Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Tôi và tên Cường đứng giữa mẹ chồng tôi và bọn con Kim. Tôi thì lo nhìn về phía mẹ chồng tôi liền quên mất con Kim cũng đang đứng sau lưng. Lúc tôi thấy được mặt nó thì nó đã vung tay tát cho tôi một cái vào bên má, kèm theo đó là giọng quát gân cổ:
- Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi hả Hoà, mày có chồng rồi sao lại còn đong đưa với anh Cường? Mẹ nhà mày, đàn bà trắc nết!
Nó vừa quát vừa định tát tôi tiếp, tôi đâu phải đứa ngu mà chịu đứng yên cho nó đánh được. Trước tôi có bầu thì không nói đi, còn tầm này thì đố con điên này chạy được đằng nào.
Con Kim vung tay, tôi liền cong chân đạp cái hự vào bụng nó khiến nó loạng choạng muốn ngã ra đất. Thấy con Kim không để ý, tôi liền phi đến vụt tới tấp vào mặt vào mũi nó. Chả cần biết mắt mũi miệng nó nằm ở đâu, tôi cứ cong tay thành nắm đấm mà vụt. So với cái tát khi nãy nó đánh tôi thì mấy cái đấm này mạnh hơn rất nhiều.
Con Phụng bay vào kéo tôi ra, tên Cường thì lấy thân mình ra che chắn cho con Kim. Tôi bị yếu thế trước ba đứa bọn nó, tôi liền hét ầm lên:
- Bớ làng nước ơi, dàn cảnh cướp đồ... cứu tôi với... ai cứu tôi với.
Con Kim lúc này như chó bị lên cơn dại, nó vòng qua người tên Cường rồi lao vào xâu xé tôi tiếp tục. Một mình nó thì tôi không sợ, đằng này bọn nó chơi mất dạy, một con ôm tôi lại, một con thì thẳng tay đánh. Chơi kiểu này thì bố tôi là quân nhân đánh cũng không lại chứ nói gì là tôi.
"Chát chát chát", ba bốn cái vả liên tục vào mặt tôi, con Kim còn bắt thằng Cường lấy điện thoại ra quay clip lại. Mà thằng Cường nó hèn còn hơn chữ hèn, con Kim trừng mắt nhìn nó một phát nó đã cong quíu đuôi lấy điện thoại ấn quay.
Tôi nhìn bọn nó, trong lòng vừa tức vừa cảm thấy bất lực ghê gớm, lúc này mà có con Kiều thì nó tọng cho gãy răng hết lũ này. Chơi ba đánh một, chơi vậy về chơi một mình đi chứ ai chơi lại.
- À đm mày Hoà, mày đánh tao à? Đánh này... đánh này... á á....
Con Kim chưa nói dứt lời thì từ sau lưng tôi, mẹ chồng tôi đã cầm chổi chà quét sân vụt mấy vụt vào mặt con Kim. Cả con Phụng đang ôm tôi lại cũng bị bà vụt cho hai ba vố lên đầu. Bà vừa vụt tụi nó, bà vừa quát ầm lên:
- Bớ bà con ơi, lũ này đến ức hiếp người... gọi bảo an giúp tôi đi... ai gọi bảo an đi...
- Đánh con dâu tao này, bọn mày đánh con tao này!
Tôi nhìn mẹ chồng tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy bà đáng yêu như lúc này. Để không phụ lòng mẹ đã chạy ra đỡ đạn cho tôi, tôi thừa thắng xông lên, tay chộp lấy cái ky hốt rác mà xúc thẳng vào mồm bọn con Kim. Tôi vừa xúc vừa quát với mẹ chồng tôi:
- Con xử con này, mẹ con kia!
Mẹ chồng tôi gật đầu, bà gằng giọng:
- Mày để con tóc dài cho mẹ, bố láo!
Một mẹ chồng một nàng dâu, hai người bọn tôi có hung khí nên bọn con Kim đâu đánh lại. Thằng Cường cũng bị tôi vố cho mấy cái, tôi đập cái ki hốt rác muốn bể tan tành. Đầu cổ bọn con Kim cũng chả còn ra cái thể thống cống rãnh gì nữa cả.
Tôi phun một bãi nước bọt rồi cười nhếch môi hét lên:
- Cái ky này bình thường là để xúc cứt nhưng hôm nay tao lấy tao xúc cái não của tụi mày. Tụi mày mèo mả gà đồng, đuôi chuột ngoáy lọ mỡ cắm cho tao mấy cái sừng rồi bây giờ còn đến đập phá kiếm chuyện hả? Đm mày, lên phường, lên phường trình bày.
