Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-18
Chương 18: Dì Hai thật giỏi!
Editor: ChieuNinh
Người trong viện thấy ngoài cửa Vương gia có một chiếc xe ngựa, đều rất giật mình. Dù sao một nhà Vương lão đầu thực sự không có thân thích giàu có gì, ngay cả nương tử Trần mặt rỗ cách vách cũng thò đầu ra nhìn lén. Triệu thị dẫn đầu đi ra nhìn, đi theo phía sau là Đinh thị và Mã thị. Trong lòng Mã thị nghĩ đến, khẳng định là thân thích nhà mình bên kia đến đây!
Kết quả người bước xuống từ trên xe ngựa, dĩ nhiên là muội muội nhà lão Tam!
Trước kia Triệu thị đã gặp tức phụ này, chẳng qua thời điểm trước kia Thích Gia Mẫn cũng không có xa hoa như hiện tại. Nay nhìn đến người từ trên xe ngựa bước xuống, Triệu thị nhớ tới mấy thứ lần trước nhà lão Tam cầm về từ trấn trên, lập tức mặt mày hớn hở với dì Hai Vương Phúc Nhi: "Là Gia Mẫn tới à, nhanh đi vào nhà, nhanh đi vào nhà, cũng đã rất lâu rồi sao ngươi không đến nhà chúng ta?"
Trong lòng dì Hai Vương Phúc Nhi nghĩ, lần trước mẹ chồng của mình mất, làm thân thích nhưng mà các ngươi cũng không có một ai tới, bây giờ còn không biết xấu hổ nói này nói kia.
Dì Hai Vương Phúc Nhi cũng cười nói: "Thật ra ta cũng muốn tới đây, nhưng mà có vài người không chào đón, bởi vì trong tay ta không có cái gì."
Triệu thị giống như là nghe không hiểu, cười nói: "Xem lời dì Hai nói này, đến nhà của mình còn phải mang này nọ cái gì, ài, dì Hai cũng quá khách khí, mang nhiều đồ như vậy làm gì? Rất khách khí, rất khách khí!"
Triệu thị miệng nói khách khí, nhưng mà dì Hai Vương Phúc Nhi lại mang phần lớn đồ vào trong phòng Thích thị, Triệu thị tha thiết mong chờ nhìn đồ đạc chạy từ bên mình đi, phải nói là đau lòng mà. Cố tình Thích Gia Mẫn còn cười nói: "Vương gia bá nương, ngươi xem tỷ tỷ của ta có thai, bình thường cũng không có gì tẩm bổ, ta đây làm muội muội nếu không giúp đỡ mua chút này nọ, thật sự là kỳ cục. Ta cũng đã hỏi qua, mấy thứ này chỉ thích hợp cho phụ nữ có thai ăn, người khác ăn thì hỏng người nha. Nhưng mà dù sao bá nương cũng là trưởng bối của ta, ta cũng chuẩn bị mang Phúc nhi đến trong nhà ở một đoạn thời gian, biết bá nương thích ăn quả đào, cho nên, hôm nay ta cố ý mua mấy cân đào mang lại đây, đặc biệt đưa cho một mình bá nương ăn."
Vương Phúc Nhi ở bên cạnh nghe xong, trong lòng giơ ngón tay cái lên với dì Hai. Đưa hết đồ đạc cho nương nhà mình, nhưng mà cũng không có thiếu sót với bà nội, còn đặc biệt chọn quả đào đưa lại đây. Vương Phúc Nhi hoài nghi có phải dì Hai đã biết chuyện bà nội không cho ba tỷ muội các nàng ăn đào hay không, cố ý dùng một chiêu như vậy.
Dù sao mặc kệ thế nào, trong lòng Vương Hoa Nhi rất là sảng khoái, thật sự trong lòng nàng vẫn luôn nghẹn một cục tức, hiện tại dì Hai liền cho nàng thở ra một hơi. Nhìn cái biểu tình cứng ngắc của bà nội nhà mình, thật đúng là vô cùng hả lòng hả dạ.
