Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Con Mồi Nguy Hiểm - Chương 8: Quỷ dữ lôi kéo
Liêu Thần Duệ gầm nhẹ một tiếng nhấn mạnh đầu của người phía dưới xuống khiến cô ta nhận hết tinh hoa của hắn. Đôi mắt diều hâu vẫn nhìn chằm chằm con mồi nhỏ đang chui rúc một góc.
Tô An ngẩng đầu lên, cầu tình nhìn hắn.
"Liêu tổng..."
Nhưng người đàn ông không mảy may để ý đến cô ta, chỉ lạnh lùng mở miệng.
"Còn Lục tiểu thư, cô muốn tự đến hay để tôi giúp cô có động lực?"
Lục Ninh Thuần xoay đầu, căm giận nhìn người đàn ông kia.
"Tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó với anh. Anh ngay lập tức thả tôi ra!"
Liêu Thần Duệ cười trầm thấp như một hồi chuông cảnh báo.
"Vậy để tôi giúp Lục tiểu thư nhé?"
Hắn cầm điều khiển bấm mở khoá, cánh cửa phòng tự động mở ra. Ngay lập tức có hai tên vệ sĩ bước vào. Trong lúc cô còn chưa biết hai tên đó định làm gì thì bọn chúng đi ngang qua cô. Bất thình lình túm lấy Tô An đang quỳ dưới chân Liêu Thần Duệ.
"Các người làm gì vậy?"
Tô An sửng sốt vùng vẫy nhưng bị hai tên lôi sang một bên. Đột nhiên, có một tên rút súng ra, chĩa vào đầu cô ta.
Tô An hoàn toàn cả kinh, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta nhìn qua người đàn ông giọng sắp phát khóc.
"Liêu tổng, cứu em..."
Ở bên kia sắc mặt cô cũng đã tái mét.
"Anh định làm gì vậy?!"
Chẳng lẽ hắn định giết người sao?
Liêu Thần Duệ ngồi bên cạnh đưa tay lướt nhẹ gò má Tô An, cười hỏi cô.
"Sao vậy, Lục tiểu thư thương tiếc người phụ nữ này sao? Cô ta vừa dâng cô cho tôi đấy."
"Anh...mau hạ súng đi. Cho dù thế nào, anh cũng không thể giết người."
Cô bắt đầu sợ hãi người đàn ông trước mắt. Vệ sĩ của hắn có cả súng để giết người.
"Lục tiểu thư có muốn thử xem không?"
Liêu Thần Duệ khiêu khích nhìn cô.
Cô gấp gáp trả lời.
"Không, xin anh hãy thả chị ấy đi."
Dù chị ta đã phản bội cô nhưng cô không thể trơ mắt nhìn mà không cứu.
Một bên lông mày rậm khẽ nhướng lên.
"Vậy Lục tiểu thư hãy đến đây thể hiện thành ý của mình một chút. Nhớ cho rõ, quyết định nằm trong tay cô."
"Anh không thể ép tôi như thế."
Lục Ninh Thuần sợ hãi, cô dường như đang bị ép dần vào đường cùng không lối thoát.
"Vậy được thôi."
Liêu Thần Duệ liếc mắt với tên vệ sĩ đang cầm súng.
Cô hoảng loạn hét lên.
"Không được!"
"Đùng!"
Tên vệ sĩ đó đã bóp còi.
Nhưng viên đạn lại chỉ đi chệch qua tay của Tô An khiến chị ta bị thương. Tô An ngay tức khắc la hét khóc lóc vì đau đớn. Liêu Thần Duệ tặc lưỡi vài tiếng trách móc tên vệ sĩ của mình.
"Stephen, kỹ thuật bắn súng của ngươi tồi quá đấy."
"Xin lỗi, Liêu tổng."
Rõ ràng là y cố tình bắn chệch.
Sắc mặt của cô giờ đây đã chuyển sang trắng bệch. Cô không thể nào ngờ đến Liêu Thần Duệ là kẻ tàn bạo, cầm thú đến như vậy. Cô đánh rơi túi xách mình xuống đất, tuyệt vọng nhìn hắn.
"Coi như tôi đã thua, anh hãy thả chị ấy đi. Tôi sẽ theo như ý của anh."