Con Kim với con Phụng bị đánh la oai oái, riêng thằng Cường thì trốn đâu mất dạng không thấy mặt. Chắc là thấy tình hình không ổn nên hai đứa bọn nó kéo nhau chạy mất. Tôi thì muốn dí theo rượt cho trận nữa nhưng mẹ chồng tôi thì ngăn tôi lại. Nắm cổ tay tôi giữ lại, bà lườm nguýt:
- Được rồi, bọn nó đi rồi không cần đuổi theo.
Mặc dù rất muốn lôi cổ bọn nó để hỏi cho ra ngô ra khoai mọi chuyện nhưng mẹ chồng tôi đã nói như vậy thì tôi cũng thôi không làm lớn chuyện nữa. Mãi khi bọn con Kim trốn mất dạng thì bảo an mới chạy đến, mẹ chồng tôi trao đổi với mấy chú bảo an xong thì lôi cổ tôi vào nhà nói chuyện. Hàng xóm xung quanh ai về nhà nấy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mẹ chồng tôi ngồi trên ghế, tôi thì đứng trước mặt bà cúi rụt cổ không dám ngẩn đầu nhìn lên. Bên má tự dưng cũng thấy ran rát khó chịu, khi nãy không sao, bây giờ mới thấy có sao. Đưa tay xoa xoa bên má của mình, tôi có chút giật mình khi nghe mẹ chồng tôi hỏi:
- Giờ mới thấy đau hả con? Con ngẩn cái đầu lên nhìn mẹ đây này.
Nghe lệnh của bà, tôi ngẩn đầu từ từ nhìn lên, giọng tôi ấp úng:
- Dạ con...
- Con thế nào? Chuyện khi nãy là sao? Người thanh niên nắm tay con ngoài cửa nhà là ai? Còn hai đứa kia là sao nữa?
Tôi nhìn bà, biết là khó thể giấu được bà nên tôi đành nói thẳng ra hết.
- Chuyện... thằng ngoài cổng là... người yêu cũ của con... còn hai con nhỏ khi nãy từng là bạn thân chơi chung với con.
Mẹ chồng tôi trố mắt nhìn tôi, tôi thấy bà hình như có chút không kiên nhẫn được nữa rồi. Thấy vậy, tôi liền nói tiếp:
- Mẹ, mẹ nghe con nói hết đã...
Mẹ chồng tôi rót một ly nước trà tu hết ực, bà hậm hực trả lời:
- Con nói đi, mẹ nghe.
Tôi hít một hơi rồi nghiêm túc kể về sự tích cắm sừng của thằng Cường và con Kim. Vừa nói, tôi vừa quan sát sắc mặt của mẹ chồng tôi. Hễ mà bà cau mày cái nào là ruột gan tôi như muốn xoắn hết vào nhau vì sợ. Kể xong, tôi lại dẻo mồm chốt hạ một câu:
- Con là con gái của bộ đội, ba con là người kỷ cương ngay thẳng nên bọn con cũng thế. Cái thằng chó người yêu cũ con chia tay ngay khi biết nó qua lại với bạn thân con. Mãi sau này con lấy anh Trực rồi mà bọn nó vẫn phá. Cái thằng người yêu cũ cứ muốn tìm con nói chuyện... Mẹ, con thật sự vô tội, con không hề muốn gặp mặt nó.
Nói xong rồi tôi lại căng thẳng nhìn mẹ chồng tôi, thấy tôi nhìn chăm chú, bà tằng hắng một tiếng rồi mới cất lời:
- Ra là mẹ không biết con cũng lanh lẹ như vậy, sao trước giờ mẹ thấy con ít nói lắm mà?
Tôi nở nụ cười sượng trân giả lả:
- Tại vì mẹ con mình ít nói chuyện với nhau... nên mẹ mới không biết là con nói nhiều. Mà do con lúc trước sợ mẹ nên không dám bắt chuyện...
Bà liếc mắt nhìn tôi, ánh nhìn cũng không còn bực dọc như khi nãy nữa. Thật ra thì tôi cũng không có nói cái gì dối lòng mình cả, kể cả chuyện tôi ít nói với bà cũng là sự thật. Tính tôi không phải trầm tính mà là loại hoà đồng nhanh nhạy. Trước kia là do tôi có bầu rồi cộng thêm việc mẹ chồng tôi không thích tôi nên tôi ngại nói chuyện với bà. Sau này còn sinh ra mấy chuyện khúc mắc khi mang thai, tôi lại càng không muốn mở miệng nói chuyện gì với bà cả. Mãi đến hôm nay mới có dịp hai mẹ con nói chuyện với nhau, dù là nói chuyện trong tình hình căng thẳng mới vừa đi tẩn nhau xong. Nhưng dù là vậy, tôi vẫn cảm thấy tôi và mẹ chồng tôi có chút tiến triển về mặt tình cảm. Cơ bản là mẹ chồng tôi cũng không quá ghét tôi, điển hình là khi bà thấy người khác đánh tôi, dù không biết ất giáp gì nhưng bà cũng phi vào đánh túi bụi giúp tôi gỡ dây.