Khi Mã thị ở biết mấy thứ này mình một chút cũng vơ vét không được, liền lén lút chuồn đi, mà Đinh thị thì còn ở trước cửa không đi. Triệu thị cầm theo quả đào, cảm thấy đồ tới tay làm gì mà không cần? Vì thế đã nói mấy câu khách khí, kêu dì Hai Vương Phúc Nhi ở lại ăn cơm trưa, nhưng mà còn nói nhà mình không có thức ăn ngon, ý tứ trong lời nói chính là không phụ trách cơm. Dì Hai Vương Phúc Nhi vốn cũng không tính ở lại ăn cơm cho nên cũng không thèm để ý.
Chỉ là vì sao Đinh thị còn ở lại chỗ này không đi? Thích Gia Mẫn đưa ánh mắt hỏi thăm sang đại tỷ của mình. Thích thị cũng không biết đành phải hỏi Đinh thị: "Đại tẩu còn có chuyện gì sao?"
Đinh thị cười ha hả đi vào, lôi kéo tay dì Hai Vương Phúc Nhi, bắt đầu nói liên tục: "Dì Hai Phúc nhi, ngươi thực sự là có phúc khí, hiện tại cuộc sống càng ngày càng tốt, cũng không có ai nói này nói kia đối với ngươi rồi. Làm sao giống như chúng ta, bình thường nói chuyện làm việc cũng không dám lớn tiếng. Mắt thấy đứa nhỏ cũng mỗi ngày một lớn, cũng chỉ ở trong một cái phòng, bọn Đại Bảo cũng lập tức càng lúc càng lớn, chỉ qua vài năm nữa cũng phải cưới vợ, thật đúng là sầu chết người."
Chuyện đó có quan hệ gì tới mình chứ? Dì Hai Vương Phúc Nhi nói: "Không phải mọi người đều chịu đựng như vậy sao?" Dù rằng trong lòng mình cao hứng đối với mẹ chồng đã qua đời, nhưng mà ngươi nói ra rõ ràng như vậy, thật đúng là.
Đinh thị lập tức nói: "Vậy muốn chịu đựng cũng không biết phải chịu đựng tới khi nào, chúng ta là thân thích, là người một nhà, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, ngươi nói đúng hay không?"
Thích thị kì quặc nhìn đại tẩu mình, làm sao mà ngay cả lời này cũng nói ra được? Cho dù là thân thích, bản thân muội tử cũng sẽ không giúp đại tẩu đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn vay tiền?
Dì Hai Phúc nhi tự nhiên là một bộ dáng thản nhiên, dù sao ngươi nói là việc của ngươi, ta nghe thì nghe, quyết định là nằm ở trong tay ta.
Đinh thị còn nói thêm: "Dì Hai ngươi cũng thấy đấy, Đại Bảo nhà chúng ta là đứa nghe lời có hiểu biết, năm nay cũng đã mười hai tuổi, không phải dì Hai ngươi có cái cửa hàng tạp hoá sao? Để cho Đại Bảo đi qua cửa hàng của ngươi làm tiểu nhị, thế nào?"
Còn hếch mũi lên mặt, dì Hai Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm nói: "Cửa hàng kia là do cha Điền tử làm chủ, ta cũng không dám tùy tiện đưa người vào. Lại nói, trong tiệm tạp hoá cũng đã có một tiểu nhị, nếu ngươi muốn cháu ta đến đó, nhưng ta không trả tiền công à."
Không có tiền công ai mà làm, Đinh thị nói thầm trong lòng, lại còn muốn lằng nhằng thêm nữa, dì Hai Phúc nhi nói: "Tỷ, trời rất nóng, muội đón Phúc nhi đi sớm một chút, bằng không phơi nắng hỏng rồi thì không tốt. Tỷ, bản thân tỷ ở nhà cũng đừng chết sống làm việc, cũng nhín chút thời gian để cho tỷ phu mang tỷ đi trấn trên thăm muội."
