Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1408
Chương 1408:
Trương Thác cầm chén trà đưa lên miệng thổi nhẹ, từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi ở trên sô pha không đứng dậy, anh uống một ngụm trà trước rồi nói: “Có một chuyện anh đã sai đó chính là việc bọn họ ở cùng một tầng không phải do tôi sắp xếp mà là do họ yêu cầu. Vì vậy anh cần cho tôi một lí do khác để tôi có thể thương lượng với các anh”
“Tự họ yêu cầu sao?” Trên gương mặt của người đàn ông trung niên cầm đầu có một tia giễu cợt, ông ta im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười: “Hahal Tôi đã theo dõi bọn họ suốt dọc đường và thấy rằng họ rất cẩu thả, tôi vẫn luôn cho rằng đó là một âm mưu chứ không hề nghĩ rằng là do bọn họ còn quá non trẻ, thật không ngờ một người đã đi hơn chục năm như tôi lại phán đoán sai về mặt này!”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên cầm đầu có chút tự tỉ.
“Lần cuối cùng hãy cho tôi một lí do để thương lượng”
Trương Thác đặt tách trà xuống.
Nghe người đàn ông trung niên cầm đầu nói vậy Ngô Dương liền siết chặt nắm tay lại, bị người khác chế giễu như vậy khiến anh ta tức giận muốn tìm một chỗ để may vá lại, đúng lúc này lại nghe Trương Thác nói vậy khiến anh ta phát cáu liền quay đầu quát Trương Thác: “Điều kiện gì? Ai cho anh thương lượng điều kiện với bọn họ! Anh có biết là…”
“Câm miệng!” Trương Thác đột nhiên nhìn chằm chằm Ngô Dương.
Thấy Trương Thác nhìn như vậy khiến Ngô Dương chỉ đành im lặng.
Có một nỗi sợ hãi ở sâu thẳm trong lòng của Ngô Dương và đến ngay cả Ngô Dương cũng không thể hiểu được nỗi sợ hãi này đến từ đâu.
Có lẽ là do ánh mắt của Trương Thác hay sao?
Không! Không thể nào!
Là một người ưu tú được Cục Chín chọn ra thì làm sao có thể bị một ánh mắt của anh làm cho sợ hãi được chứ, không thể nào! Không thể như vậy được!
Ngô Dương bất giác run rẩy toàn thân và khẽ lắc đầu, đây hoàn toàn là hành động trong vô thức của anh ta.
“Nào, hãy cho tôi biết lý do” Trương Thác rời ánh mắt từ phía Ngô Dương chuyển sang phía người đàn ông trung niên cầm đầu.
Lúc Trương Thác nhìn đi chỗ khác Ngô Dương mới cảm thấy hơi thở dồn nén trong lòng đều trút ra ngoài, ngay sau đó anh ta mới để ý thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Người đàn ông trung niên cầm đầu nghiêm mặt nhìn Trương Thác, vừa rồi ông ta cảm nhận rõ ràng được cỗ máy sát khí từ Trương Thác, đây là loại sát khí vô hình được hình thành từ đời sống hàng ngày, loại sát khí này khiến tim của người đàn ông trung niên cầm đầu cũng phải đập nhanh, thử hỏi trên đời có mấy ai có thể có loại sát khí này được?
Loại sát khí này không có liên quan gì đến sức mạnh, chỉ có ác quỷ đi ra từ biển máu mới có được.
Người đàn ông trung niên cầm đầu nuốt nước bọt rồi nói: “Thưa ngài, tôi không có ý định xúc phạm đến anh. Lần này chúng tôi chỉ muốn biết một chút tin tức, hiện giờ chúng tôi cũng không muốn làm tổn hại đến người này mà chỉ muốn trao đổi một số thông tin, nếu như anh không tham gia vào những chuyện này thì tôi có thể cam kết rằng sẽ cho anh lợi ích tương ứng”
Cách mà người đàn ông trung niên cầm đầu nói chuyện với Trương Thác đều là sự kính cẩ và tôn trọng, hoàn toàn không phải là sự khinh thường giống như cách nói chuyện với Ngô Dương và những người khác.
“Nói cả nửa ngày trời rồi mà vẫn phí lời như vậy!” Trương Thác nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên cầm đầu.