- Con nói có thiệt không?
Nghe mẹ chồng tôi hỏi vậy, tôi liền ra sức gật đầu:
- Con không có nói dối mẹ đâu, nếu mẹ không tin mẹ gọi cho anh Trực hỏi là rõ liền luôn á mẹ.
Nghe nhắc đến con trai vàng con trai ngọc, mẹ chồng tôi mới tạm tin những gì tôi nói.
- Nếu vậy thì để mẹ hỏi lại thằng Trực... con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm đi.
Dứt câu, bà nhìn lướt qua tôi một cái rồi mới thong dong đi vào trong phòng. Tôi đứng đây nhìn theo bà, môi vô thức cũng nở nụ cười hài lòng. Xem ra thì mẹ chồng tôi cũng đâu khó tính lắm đâu...
Tối hôm đó, lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, mẹ chồng tôi còn bảo chị bếp đem sữa lên phòng cho tôi. Thấy tình cảm mẹ chồng nàng dâu tôi có chút tiến triển, tới chị bếp còn vui nữa là nói gì đến tôi.
________________
Sau vụ đánh nhau trước cổng nhà tôi, tên Cường gần như không lảng vảng đến trước mặt tôi nữa. Riêng con Phụng, tôi nhắn cho nó một tin rồi xem như dứt tình chị em từ đó đến giờ. Còn về con Kim, tôi rất hy vọng một ngày nào đó nó đi một mình ra đường và vô tình bá vào vai tôi... tôi sẽ cưng nựng nó giống ý như cái cách tôi xúc cái ky hốt rác vào đầu nó vậy.
Chồng tôi về, anh được nghe hàng xóm tường thuật lại chuyện mẹ con tôi đánh nhau trước cả khi anh kịp vào nhà. Mà anh cũng không trách mắng gì, chỉ bảo tôi sau này đừng đánh nhau như vậy nữa. Ấy thế mà anh lại đi tìm tên Cường rồi tẩm quất cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Đến mức tôi và mẹ phải lên phường để bảo lãnh anh về.
Lúc đến phường, chỉ có anh ngồi một mình ở đó, còn tên Cường thì không thấy đâu. Hỏi ra mới biết nhà tên Cường quen biết máu mặt gì đấy nên cho hắn ta về trước. Mẹ kiếp, khốn nạn ghê!
Về đến nhà, mẹ chồng tôi vừa giận vừa xót xa đứng nhìn chị Duyên chấm thuốc sứt cho anh. Bà mắng:
- Tự dưng con đi tìm cái thằng đó làm gì hả Trực?
Anh bị bầm một chút trên mặt chứ cũng không có bị gì nặng. Anh nhìn tôi rồi lại liếc mắt sang chỗ khác, giọng anh trầm xuống:
- Sự cố thôi mẹ, sẽ không có lần sau đâu.
Mẹ chồng tôi thở dài một hơi bực dọc, tôi thì đứng một bên không biết nên nói cái gì. Chị Duyên vừa bôi thuốc vừa luôn miệng:
- Mẹ thương cậu lắm, đó giờ cậu có đánh ai đâu mà nay lại đi đánh người. Là ai xúi cậu hả?
Con mụ Duyên này, mở mồm ra là thấy cái móc câu.
Quân Trực gạt tay chị Duyên ra, anh đứng thẳng dậy rồi phun lại một câu khó chịu:
- Em lớn rồi, không ai xúi em được cả.
Chị Duyên lúng túng ra hẳn:
- Ừ thì chị cũng không có ý gì đâu...
- Nếu không có gì thì sau này chị đừng nói những lời như vậy nữa. Người nghe người ta hiểu lầm thì không tốt.
Nói rồi anh quay người bỏ đi lên trên phòng, đi đến nửa cầu thang, anh lại xoay người gọi tôi một tiếng.
- Hoà, lên theo anh.
Tôi gật gù xin phép mẹ chồng rồi chạy nhanh lên trên phòng. Thật là thú vị, cái mặt chị Duyên đen thui quê xệ một cục luôn.