Cô đã không còn cách nào chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Liêu Thần Duệ ngay lập tức ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.
"Đưa cô ta đi trị thương đi."
Hai tên vệ sĩ lôi Tô An đang chảy rất nhiều máu ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng rất nhanh được khoá chặt lại trong tích tắc. Trong không gian rộng lớn chỉ còn cô và hắn.
Đôi mắt như diêu hấu săn mồi vẫn dính chặt vào cô.
"Lục tiểu thư, đến lúc thực hiện lời nói của mình rồi đấy."
Trong ánh mắt Lục Ninh Thuần tràn đầy sự phẫn uất. Cô cắn răng bước đến gần người đàn ông.
"Cởi đồ ra."
Liêu Thần Duệ uy nghiêm ra lệnh.
Lòng tự trọng của Ninh Thuần bị giọng nói của người đàn ông trước mắt giẫm nát đến tan tành. Cô hít một hơi sâu chậm rãi cởi áo khoác của mình ra, rồi gỡ từng nút áo sơ mi.
Liêu Thần Duệ vẫn quan sát từng cử chỉ của cô, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào kể cả ánh mắt căm hận dành cho hắn.
Chiếc váy cuối cùng sau khi tuột xuống đất để lại cơ thể đầy đặn trắng như tuyết mê hoặc lòng người. Trêи người cô giờ chỉ còn lại đồ lót để che chắn thứ cần che chắn.
"Cởi tiếp cho tôi."
Hắn lại khàn khàn mở miệng.
Lục Ninh Thuần xấu hổ tột cùng chỉ có thể cởi áօ ɭót ra giải thoát cho đôi gò bông đào căng tròn đang bị ép chặt. Ngay cả qυầи ɭót cũng đã cởi ra. Cô dùng hai tay khoanh lại trước ngực che đi thứ căng tròn của mình.
Đôi mắt của người đàn ông cứ chằm chằm nhìn cô khiến Ninh Thuần khó chịu.
"Lại gần đây."
Giọng hắn không cao không thấp bảo cô.
Cô biết nguy hiểm đang cận kề. Nhưng nếu cô không làm có thể hắn cũng sẽ chĩa súng vào đầu cô.
Lục Ninh Thuần tiến lại ba bước, chỉ cách hắn ba gang tay. Trước cơ thể xinh đẹp của cô, đôi mắt người đàn ông sớm đã sẫm lại.
Bất thình lình, một lực lớn chộp lấy tay cô khiến cả người Ninh Thuần ngã nhào vào lòng người đàn ông. Đôi gò bồng đào căng tròn ép thẳng vào lồng ngực cứng rắn. Cô còn có thể cảm nhận người anh em của hắn đã sớm thức tỉnh.
"Anh..."
Mặt cô đã đỏ như trái gấc.
Lục Ninh Thuần còn chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông nhào đến tấn công môi cô điên cuồng. Mùi hương gỗ quen thuộc xộc vào lỗ mũi của cô. Môi dưới của Ninh Thuần bị ʍút̼ đến thô bạo. Hai tay cô chống lên ngực hắn muốn kết thúc nụ hôn điên cuồng này nhưng một tay Liêu Thần Duệ đã giữ chặt gáy cô.
Lục Ninh Thuần cảm nhận được tay còn lại của hắn đang lần mò đến ngực cô. Bàn tay người đàn ông xoa nắn một bên ngực non mềm.
Liêu Thần Duệ tạm thời rời khỏi môi cô rất nhanh di chuyển xuống rãnh ngực mê người kia. Hắn hôn lên đường cong căng tròn sau đó nhanh chóng ngậm lấy nụ hoa hồng vừa chớm nở.
Ninh Thuần không kiềm được tiếng thở dốc của mình đang muốn bật ra. Cô tiếp tục giẫy giụa thì đã bị hắn cắn một cái ngay ngực. Vì đau mà phải kêu lên một tiếng.
Giọng nói khàn đục của người đàn ông vang lên cảnh cáo.
"Em ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi."
Trước đôi mắt sắc như dao kia, cô có chút e dè không dám phản kháng.
Ngay lúc đó, Liêu Thần Duệ nhấc bổng cô lên. Rất nhanh hắn đã tha cô lên chiếc giường gần đó. Lục Ninh Thuần sỡ hãi lùi người vào trong. Cô biết chuyện gì sẽ đến.