Vương Cúc Nhi cũng đã sắp xếp xong quần áo cho Vương Phúc Nhi, một bao đồ nho nhỏ, bên trong cũng chỉ có quần áo cũ mụn vá lại thêm mụn vá, dì Hai Phúc nhi ôm lấy Phúc nhi, nói: "Muội phải đi đây, xe ngựa bên kia cũng đang chờ." Nói xong thì đi ra cửa, gạt bỏ Đinh thị đứng ở đó. Thật đúng là nghĩ hay ho, ta và ngươi có giao tình gì hả, chính là đệ đệ nhà mình cũng nói không đi qua cửa hàng làm, ngược lại ngươi còn không biết xấu hổ mà mở miệng! Cũng không nhìn xem bình thường ngươi còn bắt nạt tỷ của ta.
Dì Hai Phúc nhi sạch sẽ lưu loát rời đi, xe ngựa dần dần chạy ra khỏi Vương gia thôn.
Có xe chính là nhanh, chỉ nửa canh giờ đã đến nhà dì Hai ở Tú Thủy trấn.
Hai tiểu tử Khương Điền và Khương Lỗi đã sớm chờ ở cửa: "Phúc nhi, ngươi đến rồi, nương, con đã đói bụng!" Khương Điền nói.
"Nương, con cũng đói bụng!" Khương Lỗi đi theo nói.
"Ta còn tưởng rằng hai tiểu tử các con có lương tâm, là chờ Phúc nhi trở về, không nghĩ tới là chờ nương nấu cơm hả." Dì Hai cười nói: "Đi, chúng ta vào nhà!"
Nhà Dì Hai là tứ hợp viện, phòng ở đầy đủ, ngày hôm qua dì Hai đã chuẩn bị một phòng riêng cho Vương Phúc Nhi, trước mang Phúc nhi đi nhìn một chút, sau đó để cho Vương Phúc Nhi đi theo hai biểu ca biểu đệ chơi đùa với nhau.
Nhà Dì Hai nhân khẩu không nhiều lắm, chỉ có bốn người, bình thường ban ngày dượng Hai sẽ đi tiệm tạp hoá một chuyến. Khương Điền và Khương Lỗi ở nhà chơi, mà dì Hai thì nấu cơm giặt giũ. Trước kia còn có chăm sóc mẹ chồng, hiện tại đã không còn chuyện này. Cha của dượng hai Khương đã qua đời lúc dượng hai còn nhỏ, là nương dượng hai kéo một đôi con trai con gái sống qua ngày. Một quả phụ mang theo hai hài tử, thật sự nếu không bưu hãn một chút, chỉ sợ đã bị người bắt nạt chết rồi, cho nên sau khi dì Hai gả vào, cũng bị mẹ chồng quản gắt gao.
Vương Phúc Nhi đang chơi đùa cây cung cùng với hai tiểu tử bình thường lén chơi thì dượng hai Khương trở lại. Thấy Phúc nhi liền cười đưa cho Phúc nhi một cái bao giấy: "Phúc nhi, nhìn xem có thích ăn hay không."
Ôi, là đường phèn, thật đúng là thứ tốt, đường khác vào mùa hè dễ dàng biến chất, mà đường phèn này thì không.
"Cám ơn dượng!" Vương Phúc Nhi cười tít mắt nói.
Khương Điền và Khương Lỗi trông mong nhìn đồ trong tay Vương Phúc Nhi, nước miếng cũng muốn chảy ra, xem ra bình thường dượng hai Khương cũng rất ít mua cho bọn hắn. Vương Phúc Nhi trực tiếp chia đường phèn làm ba phần, ba tiểu oa nhi bọn họ một người một phần, hai tiểu tử mừng rỡ không thôi. Đúng lúc Dì Hai bưng thức ăn từ phòng bếp lại đây, thấy như vậy, trong lòng liền vui vẻ: "Đều đi rửa tay, đến giờ ăn cơm rồi!"
Tuy rằng đồ ăn giữa trưa chỉ có mấy người, nhưng mà có mặn có chay, so với ở nhà Vương Phúc Nhi thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa đã lâu nàng còn chưa được ăn qua cơm tẻ. Ngươi nói ở hiện đại chẳng ai hiếm lạ cơm tẻ này, nhưng mà, nhưng mà, đối với một tiểu oa nhi cả ngày chỉ uống canh suông ăn cháo ngô lương thực phụ mà nói, cơm tẻ này chính là mỹ vị nhân gian đó.
