Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
21.
Buổi trưa ngày hôm sau, Trương Lam ở phòng ký túc xá bên cạnh đã rủ tôi ra phía sau trường để mua vài thứ đồ dùng cần thiết.
Bình thường quan hệ giữa tôi và Trương Lam cũng khá tốt, nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
Nhưng sau khi ra khỏi cổng sau của trường, tôi vừa đi được một đoạn thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái ở sâu bên trong con hẻm.
Tôi sững người một lúc và vội vàng chạy vào trong.
Có hai nữ sinh đẩy cô gái kia xuống đất và đấm đá liên tục, cô gái nằm trên mặt đất, vừa ôm chặt lấy đầu vừa khóc lóc van xin.
Tôi chạy tới đỡ cô gái ấy đứng dậy.
Đúng lúc đó thì Trương Lam cũng vừa tới nơi.
Thấy chúng tôi có tận 2 người, hai nữ sinh chỉ nói vài câu nặng lời rồi bỏ đi ngay lập tức.
Không biết vừa rồi hai nữ sinh kia đ.ánh nặng thế nào mà trên mặt cô gái toàn là m.áu, vết m.áu còn lẫn một ít bùn trên mặt đất, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
Trương Lam và tôi vội vã đưa cô ấy đến một bệnh viện gần đó.
Nhưng mà… tôi có mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng.
Đêm hôm đó trên mạng đã xuất hiện một bài post, có người tự xưng là nạn nhân, tố cáo một nữ sinh ở đại học XX vì ghen tuông mà tìm người đến đ.ánh cô ấy một trận, không chỉ khiến cô ấy bị gãy xương mũi mà toàn thân cũng bị thương rất nặng.
Và cô ấy còn đăng kèm một vài bức ảnh selfie của mình bị thương, trên đó hiện rõ vết m.áu trên mặt và cả vết bầm tím trên cánh tay...
Một viên đá dậy lên sóng ngầm, dư luận lập tức được đẩy lên đỉnh điểm.
Ngay sau đó, một số sinh viên trong trường chúng tôi đã chỉ ra thủ phạm là học Lớp X, Khoa X, Trường XX, tên là Lưu Chân Nhất.
Tôi vì lo lắng mới đến cứu người, nhưng cuối cùng bị người ta xem thành hung thủ.
Nhưng lúc đó còn có Trương Lam ở bên cạnh cơ mà, tôi vội vàng tìm cô ấy để giúp tôi làm chứng.
Nhưng Trương Lam một mực phủ nhận chuyện này.
Cô ta nói rằng tôi đã kéo cô ta đi để đ.ánh một cô gái khác. Hôm đó cô ta không làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh ngăn cản rồi bảo tôi dừng tay đừng đ.ánh nữa.
Trương Lam đang nói dối.
Chúng tôi bình thường không có hiềm khích gì, quan hệ bạn bè vẫn cực kỳ tốt đẹp, nhưng thực ra tôi cũng hiểu tại sao cô ta lại đột ngột phản bội tôi.
Chắc hẳn là do Lưu Nhân đã giở trò.
Sự việc này nhanh chóng được đưa lên mạng, thậm chí còn có cả hình ảnh lão Lưu và Phó Tầm đón tôi trên một chiếc ô tô sang trọng trước đó.
Mọi người đều đồn đoán tôi được người ta bao nuôi nên mới không biết phép tắc như vậy.
Phần bình luận thậm chí còn kinh khủng hơn nữa. Một số người tiếp tục tung tin, tự xưng là nhân chứng và đưa ra một số bức ảnh chụp khi tôi đ.ánh cô gái kia.
Bức ảnh tôi đỡ cô ấy lên, sau khi chọn góc chụp cẩn thận thì lại biến thành tôi đang giằng co và đẩy cô ấy xuống.
Tôi lau m.áu trên mặt cô ấy. Nhưng khi chụp từ đằng sau tôi thì lại biến thành tôi đ.ấm cô ấy đến mức chảy cả m.áu ra.
Mà quan trọng nhất là ánh mắt cô gái trong ảnh khi nhìn tôi thì cực kỳ kinh hãi.
Chuyện này từ đầu tới cuối đều được sắp xếp chỉn chu không một kẽ hở.
Khi sự việc trở nên ồn ào hơn trên Internet thì nhà trường đã không thể ngồi yên.
Tôi đã được lãnh đạo nhà trường gọi lên hỏi chuyện, hiệu trưởng nghe theo hướng dư luận trên Internet và quyết định rằng tôi là thủ phạm, vì danh tiếng của trường nên muốn ép tôi thôi học ngay lập tức.
Tất nhiên là tôi không thể đồng ý với chuyện này.
Nhưng một trường đại học lớn như vậy sẽ không để vết nhơ của tôi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường được.
Nhưng mà… con hẻm vắng vẻ và không có camera.
Làm thế nào tôi có thể chứng minh trong sạch?
Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, tôi tra trên Internet và thấy những bàn luận xung quanh chủ đề này vẫn chưa hề giảm nhiệt.
Tạm thời chưa có biện pháp nào để giải quyết, tôi chỉ có thể đến tìm Trương Lam.
Nhưng vừa xuống cầu thang thì đã thấy Phó Tầm đi tới. Dưới sự chú ý của bao nhiêu người xung quanh, anh ấy nắm lấy tay tôi và dịu dàng:
"Đừng lo lắng, anh ở đây."
Tôi chợt hiểu… anh ấy công khai trở thành chỗ dựa của tôi trước mặt mọi người.
Phó Tầm lại dẫn tay tôi bước vào phòng làm việc.
Hiệu trưởng tất nhiên cũng biết Phó Tầm, khi nhìn thấy anh ấy thì đầu tiên là ông ta sửng sốt, sau đó vội vàng chạy ra chào hỏi nhiệt tình, hoàn toàn khác hẳn với thái độ hung hãn như khi nãy ép buộc tôi phải nghỉ học.
Phó Tầm yêu cầu lãnh đạo trường gọi cho Lưu Nhân, Trương Lam và cả những người khác đến đây, chưa đầy mười phút sau thì mọi người đã có mặt đầy đủ.
Phó Tầm ném ổ USB lên bàn:
"Đây là camera ở cửa sau của một cửa hàng gần đó, vừa vặn có thể chiếu vào sâu trong ngõ hẻm, tuy không rõ lắm nhưng cũng đủ nhìn ra chân tướng của sự việc."
Lưu Nhân và Trương Lam tái mặt ngay lập tức, đặc biệt là Trương Lam.
Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại do dự không cất nên lời.
Sau khi video được chiếu xong, cả văn phòng rơi vào im lặng.
Hiệu trưởng đã mắng Trương Lam ngay tại chỗ, sau đó xin lỗi tôi trước mặt Phó Tầm và hứa sẽ đăng video lên Internet để rửa oan cho tôi.
"Không."
Phó Tầm lạnh nhạt "Trước khi tôi đến thì đã sắp xếp người tải video lên rồi."
…
Phó Tầm đưa tôi ra khỏi văn phòng, cho đến khi ra khỏi cổng trường và bước vào trong xe thì anh vẫn nắm chặt tay tôi.
Phó Tầm nghiêng đầu nhìn tôi "Xảy ra chuyện sao không nói cho anh biết?"
"Tôi lấy thân phận gì để nói đây?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Bạn bè sao? Hay là... con gái của một đối tác kinh doanh?"
Có lẽ là sự tủi thân trong lời nói của tôi quá mức rõ ràng, Phó Tầm nhìn tôi một lát rồi chợt mỉm cười.
"Xin lỗi."
Anh thấp giọng “Gần đây anh bận việc này quá”.
Vừa nói, anh vừa lấy ra một hộp trang sức.
Tôi giật mình, giống như đã đoán ra được điều gì tiếp theo.
Quả nhiên… khi anh mở hộp ra thì bên trong chính là sợi dây chuyền mà tôi đã dành cả đêm để thiết kế.
Phó Tầm đưa hộp trang sức vào lòng bàn tay tôi "Ban đầu anh định chuẩn bị sợi dây chuyền này để tỏ tình."
"Người ta nói tình yêu bắt đầu từ một bó hoa, nhưng anh cảm thấy… chuyện của chúng ta bắt đầu từ sợi dây chuyền này mới đúng"
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, tia nắng rực rỡ chiếu qua gương mặt của Phó Tầm.
Anh cầm sợi dây chuyền lên, sau đó cúi đầu xuống và đeo nó cho tôi.
"Lưu Chân Nhất."
"Hả?"
Tôi rời mắt khỏi sợi dây chuyền và ngẩng đầu lên.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.
Phó Tầm không hỏi tôi có thể làm bạn gái anh ấy không, anh ấy chỉ nói mơ hồ giữa những nụ hôn… nếu đeo vòng cổ thì xem như là tôi đồng ý.
Buổi trưa ngày hôm sau, Trương Lam ở phòng ký túc xá bên cạnh đã rủ tôi ra phía sau trường để mua vài thứ đồ dùng cần thiết.
Bình thường quan hệ giữa tôi và Trương Lam cũng khá tốt, nên tôi cũng chẳng suy nghĩ gì mà đồng ý ngay.
Nhưng sau khi ra khỏi cổng sau của trường, tôi vừa đi được một đoạn thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu cứu của một cô gái ở sâu bên trong con hẻm.
Tôi sững người một lúc và vội vàng chạy vào trong.
Có hai nữ sinh đẩy cô gái kia xuống đất và đấm đá liên tục, cô gái nằm trên mặt đất, vừa ôm chặt lấy đầu vừa khóc lóc van xin.
Tôi chạy tới đỡ cô gái ấy đứng dậy.
Đúng lúc đó thì Trương Lam cũng vừa tới nơi.
Thấy chúng tôi có tận 2 người, hai nữ sinh chỉ nói vài câu nặng lời rồi bỏ đi ngay lập tức.
Không biết vừa rồi hai nữ sinh kia đ.ánh nặng thế nào mà trên mặt cô gái toàn là m.áu, vết m.áu còn lẫn một ít bùn trên mặt đất, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.
Trương Lam và tôi vội vã đưa cô ấy đến một bệnh viện gần đó.
Nhưng mà… tôi có mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng.
Đêm hôm đó trên mạng đã xuất hiện một bài post, có người tự xưng là nạn nhân, tố cáo một nữ sinh ở đại học XX vì ghen tuông mà tìm người đến đ.ánh cô ấy một trận, không chỉ khiến cô ấy bị gãy xương mũi mà toàn thân cũng bị thương rất nặng.
Và cô ấy còn đăng kèm một vài bức ảnh selfie của mình bị thương, trên đó hiện rõ vết m.áu trên mặt và cả vết bầm tím trên cánh tay...
Một viên đá dậy lên sóng ngầm, dư luận lập tức được đẩy lên đỉnh điểm.
Ngay sau đó, một số sinh viên trong trường chúng tôi đã chỉ ra thủ phạm là học Lớp X, Khoa X, Trường XX, tên là Lưu Chân Nhất.
Tôi vì lo lắng mới đến cứu người, nhưng cuối cùng bị người ta xem thành hung thủ.
Nhưng lúc đó còn có Trương Lam ở bên cạnh cơ mà, tôi vội vàng tìm cô ấy để giúp tôi làm chứng.
Nhưng Trương Lam một mực phủ nhận chuyện này.
Cô ta nói rằng tôi đã kéo cô ta đi để đ.ánh một cô gái khác. Hôm đó cô ta không làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh ngăn cản rồi bảo tôi dừng tay đừng đ.ánh nữa.
Trương Lam đang nói dối.
Chúng tôi bình thường không có hiềm khích gì, quan hệ bạn bè vẫn cực kỳ tốt đẹp, nhưng thực ra tôi cũng hiểu tại sao cô ta lại đột ngột phản bội tôi.
Chắc hẳn là do Lưu Nhân đã giở trò.
Sự việc này nhanh chóng được đưa lên mạng, thậm chí còn có cả hình ảnh lão Lưu và Phó Tầm đón tôi trên một chiếc ô tô sang trọng trước đó.
Mọi người đều đồn đoán tôi được người ta bao nuôi nên mới không biết phép tắc như vậy.
Phần bình luận thậm chí còn kinh khủng hơn nữa. Một số người tiếp tục tung tin, tự xưng là nhân chứng và đưa ra một số bức ảnh chụp khi tôi đ.ánh cô gái kia.
Bức ảnh tôi đỡ cô ấy lên, sau khi chọn góc chụp cẩn thận thì lại biến thành tôi đang giằng co và đẩy cô ấy xuống.
Tôi lau m.áu trên mặt cô ấy. Nhưng khi chụp từ đằng sau tôi thì lại biến thành tôi đ.ấm cô ấy đến mức chảy cả m.áu ra.
Mà quan trọng nhất là ánh mắt cô gái trong ảnh khi nhìn tôi thì cực kỳ kinh hãi.
Chuyện này từ đầu tới cuối đều được sắp xếp chỉn chu không một kẽ hở.
Khi sự việc trở nên ồn ào hơn trên Internet thì nhà trường đã không thể ngồi yên.
Tôi đã được lãnh đạo nhà trường gọi lên hỏi chuyện, hiệu trưởng nghe theo hướng dư luận trên Internet và quyết định rằng tôi là thủ phạm, vì danh tiếng của trường nên muốn ép tôi thôi học ngay lập tức.
Tất nhiên là tôi không thể đồng ý với chuyện này.
Nhưng một trường đại học lớn như vậy sẽ không để vết nhơ của tôi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường được.
Nhưng mà… con hẻm vắng vẻ và không có camera.
Làm thế nào tôi có thể chứng minh trong sạch?
Sau khi rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, tôi tra trên Internet và thấy những bàn luận xung quanh chủ đề này vẫn chưa hề giảm nhiệt.
Tạm thời chưa có biện pháp nào để giải quyết, tôi chỉ có thể đến tìm Trương Lam.
Nhưng vừa xuống cầu thang thì đã thấy Phó Tầm đi tới. Dưới sự chú ý của bao nhiêu người xung quanh, anh ấy nắm lấy tay tôi và dịu dàng:
"Đừng lo lắng, anh ở đây."
Tôi chợt hiểu… anh ấy công khai trở thành chỗ dựa của tôi trước mặt mọi người.
Phó Tầm lại dẫn tay tôi bước vào phòng làm việc.
Hiệu trưởng tất nhiên cũng biết Phó Tầm, khi nhìn thấy anh ấy thì đầu tiên là ông ta sửng sốt, sau đó vội vàng chạy ra chào hỏi nhiệt tình, hoàn toàn khác hẳn với thái độ hung hãn như khi nãy ép buộc tôi phải nghỉ học.
Phó Tầm yêu cầu lãnh đạo trường gọi cho Lưu Nhân, Trương Lam và cả những người khác đến đây, chưa đầy mười phút sau thì mọi người đã có mặt đầy đủ.
Phó Tầm ném ổ USB lên bàn:
"Đây là camera ở cửa sau của một cửa hàng gần đó, vừa vặn có thể chiếu vào sâu trong ngõ hẻm, tuy không rõ lắm nhưng cũng đủ nhìn ra chân tướng của sự việc."
Lưu Nhân và Trương Lam tái mặt ngay lập tức, đặc biệt là Trương Lam.
Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại do dự không cất nên lời.
Sau khi video được chiếu xong, cả văn phòng rơi vào im lặng.
Hiệu trưởng đã mắng Trương Lam ngay tại chỗ, sau đó xin lỗi tôi trước mặt Phó Tầm và hứa sẽ đăng video lên Internet để rửa oan cho tôi.
"Không."
Phó Tầm lạnh nhạt "Trước khi tôi đến thì đã sắp xếp người tải video lên rồi."
…
Phó Tầm đưa tôi ra khỏi văn phòng, cho đến khi ra khỏi cổng trường và bước vào trong xe thì anh vẫn nắm chặt tay tôi.
Phó Tầm nghiêng đầu nhìn tôi "Xảy ra chuyện sao không nói cho anh biết?"
"Tôi lấy thân phận gì để nói đây?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.
"Bạn bè sao? Hay là... con gái của một đối tác kinh doanh?"
Có lẽ là sự tủi thân trong lời nói của tôi quá mức rõ ràng, Phó Tầm nhìn tôi một lát rồi chợt mỉm cười.
"Xin lỗi."
Anh thấp giọng “Gần đây anh bận việc này quá”.
Vừa nói, anh vừa lấy ra một hộp trang sức.
Tôi giật mình, giống như đã đoán ra được điều gì tiếp theo.
Quả nhiên… khi anh mở hộp ra thì bên trong chính là sợi dây chuyền mà tôi đã dành cả đêm để thiết kế.
Phó Tầm đưa hộp trang sức vào lòng bàn tay tôi "Ban đầu anh định chuẩn bị sợi dây chuyền này để tỏ tình."
"Người ta nói tình yêu bắt đầu từ một bó hoa, nhưng anh cảm thấy… chuyện của chúng ta bắt đầu từ sợi dây chuyền này mới đúng"
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, tia nắng rực rỡ chiếu qua gương mặt của Phó Tầm.
Anh cầm sợi dây chuyền lên, sau đó cúi đầu xuống và đeo nó cho tôi.
"Lưu Chân Nhất."
"Hả?"
Tôi rời mắt khỏi sợi dây chuyền và ngẩng đầu lên.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi tôi.
Phó Tầm không hỏi tôi có thể làm bạn gái anh ấy không, anh ấy chỉ nói mơ hồ giữa những nụ hôn… nếu đeo vòng cổ thì xem như là tôi đồng ý.
Bình luận facebook