Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
CHƯƠNG 64: MUA SẮM
CHƯƠNG 64: MUA SẮM
Hạ Mộng gần như chẳng còn mặt mũi tiếp tục ở lại công ty nữa.
Cô tin rằng không cần đến một ngày, cả khu công nghiệp đều sẽ biết rằng chồng của cô là một nhân viên quèn ở khu công nghiệp.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn khiến cho cô căm hận Hàn Vân, còn có cả Hàn Đông.
Chẳng phải chỉ là hai thằng nhà giàu thôi sao, đến công ty của cô để thể hiện cái gì.
Nhớ lại bộ dạng lấy lòng của mình hồi trước, Hạ Mộng chỉ mong có thể đào lỗ chui xuống.
Người phụ nữ ấy cố tình làm cho cô thấy khó xử, chắc chắn tên Hàn Đông chết tiệt đó biết cô sắp đến nhưng lại cố ý không nói cho mình biết thân phận của Ailie.
Công ty trở nên hỗn loạn như trong suy nghĩ của cô.
Chỉ cần gặp Hoàng Lỵ, chỉ cần là người quen biết, cho dù có thân hay không, đều sẽ hỏi về chuyện này.
Hàn Đông thật sự là chồng của Hạ tổng ư?
Hạ tổng ưu tú như thế, sao mà chọn anh ta làm chồng…Còn có, tại sao không cho anh ta một vị trí tốt.
Không cần Hoàng Lỵ trả lời, chuyện này đã được lan truyền thành sự thật.
Còn có một kiểu nói mơ hồ hơn nữa, Hàn Vân là phú bà còn Hàn Đông được cô ta bao dưỡng, đến công ty là để gây rắc rối cho Hạ Mộng.
Mà số lượng người tin tưởng ở mấy lời nói hưu nói vượn ấy không hề ít một chút nào.
Một số người đã từng tiếp xúc với Hàn Đông, nhất là đám người có mâu thuẫn với anh như Hoàng Chí Viễn. Ngoại trừ tâm trạng đột ngột sa sút ra còn cảm thấy bất an, lo lắng Hàn Đông sẽ trả thù mình.
Địa vị trong công ty có tầm thường đến mức nào đi chăng nữa thì người ta cũng là Hoàng thất thật sự.
…
Hàn Đông có thể tưởng tượng được cục diện công ty, tất nhiên sẽ không có ý định lên công ty.
Huống hồ chi anh cảm thấy duyên phận giữa mình và Chính Uy đã tận, có đi hay không cũng chỉ có thế mà thôi.
Vợ chê chồng làm mình mất mặt.
Hôn nhân như thế đã tệ lắm rồi.
Sau khi ăn cơm trưa cùng ba và cô ruột, vốn dĩ anh muốn về nhà tắm táp, nghỉ ngơi một lúc nhưng lại bị cô ruột kéo đi khảo sát công ty ở khu công nghiệp, nói là anh làm ở đó lâu rồi, tương đối hiểu tình hình.
Hàn Đông muốn từ chối, Hàn Vân trừng mắt, anh đành ngoan ngoãn không từ chối nữa.
Có đầy đủ thời gian, trước lúc đi khảo sát, Hàn Vân dẫn anh đi dạo trung tâm thương mại
Ráng phải mua cho anh vài bộ đồ cho ra dáng mới được, ném bộ đồ mà Hàn Đông mặc ban nãy vào sọt rác.
Cô không thay đổi một chút nào, vẫn giống hệt như trước kia, ngang ngược không cho phép bất kỳ ai từ chối.
Hàn Đông tỏ ra bị động như một người rối, nhìn Hàn Vân mua đồ như càn quét.
Không đến bốn mươi phút sau, trong tay anh đã xách đầy đồ đạc.
Lúc tính tiền, chỉ mỗi quần áo thôi đã đáng giá sáu chục triệu.
“Đông, cháu nhìn xem cháu là đàn ông đàn ang mà bình thường chỉ mặc toàn đồ vỉa hè, làm sao người ta có thể xem trọng cháu được. Quần áo chính là thể diện, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn tìm hiểu xem phẩm chất của cháu như thế nào đâu, huống hồ chi người ta đã xác định cháu thuộc về tầng lớp nào ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa kìa.”
“Cô có thể hiểu cháu vừa giải ngũ nên không có thu nhập. Đưa số tài khoản cho cô, cô có thời gian sẽ gửi cho cháu tiền, lấy đó mà xài…”
Hàn Đông quay mặt đi, không đáp lại.