- Em cười cái gì?
Vừa mở cửa phòng bước vào, tôi đã nghe được giọng hậm hực của chồng tôi. Đứng ở cửa chớp mắt nhìn anh, tôi thấp giọng trả lời:
- Em có cười gì đâu...
Quân Trực đang ngồi trên ghế sô pha, biểu cảm của anh cực kỳ không vui. Anh nhìn tôi rồi lại ngoắc ngoắc tay:
- Lại đây.
Tôi đột nhiên ngoan ngoãn như con cún giữ nhà, đi đến trước mặt anh rồi ngồi xuống kế bên anh, tôi khẽ hỏi:
- Anh có đau không? Sao lại đi đánh...
- Anh là vì cái này.
Ơ đây là điện thoại của tên Cường mà... sao lại?
Tôi nhìn chiếc điện thoại trên tay anh, trong lòng cảm thấy hơi rối rắm:
- Sao anh lại lấy điện thoại của tên Cường? Rồi anh ta có biết không?
Quân Trực nhìn tôi, anh trả lời:
- Nó không biết, anh trộm.
Tôi mở to mắt ra nhìn anh rồi hét lên đầy bất ngờ:
- Trộm á?
- Ừm.
- Anh trộm làm cái gì? Nó làm đơn thưa anh còn chưa đủ phiền phức hả?
Anh cười nhạt:
- Mai giao cho luật sư là xong, dăm ba đứa như nó thì làm gì được anh...
- Nhưng anh trộm điện thoại của hắn ta làm gì? Sao tự dưng lại trộm?
Quân Trực nhìn tôi, anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi rồi hỏi:
- Nhớ pass không?
Tôi gật gật:
- Nhớ nhưng hên xui.
- Vậy đọc đi.
- 2205.
- Được rồi.
Thấy anh mở điện thoại tên Cường ra rồi lướt đến ô video mở ra xem, tôi càng nhìn càng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Đưa điện thoại cho tôi xem, hai mắt anh híp lại, giọng khàn khàn:
- Anh lấy điện thoại để xóa mấy cái video này.
Video?
Tự dưng nhìn thấy một chuỗi video hiện ra, lòng tôi có chút cồn cào khó chịu. Mẹ nó, tôi và hắn ta chia tay tám kiếp rồi, hắn ta còn lưu mấy video cầu hôn làm con mẹ gì nữa cơ chứ.
Chợt nhìn lại gương mặt sừng sỏ không vui của Quân Trực, tôi liền tìm cách nói đỡ cho mình.
- Là video hắn ta cầu hôn em... không biết sao hắn ta còn lưu nữa. Đúng là thằng điên mà!
Gương mặt sát khí của chồng tôi vẫn không giảm đi được chút nào. Anh ấn vào một video rồi hạ thấp giọng nói với tôi:
- Anh quan tâm đến video cầu hôn chó chết kia làm gì, cái anh để ý là video em mặc bikini ở biển. Thằng chó, chia tay rồi mà vẫn để trong máy để ngắm à? Mẹ nó!
Nào nào... mọi chuyện xảy ra là vì... nguyên nhân này ư?
Tôi bị sốc một chút... à không là sốc nhiều chút mới đúng. Cái video này có phải là video phim heo đâu mà anh gay gắt như vậy chứ? Mặc bikini tắm biển... thường tình thôi mà.
Tôi ngồi xuống nhìn anh, thật bình tĩnh để hỏi han anh:
- Anh... em chỉ là mặc bikini thôi... bikini cũng không quá sexy mà...
Anh nhìn tôi, bực dọc trả lời:
- Nhưng em và nó chia tay rồi, anh thấy hành vi lưu giữ video bán thỏa thân của người khác như vậy... cứ biến thái kiểu gì đó. Đàn ông ai mà làm thế, nếu là anh... anh sẽ không làm thế.
Ôi trời ơi! Anh ơi là anh... chồng ơi là chồng!
Cái nguyên nhân chính gây ra sự việc đánh nhau kia chính là vì mấy video tôi mặc bikini được lưu trong máy của tên Cường. Tôi nghe Quân Trực kể lại, tên Cường hẹn gặp mặt anh rồi kiếm chuyện với anh trước. Anh đã nhịn rồi nhưng hắn ta lại đem mấy cái video cầu hôn ra chọc tức anh. Đáng lý là anh sẽ không tức rồi đánh hắn đâu, cho đến khi anh thấy mấy video tôi mặc đồ bơi ở trong máy của tên Cường.
