Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-287
Chương 287
Chương 287
Bóng dáng Lý Hàng đột ngột thoáng qua.
Tất cả những chiếc đinh đều trúng vào không khí và rơi xuống tấm cửa phía sau cách anh không xa.
“ð> Ngạc nhiên.
‘Vưu Căn Thủy lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ mày có thể né được”
Vừa nói, Vưu Căn Thủy vừa vỗ tay vài cái.
Trong bóng tối gần đó có vài người đàn ông chậm rãi bước ra.
Sát khít Tất cả những người này đều mang một luồng sát khí!
Họ giống như một thứ vũ khí, trên người ai cũng bê bết máu, tạo cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm Lúc này đám người Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất cũng nhanh chóng đi vào, đứng bên cạnh Lý Hàng.
“Ông chủ, cứ giao những người này cho chúng tôi”
Lúc này, trong mắt đám người Lý Nhị Ngưu tràn đầy lửa giận.
Ngay khi vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu liền lao vào một trong số đám người kia.
Lý Nhị Ngưu đã luyện tập công phu chân.
Anh ta bật người lên, lộn hai vòng trong không khí rồi mạnh mẽ quét qua người đàn ông kia.
“Rầm!”
Ngay khi Lý Nhị Ngưu nhào đến, cơ thể của anh ta đột nhiên bay ngược trở lại và nặng nề rơi xuống bên cạnh Lý Hàng.
Người đàn ông đánh Lý Nhị Ngưu bay lên không trung vẻ mặt khinh bỉ phun ra hai chữ: “Vô dụng”
Lý Nhị Ngưu lập tức đứng dậy, lại một lần nữa xông lên.
Tuy nhiên, anh ta vừa đến gần thì liền bị đánh bay trở lại.
Dương Thiện Tề ở bên cạnh muốn lên giúp đỡ nhưng Lý Hàng đã vươn tay ngăn lại.
Lý Hàng nói với Chó Chết, Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề và những người bên cạnh: “Chọn đối thủ đi, mỗi người một đứa”
Vưu Căn Thủy nghe Lý Hàng nói xong liền cười lớn.
Đợi tiếng cười vừa dứt, hai mắt gã liền tức giận nhìn chằm chằm: “Tự cao tự đại, kiêu ngạo ngu dốt”
“Trong đám phế vật các người, chỉ có Lý Hàng là có chút năng lực”
“Bên cạnh người đều là cái thứ gì chứ?”
“Thứ nhặt từ đống rác mà cũng dám lên mặt?”
“Thật mất mặt mài!”
Lý Nhị Ngưu cũng những người khác nhìn một cái, không nói lời nào lập tức gầm lên một tiếng giết!
Trận chiến bắt đầu ngay lập tức.
Tiếng đánh đấm không ngừng!
Tiếng gào thét không dứt!
Mặc dù người của Lý Hàng không sợ sống chết, sức chịu đựng cũng vượt trội hơn người.
Nhưng đối thủ của họ thực sự quá mạnh.
Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Đặc biệt là Vương Tiểu Thất.
Đối thủ của cậu ta có hai con dao ngắn trong tay.
Hiện tại khắp người Vương Tiểu Thất đều có vết thương.
Máu đã thấm gần hết quần áo.
Nhưng cậu ta luôn nghiến răng chịu đựng.
Một con dã thú cho dù có bị thương thì ánh mát vẫn đầy sát khí.
Không chịu thua!
Không thể thua!
“Binh!”
“Bốp!”
“Binh!”
“Bốp!”
Trận chiến ác liệt!
Năm đấm xen lẫn, gió bão gào thét!
Tiếng ồn ào bị bóp nghẹt phát ra từ Vương Tiểu Thất và những người khác.
Dù có nghị lực đựng mạnh đến đâu, dũng khí bùng nổ đến đâu.
Đối mặt với sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả bọn họ đều đã ngã xuống.
Chương 287
Bóng dáng Lý Hàng đột ngột thoáng qua.
