Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-28
Chương 28: Hà Hoa quyết định
Editor: ChieuNinh
Bởi vì có thịt heo, bữa cơm Trung thu này khó có được để cho mọi người ăn thật vui vẻ, nông thôn cũng không có thói quen ngắm trăng gì, vẫn cứ vừa đến giờ thì đi ngủ. Tuy rằng Tú Thủy trấn có sân khấu kịch Trung thu, nhưng mà cách xa Vương gia thôn, mọi người cũng không có đi.
Qua lễ Trung thu, thì nương tử Chu đồ tể lại đến đây một chuyến tìm Triệu thị, không biết đã nói gì đó, trên mặt Vương Hà Hoa không còn vẻ tươi cười.
"Ngươi nói ngươi một chút, có cái gì mà không muốn? Cháu trai nhà Chu Thẩm người ta cũng là người tài giỏi, trong nhà cũng có đất, còn có một tay nghề, vì sao ngươi cũng không đồng ý? Nhìn xem năm nay ngươi đã mười sáu tuổi, nếu còn không quyết định, ngươi muốn làm gái lỡ thì hả." Triệu thị nói.
"Nương, con lại không biết hắn."
"Vậy còn không phải có xem mặt sao? Đến lúc đó tự nhiên nương sẽ nhìn rành mạch rõ ràng, nếu không tốt, nương cũng sẽ không đồng ý đâu, ngươi là khuê nữ của ta, ta còn có thể để ngươi thiệt thòi hay sao? Cứ quyết định như vậy đi."
Triệu thị đã quyết định rồi, mọi người cũng biết được Triệu thị muốn đi xem mắt dượng cho tiểu cô. Thích thị có chút giật mình, lại lập tức không lời nào để nói. Ở bên kia, nương đã ở nhờ người làm mối cho Gia An, bên này Hà Hoa lại vừa ý đệ đệ của mình, nàng cũng bất lực.
"Phúc nhi, cháu muốn đi nhà bà ngoại cháu không?" Vương Hà Hoa nói với Vương Phúc Nhi.
Tiểu cô làm sao vậy? Sao lại hỏi mình lời này? Vương Phúc Nhi nói: "Muốn ạ."
"Vậy cô mang cháu đi qua, nhưng mà cháu không nói với người khác, chỉ có hai người chúng ta biết thôi được không?" Vương Hà Hoa nói. Có lẽ cảm thấy Vương Phúc Nhi nhỏ nhất, cái gì cũng cũng không hiểu.
"Cô đi tìm bà ngoại cháu có việc sao?" Rốt cuộc Tiểu cô là có chuyện gì vậy.
"Ừ, cô nghĩ tìm bà ngoại cháu mượn chút đồ, cháu đi theo cùng cô có được không?" Vương Hà Hoa nói.
"Vậy được rồi, nhưng mà chúng ta phải đi nhanh về nhanh đó."
Ngay sau đó Vương Hà Hoa liền đi với Vương Phúc Nhi tới Thanh Sơn thôn. Đến cửa thôn, Vương Hà Hoa lại không dám đi vào, nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi, giúp cô một việc, kêu cậu cháu đi ra một chuyến, trở về cô sẽ mua kẹo cho cháu ăn."
Thì ra là như vậy ha, rốt cuộc Vương Phúc Nhi cũng đã minh bạch rõ ràng tiểu cô mình có chuyện làm sao rồi. Nếu Vương Phúc Nhi thật sự chỉ là đứa nhỏ mới năm tuổi, khẳng định là cái gì cũng không hiểu, nhưng mà nàng không phải. Té ra là tiểu cô coi trọng cậu nhà mình. Nếu không phải tình huống hiện tại làm cho sốt ruột, vì không có biện pháp mới tới đây.
