảo sát kỹ năng cơ bản của các thí sinh. Hạ Lăng cho rằng nếu là chọn vai mv của Thẩm Mạn Nhiêu, như vậy phong cách nhảy tiêu chuẩn hẳn là thiên về phong cách phô trương của cô ta, nhưng Đàm Anh lại chọn một bài nằm ngoài dự đoán của mọi người, bởi bài đó vốn bài tập chậm.
Cô nhìn Thẩm Mạn Nhiêu một cái, thấy cô ta hoàn toàn không thèm để ý mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trên ghế giám khảo chính bên cạnh cô ta, còn sân khấu đang xảy ra chuyện gì, hiển nhiên cô ta không rãnh bận tâm.
Người đàn ông kia thì chống tay dưới cằm, sắc mặt lạnh nhạt, để mặc Đàm Anh quyết định.
Nhạc từ từ vang lên.
Hạ Lăng bắt đầu nhảy theo giai điệu, cố gắng khiến mình không phải là người nhày đẹp nhất, phải biết rằng làm vậy hệt như là một người đeo đai đen Teakwondo bỗng dưng giả vờ như mình đánh không tốt lắm, mà không thể là quá tệ hoặc quá giỏi, lại còn không được để kẻ khác nhìn ra nên lúc nhảy, trông cô không được tự nhiên cho lắm.
Mặc dù có vẻ tự kỷ, nhưng lúc này cô hoàn toàn cảm ơn Đàm Anh vì may là anh ta chọn điệu nhảy chậm, không phải phong cách phô trương với độ khó cao mà Hạ Lăng am hiểu, không thì sẽ khiến việc giả vờ cả cô càng thêm vất vả...
Trong lúc cô mải mê suy nghĩ, điệu nhảy tiêu chuẩn đã kết thúc. Hạ Lăng rất hài lòng về những gì mình đã thể hiện, bởi cô thấy được ánh mắt khinh thường của mấy thí sinh xung quanh. Rất tốt, phần cuối cùng là nhảy tự do, tiếp tục kiên trì tới cùng là sẽ giành được thắng lợi.
Nhảy tự do trong năm phút, không có nhạc đệm mà cho thí sinh tự thi phát huy.
Trong phần cuối này, các thí sinh sẽ thể hiện những điệu nhảy sở trường nhất của mình, bởi đây là thời cơ tốt nhất để triễn lãm tài năng của mình với giám khảo. Qủa nhiên khi DDàm Anh vừa tuyên bố bắt đầu nhảy tự do, cảm xúc hưng phấn đã bắt đầu tràn ngập khắp sân khấu. Các thí sinh vốn ngột ngạt trong lúc nhảy điệu tiêu chuẩn vì cảm thấy làm vậy không thể hiện được kỹ xảo cao siêu của mình thì nay đã dùng tốc độ nhanh nhất để thay đổi đội hình, tập trung tinh thần vào kỹ năng nhảy điệu nghệ mà mình đã chuẩn bị kỹ càng.
Hạ Lăng tập trung vào bước nhảy bình thường không hề đặc sắc và cũng không có kỹ thuật gì cao siêu, mặc kệ mọi ảnh hưởng xung quanh. Cô đã suy tính về điệu nhảy này từ trước rồi, nó ở mức chấp nhận được, chỉ cần không sai lầm là có thể đạt được điểm tiêu chuẩn vào cuộc thi cuối tháng của Thiên Nghệ, không đến mức xếp cuối cùng, mà mv của Thẩm Mạn Nhiêu chắc chắn thấy nó không vừa mắt chút nào. Làm vậy vừa có thể qua được cuộc thi, lại vừa trượt mv, phải nói là hoàn hảo.
Hạ Lăng nhảy xong, cảm thấy mỹ mãn. Lúc cô lơ đễnh ngẩn đầu lên thì phát hiện người đang ông trên ghế chính đang nhìn cô.
Bị ngăn cách bởi một chiếc kính mỏng nên cô không rõ sắc mặt anh ta như thế nào, chỉ là giây lát sau anh ta dời mắt đi, dùng ngón tay dài và trắng đẩy kính lên rồi cúi đầu nói gì đó với Đàm Anh.
Đàm Anh gật đầu, đứng dậy thông báo cuộc thi đã kết thúc.
