• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Con Gái Nhà Nông (1 Viewer)

  • chap-118

Chương 118: Ngươi không biết chuyện này




Editor: ChieuNinh



Thật sự là, xem ra trước kia vẫn làm rất nhẹ, hẳn là lạnh giọng lạnh ngữ cộng thêm không có sắc mặt hoà nhã!



Nhưng mà trước kia mình cũng làm như vậy rồi, có thể thấy được là nữ oa này da mặt dày, thật là vô địch! Tống Trường Khanh cảm thấy hẳn là phải nói rõ chuyện này cho cữu công, để cho cữu công nói một câu với Từ tú tài kia, quản giáo nữ nhi của hắn. Dù sao cũng phải là trách nhiệm của làm cha mẹ đi, nếu ngay cả thanh danh của khuê nữ mình mà cũng không quan tâm, như vậy Từ tú tài này cũng không nên dạy dỗ người khác.



Về phần Tống Trường Khanh nói như thế nào, Vương Phúc Nhi không có hỏi kỹ, bởi vì nàng phải đi lên huyện bên đại tỷ. Sau khi đại tỷ có thai, ăn gì cũng không ngon, bị nôn kịch liệt, Thích thị cho rằng tiểu nữ nhi của mình ở phương diện trù nghệ có chút tài năng, cho nên để cho Vương Phúc Nhi đi qua làm cơm một đoạn thời gian cho đại tỷ, tốt xấu gì phải ngừng nôn nghén rồi nói sau. Nữ nhân có thân mình thật là rất khổ, ăn không ngon ngủ không tốt, Thích thị cũng là không có biện pháp rồi.



Mặt khác, bà còn có việc cũng phải đi về thương lượng cùng với cha bọn nhỏ.



Không biết bởi vì nguyên nhân chuyện lần đó của Từ Ngọc Phân bị Từ tú tài thế nào, ngược lại nghe Vương Tiểu Bảo nói, trên mặt Từ tú tài có một vết cào, theo Từ tú tài nói là mèo cào, lý do này thật sự thật cường hãn, quả thực là vạn năng. Vương Phúc Nhi nghĩ rằng, không phải là nương tử tú tài cào đi. Chẳng lẽ là bởi vì chuyện Từ Ngọc Phân, hai người nổi lên tranh chấp, sau đó một lời không hợp, móng vuốt nương tử tú tài, a~, không phải, là tay, liền vươn ra rồi hả?



Nếu thật sự là như vậy, nương tử tú tài này đúng là người bưu hãn!



Tống Trường Khanh nghe nói Vương Phúc Nhi lại muốn đi ra ngoài, không khỏi nói: "Sao lại phải đi nữa rồi, ta thấy năm nay nàng ở nhà cũng không có được bao nhiêu thời gian."



"Tỷ của ta không thoải mái, ta phải đi thăm nàng." Chuyện cụ thể, Vương Phúc Nhi cũng không muốn nói với hắn, dù sao nam nữ có khác biệt.



"Được, ta cũng chuẩn bị đi lên huyện, nếu không chúng ta cùng đi qua đó. Lần trước nói với Thư Lâm muốn đi lên huyện nhìn xem có cửa hiệu mặt tiền tốt hay không, ta cũng nên quan tâm một chút, hiện tại cửa hàng của chúng ta phát triển không ngừng." Lại nói cửa hàng ba người bọn họ hùn vốn thật sự rất may mắn, hiện tại đều mở vài cái, còn không phải sao, đã nghĩ đi qua huyện phát triển rồi.



Cửa hàng có thể phát triển tốt, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ, vậy ý nghĩa là tiền sẽ càng ngày càng nhiều, tiền nhiều hơn, thì hứng thú gì đó nhiều hơn. Ha ha.



"Ta chính là ngày mai sẽ xuất phát, ngươi đuổi kịp không? Còn có không phải ngươi phải chữa bệnh sao?" Vương Phúc Nhi hỏi.