Người đàn ông trung niên cầm đầu trong lòng thở dài một cái, hít sâu một hơi rồi nói: “Thưa ngài, với thực lực của anh thì tuyệt đối không phải là một kẻ không tên không tuổi, quân vương địa ngục đang trỗi dậy một cách mạnh mẽ, thế giới sẽ thay đổi, nếu như anh có thể đồng ý sẽ không tham gia vào chuyện này thì chúng tôi sẽ chia sẻ cho anh những thông tin tình báo mà chúng tôi có được.”
“Thú vị đấy” Khóe miệng Trương Thác lộ ra một nụ cười, anh chỉ vào Ngô Dương và nói: “Nếu tôi muốn biết thì tôi có thể hỏi bọn họ được mà, đổi một điều kiện khác đi”
Người đàn ông trung niên cầm đầu cau mày nhìn chằm chằm vào Trương Thác và nói: “Vậy anh muốn điều kiện gì?”
“Rất đơn giản” Trương Thác hơi nghiêng người làm tư thế đứng dậy, trong giây tiếp theo liền đứng ở trước mặt người đàn ông trung niên cầm đầu.
Tất cả mọi người đứng ở đó nhưng không một ai có thể nhìn rõ động tác của Trương Thác, trong mắt của bọn họ.
Trương Thác vừa rồi giống như một ảo ảnh vậy.
Đám người Ngô Dương trợn tròn mắt, chỉ riêng chuyện này bọn họ đã hiểu được Trương Thác ở trước mặt không phải người mà bọn họ có thể khiêu khích, e rằng đến ngay cả giáo quan tu luyện của họ cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy được.
Trương Thác đi tới phía người đàn ông trung niên cầm đầu, nhìn chằm chằm vào đối phương và nói: “Điều kiện của tôi là ông hãy nói cho tôi biết mọi tin tức của Thần Thánh Thiên Quốc”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên cầm đầu như đóng băng lại, vẻ mặt đầy lo sợ nói: “Tôi làm sao biết…”
Trương Thác cầm chén trà đưa lên miệng thổi nhẹ, từ đầu đến cuối anh chỉ ngồi ở trên sô pha không đứng dậy, anh uống một ngụm trà trước rồi nói: “Có một chuyện anh đã sai đó chính là việc bọn họ ở cùng một tầng không phải do tôi sắp xếp mà là do họ yêu cầu. Vì vậy anh cần cho tôi một lí do khác để tôi có thể thương lượng với các anh”
“Tự họ yêu cầu sao?” Trên gương mặt của người đàn ông trung niên cầm đầu có một tia giễu cợt, ông ta im lặng vài giây rồi đột nhiên bật cười: “Hahal Tôi đã theo dõi bọn họ suốt dọc đường và thấy rằng họ rất cẩu thả, tôi vẫn luôn cho rằng đó là một âm mưu chứ không hề nghĩ rằng là do bọn họ còn quá non trẻ, thật không ngờ một người đã đi hơn chục năm như tôi lại phán đoán sai về mặt này!”
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên cầm đầu có chút tự tỉ.
“Lần cuối cùng hãy cho tôi một lí do để thương lượng”
Trương Thác đặt tách trà xuống.
Nghe người đàn ông trung niên cầm đầu nói vậy Ngô Dương liền siết chặt nắm tay lại, bị người khác chế giễu như vậy khiến anh ta tức giận muốn tìm một chỗ để may vá lại, đúng lúc này lại nghe Trương Thác nói vậy khiến anh ta phát cáu liền quay đầu quát Trương Thác: “Điều kiện gì? Ai cho anh thương lượng điều kiện với bọn họ! Anh có biết là…”
“Câm miệng!” Trương Thác đột nhiên nhìn chằm chằm Ngô Dương.
Thấy Trương Thác nhìn như vậy khiến Ngô Dương chỉ đành im lặng.
Có một nỗi sợ hãi ở sâu thẳm trong lòng của Ngô Dương và đến ngay cả Ngô Dương cũng không thể hiểu được nỗi sợ hãi này đến từ đâu.
Có lẽ là do ánh mắt của Trương Thác hay sao?
Không! Không thể nào!