Cô cảm thấy không chắc chắn cho lắm, rốt cuộc người đó đã nói gì với Đàm Anh? Là nói về cô hay chỉ bảo kết thúc cuộc thi?
Ánh nhìn lạnh lùng và xa cách ấy khiến Hạ Lăng thấy lòng bất an, nhưng nghĩ lại thì có lẽ đó chỉ là ảo giác... Cô tự nhận thấy mình đã nhảy một cách bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nếu như vậy mà còn được chọn thì Thiên Nghệ nên đóng cửa là vừa.
Có lẽ anh ta đang biểu lộ sự khinh thường về cô với Đàm Anh mà thôi.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy có lý, thế là lại thả lỏng.
Cô đi ra cùng các thí sinh chung tổ, vừa mới đi được vài bước đã thấy Lạc Lạc, người chờ cô ở đại sảnh đã lâu. Lạc Lạc nhảy tới, định nhào vào người cô. Hạ Lăng chuẩn bị sẵn sàng nên vội né sang bên, khiến cô gái mặc đồ màu hồng nhạt kia vồ hụt.
"Tinh Lăng à..." Lạc Lạc chớp đôi mắt long lanh như nước, gọi Hạ Lăng với giọng hơi tủi thân.
Hạ Lăng mặc kệ, chỉ nhận lấy chai nước khoáng mà cô ấy đưa cho:
"Về ký túc xá tắm trước đã, sau đó đi ăn cơm."
Lạc Lạc không có ý kiến gì, nhảy nhót đi bên cạnh Hạ Lăng. Cô gái này luôn tràn đầy tinh lực, không chịu ngồi yên dù chỉ một lát:
"Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu thi thế nào? Liệu có khả năng được chọn không? Tớ nói cho cậu biết nhé, tất cả mọi người đều nói là lần này Thẩm Mạn Nhiêu may mắn đấy, mv mà cô ta chuẩn bị quay lần này...
"Stop..." Hạ Lăng đau đầu như muốn vỡ, cô dừng lại nhìn Lạc Lạc:
"Tớ thi không hề tốt chút nào, chắc chắn sẽ không được chọn."
Qủa nhiên Lạc Lạc ngừng lại, khuôn mặt đầy vẻ thất vọng. Cô ấy gãi đầu, an ủi Hạ Lăng:
"Tinh Lăng à, không được chọn cũng không sao đâu, sau này còn nhiều cơ hội mà, còn nhiều lắm. Cậu đừng buồn nha..."
Ông trời ơi, Hạ Lăng hoàn toàn không buồn chút nào. Cô nhìn cô gái đang lải nhải không ngừng, quả thực muốn đóng gói cô ấy lại rồi quăng ra xa vạn dặm. Cô nhịn rồi lại nhịn, sau đó bất lực nói ra một câu:
"Tớ vốn không thích Thẩm Mạn Nhiêu, không muốn quay mv của cô ta..."
Một tiếng cười khẽ vang lên.
"Ai vậy?!"
Hạ Lăng cảnh giác quay đầu, lúc này mới phát hiện sau lưng cô là một chậu bonsai cao bằng nửa người, cành lá sum suê tươi tốt. Sau bồn hoa là một khu nghỉ ngơi khá yên tĩnh. Ở nơi đó, có một người đang thảnh thơi ngồi trên chiếc ghế sô pha làm bằng da thật to và rộng. Anh ta mặc áo sơ mi trắng vừa ngồi, đeo cặp kính viền bạch kim, và một chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái.
Chính là người đàn ông đã ngồi trên ghế chính của cuộc thi.
Anh ta bưng cốc cà phê trên bàn thủy tinh lên, mời Hạ Lăng từ xa, đôi mắt sau cặp kính kia hiện rõ ý cười.
Cô nhìn thẳng vào anh ta một lát, sau đó mặt không đổi quay đầu đi, chỉ nói mộ chữ duy nhất với Lạc lạc: "Đi."
Lạc Lạc đuổi theo sau, chẳng hiểu đầu cua tai nheo như thế nào:
"Tinh Lăng, không phải anh ta là..."
"Anh ta là ai đâu liên quan gì đến tớ."
Đã từng chết một lần nên dường như cả lòng hiếu kỳ của cô cũng đã chết theo. Bây giờ cô chỉ muốn yên ổn mà sống, còn kiểu nhân vật tai to mặt lớn bí ẩn này tốt nhất là tránh xa càng tốt.
Bình luận facebook