Editor: ChieuNinh
Người trong viện thấy ngoài cửa Vương gia có một chiếc xe ngựa, đều rất giật mình. Dù sao một nhà Vương lão đầu thực sự không có thân thích giàu có gì, ngay cả nương tử Trần mặt rỗ cách vách cũng thò đầu ra nhìn lén. Triệu thị dẫn đầu đi ra nhìn, đi theo phía sau là Đinh thị và Mã thị. Trong lòng Mã thị nghĩ đến, khẳng định là thân thích nhà mình bên kia đến đây!
Kết quả người bước xuống từ trên xe ngựa, dĩ nhiên là muội muội nhà lão Tam!
Trước kia Triệu thị đã gặp tức phụ này, chẳng qua thời điểm trước kia Thích Gia Mẫn cũng không có xa hoa như hiện tại. Nay nhìn đến người từ trên xe ngựa bước xuống, Triệu thị nhớ tới mấy thứ lần trước nhà lão Tam cầm về từ trấn trên, lập tức mặt mày hớn hở với dì Hai Vương Phúc Nhi: "Là Gia Mẫn tới à, nhanh đi vào nhà, nhanh đi vào nhà, cũng đã rất lâu rồi sao ngươi không đến nhà chúng ta?"
Trong lòng dì Hai Vương Phúc Nhi nghĩ, lần trước mẹ chồng của mình mất, làm thân thích nhưng mà các ngươi cũng không có một ai tới, bây giờ còn không biết xấu hổ nói này nói kia.
Dì Hai Vương Phúc Nhi cũng cười nói: "Thật ra ta cũng muốn tới đây, nhưng mà có vài người không chào đón, bởi vì trong tay ta không có cái gì."
Triệu thị giống như là nghe không hiểu, cười nói: "Xem lời dì Hai nói này, đến nhà của mình còn phải mang này nọ cái gì, ài, dì Hai cũng quá khách khí, mang nhiều đồ như vậy làm gì? Rất khách khí, rất khách khí!"
Triệu thị miệng nói khách khí, nhưng mà dì Hai Vương Phúc Nhi lại mang phần lớn đồ vào trong phòng Thích thị, Triệu thị tha thiết mong chờ nhìn đồ đạc chạy từ bên mình đi, phải nói là đau lòng mà. Cố tình Thích Gia Mẫn còn cười nói: "Vương gia bá nương, ngươi xem tỷ tỷ của ta có thai, bình thường cũng không có gì tẩm bổ, ta đây làm muội muội nếu không giúp đỡ mua chút này nọ, thật sự là kỳ cục. Ta cũng đã hỏi qua, mấy thứ này chỉ thích hợp cho phụ nữ có thai ăn, người khác ăn thì hỏng người nha. Nhưng mà dù sao bá nương cũng là trưởng bối của ta, ta cũng chuẩn bị mang Phúc nhi đến trong nhà ở một đoạn thời gian, biết bá nương thích ăn quả đào, cho nên, hôm nay ta cố ý mua mấy cân đào mang lại đây, đặc biệt đưa cho một mình bá nương ăn."
Vương Phúc Nhi ở bên cạnh nghe xong, trong lòng giơ ngón tay cái lên với dì Hai. Đưa hết đồ đạc cho nương nhà mình, nhưng mà cũng không có thiếu sót với bà nội, còn đặc biệt chọn quả đào đưa lại đây. Vương Phúc Nhi hoài nghi có phải dì Hai đã biết chuyện bà nội không cho ba tỷ muội các nàng ăn đào hay không, cố ý dùng một chiêu như vậy.
Dù sao mặc kệ thế nào, trong lòng Vương Hoa Nhi rất là sảng khoái, thật sự trong lòng nàng vẫn luôn nghẹn một cục tức, hiện tại dì Hai liền cho nàng thở ra một hơi. Nhìn cái biểu tình cứng ngắc của bà nội nhà mình, thật đúng là vô cùng hả lòng hả dạ.
Khi Mã thị ở biết mấy thứ này mình một chút cũng vơ vét không được, liền lén lút chuồn đi, mà Đinh thị thì còn ở trước cửa không đi. Triệu thị cầm theo quả đào, cảm thấy đồ tới tay làm gì mà không cần? Vì thế đã nói mấy câu khách khí, kêu dì Hai Vương Phúc Nhi ở lại ăn cơm trưa, nhưng mà còn nói nhà mình không có thức ăn ngon, ý tứ trong lời nói chính là không phụ trách cơm. Dì Hai Vương Phúc Nhi vốn cũng không tính ở lại ăn cơm cho nên cũng không thèm để ý.
Chỉ là vì sao Đinh thị còn ở lại chỗ này không đi? Thích Gia Mẫn đưa ánh mắt hỏi thăm sang đại tỷ của mình. Thích thị cũng không biết đành phải hỏi Đinh thị: "Đại tẩu còn có chuyện gì sao?"
Đinh thị cười ha hả đi vào, lôi kéo tay dì Hai Vương Phúc Nhi, bắt đầu nói liên tục: "Dì Hai Phúc nhi, ngươi thực sự là có phúc khí, hiện tại cuộc sống càng ngày càng tốt, cũng không có ai nói này nói kia đối với ngươi rồi. Làm sao giống như chúng ta, bình thường nói chuyện làm việc cũng không dám lớn tiếng. Mắt thấy đứa nhỏ cũng mỗi ngày một lớn, cũng chỉ ở trong một cái phòng, bọn Đại Bảo cũng lập tức càng lúc càng lớn, chỉ qua vài năm nữa cũng phải cưới vợ, thật đúng là sầu chết người."
Chuyện đó có quan hệ gì tới mình chứ? Dì Hai Vương Phúc Nhi nói: "Không phải mọi người đều chịu đựng như vậy sao?" Dù rằng trong lòng mình cao hứng đối với mẹ chồng đã qua đời, nhưng mà ngươi nói ra rõ ràng như vậy, thật đúng là.
Đinh thị lập tức nói: "Vậy muốn chịu đựng cũng không biết phải chịu đựng tới khi nào, chúng ta là thân thích, là người một nhà, có thể giúp đỡ liền giúp đỡ, ngươi nói đúng hay không?"
Thích thị kì quặc nhìn đại tẩu mình, làm sao mà ngay cả lời này cũng nói ra được? Cho dù là thân thích, bản thân muội tử cũng sẽ không giúp đại tẩu đi, chẳng lẽ ngươi còn muốn vay tiền?
Dì Hai Phúc nhi tự nhiên là một bộ dáng thản nhiên, dù sao ngươi nói là việc của ngươi, ta nghe thì nghe, quyết định là nằm ở trong tay ta.
Đinh thị còn nói thêm: "Dì Hai ngươi cũng thấy đấy, Đại Bảo nhà chúng ta là đứa nghe lời có hiểu biết, năm nay cũng đã mười hai tuổi, không phải dì Hai ngươi có cái cửa hàng tạp hoá sao? Để cho Đại Bảo đi qua cửa hàng của ngươi làm tiểu nhị, thế nào?"
Còn hếch mũi lên mặt, dì Hai Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm nói: "Cửa hàng kia là do cha Điền tử làm chủ, ta cũng không dám tùy tiện đưa người vào. Lại nói, trong tiệm tạp hoá cũng đã có một tiểu nhị, nếu ngươi muốn cháu ta đến đó, nhưng ta không trả tiền công à."
Không có tiền công ai mà làm, Đinh thị nói thầm trong lòng, lại còn muốn lằng nhằng thêm nữa, dì Hai Phúc nhi nói: "Tỷ, trời rất nóng, muội đón Phúc nhi đi sớm một chút, bằng không phơi nắng hỏng rồi thì không tốt. Tỷ, bản thân tỷ ở nhà cũng đừng chết sống làm việc, cũng nhín chút thời gian để cho tỷ phu mang tỷ đi trấn trên thăm muội."
Vương Cúc Nhi cũng đã sắp xếp xong quần áo cho Vương Phúc Nhi, một bao đồ nho nhỏ, bên trong cũng chỉ có quần áo cũ mụn vá lại thêm mụn vá, dì Hai Phúc nhi ôm lấy Phúc nhi, nói: "Muội phải đi đây, xe ngựa bên kia cũng đang chờ." Nói xong thì đi ra cửa, gạt bỏ Đinh thị đứng ở đó. Thật đúng là nghĩ hay ho, ta và ngươi có giao tình gì hả, chính là đệ đệ nhà mình cũng nói không đi qua cửa hàng làm, ngược lại ngươi còn không biết xấu hổ mà mở miệng! Cũng không nhìn xem bình thường ngươi còn bắt nạt tỷ của ta.
Dì Hai Phúc nhi sạch sẽ lưu loát rời đi, xe ngựa dần dần chạy ra khỏi Vương gia thôn.
Có xe chính là nhanh, chỉ nửa canh giờ đã đến nhà dì Hai ở Tú Thủy trấn.
Hai tiểu tử Khương Điền và Khương Lỗi đã sớm chờ ở cửa: "Phúc nhi, ngươi đến rồi, nương, con đã đói bụng!" Khương Điền nói.
"Nương, con cũng đói bụng!" Khương Lỗi đi theo nói.
"Ta còn tưởng rằng hai tiểu tử các con có lương tâm, là chờ Phúc nhi trở về, không nghĩ tới là chờ nương nấu cơm hả." Dì Hai cười nói: "Đi, chúng ta vào nhà!"
Nhà Dì Hai là tứ hợp viện, phòng ở đầy đủ, ngày hôm qua dì Hai đã chuẩn bị một phòng riêng cho Vương Phúc Nhi, trước mang Phúc nhi đi nhìn một chút, sau đó để cho Vương Phúc Nhi đi theo hai biểu ca biểu đệ chơi đùa với nhau.
Nhà Dì Hai nhân khẩu không nhiều lắm, chỉ có bốn người, bình thường ban ngày dượng Hai sẽ đi tiệm tạp hoá một chuyến. Khương Điền và Khương Lỗi ở nhà chơi, mà dì Hai thì nấu cơm giặt giũ. Trước kia còn có chăm sóc mẹ chồng, hiện tại đã không còn chuyện này. Cha của dượng hai Khương đã qua đời lúc dượng hai còn nhỏ, là nương dượng hai kéo một đôi con trai con gái sống qua ngày. Một quả phụ mang theo hai hài tử, thật sự nếu không bưu hãn một chút, chỉ sợ đã bị người bắt nạt chết rồi, cho nên sau khi dì Hai gả vào, cũng bị mẹ chồng quản gắt gao.
Vương Phúc Nhi đang chơi đùa cây cung cùng với hai tiểu tử bình thường lén chơi thì dượng hai Khương trở lại. Thấy Phúc nhi liền cười đưa cho Phúc nhi một cái bao giấy: "Phúc nhi, nhìn xem có thích ăn hay không."
Ôi, là đường phèn, thật đúng là thứ tốt, đường khác vào mùa hè dễ dàng biến chất, mà đường phèn này thì không.
"Cám ơn dượng!" Vương Phúc Nhi cười tít mắt nói.
Khương Điền và Khương Lỗi trông mong nhìn đồ trong tay Vương Phúc Nhi, nước miếng cũng muốn chảy ra, xem ra bình thường dượng hai Khương cũng rất ít mua cho bọn hắn. Vương Phúc Nhi trực tiếp chia đường phèn làm ba phần, ba tiểu oa nhi bọn họ một người một phần, hai tiểu tử mừng rỡ không thôi. Đúng lúc Dì Hai bưng thức ăn từ phòng bếp lại đây, thấy như vậy, trong lòng liền vui vẻ: "Đều đi rửa tay, đến giờ ăn cơm rồi!"
Tuy rằng đồ ăn giữa trưa chỉ có mấy người, nhưng mà có mặn có chay, so với ở nhà Vương Phúc Nhi thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa đã lâu nàng còn chưa được ăn qua cơm tẻ. Ngươi nói ở hiện đại chẳng ai hiếm lạ cơm tẻ này, nhưng mà, nhưng mà, đối với một tiểu oa nhi cả ngày chỉ uống canh suông ăn cháo ngô lương thực phụ mà nói, cơm tẻ này chính là mỹ vị nhân gian đó.
Bình luận facebook