Liêu Thần Duệ giờ đây giống như một con báo đang chậm rãi vờn con mồi của mình. Hắn thong thả cởi từng món trêи người mình ra vừa thưởng thức vẻ bất lực sợ hãi của cô ở trêи giường.
Cô nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn càng thêm xấu hổ quay mặt đi. Trong lúc cô không để ý người đàn ông như một bóng ma đã đè xuống giữ chặt cô dưới thân hắn.
"Đừng..."
Ninh Thuần lại hoảng loạn chống hai lên ngực người đàn ông. Thần Duệ nhanh như chớp cúi xuống chiếm đoạt môi cô rồi di chuyển xuống khắp da thịt cô cắn ʍút̼. Cơ thể cô giống như món đồ chơi mà hắn thoả thích vân vê, xoa nắn. Da thịt cô bị hắn cắn đến ửng đỏ.
"Aaa..."
Tiếng kêu thất thanh đột ngột vang lên. Nỗi đau đầu đời xâm chiếm đến từng tế bào người phụ nữ.
Liêu Thần Duệ không hề cho cô kịp thích ứng, tàn nhẫn nhấn sâu vào trong. Sự co thắt chặt chẽ của cô khiến hắn càng phấn khích. Hai cánh tay rắn chắc giam chặt cô trong lòng ngực, hắn tăng tốc mạnh mẽ chiếm lấy người phụ nữ.
"Đau quá, xin anh, thả tôi ra..."
Lục Ninh Thuần khóc lóc van xin hắn nhưng hắn chẳng mảy may để tâm. Chỉ điên cuồng luân động bên dưới, chèn ép cơ thể cô đến tan nát.
Cơ thể cô chỉ như một tờ giấy trắng, để mặc hắn vẽ ra đủ loại tư thế phóng đãng. Sự va chạm dữ dội bên dưới khiến cô không tài nào tiếp nhận nổi. Chỉ có thể rêи rỉ thống khổ van nài hắn buông tha mình.
Cô giống như bị quỷ dữ lôi xuống 18 tầng địa ngục, không có cách nào chạy thoát.
Tô An ngẩng đầu lên, cầu tình nhìn hắn.
"Liêu tổng..."
Nhưng người đàn ông không mảy may để ý đến cô ta, chỉ lạnh lùng mở miệng.
"Còn Lục tiểu thư, cô muốn tự đến hay để tôi giúp cô có động lực?"
Lục Ninh Thuần xoay đầu, căm giận nhìn người đàn ông kia.
"Tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó với anh. Anh ngay lập tức thả tôi ra!"
Liêu Thần Duệ cười trầm thấp như một hồi chuông cảnh báo.
"Vậy để tôi giúp Lục tiểu thư nhé?"
Hắn cầm điều khiển bấm mở khoá, cánh cửa phòng tự động mở ra. Ngay lập tức có hai tên vệ sĩ bước vào. Trong lúc cô còn chưa biết hai tên đó định làm gì thì bọn chúng đi ngang qua cô. Bất thình lình túm lấy Tô An đang quỳ dưới chân Liêu Thần Duệ.
"Các người làm gì vậy?"
Tô An sửng sốt vùng vẫy nhưng bị hai tên lôi sang một bên. Đột nhiên, có một tên rút súng ra, chĩa vào đầu cô ta.
Tô An hoàn toàn cả kinh, mặt cắt không còn giọt máu. Cô ta nhìn qua người đàn ông giọng sắp phát khóc.
"Liêu tổng, cứu em..."
Ở bên kia sắc mặt cô cũng đã tái mét.
"Anh định làm gì vậy?!"
Chẳng lẽ hắn định giết người sao?
Liêu Thần Duệ ngồi bên cạnh đưa tay lướt nhẹ gò má Tô An, cười hỏi cô.
"Sao vậy, Lục tiểu thư thương tiếc người phụ nữ này sao? Cô ta vừa dâng cô cho tôi đấy."
"Anh...mau hạ súng đi. Cho dù thế nào, anh cũng không thể giết người."
Cô bắt đầu sợ hãi người đàn ông trước mắt. Vệ sĩ của hắn có cả súng để giết người.