Hàn Vân nhíu mày cầm điện thoại ra: “Đọc số tài khoản cho cô coi, cô lưu lại. Đàn ông các cháu đều y như nhau hết à, người một nhà mà khách sáo cái gì!”
Hàn Đông lắc đầu: “Cô, thật sự không cần đâu, cô cũng không thể giúp cháu cả đời được. Năng lực của cháu có hạn, phải chi tiêu trong khả năng của mình. Với lại bây giờ cô đã có gia đình rồi, còn phải quan tâm đến suy nghĩ của chú nữa, đâu phải cô không biết chú là người như thế nào…”
“Cháu không nói cho chú biết là được chứ gì.”
Hàn Đông chuyển đề tài: “Cô, bây giờ đã trễ rồi, đừng để cho trưởng khu Giang đợi lâu.”
Hàn Vân hiểu tính cháu trai của mình, lúc còn nhỏ muốn ép nó làm chuyện nó không muốn, cho dù có sử dụng dao súng hay côn thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Bà ấy véo anh: “Tính cách của cháu giống hệt như ba cháu vậy đó.”
Hàn Đông bật cười: “Ba là ba của cháu kia mà.”
Trên đường đi đến khu công nghiệp, Hàn Vân kể tình hình hiện tại của gia đình bọn họ cho anh nghe.
Ngoại trừ việc sự nghiệp của chú Trần Triều Dương phát triển thuận lợi, điều khiến cho Hàn Đông ngạc nhiên nhất là em họ Trần Vũ Giai mà cô nói.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trưởng thành.
Gần như đây không phải là tính cách của cô ta.
Phải biết rằng lúc còn nhỏ, cô ta là người ưa gây chuyện điển hình, thường xuyên trộm tiền của Hàn Vân để đi nuôi một đám đàn em trung thành, bình thường thấy tên nào không vừa mắt thì chỉ cần vẫy tay, không biết sẽ có bao nhiêu người xông lên giúp cô dạy dỗ tên ấy.
Hàn Đông vẫn còn nhớ như in, khả năng diễn xuất của cô ta đã có từ lúc mới sinh ra. Trước mặt cô chú, cô ta luôn là một cô con gái ngoan ngoãn, lần nào trộm tiền bị phát hiện cũng thề thốt đủ điều rồi đổ hết tội cho Hàn Đông.
Cho dù Hàn Đông có giải thích thế nào thì Hàn Vân vẫn tin tưởng rằng con gái của mình sẽ không làm như thế, không biết anh đã bị đánh bao nhiêu lần rồi nữa.
Trước kia, người Hàn Đông hận nhất là Trần Vũ Giai, cho dù sau khi trưởng thành, anh vẫn khó lòng quên được. Nhưng từ sau khi cô ta xuất ngoại, trong số một vài người đáng để anh nhớ nhung, Trần Vũ Giai vẫn thường xuyên xuất hiện trong đầu óc của anh.
“Em họ của cháu sang nước ngoài mà vẫn thường xuyên nhắc đến cháu, trước kia cô về nước, nó vẫn tỉ mỉ lựa quà cho cháu, đặt ở trong nhà cháu đó…”
Vẻ mặt Hàn Đông trở nên kỳ quái: “Cô, cháu có một chuyện muốn hỏi cô!”
“Cháu hỏi đi.”
“Trước kia cô hay mất tiền, cô thật sự tin rằng cháu là người lấy à?”
Hàn Vân phì cười: “Cháu còn nhớ hả.”
Hàn Đông cằn nhằn: “Cả đời này cháu cũng không quên nổi.”