Tiểu cô làm người không xấu, nếu trở thành mợ của mình, đó là chuyện rất tốt. Nhưng mà bà nội có cái đức hạnh kia, nhưng mà đôi mắt tiểu cô cũng đỏ lên. Quên đi, cũng đã đến tình trạng này rồi, mình liền đi một chuyến đi, có được hay không thì cũng nói rõ ràng. Nếu cậu thật sự không có ý tứ này, vậy tiểu cô cũng sẽ chết tâm, nhưng mà nếu có thì sao? Nói không chừng có thể giúp bọn họ một phen thôi.
Người khác cho rằng là chuyện phiền toái, đổi lại là một người khác thì không biết là gì, Vương Phúc Nhi cũng không có quyền lợi nói này nói khác. Huống hồ, nếu mình nói không cưới, cũng không phù hợp tư duy của một tiểu hài tử năm tuổi. Dù sao đối với một tiểu oa nhi mà nói, lực dụ hoặc của một viên kẹo so với cái gì cũng lớn hơn.
"Được ạ, cô đợi chút." Vương Phúc Nhi chân ngắn bước nhỏ chuẩn bị chạy đi thì Vương Hà Hoa gọi lại phân phó nói: "Đợi chút, đừng cho ông ngoại, bà ngoại cháu phát hiện."
"Biết rồi!"
Thích Gia An bị Vương Phúc Nhi thần thần bí bí lôi ra cửa thôn. Cũng không biết lý do vì sao, cháu gái lại còn kêu mình không được lên tiếng. Hắn còn tưởng rằng đứa nhỏ này có chuyện thú vị gì, liền đi theo lại đây, kết quả liền thấy Vương Hà Hoa duyên dáng yêu kiều đứng ở đằng kia cách đó không xa, mặt của hắn lập tức liền đỏ lên.
Vương Phúc Nhi thấy cậu mình đỏ mặt, lại nghĩ, chẳng lẽ có hy vọng? Chỉ là bản thân nàng là một cái bóng đèn nhỏ ở bên cạnh thì làm sao nói chuyện đây.
Đáng tiếc này hai người đều tự động bỏ Vương Phúc Nhi qua một bên, cả nửa ngày cũng không nói gì.
"Ngươi, ngươi có việc gì sao?" Thích Gia An mở miệng nói.
"Ta, nương của ta hứa hôn cho ta." Vương Hà Hoa nói.
"Vậy, vậy chúc mừng ngươi." Thần sắc Thích Gia An có chút ảm đạm.
Vương Hà Hoa liền lập tức chảy nước mắt. "Ngươi, ngươi đừng khóc, ta, ta ăn nói vụng về." Thích Gia An luống cuống tay chân.
"Tâm tư của ta đối với ngươi, đến bây giờ ngươi còn không biết?" Vương Hà Hoa khóc hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy ta một nữ tử, thực không có mặt mũi, nói ra mấy lời này hay không? Nhưng mà nếu như ta không nói ra, về sau cũng sẽ không có cơ hội." Từ lúc lần đầu tiên Thích Gia An đến cửa nhà mình, Vương Hà Hoa liền cảm thấy hắn thực không tệ. Hơn nữa có một lần nàng đi trấn trên bán đồ cuối cùng tiền bị trộm đi, không dám về nhà thì lại gặp hắn. Hắn nghe xong cảnh ngộ nàng gặp phải, liền đưa tiền của hắn cho nàng, khi đó, Thích gia còn thực sự rất nghèo. Chỉ vì nàng sợ bị người trong nhà quở trách, hắn không nói hai lời, liền cho tiền của hắn, khi đó Vương Hà Hoa liền cảm thấy hắn là một người tốt, chậm rãi phần cảm kích này liền từ từ biến thành thích.
"Ta, ta không phải ý tứ này, nhà của ta nghèo." Thích Gia An nói.
"Mà ta không quan tâm, nhà của ta cũng không giống vậy sao." Vương Hà Hoa nói.
"Nhưng mà nương ngươi, nàng không sẽ đồng ý."