"Lục tiểu thư có muốn thử xem không?"
Liêu Thần Duệ khiêu khích nhìn cô.
Cô gấp gáp trả lời.
"Không, xin anh hãy thả chị ấy đi."
Dù chị ta đã phản bội cô nhưng cô không thể trơ mắt nhìn mà không cứu.
Một bên lông mày rậm khẽ nhướng lên.
"Vậy Lục tiểu thư hãy đến đây thể hiện thành ý của mình một chút. Nhớ cho rõ, quyết định nằm trong tay cô."
"Anh không thể ép tôi như thế."
Lục Ninh Thuần sợ hãi, cô dường như đang bị ép dần vào đường cùng không lối thoát.
"Vậy được thôi."
Liêu Thần Duệ liếc mắt với tên vệ sĩ đang cầm súng.
Cô hoảng loạn hét lên.
"Không được!"
"Đùng!"
Tên vệ sĩ đó đã bóp còi.
Nhưng viên đạn lại chỉ đi chệch qua tay của Tô An khiến chị ta bị thương. Tô An ngay tức khắc la hét khóc lóc vì đau đớn. Liêu Thần Duệ tặc lưỡi vài tiếng trách móc tên vệ sĩ của mình.
"Stephen, kỹ thuật bắn súng của ngươi tồi quá đấy."
"Xin lỗi, Liêu tổng."
Rõ ràng là y cố tình bắn chệch.
Sắc mặt của cô giờ đây đã chuyển sang trắng bệch. Cô không thể nào ngờ đến Liêu Thần Duệ là kẻ tàn bạo, cầm thú đến như vậy. Cô đánh rơi túi xách mình xuống đất, tuyệt vọng nhìn hắn.
"Coi như tôi đã thua, anh hãy thả chị ấy đi. Tôi sẽ theo như ý của anh."
Cô đã không còn cách nào chỉ có thể thuận theo ý hắn.
Liêu Thần Duệ ngay lập tức ra lệnh cho hai tên vệ sĩ.
"Đưa cô ta đi trị thương đi."
Hai tên vệ sĩ lôi Tô An đang chảy rất nhiều máu ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng rất nhanh được khoá chặt lại trong tích tắc. Trong không gian rộng lớn chỉ còn cô và hắn.
Đôi mắt như diêu hấu săn mồi vẫn dính chặt vào cô.
"Lục tiểu thư, đến lúc thực hiện lời nói của mình rồi đấy."
Trong ánh mắt Lục Ninh Thuần tràn đầy sự phẫn uất. Cô cắn răng bước đến gần người đàn ông.
"Cởi đồ ra."
Liêu Thần Duệ uy nghiêm ra lệnh.
Lòng tự trọng của Ninh Thuần bị giọng nói của người đàn ông trước mắt giẫm nát đến tan tành. Cô hít một hơi sâu chậm rãi cởi áo khoác của mình ra, rồi gỡ từng nút áo sơ mi.
Liêu Thần Duệ vẫn quan sát từng cử chỉ của cô, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào kể cả ánh mắt căm hận dành cho hắn.
Chiếc váy cuối cùng sau khi tuột xuống đất để lại cơ thể đầy đặn trắng như tuyết mê hoặc lòng người. Trêи người cô giờ chỉ còn lại đồ lót để che chắn thứ cần che chắn.
"Cởi tiếp cho tôi."
Hắn lại khàn khàn mở miệng.
Lục Ninh Thuần xấu hổ tột cùng chỉ có thể cởi áօ ɭót ra giải thoát cho đôi gò bông đào căng tròn đang bị ép chặt. Ngay cả qυầи ɭót cũng đã cởi ra. Cô dùng hai tay khoanh lại trước ngực che đi thứ căng tròn của mình.
Đôi mắt của người đàn ông cứ chằm chằm nhìn cô khiến Ninh Thuần khó chịu.
"Lại gần đây."
Giọng hắn không cao không thấp bảo cô.
Cô biết nguy hiểm đang cận kề. Nhưng nếu cô không làm có thể hắn cũng sẽ chĩa súng vào đầu cô.
