Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1372
Chương 1372:
Người thanh niên sững sờ khi nghe thấy cách Lão Phùng xưng hô với Lâm Ngữ Lam, sau đó vẻ mặt anh ta đầy kinh ngạc nói: “Cô chính là Lâm Ngữ Lam sao?”
“Lâm Ngữ Lam?” Sắc mặt người đàn ông trung niên cũng thay đổi.
Chỉ có tám người đàn ông lực lưỡng với huy hiệu an ninh là không cảm thấy gì khi nghe vậy.
“Giám đốc Phùng, anh có thể giải thích cho tôi là chuyện gì đang xảy ra được không?” Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nhìn giám đốc Phùng: “Những người này là nhân viên bảo an của trung tâm thương mại sao? Họ hút thuốc từ trung tâm thương mại và thậm chí còn không mặc đồng phục bảo an? Và tại sao tôi không biết về việc thay thế quản lý nhân sự?”
“Đây..” Giám đốc Phùng liếc nhìn tình hình xung quanh, với kinh nghiệm nhiều năm của mình, anh ta có thể hiểu được tình hình hiện tại trong nháy mắt, anh ta nói: “Giám đốc Lâm, trong khoảng thời gian cô rời đi, công ty đã xảy ra một số chuyện, quản lý Ngụy đã từ chức vì vậy chúng tôi đã..”
“Tôi không quan tâm đến chuyện xảy ra trong công ty, hiện tại anh không cần giải thích cho tôi” Lâm Ngữ Lam chỉ vào người thanh niên trước mặt và nói: “Bây giờ lập tức đuổi anh ta ra khỏi đây và cả những người này nữa, Nhất Lâm chúng tôi từ bao giờ lại dùng những loại người này làm nhân viên bảo an vậy? Đến ngay cả quy định cũng không tuân theo?”
“Giám đốc Lâm à, chuyện này không ổn lắm..” Giám đốc Phùng đầy khó xử.
“Nếu không thể xử lý tốt chuyện này thì anh mau cút khỏi đây!” Lâm Ngữ Lam sốt ruột vẫy tay.
Nghe vậy dù có khó xử đến đâu thì giám đốc Phùng vẫn phải nghe lời, anh ta quay lại và nói với người thanh niên cùng tám tên đàn ông lực lưỡng: “Các người đã bị công ty sa thải, bây giờ hãy lập tức rời khỏi đây!”
Nói xong giám đốc Phùng liền nhìn về phía Lâm Ngữ Lam và mỉm cười đầy nịnh hót.
Sắc mặt của người thanh niên trở nên khó coi sau khi nghe xong những lời của giám đốc Phùng, thật không ngờ người phụ nữ trước mặt lại là Lâm Ngữ Lam, tổng giám đốc của Nhất Lâm.
Người thanh niên siết chặt nắm tay và nói: “Giám đốc Lâm, tôi biết cô nhưng có điều cách làm này của cô có phần hơi quá đáng, mặc dù tôi chỉ là quản lý nhân sự nhưng tôi cũng biết được rằng hiện tại trung tâm thương mại này đã không còn là của nhà họ Lâm các người nữa rồi, vì vậy chúng tôi…
Người thanh niên chưa kịp nói xong Lâm Ngữ Lam đã sốt ruột vẫy tay và cắt ngang lời nói của anh ta: “Thôi được rồi, tôi không có hứng thú nghe anh nói bất kỳ điều gì. Bây giờ anh đã bị sa thải rồi nên làm phiên anh hãy tháo bỏ hết những thứ có liên quan đến trung tâm thương mại!”
Người thanh niên chỉ vào Lâm Ngữ Lam và nói: “Được, họ Lâm kia, tôi thấy cô đã lâu rồi mới quay về Châu Xuyên nên chắc là không biết ai là người làm chủ việc kinh doanh ở Châu Xuyên mà dám đuổi tôi! Được lắm đám người nhà họ Lâm này, để tôi xem xem Lâm Ngữ Lam cô có thể điên được bao lâu nữa! Chúng ta đi!”
Người thanh niên xua tay và đem theo người của anh ta rời đi.
Mặc dù người đàn ông trung niên vẫn còn tức giận nhưng ông ta không dám tự cao như trước khi biết người phụ nữ trước mặt mình là Lâm Ngữ Lam.
“Đi sao? Tôi nói để các người đi rồi sao?” Lâm Ngữ Lam xua xua tay rồi lạnh lùng nhìn đám người họ.
Một nữ nhân viên trong trung tâm thương mại, tay cầm một chiếc máy tính bảng, vội vàng chạy đến và nói: “Giám đốc Lâm, đây là video giám sát mà cô cần.”
Lâm Ngữ Lam xem qua máy tính bảng, từ video có thể thấy rõ ràng con trai của người đàn ông trung niên cưỡng đoạt món đồ chơi sang trọng trên tay Thiên Linh sau đó đẩy Thiên Linh xuống, sau khi Thiên Linh đứng dậy liền giật món đồ chơi trở lại. Từ đầu đến cuối, cô bé chưa từng chạm vào con trai của người đàn ông trung niên.
“Đoạn video giám sát ở đây. Con gái tôi từ đầu đến cuối không hề động vào con trai của ông. Chính con trai ông đã đánh con gái tôi. Nào, ông định giải quyết chuyện này như thế nào đây?” Ánh mắt của Lâm Ngữ Lam đầy tức giận.
“Giám đốc Lâm, có nhất thiết phải làm như vậy không?”
Người thanh niên cau mày nhìn Lâm Ngữ Lam.