Trong lòng Vương Hà Hoa đột nhiên vui vẻ trở lại, thì ra không phải hắn không thích mình, mà là nguyện ý, Vương Hà Hoa lau nước mắt, nói: "Bản thân ta lớn rồi, nương ta cũng không thể bắt buộc ta, ta có thể chịu khổ."
Đầu gỗ này, sao còn không tỏ thái độ hả. "Ta, ta cũng chỉ đồng ý một người là ngươi, ngươi xem rồi làm đi." Nói xong nàng xoay người bỏ chạy, chạy một hồi, mới nhớ đến còn có Vương Phúc Nhi, thì lại vội vàng ôm lấy Vương Phúc Nhi rồi bỏ chạy. Vương Phúc Nhi thấy tiểu cô mặt đỏ rực, hẳn là thẹn thùng. Ai, các ngươi thật đúng là: "Cô, trở về cần phải mua kẹo cho con ăn." Vương Phúc Nhi nói.
"Cô nhất định mua cho cháu, nhưng mà chuyện hôm nay, cháu không thể nói đi ra ngoài, bằng không cô sẽ không hay ho, biết không?"
"Dạ! Con không nói! Cô, vì sao cô chỉ tìm cậu con vậy, vì sao cậu con đỏ mặt há."
Mặt Vương Hà Hoa càng đỏ hơn: "Nhớ chuyện hôm nay không thể nói, cháu còn nói, cẩn thận ta không mua kẹo cho cháu ăn!"
Thích Gia An đứng ở cửa thôn một hồi lâu, mới về tới trong nhà mình. "Gia An, vừa mới ra ngoài đi đâu vậy?" Hồ thị hỏi.
"Nương, không có chuyện gì, đi bên ngoài hít thở không khí." Thích Gia An nói.
"Con cũng một người lớn như vậy, nương cũng không nói con, ta hỏi con, mấy cô nương nhị tỷ con nói cho con, rốt cuộc con coi trọng người nào hả, nương còn đang chờ ôm tôn tử đấy."
Đột nhiên Thích Gia An cảm thấy đau đầu: "Nương, con... "
"Con cái gì mà con hả, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, con cũng không còn nhỏ nữa, lão không thành thân, vậy thì làm sao hả. Hay là, bản thân con có yêu thích cô nương nào rồi? Nếu như thực sự là như vậy, nói cho nương, nương đi cầu hôn cho con."
Thích Gia An lại đỏ mặt, Hồ thị nhìn thấy, nói: "Sao, thật sự là có hả, ha ha, con ta thật không sai, im hơi lặng tiếng, là một cô nương thế nào? Con yên tâm, chỉ cần làm người không quá kém, nương đều vui vẻ cưới về cho con." Tin tưởng ánh mắt con trai cũng sẽ không quá kém, lại sẽ không không có chừng mực mà coi trọng cái gì mà nữ nhi nhà phú hộ. Hồ thị mới nói như vậy.
Thích Gia An cảm thấy tim đập đặc biệt lợi hại, hôm nay làm sao vậy, làm sao lại nói mấy lời này, giống như đều vội vàng giống nhau.
Nhớ tới hôm nay nhìn thấy Vương Hà Hoa, người ta là một nữ oa cũng có dũng khí kia, ngược lại là mình, lá gian cũng rất nhỏ, vậy cũng quá không giống một nam tử hán rồi: "Nương, con nhìn trúng Hà Hoa, ngài đi cầu hôn giúp con đi." Thích Gia An nghĩ thông suốt liền ăn ngay nói thật, chuyện của bản thân mình, cũng phải cố gắng một lần, Hà Hoa làm người cũng tốt lắm.
"Gì? Ai?" Hồ thị hỏi.
"Hà Hoa, Vương Hà Hoa, em gái của chồng đại tỷ." Thích Gia An kiên định nói, trong lòng thực bình tĩnh.