"Chữa bệnh cũng không phải mỗi ngày đều làm, ta cũng là thiếu đông gia (ông chủ nhỏ), cũng có quyền lợi nghỉ ngơi một chút. Cho nên, nàng không cần lo lắng."



Ai lo lắng cho ngươi chứ? Vương Phúc Nhi phỉ báng ở trong lòng: "Vậy được rồi, ngày mai chờ ở đầu cửa Tú Thủy trấn, cha ta sẽ đưa ta đi qua."



"Không phải Vương thúc rất bận rộn sao? Nhà của ta cũng có xe ngựa, có thể trực tiếp đưa đến trên huyện, nếu không, ngày mai ta qua đây đón nàng được rồi." Tống Trường Khanh nói. Diendanlequydon~ChieuNinh



"Vẫn là không nên, như vậy, ta để cho cha ta đưa ta đến cửa trấn, sau đó lại ngồi xe ngựa nhà ngươi đi huyện là tốt lắm." Vương Phúc Nhi đề nghị.



"Cũng được, ta đây về nhà trước chuẩn bị một chút, ngày mai gặp." Tống Trường Khanh vui rạo rực đi về nhà, hắn bảo với nương Lí thị của hắn sáng mai muốn đi lên huyện. Lí thị kinh ngạc hỏi: "Con đi lên huyện làm gì? Chẳng lẽ con muốn đi qua chỗ cô cô con?" Bà đúng là lo lắng tiểu cô muốn gả Xảo Nguyệt nhà nàng ta cho con trai mình, nhi tử đi không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Ai biết tiểu cô kia sẽ đùa giỡn âm mưu thủ đoạn gì?



"Tiệm của con và Thư Lâm, còn có Phúc nhi muốn ở mở một nhà ở trên huyện, con đi lên huyện nhìn xem trước." Tống Trường Khanh đáp.



Lí thị nói: "Việc này không phải luôn luôn đều là tiểu tử Triệu gia làm được sao? Con đừng giở trò cho nương, nói thật đi, vì sao muốn đi lên huyện!"



"Nương, con cũng lớn như vậy rồi, người cứ lo lắng như vậy?" Tống Trường Khanh thực buồn bực.



"Có lớn hơn nữa thì cũng là đứa nhỏ của ta, con nói như vậy, nương càng khẳng định con có quỷ, con nói thật đi, nương chỉ có mình con là độc đinh như vậy."



"Nương, không phải là con cái gì kia thôi." Tống Trường Khanh bị ép buộc có chút lắp bắp.



Xem cái dạng này của con trai, đột nhiên Lí thị giật mình, hỏi: "Chắc không phải có liên quan với Phúc nhi đi? Con trai, con nói có phải hay không?" Đối với con trai và Vương Phúc Nhi, Lí thị là vui mừng khi việc thành. Mà Tống Trường Khanh không biết từ bao giờ thì bắt đầu, nương mình lại cứ thích trêu ghẹo mình, cho nên lần này đi lên huyện hắn đã không muốn nói, nhưng mà vẫn là bị nương nghĩ tới, ài!



Xem mặt con trai càng đỏ hơn, Lí thị nhịn không được cười lên tiếng: "Con trai ta thật không tệ, lúc này cũng đuổi theo tới huyện lị, tốt lắm, nương cái gì cũng không hỏi. Bây giờ chuẩn bị một chút cho con, chỉ là, chuyện con đi lên huyện, cũng đừng để cho nãi nãi con biết, bằng không nhất định sẽ để cho con đi tới nhà cô cô."



"Nương, con biết rồi, con ở khách điếm là được." Tống Trường Khanh nói.