Thôi ý trời rồi, bố tôi cũng chịu chứ đừng nói là tôi. Xui cho tên Cường!
- Tao đã cảnh cáo mày bao nhiêu lần rồi hả Hoà, mày có chồng rồi sao lại còn đong đưa với anh Cường? Mẹ nhà mày, đàn bà trắc nết!
Nó vừa quát vừa định tát tôi tiếp, tôi đâu phải đứa ngu mà chịu đứng yên cho nó đánh được. Trước tôi có bầu thì không nói đi, còn tầm này thì đố con điên này chạy được đằng nào.
Con Kim vung tay, tôi liền cong chân đạp cái hự vào bụng nó khiến nó loạng choạng muốn ngã ra đất. Thấy con Kim không để ý, tôi liền phi đến vụt tới tấp vào mặt vào mũi nó. Chả cần biết mắt mũi miệng nó nằm ở đâu, tôi cứ cong tay thành nắm đấm mà vụt. So với cái tát khi nãy nó đánh tôi thì mấy cái đấm này mạnh hơn rất nhiều.
Con Phụng bay vào kéo tôi ra, tên Cường thì lấy thân mình ra che chắn cho con Kim. Tôi bị yếu thế trước ba đứa bọn nó, tôi liền hét ầm lên:
- Bớ làng nước ơi, dàn cảnh cướp đồ... cứu tôi với... ai cứu tôi với.
Con Kim lúc này như chó bị lên cơn dại, nó vòng qua người tên Cường rồi lao vào xâu xé tôi tiếp tục. Một mình nó thì tôi không sợ, đằng này bọn nó chơi mất dạy, một con ôm tôi lại, một con thì thẳng tay đánh. Chơi kiểu này thì bố tôi là quân nhân đánh cũng không lại chứ nói gì là tôi.
"Chát chát chát", ba bốn cái vả liên tục vào mặt tôi, con Kim còn bắt thằng Cường lấy điện thoại ra quay clip lại. Mà thằng Cường nó hèn còn hơn chữ hèn, con Kim trừng mắt nhìn nó một phát nó đã cong quíu đuôi lấy điện thoại ấn quay.
Tôi nhìn bọn nó, trong lòng vừa tức vừa cảm thấy bất lực ghê gớm, lúc này mà có con Kiều thì nó tọng cho gãy răng hết lũ này. Chơi ba đánh một, chơi vậy về chơi một mình đi chứ ai chơi lại.
- À đm mày Hoà, mày đánh tao à? Đánh này... đánh này... á á....
Con Kim chưa nói dứt lời thì từ sau lưng tôi, mẹ chồng tôi đã cầm chổi chà quét sân vụt mấy vụt vào mặt con Kim. Cả con Phụng đang ôm tôi lại cũng bị bà vụt cho hai ba vố lên đầu. Bà vừa vụt tụi nó, bà vừa quát ầm lên:
- Bớ bà con ơi, lũ này đến ức hiếp người... gọi bảo an giúp tôi đi... ai gọi bảo an đi...
- Đánh con dâu tao này, bọn mày đánh con tao này!
Tôi nhìn mẹ chồng tôi, chưa bao giờ tôi cảm thấy bà đáng yêu như lúc này. Để không phụ lòng mẹ đã chạy ra đỡ đạn cho tôi, tôi thừa thắng xông lên, tay chộp lấy cái ky hốt rác mà xúc thẳng vào mồm bọn con Kim. Tôi vừa xúc vừa quát với mẹ chồng tôi:
- Con xử con này, mẹ con kia!
Mẹ chồng tôi gật đầu, bà gằng giọng:
- Mày để con tóc dài cho mẹ, bố láo!
Một mẹ chồng một nàng dâu, hai người bọn tôi có hung khí nên bọn con Kim đâu đánh lại. Thằng Cường cũng bị tôi vố cho mấy cái, tôi đập cái ki hốt rác muốn bể tan tành. Đầu cổ bọn con Kim cũng chả còn ra cái thể thống cống rãnh gì nữa cả.
Tôi phun một bãi nước bọt rồi cười nhếch môi hét lên:
- Cái ky này bình thường là để xúc cứt nhưng hôm nay tao lấy tao xúc cái não của tụi mày. Tụi mày mèo mả gà đồng, đuôi chuột ngoáy lọ mỡ cắm cho tao mấy cái sừng rồi bây giờ còn đến đập phá kiếm chuyện hả? Đm mày, lên phường, lên phường trình bày.