"Con coi trọng người nào khác thì không tốt sao, cố tình lại coi trọng nàng, con còn không biết nương nàng là người như thế nào sao, cũng bởi vì là như vậy, mà tới giờ nàng vẫn chưa được làm mai?" Hồ thị đổ ập xuống nói.
"Nương, người cũng biết nàng là bởi vì nương nàng mới chậm trễ, nhưng mà con người Hà Hoa thật sự thực không tệ, đại tỷ cũng nói nàng tốt. Con thấy giữa nàng và người kia, chỉ cần là người tốt, thì so với cái gì đều tốt hơn. Hơn nữa, nương, về sau cưới vợ là ở tại nhà của chúng ta, cho dù là nương nàng thì lại thế nào, cũng chỉ vào ngày lễ ngày tết mới gặp mặt một lần, một chút cũng không ảnh hưởng."
"Con còn nói có lý vậy, bình thường sao không thấy con sẽ nói như vậy? Được rồi, cho dù chúng ta bên này đồng ý, vậy nương nàng ở bên kia nói thông sao?
Nếu nương nàng dùng công phu sư tử ngoạm thì làm sao? Còn có tỷ của con, nói không chừng tỷ của con vì chuyện này mà còn bị mẹ chồng nàng thầm oán, sao con cũng không suy nghĩ một chút về việc này đây?"
"Lão bà tử, sao vậy? Thật xa đã nghe thấy ngươi lớn tiếng." Thích Lão Hán buông xẻng trong tay, hỏi.
"Con trai ngươi coi trọng cô nương nhà người ta, hiện tại kêu ta cầu hôn." Hồ thị tức giận nói.
"Vậy không phải là chuyện tốt sao."
"Sao ngươi không hỏi xem là cô nương nhà ai?" Hồ thị nói.
"Gia An, là cô nương nhà ai hả?" Thích Lão Hán hỏi.
"Là em gái của chồng con gái lớn nhà ngươi, ngươi nói sao hắn lại không vừa ý ai, lại coi trọng Hà Hoa kia. Ta cũng sợ Triệu thị kia, hắn còn gấp gáp để cho người ta làm mẹ vợ." Hồ thị nói.
"Là khuê nữ Hà Hoa này à, cũng không tệ lắm, ta có đi nhà chồng của khuê nữ mình, người rất tốt. Lão bà tử, ta thấy chúng ta cứ thuận theo ý của Gia An, ngươi thỉnh bà mối tới cửa cầu hôn đi. Đứa nhỏ thích người ta, cũng là duyên phận, cho dù là nương Hà Hoa có thế nào, thì chúng ta cưới là Hà Hoa, cũng không phải nương nàng. Ngươi xem xem khuê nữ vẫn đang sinh hoạt cùng một chỗ với nương nàng đấy, cứ nghĩ tiếp đi, tình huống chúng ta bên này còn không tốt hơn nhiều sao?"
Hồ thị có chút buông lỏng, bà vốn cũng không phải là cái loại người cố chấp bướng bỉnh, đối với Triệu thị bà có oán giận. Lúc trước khuê nữ cũng nói qua chuyện của Hà Hoa, ban đầu bà cho rằng Gia An không có ý tứ với người ta, cho nên cũng không nói cái gì. Hiện tại con cũng đã nói ra miệng, cũng không thiếu được nên tính toán cho con. Huống hồ, bà cũng hy vọng về sau con trai và con dâu hài lòng vui vẻ sống cả đời với nhau, hiện tại con đã có người trong lòng, nếu vẫn cứ cố ý nhét một cô nương nào đó cho hắn, vậy không phải về sau cuộc sống còn có ý nghĩ gì? Cho nên đối với chuyện này bà đã có tám phần nguyện ý, còn lại hai phần chỉ là bất mãn với Triệu thị thôi.