"Nói bậy, ở khách điếm cái gì? Con còn nhớ rõ trước kia nương đã nói với con, ở trên huyện cũng có một viện tử đi, phía trước ta để cho người ta thuê, mặt sau chính là một cái tiểu viện, đến lúc đó con qua bên kia vào ở vài ngày cũng không có việc gì." Lí thị cũng có ý nghĩ kinh tế, dùng tiền riêng của mình mua căn nhà rồi sau đó cho thuê, điểm này thì lại có cùng ý tưởng giống Vương Phúc Nhi. Cho nên sau khi Lí thị nghe nói Vương Phúc Nhi cũng mua cửa hàng rồi cho thuê, trong lòng lại càng thích Vương Phúc Nhi hơn. Bà cảm thấy chướng mắt với những người coi thường thương nhân thấp kém, không kiếm tiền, chẳng lẽ miệng ăn núi lở hả.



Ngày hôm sau, Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh cùng đi lên huyện, có lẽ hai người còn không có ý tứ gì mà nam nữ lớn không chung phòng, nên cũng không có cảm thấy không được tự nhiên, dù sao từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Vương Đồng Tỏa là một nam nhân, còn là nông dân, trước kia đi chợ phiên còn không phải cả trai lẫn gái ngồi lẫn lộn ở trên một chiếc xe trâu sao? Cho nên căn bản không có ý thức phương diện này.



Mà Vương Phúc Nhi lại càng không có, ta cũng không phải tiểu thư nhà giàu, chẳng lẽ ngồi cùng một chỗ sẽ đòi chết đòi sống sao? Thực xin lỗi, ta không có tính tự giác kia.



Tống Trường Khanh thì sao, hắn mừng rỡ ngồi cùng một chỗ với Vương Phúc Nhi, hơn nữa cũng không có cảm thấy có gì không ổn.



Đến huyện rồi, Tống Trường Khanh trước đưa Vương Phúc Nhi đến trong nhà Vương Cúc Nhi, Thích thị nhìn xe ngựa đi xa, hỏi: "Trong xe là Trường Khanh?" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d



Vương Phúc Nhi gật đầu, trong lòng Thích thị thở dài, nha đầu kia, sao còn mơ hồ như vậy hả, đều lớn như vậy rồi. Nhưng mà người vừa mới tới, chẳng lẽ cứ nói một chút như vậy sao? Đây còn là trong nhà nữ tế, vẫn là quên đi, chờ về nhà phải gõ một chút, nha đầu giống như một ngày lớn.



"Ngày mai nương và tiểu cữu cữu còn có tiểu cữu mẫu cùng nhau trở về." Thích thị nói: "Con nhìn xem tỷ con muốn ăn gì thì làm cho nàng một lần, nương chỉ có thể dựa vào con."



Vương Phúc Nhi cũng thấy tỷ tỷ trở nên gầy hơn, đại khái là không ăn được thứ gì, cho nên sắc mặt tái nhợt, Vương Phúc Nhi vội nói: "Nương, người yên tâm, cam đoan sẽ dưỡng đại tỷ trắng trẻo mập mạp. Tiểu cữu cữu và cẫu mẫu trở về làm gì?"



"Đi thăm gia gia và nãi nãi con, Lượng Lượng cũng đi theo cùng, đã có một thời gian dài không có đi trở về, nếu còn không quay về, thì kỳ cục rồi. Vừa vặn cữu cữu con có ngày nghỉ, nên cùng đi theo trở về." Thích thị nói.



Cũng đúng, nữ nhi nữ tế, quanh năm suốt tháng cũng nên trở về thăm nhà: "Vậy ngoại công và mỗ mỗ con thì sao?"



"Ngày mai qua ở đây vài ngày, sợ một mình con chăm sóc không xuể, mỗ mỗ con lo lắng, đây chính là chắt trai đầu tiên của bà. Xem ra còn coi trọng hơn cả ta." Thích thị cười nói.



Thân thể Vương Cúc Nhi khó chịu, Vương Phúc Nhi hỏi: "Tỷ, nếu không muội làm cho tỷ một chậu cá nấu cải chua đi, món đó chua ngọt, một chút cũng không nhiều dầu mỡ!"