Hàn Vân tiện tay vuốt lại đồ cho cháu trai: “Cô biết cháu là người như thế nào, đừng nói là lấy tiền, lúc còn nhỏ cháu còn không nói dối một câu nào. Đánh cháu cũng là vì cô không còn cách nào khác mà thôi, vốn dĩ chú của cháu đã không thích cháu, nếu như cô chĩa mũi nhọn về Vũ Giai, chắc chắn chú cháu sẽ khó chịu…Cháu không thấy sau đó mọi việc đều đã được giải quyết rồi sao. Đó là vì cô đã nói thầm với chú rằng cháu đã trả lại tiền rồi, để bù đắp vào số tiền đã mất, cô phải chạy ra ngoài mượn tiền đến mấy lần…”
Nói đến đây, bà ấy cảm thấy hơi áy náy: “Cô không muốn cháu phải chịu thiệt thòi, nhưng sống trong nhà người khác đâu có dễ như vậy. Cô cũng chỉ có thể dữ dằn với cháu một chút, khiến cho chú của cháu cảm thấy giữa con gái và cháu trai của mình, cô vẫn thiên vị con gái hơn…”
Hàn Đông dần dần im lặng. Buồn cười thật, trước kia anh cứ nghĩ cô chê mình là gánh nặng nên mới mắng mỏ mình mãi thế, đồng thời trong suốt một khoảng thời gian dài, anh luôn hận cô chú và em họ đến cắn răng nghiến lợi.
Thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy, cô là người khổ nhất trong gia đình này.
Không những phải đi làm mà còn phải đưa em họ đi học, nấu cơm, giặt giũ quần áo…
Nếu là anh, chưa chắc anh đã có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cháu trai như thế.
Hàn Vân không quen với bầu không khí như thế này, bà ấy cắt ngang sự im lặng tạm thời trong xe: “Đông, sau này cháu tính làm gì? Bây giờ cô và chú phụ trách khai phá thị trường của nhóm tập đoàn, nếu như cháu có ý tưởng gì thì cứ việc nói ra. Nếu như có thể giúp đỡ thì chắc chắn cô sẽ giúp đỡ cháu hết mình.
Hàn Đông bình tĩnh lại, anh mỉm cười: “Bây giờ cháu vẫn còn chưa nghĩ kỹ, sau này cháu sẽ thương lượng với cô.
Hàn Vân cằn nhằn: “Nghĩ cho cẩn thận, nhưng bước đầu tiên là nghỉ việc ở Chính Uy đi, thấy cháu luồn cúi ở trong một công ty nhỏ như vậy là cô đã không thoải mái. Đàn ông mà không có sự nghiệp riêng của mình thì cả đời này vợ cháu cũng sẽ không xem trọng cháu đâu.”
Hàn Đông vội vàng gật đầu: “Gần đây cháu đã cân nhắc đến việc từ chức rồi, cô cứ yên tâm.”
CHƯƠNG 64: MUA SẮM
Hạ Mộng gần như chẳng còn mặt mũi tiếp tục ở lại công ty nữa.
Cô tin rằng không cần đến một ngày, cả khu công nghiệp đều sẽ biết rằng chồng của cô là một nhân viên quèn ở khu công nghiệp.
Sự kiêu ngạo và lòng tự tôn khiến cho cô căm hận Hàn Vân, còn có cả Hàn Đông.
Chẳng phải chỉ là hai thằng nhà giàu thôi sao, đến công ty của cô để thể hiện cái gì.
Nhớ lại bộ dạng lấy lòng của mình hồi trước, Hạ Mộng chỉ mong có thể đào lỗ chui xuống.
Người phụ nữ ấy cố tình làm cho cô thấy khó xử, chắc chắn tên Hàn Đông chết tiệt đó biết cô sắp đến nhưng lại cố ý không nói cho mình biết thân phận của Ailie.
Công ty trở nên hỗn loạn như trong suy nghĩ của cô.
Chỉ cần gặp Hoàng Lỵ, chỉ cần là người quen biết, cho dù có thân hay không, đều sẽ hỏi về chuyện này.
Hàn Đông thật sự là chồng của Hạ tổng ư?
Hạ tổng ưu tú như thế, sao mà chọn anh ta làm chồng…Còn có, tại sao không cho anh ta một vị trí tốt.
Không cần Hoàng Lỵ trả lời, chuyện này đã được lan truyền thành sự thật.
Còn có một kiểu nói mơ hồ hơn nữa, Hàn Vân là phú bà còn Hàn Đông được cô ta bao dưỡng, đến công ty là để gây rắc rối cho Hạ Mộng.
Mà số lượng người tin tưởng ở mấy lời nói hưu nói vượn ấy không hề ít một chút nào.
Một số người đã từng tiếp xúc với Hàn Đông, nhất là đám người có mâu thuẫn với anh như Hoàng Chí Viễn. Ngoại trừ tâm trạng đột ngột sa sút ra còn cảm thấy bất an, lo lắng Hàn Đông sẽ trả thù mình.
Địa vị trong công ty có tầm thường đến mức nào đi chăng nữa thì người ta cũng là Hoàng thất thật sự.