Con Kim với con Phụng bị đánh la oai oái, riêng thằng Cường thì trốn đâu mất dạng không thấy mặt. Chắc là thấy tình hình không ổn nên hai đứa bọn nó kéo nhau chạy mất. Tôi thì muốn dí theo rượt cho trận nữa nhưng mẹ chồng tôi thì ngăn tôi lại. Nắm cổ tay tôi giữ lại, bà lườm nguýt:
- Được rồi, bọn nó đi rồi không cần đuổi theo.
Mặc dù rất muốn lôi cổ bọn nó để hỏi cho ra ngô ra khoai mọi chuyện nhưng mẹ chồng tôi đã nói như vậy thì tôi cũng thôi không làm lớn chuyện nữa. Mãi khi bọn con Kim trốn mất dạng thì bảo an mới chạy đến, mẹ chồng tôi trao đổi với mấy chú bảo an xong thì lôi cổ tôi vào nhà nói chuyện. Hàng xóm xung quanh ai về nhà nấy như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mẹ chồng tôi ngồi trên ghế, tôi thì đứng trước mặt bà cúi rụt cổ không dám ngẩn đầu nhìn lên. Bên má tự dưng cũng thấy ran rát khó chịu, khi nãy không sao, bây giờ mới thấy có sao. Đưa tay xoa xoa bên má của mình, tôi có chút giật mình khi nghe mẹ chồng tôi hỏi:
- Giờ mới thấy đau hả con? Con ngẩn cái đầu lên nhìn mẹ đây này.
Nghe lệnh của bà, tôi ngẩn đầu từ từ nhìn lên, giọng tôi ấp úng:
- Dạ con...
- Con thế nào? Chuyện khi nãy là sao? Người thanh niên nắm tay con ngoài cửa nhà là ai? Còn hai đứa kia là sao nữa?
Tôi nhìn bà, biết là khó thể giấu được bà nên tôi đành nói thẳng ra hết.
- Chuyện... thằng ngoài cổng là... người yêu cũ của con... còn hai con nhỏ khi nãy từng là bạn thân chơi chung với con.
Mẹ chồng tôi trố mắt nhìn tôi, tôi thấy bà hình như có chút không kiên nhẫn được nữa rồi. Thấy vậy, tôi liền nói tiếp:
- Mẹ, mẹ nghe con nói hết đã...
Mẹ chồng tôi rót một ly nước trà tu hết ực, bà hậm hực trả lời:
- Con nói đi, mẹ nghe.
Tôi hít một hơi rồi nghiêm túc kể về sự tích cắm sừng của thằng Cường và con Kim. Vừa nói, tôi vừa quan sát sắc mặt của mẹ chồng tôi. Hễ mà bà cau mày cái nào là ruột gan tôi như muốn xoắn hết vào nhau vì sợ. Kể xong, tôi lại dẻo mồm chốt hạ một câu:
- Con là con gái của bộ đội, ba con là người kỷ cương ngay thẳng nên bọn con cũng thế. Cái thằng chó người yêu cũ con chia tay ngay khi biết nó qua lại với bạn thân con. Mãi sau này con lấy anh Trực rồi mà bọn nó vẫn phá. Cái thằng người yêu cũ cứ muốn tìm con nói chuyện... Mẹ, con thật sự vô tội, con không hề muốn gặp mặt nó.
Nói xong rồi tôi lại căng thẳng nhìn mẹ chồng tôi, thấy tôi nhìn chăm chú, bà tằng hắng một tiếng rồi mới cất lời:
- Ra là mẹ không biết con cũng lanh lẹ như vậy, sao trước giờ mẹ thấy con ít nói lắm mà?
Tôi nở nụ cười sượng trân giả lả:
- Tại vì mẹ con mình ít nói chuyện với nhau... nên mẹ mới không biết là con nói nhiều. Mà do con lúc trước sợ mẹ nên không dám bắt chuyện...
Bà liếc mắt nhìn tôi, ánh nhìn cũng không còn bực dọc như khi nãy nữa. Thật ra thì tôi cũng không có nói cái gì dối lòng mình cả, kể cả chuyện tôi ít nói với bà cũng là sự thật. Tính tôi không phải trầm tính mà là loại hoà đồng nhanh nhạy. Trước kia là do tôi có bầu rồi cộng thêm việc mẹ chồng tôi không thích tôi nên tôi ngại nói chuyện với bà. Sau này còn sinh ra mấy chuyện khúc mắc khi mang thai, tôi lại càng không muốn mở miệng nói chuyện gì với bà cả. Mãi đến hôm nay mới có dịp hai mẹ con nói chuyện với nhau, dù là nói chuyện trong tình hình căng thẳng mới vừa đi tẩn nhau xong. Nhưng dù là vậy, tôi vẫn cảm thấy tôi và mẹ chồng tôi có chút tiến triển về mặt tình cảm. Cơ bản là mẹ chồng tôi cũng không quá ghét tôi, điển hình là khi bà thấy người khác đánh tôi, dù không biết ất giáp gì nhưng bà cũng phi vào đánh túi bụi giúp tôi gỡ dây.