Lục Ninh Thuần tiến lại ba bước, chỉ cách hắn ba gang tay. Trước cơ thể xinh đẹp của cô, đôi mắt người đàn ông sớm đã sẫm lại.
Bất thình lình, một lực lớn chộp lấy tay cô khiến cả người Ninh Thuần ngã nhào vào lòng người đàn ông. Đôi gò bồng đào căng tròn ép thẳng vào lồng ngực cứng rắn. Cô còn có thể cảm nhận người anh em của hắn đã sớm thức tỉnh.
"Anh..."
Mặt cô đã đỏ như trái gấc.
Lục Ninh Thuần còn chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông nhào đến tấn công môi cô điên cuồng. Mùi hương gỗ quen thuộc xộc vào lỗ mũi của cô. Môi dưới của Ninh Thuần bị ʍút̼ đến thô bạo. Hai tay cô chống lên ngực hắn muốn kết thúc nụ hôn điên cuồng này nhưng một tay Liêu Thần Duệ đã giữ chặt gáy cô.
Lục Ninh Thuần cảm nhận được tay còn lại của hắn đang lần mò đến ngực cô. Bàn tay người đàn ông xoa nắn một bên ngực non mềm.
Liêu Thần Duệ tạm thời rời khỏi môi cô rất nhanh di chuyển xuống rãnh ngực mê người kia. Hắn hôn lên đường cong căng tròn sau đó nhanh chóng ngậm lấy nụ hoa hồng vừa chớm nở.
Ninh Thuần không kiềm được tiếng thở dốc của mình đang muốn bật ra. Cô tiếp tục giẫy giụa thì đã bị hắn cắn một cái ngay ngực. Vì đau mà phải kêu lên một tiếng.
Giọng nói khàn đục của người đàn ông vang lên cảnh cáo.
"Em ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi."
Trước đôi mắt sắc như dao kia, cô có chút e dè không dám phản kháng.
Ngay lúc đó, Liêu Thần Duệ nhấc bổng cô lên. Rất nhanh hắn đã tha cô lên chiếc giường gần đó. Lục Ninh Thuần sỡ hãi lùi người vào trong. Cô biết chuyện gì sẽ đến.
Liêu Thần Duệ giờ đây giống như một con báo đang chậm rãi vờn con mồi của mình. Hắn thong thả cởi từng món trêи người mình ra vừa thưởng thức vẻ bất lực sợ hãi của cô ở trêи giường.
Cô nhìn thấy cơ thể trần trụi của hắn càng thêm xấu hổ quay mặt đi. Trong lúc cô không để ý người đàn ông như một bóng ma đã đè xuống giữ chặt cô dưới thân hắn.
"Đừng..."
Ninh Thuần lại hoảng loạn chống hai lên ngực người đàn ông. Thần Duệ nhanh như chớp cúi xuống chiếm đoạt môi cô rồi di chuyển xuống khắp da thịt cô cắn ʍút̼. Cơ thể cô giống như món đồ chơi mà hắn thoả thích vân vê, xoa nắn. Da thịt cô bị hắn cắn đến ửng đỏ.
"Aaa..."
Tiếng kêu thất thanh đột ngột vang lên. Nỗi đau đầu đời xâm chiếm đến từng tế bào người phụ nữ.
Liêu Thần Duệ không hề cho cô kịp thích ứng, tàn nhẫn nhấn sâu vào trong. Sự co thắt chặt chẽ của cô khiến hắn càng phấn khích. Hai cánh tay rắn chắc giam chặt cô trong lòng ngực, hắn tăng tốc mạnh mẽ chiếm lấy người phụ nữ.
"Đau quá, xin anh, thả tôi ra..."
Lục Ninh Thuần khóc lóc van xin hắn nhưng hắn chẳng mảy may để tâm. Chỉ điên cuồng luân động bên dưới, chèn ép cơ thể cô đến tan nát.
Cơ thể cô chỉ như một tờ giấy trắng, để mặc hắn vẽ ra đủ loại tư thế phóng đãng. Sự va chạm dữ dội bên dưới khiến cô không tài nào tiếp nhận nổi. Chỉ có thể rêи rỉ thống khổ van nài hắn buông tha mình.
Cô giống như bị quỷ dữ lôi xuống 18 tầng địa ngục, không có cách nào chạy thoát.
Bình luận facebook