Tất cả những chiếc đinh đều trúng vào không khí và rơi xuống tấm cửa phía sau cách anh không xa.
“ð> Ngạc nhiên.
‘Vưu Căn Thủy lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ mày có thể né được”
Vừa nói, Vưu Căn Thủy vừa vỗ tay vài cái.
Trong bóng tối gần đó có vài người đàn ông chậm rãi bước ra.
Sát khít Tất cả những người này đều mang một luồng sát khí!
Họ giống như một thứ vũ khí, trên người ai cũng bê bết máu, tạo cho người ta cảm giác vô cùng nguy hiểm Lúc này đám người Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất cũng nhanh chóng đi vào, đứng bên cạnh Lý Hàng.
“Ông chủ, cứ giao những người này cho chúng tôi”
Lúc này, trong mắt đám người Lý Nhị Ngưu tràn đầy lửa giận.
Ngay khi vừa dứt lời, Lý Nhị Ngưu liền lao vào một trong số đám người kia.
Lý Nhị Ngưu đã luyện tập công phu chân.
Anh ta bật người lên, lộn hai vòng trong không khí rồi mạnh mẽ quét qua người đàn ông kia.
“Rầm!”
Ngay khi Lý Nhị Ngưu nhào đến, cơ thể của anh ta đột nhiên bay ngược trở lại và nặng nề rơi xuống bên cạnh Lý Hàng.
Người đàn ông đánh Lý Nhị Ngưu bay lên không trung vẻ mặt khinh bỉ phun ra hai chữ: “Vô dụng”
Lý Nhị Ngưu lập tức đứng dậy, lại một lần nữa xông lên.
Tuy nhiên, anh ta vừa đến gần thì liền bị đánh bay trở lại.
Dương Thiện Tề ở bên cạnh muốn lên giúp đỡ nhưng Lý Hàng đã vươn tay ngăn lại.
Lý Hàng nói với Chó Chết, Vương Tiểu Thất, Dương Thiện Tề và những người bên cạnh: “Chọn đối thủ đi, mỗi người một đứa”
Vưu Căn Thủy nghe Lý Hàng nói xong liền cười lớn.
Đợi tiếng cười vừa dứt, hai mắt gã liền tức giận nhìn chằm chằm: “Tự cao tự đại, kiêu ngạo ngu dốt”
“Trong đám phế vật các người, chỉ có Lý Hàng là có chút năng lực”
“Bên cạnh người đều là cái thứ gì chứ?”
“Thứ nhặt từ đống rác mà cũng dám lên mặt?”
“Thật mất mặt mài!”
Lý Nhị Ngưu cũng những người khác nhìn một cái, không nói lời nào lập tức gầm lên một tiếng giết!
Trận chiến bắt đầu ngay lập tức.
Tiếng đánh đấm không ngừng!
Tiếng gào thét không dứt!
Mặc dù người của Lý Hàng không sợ sống chết, sức chịu đựng cũng vượt trội hơn người.
Nhưng đối thủ của họ thực sự quá mạnh.
Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Đặc biệt là Vương Tiểu Thất.
Đối thủ của cậu ta có hai con dao ngắn trong tay.
Hiện tại khắp người Vương Tiểu Thất đều có vết thương.
Máu đã thấm gần hết quần áo.
Nhưng cậu ta luôn nghiến răng chịu đựng.
Một con dã thú cho dù có bị thương thì ánh mát vẫn đầy sát khí.
Không chịu thua!
Không thể thua!
“Binh!”
“Bốp!”
“Binh!”
“Bốp!”
Trận chiến ác liệt!
Năm đấm xen lẫn, gió bão gào thét!
Tiếng ồn ào bị bóp nghẹt phát ra từ Vương Tiểu Thất và những người khác.
Dù có nghị lực đựng mạnh đến đâu, dũng khí bùng nổ đến đâu.
Đối mặt với sức mạnh áp chế tuyệt đối, tất cả bọn họ đều đã ngã xuống.
Bình luận facebook