Vương Cúc Nhi vừa nghe chua, vội gật đầu: "Phúc nhi, tỷ cám ơn muội!"



"Đại tỷ, tỷ nói gì vậy, muội chăm sóc cháu ngoại trai, trong lòng muội vui vẻ. Tỷ, tỷ cần phải ăn nhiều một chút, bằng không cháu ngoại trai của muội sẽ không vui vẻ."



Vương Cúc Nhi nở nụ cười, nàng để cho nha đầu Thanh nhi đi ra chợ mua một con cá trắm cỏ, chuẩn bị cho Vương Phúc Nhi nấu cơm ăn.



Thích thị lại đi tạm biệt trong nhà a di. Vương Phúc Nhi và Vương Cúc Nhi nói chuyện, chỉ là nhìn một thân mặc của đại tỷ, khẳng định đại tỷ phu đối với nàng rất tốt. Vương Cúc Nhi nắm tay Vương Phúc Nhi, nói: "Có phải tỷ thực vô dụng hay không? Cho muội và nương đều bận tâm như vậy!"



"Đại tỷ, cũng không được nói như vậy, muội nghe đại phu nói, vào lúc này tâm tình cần phải thoải mái, tỷ đừng nghĩ nhiều, muội ở chỗ đại tỷ, trong lòng muội cũng vui vẻ. Vốn muội còn nghĩ, cho đến bao giờ mới có thể lên huyện một chuyến, kết quả đại tỷ nhanh như vậy khiến cho muội tới đây, hắc hắc."



"Muội đó, chỉ nói tốt dỗ tỷ vui vẻ, từ ban đầu tỷ đã biết, nếu trong nhà chúng ta không có muội, bây giờ còn đang gặp cảnh khốn cùng đấy. Tỷ đều suy nghĩ, tỷ thực may mắn, có một muội muội tốt như vậy!"



Vương Cúc Nhi chưa từng có nói nhiều như vậy, Vương Phúc Nhi một lần nữa nhận thức đại tỷ mình, thì ra nàng cũng có thể nói thật nhiều. Chẳng được bao lâu, Thanh nhi đã mua đồ ăn từ trên chợ trở lại, Vương Phúc Nhi đi tới phòng bếp bắt đầu bận rộn, Thanh nhi ở bên cạnh hỗ trợ. Vương Phúc Nhi cảm thấy còn phải mua thêm chút đồ ăn thoạt nhìn thanh đạm, ví dụ như mầm đậu chẳn hạn, vừa có dinh dưỡng, ăn lại không ngán ngấy, còn có thể rau dưa dùng nước sôi chần qua một lần, sau đó dùng dấm chua trộn lại, đại tỷ cũng là vì mấy món ăn đầy mỡ mới có thể ăn không vô.



Từ từ sẽ đến đi, Vương Phúc Nhi múc cá nấu cải chua, Thanh nhi ngửi thấy mùi thơm, nói: "Cô nương thân gia làm thức ăn thơm quá." Vẻ mặt sùng bái, Thanh nhi này chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha đầu gần mười tuổi, Vương Phúc Nhi cười nói: "Vậy, hôm nay làm nhiều, một lát múc thêm cho ngươi một ít."



Thanh nhi cười nói: "Đa tạ cô nương thân gia, ta đi dọn bàn ăn, một lát nữa lão gia và thiếu gia sắp trở lại."