…
Hàn Đông có thể tưởng tượng được cục diện công ty, tất nhiên sẽ không có ý định lên công ty.
Huống hồ chi anh cảm thấy duyên phận giữa mình và Chính Uy đã tận, có đi hay không cũng chỉ có thế mà thôi.
Vợ chê chồng làm mình mất mặt.
Hôn nhân như thế đã tệ lắm rồi.
Sau khi ăn cơm trưa cùng ba và cô ruột, vốn dĩ anh muốn về nhà tắm táp, nghỉ ngơi một lúc nhưng lại bị cô ruột kéo đi khảo sát công ty ở khu công nghiệp, nói là anh làm ở đó lâu rồi, tương đối hiểu tình hình.
Hàn Đông muốn từ chối, Hàn Vân trừng mắt, anh đành ngoan ngoãn không từ chối nữa.
Có đầy đủ thời gian, trước lúc đi khảo sát, Hàn Vân dẫn anh đi dạo trung tâm thương mại
Ráng phải mua cho anh vài bộ đồ cho ra dáng mới được, ném bộ đồ mà Hàn Đông mặc ban nãy vào sọt rác.
Cô không thay đổi một chút nào, vẫn giống hệt như trước kia, ngang ngược không cho phép bất kỳ ai từ chối.
Hàn Đông tỏ ra bị động như một người rối, nhìn Hàn Vân mua đồ như càn quét.
Không đến bốn mươi phút sau, trong tay anh đã xách đầy đồ đạc.
Lúc tính tiền, chỉ mỗi quần áo thôi đã đáng giá sáu chục triệu.
“Đông, cháu nhìn xem cháu là đàn ông đàn ang mà bình thường chỉ mặc toàn đồ vỉa hè, làm sao người ta có thể xem trọng cháu được. Quần áo chính là thể diện, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn tìm hiểu xem phẩm chất của cháu như thế nào đâu, huống hồ chi người ta đã xác định cháu thuộc về tầng lớp nào ngay từ cái nhìn đầu tiên nữa kìa.”
“Cô có thể hiểu cháu vừa giải ngũ nên không có thu nhập. Đưa số tài khoản cho cô, cô có thời gian sẽ gửi cho cháu tiền, lấy đó mà xài…”
Hàn Đông quay mặt đi, không đáp lại.
Hàn Vân nhíu mày cầm điện thoại ra: “Đọc số tài khoản cho cô coi, cô lưu lại. Đàn ông các cháu đều y như nhau hết à, người một nhà mà khách sáo cái gì!”
Hàn Đông lắc đầu: “Cô, thật sự không cần đâu, cô cũng không thể giúp cháu cả đời được. Năng lực của cháu có hạn, phải chi tiêu trong khả năng của mình. Với lại bây giờ cô đã có gia đình rồi, còn phải quan tâm đến suy nghĩ của chú nữa, đâu phải cô không biết chú là người như thế nào…”
“Cháu không nói cho chú biết là được chứ gì.”
Hàn Đông chuyển đề tài: “Cô, bây giờ đã trễ rồi, đừng để cho trưởng khu Giang đợi lâu.”
Hàn Vân hiểu tính cháu trai của mình, lúc còn nhỏ muốn ép nó làm chuyện nó không muốn, cho dù có sử dụng dao súng hay côn thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Bà ấy véo anh: “Tính cách của cháu giống hệt như ba cháu vậy đó.”
Hàn Đông bật cười: “Ba là ba của cháu kia mà.”
Trên đường đi đến khu công nghiệp, Hàn Vân kể tình hình hiện tại của gia đình bọn họ cho anh nghe.
Ngoại trừ việc sự nghiệp của chú Trần Triều Dương phát triển thuận lợi, điều khiến cho Hàn Đông ngạc nhiên nhất là em họ Trần Vũ Giai mà cô nói.
Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, trưởng thành.
Gần như đây không phải là tính cách của cô ta.
Phải biết rằng lúc còn nhỏ, cô ta là người ưa gây chuyện điển hình, thường xuyên trộm tiền của Hàn Vân để đi nuôi một đám đàn em trung thành, bình thường thấy tên nào không vừa mắt thì chỉ cần vẫy tay, không biết sẽ có bao nhiêu người xông lên giúp cô dạy dỗ tên ấy.