- Con nói có thiệt không?
Nghe mẹ chồng tôi hỏi vậy, tôi liền ra sức gật đầu:
- Con không có nói dối mẹ đâu, nếu mẹ không tin mẹ gọi cho anh Trực hỏi là rõ liền luôn á mẹ.
Nghe nhắc đến con trai vàng con trai ngọc, mẹ chồng tôi mới tạm tin những gì tôi nói.
- Nếu vậy thì để mẹ hỏi lại thằng Trực... con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm đi.
Dứt câu, bà nhìn lướt qua tôi một cái rồi mới thong dong đi vào trong phòng. Tôi đứng đây nhìn theo bà, môi vô thức cũng nở nụ cười hài lòng. Xem ra thì mẹ chồng tôi cũng đâu khó tính lắm đâu...
Tối hôm đó, lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, mẹ chồng tôi còn bảo chị bếp đem sữa lên phòng cho tôi. Thấy tình cảm mẹ chồng nàng dâu tôi có chút tiến triển, tới chị bếp còn vui nữa là nói gì đến tôi.
________________
Sau vụ đánh nhau trước cổng nhà tôi, tên Cường gần như không lảng vảng đến trước mặt tôi nữa. Riêng con Phụng, tôi nhắn cho nó một tin rồi xem như dứt tình chị em từ đó đến giờ. Còn về con Kim, tôi rất hy vọng một ngày nào đó nó đi một mình ra đường và vô tình bá vào vai tôi... tôi sẽ cưng nựng nó giống ý như cái cách tôi xúc cái ky hốt rác vào đầu nó vậy.
Chồng tôi về, anh được nghe hàng xóm tường thuật lại chuyện mẹ con tôi đánh nhau trước cả khi anh kịp vào nhà. Mà anh cũng không trách mắng gì, chỉ bảo tôi sau này đừng đánh nhau như vậy nữa. Ấy thế mà anh lại đi tìm tên Cường rồi tẩm quất cho nó một trận thừa sống thiếu chết. Đến mức tôi và mẹ phải lên phường để bảo lãnh anh về.
Lúc đến phường, chỉ có anh ngồi một mình ở đó, còn tên Cường thì không thấy đâu. Hỏi ra mới biết nhà tên Cường quen biết máu mặt gì đấy nên cho hắn ta về trước. Mẹ kiếp, khốn nạn ghê!
Về đến nhà, mẹ chồng tôi vừa giận vừa xót xa đứng nhìn chị Duyên chấm thuốc sứt cho anh. Bà mắng:
- Tự dưng con đi tìm cái thằng đó làm gì hả Trực?
Anh bị bầm một chút trên mặt chứ cũng không có bị gì nặng. Anh nhìn tôi rồi lại liếc mắt sang chỗ khác, giọng anh trầm xuống:
- Sự cố thôi mẹ, sẽ không có lần sau đâu.
Mẹ chồng tôi thở dài một hơi bực dọc, tôi thì đứng một bên không biết nên nói cái gì. Chị Duyên vừa bôi thuốc vừa luôn miệng:
- Mẹ thương cậu lắm, đó giờ cậu có đánh ai đâu mà nay lại đi đánh người. Là ai xúi cậu hả?
Con mụ Duyên này, mở mồm ra là thấy cái móc câu.
Quân Trực gạt tay chị Duyên ra, anh đứng thẳng dậy rồi phun lại một câu khó chịu:
- Em lớn rồi, không ai xúi em được cả.
Chị Duyên lúng túng ra hẳn:
- Ừ thì chị cũng không có ý gì đâu...
- Nếu không có gì thì sau này chị đừng nói những lời như vậy nữa. Người nghe người ta hiểu lầm thì không tốt.
Nói rồi anh quay người bỏ đi lên trên phòng, đi đến nửa cầu thang, anh lại xoay người gọi tôi một tiếng.
- Hoà, lên theo anh.
Tôi gật gù xin phép mẹ chồng rồi chạy nhanh lên trên phòng. Thật là thú vị, cái mặt chị Duyên đen thui quê xệ một cục luôn.
- Em cười cái gì?