Editor: ChieuNinh
Bởi vì có thịt heo, bữa cơm Trung thu này khó có được để cho mọi người ăn thật vui vẻ, nông thôn cũng không có thói quen ngắm trăng gì, vẫn cứ vừa đến giờ thì đi ngủ. Tuy rằng Tú Thủy trấn có sân khấu kịch Trung thu, nhưng mà cách xa Vương gia thôn, mọi người cũng không có đi.
Qua lễ Trung thu, thì nương tử Chu đồ tể lại đến đây một chuyến tìm Triệu thị, không biết đã nói gì đó, trên mặt Vương Hà Hoa không còn vẻ tươi cười.
"Ngươi nói ngươi một chút, có cái gì mà không muốn? Cháu trai nhà Chu Thẩm người ta cũng là người tài giỏi, trong nhà cũng có đất, còn có một tay nghề, vì sao ngươi cũng không đồng ý? Nhìn xem năm nay ngươi đã mười sáu tuổi, nếu còn không quyết định, ngươi muốn làm gái lỡ thì hả." Triệu thị nói.
"Nương, con lại không biết hắn."
"Vậy còn không phải có xem mặt sao? Đến lúc đó tự nhiên nương sẽ nhìn rành mạch rõ ràng, nếu không tốt, nương cũng sẽ không đồng ý đâu, ngươi là khuê nữ của ta, ta còn có thể để ngươi thiệt thòi hay sao? Cứ quyết định như vậy đi."
Triệu thị đã quyết định rồi, mọi người cũng biết được Triệu thị muốn đi xem mắt dượng cho tiểu cô. Thích thị có chút giật mình, lại lập tức không lời nào để nói. Ở bên kia, nương đã ở nhờ người làm mối cho Gia An, bên này Hà Hoa lại vừa ý đệ đệ của mình, nàng cũng bất lực.
"Phúc nhi, cháu muốn đi nhà bà ngoại cháu không?" Vương Hà Hoa nói với Vương Phúc Nhi.
Tiểu cô làm sao vậy? Sao lại hỏi mình lời này? Vương Phúc Nhi nói: "Muốn ạ."
"Vậy cô mang cháu đi qua, nhưng mà cháu không nói với người khác, chỉ có hai người chúng ta biết thôi được không?" Vương Hà Hoa nói. Có lẽ cảm thấy Vương Phúc Nhi nhỏ nhất, cái gì cũng cũng không hiểu.
"Cô đi tìm bà ngoại cháu có việc sao?" Rốt cuộc Tiểu cô là có chuyện gì vậy.
"Ừ, cô nghĩ tìm bà ngoại cháu mượn chút đồ, cháu đi theo cùng cô có được không?" Vương Hà Hoa nói.
"Vậy được rồi, nhưng mà chúng ta phải đi nhanh về nhanh đó."
Ngay sau đó Vương Hà Hoa liền đi với Vương Phúc Nhi tới Thanh Sơn thôn. Đến cửa thôn, Vương Hà Hoa lại không dám đi vào, nói với Vương Phúc Nhi: "Phúc nhi, giúp cô một việc, kêu cậu cháu đi ra một chuyến, trở về cô sẽ mua kẹo cho cháu ăn."
Thì ra là như vậy ha, rốt cuộc Vương Phúc Nhi cũng đã minh bạch rõ ràng tiểu cô mình có chuyện làm sao rồi. Nếu Vương Phúc Nhi thật sự chỉ là đứa nhỏ mới năm tuổi, khẳng định là cái gì cũng không hiểu, nhưng mà nàng không phải. Té ra là tiểu cô coi trọng cậu nhà mình. Nếu không phải tình huống hiện tại làm cho sốt ruột, vì không có biện pháp mới tới đây.