Hàn Đông vẫn còn nhớ như in, khả năng diễn xuất của cô ta đã có từ lúc mới sinh ra. Trước mặt cô chú, cô ta luôn là một cô con gái ngoan ngoãn, lần nào trộm tiền bị phát hiện cũng thề thốt đủ điều rồi đổ hết tội cho Hàn Đông.
Cho dù Hàn Đông có giải thích thế nào thì Hàn Vân vẫn tin tưởng rằng con gái của mình sẽ không làm như thế, không biết anh đã bị đánh bao nhiêu lần rồi nữa.
Trước kia, người Hàn Đông hận nhất là Trần Vũ Giai, cho dù sau khi trưởng thành, anh vẫn khó lòng quên được. Nhưng từ sau khi cô ta xuất ngoại, trong số một vài người đáng để anh nhớ nhung, Trần Vũ Giai vẫn thường xuyên xuất hiện trong đầu óc của anh.
“Em họ của cháu sang nước ngoài mà vẫn thường xuyên nhắc đến cháu, trước kia cô về nước, nó vẫn tỉ mỉ lựa quà cho cháu, đặt ở trong nhà cháu đó…”
Vẻ mặt Hàn Đông trở nên kỳ quái: “Cô, cháu có một chuyện muốn hỏi cô!”
“Cháu hỏi đi.”
“Trước kia cô hay mất tiền, cô thật sự tin rằng cháu là người lấy à?”
Hàn Vân phì cười: “Cháu còn nhớ hả.”
Hàn Đông cằn nhằn: “Cả đời này cháu cũng không quên nổi.”
Hàn Vân tiện tay vuốt lại đồ cho cháu trai: “Cô biết cháu là người như thế nào, đừng nói là lấy tiền, lúc còn nhỏ cháu còn không nói dối một câu nào. Đánh cháu cũng là vì cô không còn cách nào khác mà thôi, vốn dĩ chú của cháu đã không thích cháu, nếu như cô chĩa mũi nhọn về Vũ Giai, chắc chắn chú cháu sẽ khó chịu…Cháu không thấy sau đó mọi việc đều đã được giải quyết rồi sao. Đó là vì cô đã nói thầm với chú rằng cháu đã trả lại tiền rồi, để bù đắp vào số tiền đã mất, cô phải chạy ra ngoài mượn tiền đến mấy lần…”
Nói đến đây, bà ấy cảm thấy hơi áy náy: “Cô không muốn cháu phải chịu thiệt thòi, nhưng sống trong nhà người khác đâu có dễ như vậy. Cô cũng chỉ có thể dữ dằn với cháu một chút, khiến cho chú của cháu cảm thấy giữa con gái và cháu trai của mình, cô vẫn thiên vị con gái hơn…”
Hàn Đông dần dần im lặng. Buồn cười thật, trước kia anh cứ nghĩ cô chê mình là gánh nặng nên mới mắng mỏ mình mãi thế, đồng thời trong suốt một khoảng thời gian dài, anh luôn hận cô chú và em họ đến cắn răng nghiến lợi.
Thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy, cô là người khổ nhất trong gia đình này.
Không những phải đi làm mà còn phải đưa em họ đi học, nấu cơm, giặt giũ quần áo…
Nếu là anh, chưa chắc anh đã có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cháu trai như thế.
Hàn Vân không quen với bầu không khí như thế này, bà ấy cắt ngang sự im lặng tạm thời trong xe: “Đông, sau này cháu tính làm gì? Bây giờ cô và chú phụ trách khai phá thị trường của nhóm tập đoàn, nếu như cháu có ý tưởng gì thì cứ việc nói ra. Nếu như có thể giúp đỡ thì chắc chắn cô sẽ giúp đỡ cháu hết mình.
Hàn Đông bình tĩnh lại, anh mỉm cười: “Bây giờ cháu vẫn còn chưa nghĩ kỹ, sau này cháu sẽ thương lượng với cô.
Hàn Vân cằn nhằn: “Nghĩ cho cẩn thận, nhưng bước đầu tiên là nghỉ việc ở Chính Uy đi, thấy cháu luồn cúi ở trong một công ty nhỏ như vậy là cô đã không thoải mái. Đàn ông mà không có sự nghiệp riêng của mình thì cả đời này vợ cháu cũng sẽ không xem trọng cháu đâu.”
Hàn Đông vội vàng gật đầu: “Gần đây cháu đã cân nhắc đến việc từ chức rồi, cô cứ yên tâm.”
Bình luận facebook