Là một người ưu tú được Cục Chín chọn ra thì làm sao có thể bị một ánh mắt của anh làm cho sợ hãi được chứ, không thể nào! Không thể như vậy được!
Ngô Dương bất giác run rẩy toàn thân và khẽ lắc đầu, đây hoàn toàn là hành động trong vô thức của anh ta.
“Nào, hãy cho tôi biết lý do” Trương Thác rời ánh mắt từ phía Ngô Dương chuyển sang phía người đàn ông trung niên cầm đầu.
Lúc Trương Thác nhìn đi chỗ khác Ngô Dương mới cảm thấy hơi thở dồn nén trong lòng đều trút ra ngoài, ngay sau đó anh ta mới để ý thấy lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Người đàn ông trung niên cầm đầu nghiêm mặt nhìn Trương Thác, vừa rồi ông ta cảm nhận rõ ràng được cỗ máy sát khí từ Trương Thác, đây là loại sát khí vô hình được hình thành từ đời sống hàng ngày, loại sát khí này khiến tim của người đàn ông trung niên cầm đầu cũng phải đập nhanh, thử hỏi trên đời có mấy ai có thể có loại sát khí này được?
Loại sát khí này không có liên quan gì đến sức mạnh, chỉ có ác quỷ đi ra từ biển máu mới có được.
Người đàn ông trung niên cầm đầu nuốt nước bọt rồi nói: “Thưa ngài, tôi không có ý định xúc phạm đến anh. Lần này chúng tôi chỉ muốn biết một chút tin tức, hiện giờ chúng tôi cũng không muốn làm tổn hại đến người này mà chỉ muốn trao đổi một số thông tin, nếu như anh không tham gia vào những chuyện này thì tôi có thể cam kết rằng sẽ cho anh lợi ích tương ứng”
Cách mà người đàn ông trung niên cầm đầu nói chuyện với Trương Thác đều là sự kính cẩ và tôn trọng, hoàn toàn không phải là sự khinh thường giống như cách nói chuyện với Ngô Dương và những người khác.
“Nói cả nửa ngày trời rồi mà vẫn phí lời như vậy!” Trương Thác nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên cầm đầu.
Người đàn ông trung niên cầm đầu trong lòng thở dài một cái, hít sâu một hơi rồi nói: “Thưa ngài, với thực lực của anh thì tuyệt đối không phải là một kẻ không tên không tuổi, quân vương địa ngục đang trỗi dậy một cách mạnh mẽ, thế giới sẽ thay đổi, nếu như anh có thể đồng ý sẽ không tham gia vào chuyện này thì chúng tôi sẽ chia sẻ cho anh những thông tin tình báo mà chúng tôi có được.”
“Thú vị đấy” Khóe miệng Trương Thác lộ ra một nụ cười, anh chỉ vào Ngô Dương và nói: “Nếu tôi muốn biết thì tôi có thể hỏi bọn họ được mà, đổi một điều kiện khác đi”
Người đàn ông trung niên cầm đầu cau mày nhìn chằm chằm vào Trương Thác và nói: “Vậy anh muốn điều kiện gì?”
“Rất đơn giản” Trương Thác hơi nghiêng người làm tư thế đứng dậy, trong giây tiếp theo liền đứng ở trước mặt người đàn ông trung niên cầm đầu.
Tất cả mọi người đứng ở đó nhưng không một ai có thể nhìn rõ động tác của Trương Thác, trong mắt của bọn họ.
Trương Thác vừa rồi giống như một ảo ảnh vậy.
Đám người Ngô Dương trợn tròn mắt, chỉ riêng chuyện này bọn họ đã hiểu được Trương Thác ở trước mặt không phải người mà bọn họ có thể khiêu khích, e rằng đến ngay cả giáo quan tu luyện của họ cũng không thể có tốc độ nhanh như vậy được.
Trương Thác đi tới phía người đàn ông trung niên cầm đầu, nhìn chằm chằm vào đối phương và nói: “Điều kiện của tôi là ông hãy nói cho tôi biết mọi tin tức của Thần Thánh Thiên Quốc”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên cầm đầu như đóng băng lại, vẻ mặt đầy lo sợ nói: “Tôi làm sao biết…”
Bình luận facebook