Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1464
Chương 1464:
Người trên ba chiếc xe đều ngồi ở một bên, cầm một ít lương khôi vừa khoác lác vừa ăn.
“Có thể dời xe sang một chút không?” Tổ Lâm ngừng xe trước mặt người của hai công ty vệ sĩ này, lên tiếng hỏi.
“Đời xe? Dời xe gì?” Người của vệ sĩ Hựu Hùng lộ ra vẻ mặt vô cùng hoài nghi.
Tổ Lâm hít sau một hơi, ngăn cơn tức trong đầu, chỉ ba chiếc xe trước cửa phòng rửa xe: “Ba chiếc xe kia rửa sạch rồi nhỉ? Rửa xong nên để chúng tôi rửa”
“À” Người của vệ sĩ Hựu Hùng khế gật đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng rửa xe, sau đó lên tiếng nói: “Chưa rửa xong, vẫn sớm”
Nói xong, người của vệ sĩ Hựu Hùng này tiếp tục ngồi ở đó ăn đồ ăn.
“Mấy người” Tổ Lâm hung hăng nắm tay lái.
“Chúng tôi thì sao?” Người của bảo vệ Nguyên Phong đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía Tổ Lâm: “Mẹ nó cậu nói chúng tôi cái gì hả? Thế nài, muốn đánh nhau phải không?
Đến, xuống xe cho ông”
Người của bảo vệ Nguyên Phong nói rồi trực tiếp xông lên, muốn kéo Tổ Lâm xuống xe.
Tổ Lâm vô ý thức khoá cửa xe lại, hơn nữa đóng cửa sổ xe lại.
Người của bảo vệ Nguyên Phong kia xông lên, đá một phát thật mạnh vào trên cửa xe, khiến cửa xe phát tiếng vang “uỳnh” thật mạnh, cách cửa sổ xe, đưa tay chỉ Tổ Lâm, trên miệng không ngừng hung hăng chửi thật khó nghe, chửi đến tận mười tám đời tổ tông của Tổ Lâm.
Tổ Lâm ngồi trong xe, âm thanh bên ngoài như có như không truyền vào trong tai cậu ta khiến cậu ta tức đến nỗi toàn thân cũng run rẩy.
Tổ Lâm vô ý thức nhìn Trương Thác ngồi ở bên cạnh, phát hiện Trương Thác vẫn thoải mái nằm ở đó, con mắt cũng nhắm lại, giống như đã ngủ, mà ba người ngồi ở ghế sau vẫn đang tán gẫu, giống như chuyện bên ngoài vốn không có quan hệ gì với bọn họ.
Tổ Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ hùng hùng hổ hổ ngoài xe, tay cài trên chốt cửa xe nhiều lần, cuối cùng cũng không có dũng khí mở cửa xe ra.
Đám người ngoài xe thấy Tổ Lâm co lại trong xe không ra bèn dựng thẳng ngón cái giữa, trong đó người của vệ sĩ Hựu Hùng lại lấy từ trong xe ra hai bình sơn, như trêu đùa, vẽ vời lung tung trên thân chiến xe của Tổ Lâm, chờ sau khi bọn họ làm xong tất cả, bọn họ mới nhàn nhã trở về trong xe mình, châm một điếu thuốc, nằm thêm nửa tiếng mới chậm rãi lái xe đi, để lại một lối vào phòng rửa xe tống rỗng hiện ra trước mặt Tổ Lâm.
Sau khi Tổ Lâm nhìn thấy ba chiếc xe kia đi xe, lúc này cậu †a mới mở cửa xe, đi xuống xe, nhìn thấy toàn bộ trên thân xe đều tràn ngập lời chửi mắng ác độc mà trước kia Tổ Lâm cũng chưa từng nghe thấy, phía trên còn vẽ rất sinh động nhiều thứ diễn tả những lời mắng chửi này.