Tiểu cô làm người không xấu, nếu trở thành mợ của mình, đó là chuyện rất tốt. Nhưng mà bà nội có cái đức hạnh kia, nhưng mà đôi mắt tiểu cô cũng đỏ lên. Quên đi, cũng đã đến tình trạng này rồi, mình liền đi một chuyến đi, có được hay không thì cũng nói rõ ràng. Nếu cậu thật sự không có ý tứ này, vậy tiểu cô cũng sẽ chết tâm, nhưng mà nếu có thì sao? Nói không chừng có thể giúp bọn họ một phen thôi.
Người khác cho rằng là chuyện phiền toái, đổi lại là một người khác thì không biết là gì, Vương Phúc Nhi cũng không có quyền lợi nói này nói khác. Huống hồ, nếu mình nói không cưới, cũng không phù hợp tư duy của một tiểu hài tử năm tuổi. Dù sao đối với một tiểu oa nhi mà nói, lực dụ hoặc của một viên kẹo so với cái gì cũng lớn hơn.
"Được ạ, cô đợi chút." Vương Phúc Nhi chân ngắn bước nhỏ chuẩn bị chạy đi thì Vương Hà Hoa gọi lại phân phó nói: "Đợi chút, đừng cho ông ngoại, bà ngoại cháu phát hiện."
"Biết rồi!"
Thích Gia An bị Vương Phúc Nhi thần thần bí bí lôi ra cửa thôn. Cũng không biết lý do vì sao, cháu gái lại còn kêu mình không được lên tiếng. Hắn còn tưởng rằng đứa nhỏ này có chuyện thú vị gì, liền đi theo lại đây, kết quả liền thấy Vương Hà Hoa duyên dáng yêu kiều đứng ở đằng kia cách đó không xa, mặt của hắn lập tức liền đỏ lên.
Vương Phúc Nhi thấy cậu mình đỏ mặt, lại nghĩ, chẳng lẽ có hy vọng? Chỉ là bản thân nàng là một cái bóng đèn nhỏ ở bên cạnh thì làm sao nói chuyện đây.
Đáng tiếc này hai người đều tự động bỏ Vương Phúc Nhi qua một bên, cả nửa ngày cũng không nói gì.
"Ngươi, ngươi có việc gì sao?" Thích Gia An mở miệng nói.
"Ta, nương của ta hứa hôn cho ta." Vương Hà Hoa nói.
"Vậy, vậy chúc mừng ngươi." Thần sắc Thích Gia An có chút ảm đạm.
Vương Hà Hoa liền lập tức chảy nước mắt. "Ngươi, ngươi đừng khóc, ta, ta ăn nói vụng về." Thích Gia An luống cuống tay chân.
"Tâm tư của ta đối với ngươi, đến bây giờ ngươi còn không biết?" Vương Hà Hoa khóc hỏi: "Có phải ngươi cảm thấy ta một nữ tử, thực không có mặt mũi, nói ra mấy lời này hay không? Nhưng mà nếu như ta không nói ra, về sau cũng sẽ không có cơ hội." Từ lúc lần đầu tiên Thích Gia An đến cửa nhà mình, Vương Hà Hoa liền cảm thấy hắn thực không tệ. Hơn nữa có một lần nàng đi trấn trên bán đồ cuối cùng tiền bị trộm đi, không dám về nhà thì lại gặp hắn. Hắn nghe xong cảnh ngộ nàng gặp phải, liền đưa tiền của hắn cho nàng, khi đó, Thích gia còn thực sự rất nghèo. Chỉ vì nàng sợ bị người trong nhà quở trách, hắn không nói hai lời, liền cho tiền của hắn, khi đó Vương Hà Hoa liền cảm thấy hắn là một người tốt, chậm rãi phần cảm kích này liền từ từ biến thành thích.
"Ta, ta không phải ý tứ này, nhà của ta nghèo." Thích Gia An nói.
"Mà ta không quan tâm, nhà của ta cũng không giống vậy sao." Vương Hà Hoa nói.