Người thanh niên sững sờ khi nghe thấy cách Lão Phùng xưng hô với Lâm Ngữ Lam, sau đó vẻ mặt anh ta đầy kinh ngạc nói: “Cô chính là Lâm Ngữ Lam sao?”
“Lâm Ngữ Lam?” Sắc mặt người đàn ông trung niên cũng thay đổi.
Chỉ có tám người đàn ông lực lưỡng với huy hiệu an ninh là không cảm thấy gì khi nghe vậy.
“Giám đốc Phùng, anh có thể giải thích cho tôi là chuyện gì đang xảy ra được không?” Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nhìn giám đốc Phùng: “Những người này là nhân viên bảo an của trung tâm thương mại sao? Họ hút thuốc từ trung tâm thương mại và thậm chí còn không mặc đồng phục bảo an? Và tại sao tôi không biết về việc thay thế quản lý nhân sự?”
“Đây..” Giám đốc Phùng liếc nhìn tình hình xung quanh, với kinh nghiệm nhiều năm của mình, anh ta có thể hiểu được tình hình hiện tại trong nháy mắt, anh ta nói: “Giám đốc Lâm, trong khoảng thời gian cô rời đi, công ty đã xảy ra một số chuyện, quản lý Ngụy đã từ chức vì vậy chúng tôi đã..”
“Tôi không quan tâm đến chuyện xảy ra trong công ty, hiện tại anh không cần giải thích cho tôi” Lâm Ngữ Lam chỉ vào người thanh niên trước mặt và nói: “Bây giờ lập tức đuổi anh ta ra khỏi đây và cả những người này nữa, Nhất Lâm chúng tôi từ bao giờ lại dùng những loại người này làm nhân viên bảo an vậy? Đến ngay cả quy định cũng không tuân theo?”
“Giám đốc Lâm à, chuyện này không ổn lắm..” Giám đốc Phùng đầy khó xử.
“Nếu không thể xử lý tốt chuyện này thì anh mau cút khỏi đây!” Lâm Ngữ Lam sốt ruột vẫy tay.
Nghe vậy dù có khó xử đến đâu thì giám đốc Phùng vẫn phải nghe lời, anh ta quay lại và nói với người thanh niên cùng tám tên đàn ông lực lưỡng: “Các người đã bị công ty sa thải, bây giờ hãy lập tức rời khỏi đây!”
Nói xong giám đốc Phùng liền nhìn về phía Lâm Ngữ Lam và mỉm cười đầy nịnh hót.
Sắc mặt của người thanh niên trở nên khó coi sau khi nghe xong những lời của giám đốc Phùng, thật không ngờ người phụ nữ trước mặt lại là Lâm Ngữ Lam, tổng giám đốc của Nhất Lâm.
Người thanh niên siết chặt nắm tay và nói: “Giám đốc Lâm, tôi biết cô nhưng có điều cách làm này của cô có phần hơi quá đáng, mặc dù tôi chỉ là quản lý nhân sự nhưng tôi cũng biết được rằng hiện tại trung tâm thương mại này đã không còn là của nhà họ Lâm các người nữa rồi, vì vậy chúng tôi…
Người thanh niên chưa kịp nói xong Lâm Ngữ Lam đã sốt ruột vẫy tay và cắt ngang lời nói của anh ta: “Thôi được rồi, tôi không có hứng thú nghe anh nói bất kỳ điều gì. Bây giờ anh đã bị sa thải rồi nên làm phiên anh hãy tháo bỏ hết những thứ có liên quan đến trung tâm thương mại!”
Người thanh niên chỉ vào Lâm Ngữ Lam và nói: “Được, họ Lâm kia, tôi thấy cô đã lâu rồi mới quay về Châu Xuyên nên chắc là không biết ai là người làm chủ việc kinh doanh ở Châu Xuyên mà dám đuổi tôi! Được lắm đám người nhà họ Lâm này, để tôi xem xem Lâm Ngữ Lam cô có thể điên được bao lâu nữa! Chúng ta đi!”
Người thanh niên xua tay và đem theo người của anh ta rời đi.
Mặc dù người đàn ông trung niên vẫn còn tức giận nhưng ông ta không dám tự cao như trước khi biết người phụ nữ trước mặt mình là Lâm Ngữ Lam.
“Đi sao? Tôi nói để các người đi rồi sao?” Lâm Ngữ Lam xua xua tay rồi lạnh lùng nhìn đám người họ.
Một nữ nhân viên trong trung tâm thương mại, tay cầm một chiếc máy tính bảng, vội vàng chạy đến và nói: “Giám đốc Lâm, đây là video giám sát mà cô cần.”
Lâm Ngữ Lam xem qua máy tính bảng, từ video có thể thấy rõ ràng con trai của người đàn ông trung niên cưỡng đoạt món đồ chơi sang trọng trên tay Thiên Linh sau đó đẩy Thiên Linh xuống, sau khi Thiên Linh đứng dậy liền giật món đồ chơi trở lại. Từ đầu đến cuối, cô bé chưa từng chạm vào con trai của người đàn ông trung niên.
“Đoạn video giám sát ở đây. Con gái tôi từ đầu đến cuối không hề động vào con trai của ông. Chính con trai ông đã đánh con gái tôi. Nào, ông định giải quyết chuyện này như thế nào đây?” Ánh mắt của Lâm Ngữ Lam đầy tức giận.
“Giám đốc Lâm, có nhất thiết phải làm như vậy không?”
Người thanh niên cau mày nhìn Lâm Ngữ Lam.
Bình luận facebook