Vừa mở cửa phòng bước vào, tôi đã nghe được giọng hậm hực của chồng tôi. Đứng ở cửa chớp mắt nhìn anh, tôi thấp giọng trả lời:
- Em có cười gì đâu...
Quân Trực đang ngồi trên ghế sô pha, biểu cảm của anh cực kỳ không vui. Anh nhìn tôi rồi lại ngoắc ngoắc tay:
- Lại đây.
Tôi đột nhiên ngoan ngoãn như con cún giữ nhà, đi đến trước mặt anh rồi ngồi xuống kế bên anh, tôi khẽ hỏi:
- Anh có đau không? Sao lại đi đánh...
- Anh là vì cái này.
Ơ đây là điện thoại của tên Cường mà... sao lại?
Tôi nhìn chiếc điện thoại trên tay anh, trong lòng cảm thấy hơi rối rắm:
- Sao anh lại lấy điện thoại của tên Cường? Rồi anh ta có biết không?
Quân Trực nhìn tôi, anh trả lời:
- Nó không biết, anh trộm.
Tôi mở to mắt ra nhìn anh rồi hét lên đầy bất ngờ:
- Trộm á?
- Ừm.
- Anh trộm làm cái gì? Nó làm đơn thưa anh còn chưa đủ phiền phức hả?
Anh cười nhạt:
- Mai giao cho luật sư là xong, dăm ba đứa như nó thì làm gì được anh...
- Nhưng anh trộm điện thoại của hắn ta làm gì? Sao tự dưng lại trộm?
Quân Trực nhìn tôi, anh đưa điện thoại đến trước mặt tôi rồi hỏi:
- Nhớ pass không?
Tôi gật gật:
- Nhớ nhưng hên xui.
- Vậy đọc đi.
- 2205.
- Được rồi.
Thấy anh mở điện thoại tên Cường ra rồi lướt đến ô video mở ra xem, tôi càng nhìn càng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra nữa.
Đưa điện thoại cho tôi xem, hai mắt anh híp lại, giọng khàn khàn:
- Anh lấy điện thoại để xóa mấy cái video này.
Video?
Tự dưng nhìn thấy một chuỗi video hiện ra, lòng tôi có chút cồn cào khó chịu. Mẹ nó, tôi và hắn ta chia tay tám kiếp rồi, hắn ta còn lưu mấy video cầu hôn làm con mẹ gì nữa cơ chứ.
Chợt nhìn lại gương mặt sừng sỏ không vui của Quân Trực, tôi liền tìm cách nói đỡ cho mình.
- Là video hắn ta cầu hôn em... không biết sao hắn ta còn lưu nữa. Đúng là thằng điên mà!
Gương mặt sát khí của chồng tôi vẫn không giảm đi được chút nào. Anh ấn vào một video rồi hạ thấp giọng nói với tôi:
- Anh quan tâm đến video cầu hôn chó chết kia làm gì, cái anh để ý là video em mặc bikini ở biển. Thằng chó, chia tay rồi mà vẫn để trong máy để ngắm à? Mẹ nó!
Nào nào... mọi chuyện xảy ra là vì... nguyên nhân này ư?
Tôi bị sốc một chút... à không là sốc nhiều chút mới đúng. Cái video này có phải là video phim heo đâu mà anh gay gắt như vậy chứ? Mặc bikini tắm biển... thường tình thôi mà.
Tôi ngồi xuống nhìn anh, thật bình tĩnh để hỏi han anh:
- Anh... em chỉ là mặc bikini thôi... bikini cũng không quá sexy mà...
Anh nhìn tôi, bực dọc trả lời:
- Nhưng em và nó chia tay rồi, anh thấy hành vi lưu giữ video bán thỏa thân của người khác như vậy... cứ biến thái kiểu gì đó. Đàn ông ai mà làm thế, nếu là anh... anh sẽ không làm thế.
Ôi trời ơi! Anh ơi là anh... chồng ơi là chồng!
Cái nguyên nhân chính gây ra sự việc đánh nhau kia chính là vì mấy video tôi mặc bikini được lưu trong máy của tên Cường. Tôi nghe Quân Trực kể lại, tên Cường hẹn gặp mặt anh rồi kiếm chuyện với anh trước. Anh đã nhịn rồi nhưng hắn ta lại đem mấy cái video cầu hôn ra chọc tức anh. Đáng lý là anh sẽ không tức rồi đánh hắn đâu, cho đến khi anh thấy mấy video tôi mặc đồ bơi ở trong máy của tên Cường.
Thôi ý trời rồi, bố tôi cũng chịu chứ đừng nói là tôi. Xui cho tên Cường!
Bình luận facebook