"Nhưng mà nương ngươi, nàng không sẽ đồng ý."
Trong lòng Vương Hà Hoa đột nhiên vui vẻ trở lại, thì ra không phải hắn không thích mình, mà là nguyện ý, Vương Hà Hoa lau nước mắt, nói: "Bản thân ta lớn rồi, nương ta cũng không thể bắt buộc ta, ta có thể chịu khổ."
Đầu gỗ này, sao còn không tỏ thái độ hả. "Ta, ta cũng chỉ đồng ý một người là ngươi, ngươi xem rồi làm đi." Nói xong nàng xoay người bỏ chạy, chạy một hồi, mới nhớ đến còn có Vương Phúc Nhi, thì lại vội vàng ôm lấy Vương Phúc Nhi rồi bỏ chạy. Vương Phúc Nhi thấy tiểu cô mặt đỏ rực, hẳn là thẹn thùng. Ai, các ngươi thật đúng là: "Cô, trở về cần phải mua kẹo cho con ăn." Vương Phúc Nhi nói.
"Cô nhất định mua cho cháu, nhưng mà chuyện hôm nay, cháu không thể nói đi ra ngoài, bằng không cô sẽ không hay ho, biết không?"
"Dạ! Con không nói! Cô, vì sao cô chỉ tìm cậu con vậy, vì sao cậu con đỏ mặt há."
Mặt Vương Hà Hoa càng đỏ hơn: "Nhớ chuyện hôm nay không thể nói, cháu còn nói, cẩn thận ta không mua kẹo cho cháu ăn!"
Thích Gia An đứng ở cửa thôn một hồi lâu, mới về tới trong nhà mình. "Gia An, vừa mới ra ngoài đi đâu vậy?" Hồ thị hỏi.
"Nương, không có chuyện gì, đi bên ngoài hít thở không khí." Thích Gia An nói.
"Con cũng một người lớn như vậy, nương cũng không nói con, ta hỏi con, mấy cô nương nhị tỷ con nói cho con, rốt cuộc con coi trọng người nào hả, nương còn đang chờ ôm tôn tử đấy."
Đột nhiên Thích Gia An cảm thấy đau đầu: "Nương, con... "
"Con cái gì mà con hả, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, con cũng không còn nhỏ nữa, lão không thành thân, vậy thì làm sao hả. Hay là, bản thân con có yêu thích cô nương nào rồi? Nếu như thực sự là như vậy, nói cho nương, nương đi cầu hôn cho con."
Thích Gia An lại đỏ mặt, Hồ thị nhìn thấy, nói: "Sao, thật sự là có hả, ha ha, con ta thật không sai, im hơi lặng tiếng, là một cô nương thế nào? Con yên tâm, chỉ cần làm người không quá kém, nương đều vui vẻ cưới về cho con." Tin tưởng ánh mắt con trai cũng sẽ không quá kém, lại sẽ không không có chừng mực mà coi trọng cái gì mà nữ nhi nhà phú hộ. Hồ thị mới nói như vậy.
Thích Gia An cảm thấy tim đập đặc biệt lợi hại, hôm nay làm sao vậy, làm sao lại nói mấy lời này, giống như đều vội vàng giống nhau.
Nhớ tới hôm nay nhìn thấy Vương Hà Hoa, người ta là một nữ oa cũng có dũng khí kia, ngược lại là mình, lá gian cũng rất nhỏ, vậy cũng quá không giống một nam tử hán rồi: "Nương, con nhìn trúng Hà Hoa, ngài đi cầu hôn giúp con đi." Thích Gia An nghĩ thông suốt liền ăn ngay nói thật, chuyện của bản thân mình, cũng phải cố gắng một lần, Hà Hoa làm người cũng tốt lắm.
"Gì? Ai?" Hồ thị hỏi.
"Hà Hoa, Vương Hà Hoa, em gái của chồng đại tỷ." Thích Gia An kiên định nói, trong lòng thực bình tĩnh.