Phan Hồng và cha hắn quả nhiên là không đầy một lát thì đã trở về, nhìn thấy Vương Phúc Nhi cũng đều cười chào hỏi, thậm chí cha Phan Hồng lại còn cho Vương Phúc Nhi lễ gặp mặt. Vốn để cho thân thích người ta tới chăm sóc nhi tức của mình cũng đã có chút không nên, cho lễ gặp mặt này là theo lẽ thường phải làm. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d



Phan Hồng là thật cẩn thận giúp đỡ Vương Cúc Nhi đi tới bàn ăn, ài, đại tỷ phu này đối với đại tỷ cũng thật tốt! Hắn thấy đại tỷ có thể ăn ngon, cũng cười vui hơn ai khác: "Đa tạ Phúc nhi muội muội! Thật sự là rất phiền toái muội!" Thậm chí Phan Hồng còn cúi đầu với Vương Phúc Nhi.



Vương Phúc Nhi vội né tránh: "Tỷ phu, huynh làm lễ lớn như vậy, làm sao muội nhận nổi chứ, tỷ của muội có thể ăn ngon, muội cũng vui vẻ đây."



Cha Phan Hồng cũng nói: "Đều là thân thích nhà mình, cũng đừng nhiều lễ như vậy, ngược lại biến thành xa lạ! Nhưng mà, Phúc nhi cũng đang chăm sóc tôn tử của ta, làm bá phụ vẫn muốn nói tiếng cám ơn."



"Bá phụ, đó cũng là cháu ngoại trai của con đấy. Hắc hắc, chúng ta nhanh chóng ăn cơm đi, bằng không một lát nữa sẽ nguội lạnh." Nếu tạ đến tạ đi, lúc nào mới xong chứ, Vương Phúc Nhi vội dời đề tài đi, vì thế sau đó bỏ qua không đề cập tới.



Ngày hôm sau Thích thị và mấy người tiểu cữu cữu đi trở về, Vương Phúc Nhi ở lại chuyên tâm nấu cơm cho đại tỷ. Tống Trường Khanh cũng vụng trộm đi qua tìm Vương Phúc Nhi, không phải báo cho nàng là tìm được cửa hàng nào, thì cũng nói chút chuyện khác, có một lần thế nhưng còn đi cùng Vương Phúc Nhi lên chợ mua đồ ăn.



Trừ mấy chuyện này ra, Vương Phúc Nhi nghe được tin tức cực kì thú vị chính là a di cố ý để cho Khương Điền thú nhị tỷ nhà mình. Cái này vẫn là Vương Phúc Nhi và đại tỷ nói chuyện phiếm mà nghe được. Này, này, cũng quá ngoài dự kiến người ta đi.



Vương Cúc Nhi nói: "Kỳ thật cũng không ngoài ý muốn, a di vẫn luôn cảm thấy tính tình Hoa nhi và nàng rất hợp nhau, hiện tại trong nhà a di cũng là nhà lớn nghiệp lớn. Nếu cưới một nhi tức yếu ớt trở về, cũng không ra thể thống gì. Hơn nữa tuổi Hoa nhi và Điền oa tử cũng không sai biệt lắm, đây không phải vừa vặn sao? Chúng ta lại đều là thân thích, hiểu rõ nhau, mạnh hơn nhiều so với nhà người khác."



"Nhưng mà …" Vương Phúc Nhi cũng không nói ra được, thời đại này, biểu huynh muội kết thân nhiều, cũng không có thấy qua sinh ra đứa nhỏ có bệnh gì, lại rất tán thành như vậy. Dì thành bà bà, cái này không phải tốt lắm sao? Mà cháu ngoại trai thành nữ tế, mọi người đều rất vui vẻ.



Được rồi, Vương Phúc Nhi không còn lời có thể nói, hôn nhân thời đại này đều là lệnh của cha mẹ. Làm cha mẹ cũng không có khả năng hãm hại chính tử nữ của mình, cho nên tuyển chọn cũng đều là tốt, nếu các nàng đều cảm thấy có thể, vì sao Vương Phúc Nhi còn phản đối? Cũng không có tư cách phản đối.



Ặc, chỉ là nghĩ đến về sau phải kêu Khương Điền là nhị tỷ phu, sao cảm giác cứ là lạ nhỉ?



Hết chương 118.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom