Xe lửa buộc phải dừng lại, hành khách trên tàu được chuyển sang chuyến tàu khác, không được phép lưu lại ở đây.
Vì có hành khách đã chụp ảnh đăng lên mạng nên nhanh chóng tạo nên sự thu hút của dư luận, hàng loạt các phóng viên đua nhau kéo nhau tới.
Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Giữa trưa trời nắng gắt, mùi máu tanh mãi không tan thu hút đám ruồi chuột.
Đội hình sự chia làm ba tổ, một tổ phụ trách giữ gìn an ninh hiện trường, một tổ lấy lời khai của phụ trách đoàn tàu và nhân chứng, số còn lại thu thập vật chứng tại hiện trường.
Thi thể bị nghiền nát, kéo xa hơn trăm mét. Cả trăm mét đường tàu toàn máu và thịt, hiện trường như vừa trải qua một chiến trường đẫm máu.
Cảnh Nguyệt mặc áo blouse trắng, sắc mặt hơi tái ngồi xổm xuống lấy từng mảnh thịt. Lần đầu tiên hai trợ lý pháp y đi cùng chứng kiến cảnh tượng như vậy nên không chịu nổi, vội vàng chạy sang một bên ói đến mật xanh mật vàng.
“Giáo sư!” Tân Yến đeo ba lớp khẩu trang rồi mới đi tới bên cạnh Cảnh Nguyệt phụ cô một tay.
“Nếu như không chịu được cậu có thể qua bên kia nghỉ ngơi!” Cảnh Nguyệt liếc nhìn Tân Yến, thấy trạng thái cậu ấy ổn định mới cho phép tiến hành công việc.
“Vâng!”
Nghe báo đoạn đường tàu do mình mới tuần tra hôm qua xảy ra vụ án tự sát, Chu Huyền giật nảy mình, ba chân bốn cẳng đến ngay hiện trường. Trông thấy đám máu thịt lẫn lộn trên đường ray, dạ dày anh ấy cuộn lên, bò ra đất ói mấy chập.
Sở Từ đi một vòng cẩn thận tra xét. Đoạn đường này sẽ đi đến trạm dừng phía tây thành phố Lô. Khu đường bộ đã cũ, cộng thêm xe lửa không còn thịnh hành nên chỉ còn vài chuyến xe lửa Bắc Nam là còn chạy. Hai bên đường sắt dựa vào núi và hồ, gần đây cũng không có đường quốc lộ nên khu vực này ít có nhân viên nhà ga đến tuần tra.
Xe lửa gây tai nạn là đoàn tàu 04, đi về Tây Tạng. Vì Tây Tạng là thánh địa Phật Giáo nên đoàn tàu này còn được mệnh danh là “Đoàn tàu về Thiên quốc” hoặc “Đoàn tàu hành hương.”
Sở Từ đứng bên xe lửa, ánh mắt nhìn vào chữ C04 sơn trên thùng xe, hàng mày khẽ nhíu chặt.
“Tra ra thân phận nạn nhân chưa?” Sở Từ hỏi.
“Tạm thời vẫn chưa!” Lão Tù nhìn nhóm phóng viên đang chen nhau ngoài đường cảnh giới, trong lòng ông thầm lo lắng.
Vụ án ở Khu nhà cũ của người nổi tiếng chưa giải quyết xong lại xảy ra vụ án này.
Sau khi nôn xong, Chu Huyền cũng đỡ hơn một chút, anh ấy đi đến trước mặt Sở Từ chủ động bàn giao: “Báo cáo đội trưởng, nạn nhân là Trần Khải Nhất, là sinh viên khoa chính trị trường Đại học Chính trị Pháp Luật thành phố Lô.”
“Cậu quen nạn nhân?” Sở Từ nhíu mày, ánh mắt lạnh đi.
Sắc mặt Chu Huyền trắng bệch, trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn cố gắng giữ nét bình thản đối diện Sở Từ.
“Trưa hôm qua tôi có gặp qua nạn nhân, nạn nhân có làm rơi quyển Kinh Thánh Tân Cựu Ước nên hôm nay tôi tính đem trả cho cậu ta.” Chu Huyền không có ý định giấu lỗi lầm của mình. Anh ấy còn mong mình bị xử phạt, ít ra có thể làm cho anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Cậu gặp nạn nhân ở đây?” Sở Từ hỏi.
Chu Huyền gật đầu.
Sở Từ lạnh tanh, nhìn Chu Huyền không nói.
“Tên nhóc này, cậu là ngày đầu tiên làm cảnh sát hình sự sao? Phát hiện nhân vật khả nghi tại sao không báo cho đội trưởng!” Nhác thấy sắc mặt của Sở Từ, Lão Tù biết anh đang tức giận. Tuy nhiên ông biết Chu Huyền vì ông mới nảy sinh cảm giác bài xích Sở Từ nên trong lòng ông muốn nói đỡ vài câu cho anh ấy: “Đội trưởng! Trách nhiệm này thuộc về tôi, Chu Huyền nó…”
Sở Từ cắt ngang lời Lão Tù, ánh mắt lạnh lùng quét qua Chu Huyền, “Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội, cậu có thể hoàn thành không?”
Chu Huyền đứng nghiêm, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Sở Từ. Sở Từ không trực tiếp xử phạt anh ấy, anh ấy ngẩng đầu, cặp mắt sáng nhìn Sở Từ bảo đảm: “Được!”
Sở Từ gật đầu, ghé vào lỗ tai Chu Huyền nói mấy câu, rồi sau đó Chu Huyền lập tức chạy đi.
Chờ đến khi Chu Huyền đi khỏi Lão Tù mới mở miệng: “Đội trưởng! Tên Chu Huyền này năng lực mạnh, trọng nghĩa khí. Cậu ấy bất bình giùm tôi.”
Sở Từ vỗ vai Lão Tù, tầm mắt anh nhìn về phía Cảnh Nguyệt đang chuyên tâm xử lý tử thi: “Chu Huyền là người tài, có thể đào tạo được. Cháu biết cậu ấy bất mãn vì cháu đoạt chức đội trưởng đội hình sự của chú, cũng chưa tin tưởng năng lực của cháu nên không chấp hành mệnh lệnh. Thế nhưng, cho dù xuất phát từ mục đích và nguyên nhân gì, mỗi một cảnh viên phải chịu trách nhiệm hành động của mình. Lão Tù, đội hình sự của chúng ta phải đồng lòng nhất trí, không được chia năm xẻ bảy, kết bè kết phái.”
“Vâng!”
Cảnh Nguyệt và Tân Yến đã thu thập gọn gàng thi thể, mười mấy túi nilon to nhỏ được bảo quản trong những chiếc hộp được niêm phong cẩn thận, vết máu ở dưới đất và trên đường ray sẽ được khử trùng sau.
Phòng pháp chứng cũng đã thu thập chứng cứ lưu lại tại hiện trường, báo cáo lại với Sở Từ: “Nạn nhân có mang theo di động nhưng đã bị nghiền nát, cần đem về kiểm tra xem có tin tức nào hữu ích hay không. Bên cạnh nạn nhân có bốn quyển sách: Kinh Thánh Tân Cựu Ước, Hồ Walden, Hải Trình Kon-Tiki, Tuyển tập Tiểu Thuyết của Conrad (1). Trong quyển kinh thánh Tân Cựu Ước phát hiện tấm ảnh bộ phim Cuồn Cuộn Hồng Trần.”
Nghe đến đây Cảnh Nguyệt và Sở Từ liếc nhìn nhau, hung thủ một lần nữa đưa ra manh mối cho mục tiêu kế tiếp.
“Có thể cho tôi xem qua quyển Kinh thánh Tân Cựu Ước không?” Cảnh Nguyệt lên tiếng.
Khoa pháp chứng giao lại túi vật chứng chứa quyển sách cho Cảnh Nguyệt.
Cảnh Nguyệt mở ra, quyển sách đã rất cũ, xuất bản chừng 10 năm về trước nhưng được bảo quản rất tốt. Cảnh Nguyệt mở tờ từ nhất, trang đầu tiên là hai dòng chữ được viết bằng bút máy rất đẹp:
“The world has kissed my Soul with its pain, asking for its return in Songs.”
Cô lật tiếp, ở chương 3 – Vua Solomon Khôn Ngoan, cô trông thấy một tấm ảnh của bộ phim Cuồn Cuộn Hồng Trần.
Cảnh Nguyệt đưa tấm ảnh cho Sở Từ, rồi tiếp tục bị câu chuyện trong sách Cựu Ước thu hút, Ở chương 3 kể về phán quyết của vua Solomon: hai người phụ nữ ở chung một nhà. Một trong hai người khi ngủ đã vô ý đè chết con của mình nên đã nhanh chóng đổi đứa bé qua cho người kia. Sáng hôm sau chị kia phát hiện và nhận ra đứa trẻ còn sống mới là con của mình. Hai người nảy sinh tranh chấp, đến kiện trước vua Solomon. Nhà vua quyết định giải quyết bằng cách cho người cắt đôi đứa bé ra, rồi chia cho hai người phụ nữ. Mẹ ruột không nỡ để đứa con mình phải chết nên buộc phải nói nó là con của người phụ nữ kia. Còn người phụ nữ còn lại nói đứa bé không thuộc về bà cũng không thuộc về người kia, cứ xẻ đôi nó ra. Dựa vào điều này nhà vua đã biết được đứa bé là con của ai và trao lại cho người mẹ ruột.
“Đội trưởng Sở, khả năng mục tiêu kế tiếp là hai mẹ con.” Cảnh Nguyệt suy đoán.
Sở Từ mỉm cười: “Hơn nữa hai mẹ con có khả năng là diễn viên hoặc công tác hậu kỳ ở đài truyền hình, mô phỏng theo…”
Hai từ cuối cùng Sở Từ không phát ra tiếng, thông qua khẩu hình Cảnh Nguyệt lập tức hiểu rõ.
Tuy nhiên những phụ nữ làm nghệ thuật có con lên đến hàng ngàn hàng vạn người, nếu phải tiến hành điều tra từng người thì vô cùng khó khăn, bọn họ phải tìm thêm manh mối cụ thể hơn.
“Hiện tại xuất hiện tổng cộng bốn chữ cái: J, F, E, C. Đội trưởng Sở có suy nghĩ gì không?” Cảnh Nguyệt có một hoài nghi nhưng không dám chắc chắn nên không nói ra.
“Có phải giáo sư Cảnh cảm thấy chữ cái hung thủ lưu lại chính là chữ viết tắt của họ nạn nhân.” Sở Từ nói suy đoán trong đầu Cảnh Nguyệt, “Chỉ duy nhất nạn nhân thứ ba Triệu Nguyên là không phù hợp với suy luận này đúng không?”
(2) J-Ji: Kim Việt Thanh; F - Fan: Phạm Thừa; C-Chen: Trần Khải Nhất
Cảnh Nguyệt gật đầu.
Hơn nữa, cô cảm thấy mấy chữ cái này rất quen, cô nhất định đã gặp được ở đâu đó.
Sở Từ trầm tư một lát rồi nói: “Tôi tán thành với suy đoán của giáo sư Cảnh, những chữ này khả năng là chữ đầu tiên của họ nạn nhân.”
“Như vậy, hung thủ chỉ muốn đơn thuần đánh dấu hay còn truyền đạt gì nữa?” Cảnh Nguyệt hỏi.
Sở Từ không trả lời, trực giác nói cho anh biết hung thủ muốn đưa ra một thông báo nào đó cho cảnh sát.
*
Về đến Cục Cảnh Sát, Cảnh Nguyệt gặp được Hứa Mặc Bạch vừa được bảo lãnh sau khi bị giam một đêm vì tội uống rượu lái xe.
Vì trải qua một đêm tạm giam nên sắc mặt của anh ta không tốt lắm, râu ria lún phún, trông khá tiều tụy. Cặp mắt thâm quầng, khóe miệng còn có vết máu… có lẽ xảy ra xô xát trong lúc tạm giam.
Trên người anh ta vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua, khác hắn dáng vẻ công tử cao quý của ngày thường.
Gặp Cảnh Nguyệt, anh ta chợt cảm thấy bản thân mình nhếch nhác, mặt đỏ tia máu, giọng khàn khàn gọi tên Cảnh Nguyệt: “Tiểu Nguyệt.”
Cảnh Nguyệt dễ mủi lòng, nói cho cùng cô và Hứa Mặc Bạch cũng chẳng có mâu thuẫn gì, chỉ vì không cùng quan điểm sống mà thôi.
Cô gọi cho Tân Yến, nhờ cậu ấy mua giúp bộ âu phục ở trung tâm thương mại gần đó qua cho cô.
Lần đầu tiên Hứa Mặc Bạch vào nơi làm việc của Cảnh Nguyệt. Anh ta chờ cô trên ghế sofa, đưa mắt quan sát nhìn xung quanh, dĩ nhiên quét qua bình đựng tiêu bản anh ta lập tức quay mặt đi.
Phòng làm việc của Cục Cảnh Sát Tỉnh khác nhiều so với tưởng tượng của anh ta, chỉ vì đây là phòng pháp y nên bầu không khí vẫn mang theo chút lành lạnh rợn người, cho dù nó rộng lớn và được trang bị tốt đến mức nào.
Trước tiên Cảnh Nguyệt đưa thi thể nạn nhân vào phòng giải phẫu làm xét nghiệm xem trước khi tự sát nạn nhân có dùng thuốc hay không, sau đó mới quay về phòng làm việc.
Hai người đưa mắt nhìn nhau không nói lời nào, cũng may Tân Yến nhanh chóng mua quần áo về, giao đồ cho Cảnh Nguyệt xong cậu ấy cũng nhanh chân rời đi.
“Không phải hàng hiệu anh thường mặc nhưng cũng tạm.” Cảnh Nguyệt đưa quần áo cho anh ta, chỉ vào phòng nghỉ ở phía sau phòng làm việc, “Bên trong có phòng tắm, anh có thể tắm cho tỉnh táo rồi đi.”
Hứa Mặc Bạch là người ưa sĩ diện, lòng tự ái cao. Cảnh Nguyệt coi như hai người dù chia tay cũng phải xinh đẹp, chỉn chu. Cô muốn anh ta có thể thoải mái buông tay, chia tay trong vui vẻ.
“Tôi còn công việc, hẹn gặp lại sau.”
Nói xong Cảnh Nguyệt để một mình Hứa Mặc Bạch trong phòng.
Trong phòng cô cũng không có bất kỳ tư liệu nào có liên quan đến vụ án, cộng thêm ở bên ngoài còn có đồng nghiệp nên cô cũng không lo để lại một mình Hứa Mặc Bạch là không đúng.
Đội trinh sát hình sự mở họp, Cảnh Nguyệt đại diện phòng pháp y cũng phải tham gia.
“Triệu tập mọi người đến đây là có hai việc. Thứ nhất, thông báo mọi người vụ án tự sát hôm nay đã có tiến triển mới. Nửa tiếng trước một người nặc danh đăng tải một đoạn clip lên mạng, trong clip là nạn nhân Trần Khải Nhất và bạn cùng phòng. Thứ hai, chúng ta đưa ra ý kiến ngắn gọn về vụ án giết người liên hoàn lần này.” Sở Từ lên tiếng.
- - -
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Đây cũng là bốn quyển sách nhà văn Hải Tử cầm theo khi tự sát
Bình luận facebook