"Con coi trọng người nào khác thì không tốt sao, cố tình lại coi trọng nàng, con còn không biết nương nàng là người như thế nào sao, cũng bởi vì là như vậy, mà tới giờ nàng vẫn chưa được làm mai?" Hồ thị đổ ập xuống nói.
"Nương, người cũng biết nàng là bởi vì nương nàng mới chậm trễ, nhưng mà con người Hà Hoa thật sự thực không tệ, đại tỷ cũng nói nàng tốt. Con thấy giữa nàng và người kia, chỉ cần là người tốt, thì so với cái gì đều tốt hơn. Hơn nữa, nương, về sau cưới vợ là ở tại nhà của chúng ta, cho dù là nương nàng thì lại thế nào, cũng chỉ vào ngày lễ ngày tết mới gặp mặt một lần, một chút cũng không ảnh hưởng."
"Con còn nói có lý vậy, bình thường sao không thấy con sẽ nói như vậy? Được rồi, cho dù chúng ta bên này đồng ý, vậy nương nàng ở bên kia nói thông sao?
Nếu nương nàng dùng công phu sư tử ngoạm thì làm sao? Còn có tỷ của con, nói không chừng tỷ của con vì chuyện này mà còn bị mẹ chồng nàng thầm oán, sao con cũng không suy nghĩ một chút về việc này đây?"
"Lão bà tử, sao vậy? Thật xa đã nghe thấy ngươi lớn tiếng." Thích Lão Hán buông xẻng trong tay, hỏi.
"Con trai ngươi coi trọng cô nương nhà người ta, hiện tại kêu ta cầu hôn." Hồ thị tức giận nói.
"Vậy không phải là chuyện tốt sao."
"Sao ngươi không hỏi xem là cô nương nhà ai?" Hồ thị nói.
"Gia An, là cô nương nhà ai hả?" Thích Lão Hán hỏi.
"Là em gái của chồng con gái lớn nhà ngươi, ngươi nói sao hắn lại không vừa ý ai, lại coi trọng Hà Hoa kia. Ta cũng sợ Triệu thị kia, hắn còn gấp gáp để cho người ta làm mẹ vợ." Hồ thị nói.
"Là khuê nữ Hà Hoa này à, cũng không tệ lắm, ta có đi nhà chồng của khuê nữ mình, người rất tốt. Lão bà tử, ta thấy chúng ta cứ thuận theo ý của Gia An, ngươi thỉnh bà mối tới cửa cầu hôn đi. Đứa nhỏ thích người ta, cũng là duyên phận, cho dù là nương Hà Hoa có thế nào, thì chúng ta cưới là Hà Hoa, cũng không phải nương nàng. Ngươi xem xem khuê nữ vẫn đang sinh hoạt cùng một chỗ với nương nàng đấy, cứ nghĩ tiếp đi, tình huống chúng ta bên này còn không tốt hơn nhiều sao?"
Hồ thị có chút buông lỏng, bà vốn cũng không phải là cái loại người cố chấp bướng bỉnh, đối với Triệu thị bà có oán giận. Lúc trước khuê nữ cũng nói qua chuyện của Hà Hoa, ban đầu bà cho rằng Gia An không có ý tứ với người ta, cho nên cũng không nói cái gì. Hiện tại con cũng đã nói ra miệng, cũng không thiếu được nên tính toán cho con. Huống hồ, bà cũng hy vọng về sau con trai và con dâu hài lòng vui vẻ sống cả đời với nhau, hiện tại con đã có người trong lòng, nếu vẫn cứ cố ý nhét một cô nương nào đó cho hắn, vậy không phải về sau cuộc sống còn có ý nghĩ gì? Cho nên đối với chuyện này bà đã có tám phần nguyện ý, còn lại hai phần chỉ là bất mãn với Triệu thị thôi.
Bình luận facebook