Tổ Lâm hít sâu một hơi, trở về trên xe, lái xe đến phòng rửa xe, mở nước cọ rửa, nhưng sơn đã dính trên thân xe, muốn cọ rửa vô cùng khó khăn, Tổ Lâm chỉ có thể cầm khăn lau, từng chút một lau đi những vết sơn này.
Trong quá trình Tổ Lâm lau đi những vết sơn này, những lời chửi rủa kia lần nữa khắc vào trong đầu cậu ta, cậu ta không muốn nhìn cũng không có cách nào.
Dùng trọn vẹn thời gian hai tiếng, Tổ Lâm mới lau sạch sơn trên xe, trong quá trình này, Trương Thác vẫn ngồi trên xe nhìn Tổ Lâm.
Sau hai tiếng, Tổ Lâm trở lại trên xe, không nói một lời, sau khi khởi động xe thì lái xe chạy trên đường cái.
Trương Thác ngồ ở ghế phụ, nhìn Tổ Lâm im lặng, Trương Thác hiểu giờ giờ phút này thứ gọi là hạt giống thù hận đã nảy mầm trong lòng Tổ Lâm, chẳng qua như thế vẫn chưa đủ.
Trong lòng Tổ Lâm yếu đuối và tự ti còn nghiêm trọng hơn Trương Thác tưởng tượng, loại yếu đuối nhát gan này sẽ khiến Tổ Lâm rất khó bùng nổ sự tức giận trong lòng ra, chỉ khi nào bùng nổi thì lúc đó sẽ vô cùng đáng sợ.
Có người từng nói, hoặc chết trong im lặng hoặc bùng nổ trong im lặng.
Một con đường dài chín trăm cây số đòi hỏi chín giờ di chuyển không ngừng nghỉ, cộng với thời gian đi đường khác nhau, chín trăm cây số, ngay cả trên loại đường vắng không có xe hơi này, bạn phải đi hơn mười giờ, thêm vào đó, ở đây có rất ít biển báo giao thông, đôi khi khi đi vào vùng đất không có người ở, bạn sẽ có nguy cơ bị lạc. Cuộc hành trình dài chín trăm cây số này được An Đông Hưng chia thành hai ngày.
Hôm nay tất cả mọi người sẽ tập hợp ở thành phố Khố Hà.
Người trên ba chiếc xe đều ngồi ở một bên, cầm một ít lương khôi vừa khoác lác vừa ăn.
“Có thể dời xe sang một chút không?” Tổ Lâm ngừng xe trước mặt người của hai công ty vệ sĩ này, lên tiếng hỏi.
“Đời xe? Dời xe gì?” Người của vệ sĩ Hựu Hùng lộ ra vẻ mặt vô cùng hoài nghi.
Tổ Lâm hít sau một hơi, ngăn cơn tức trong đầu, chỉ ba chiếc xe trước cửa phòng rửa xe: “Ba chiếc xe kia rửa sạch rồi nhỉ? Rửa xong nên để chúng tôi rửa”
“À” Người của vệ sĩ Hựu Hùng khế gật đầu, nhìn thoáng qua cửa phòng rửa xe, sau đó lên tiếng nói: “Chưa rửa xong, vẫn sớm”
Nói xong, người của vệ sĩ Hựu Hùng này tiếp tục ngồi ở đó ăn đồ ăn.
“Mấy người” Tổ Lâm hung hăng nắm tay lái.
“Chúng tôi thì sao?” Người của bảo vệ Nguyên Phong đột nhiên đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía Tổ Lâm: “Mẹ nó cậu nói chúng tôi cái gì hả? Thế nài, muốn đánh nhau phải không?
Đến, xuống xe cho ông”
Người của bảo vệ Nguyên Phong nói rồi trực tiếp xông lên, muốn kéo Tổ Lâm xuống xe.
Tổ Lâm vô ý thức khoá cửa xe lại, hơn nữa đóng cửa sổ xe lại.
Người của bảo vệ Nguyên Phong kia xông lên, đá một phát thật mạnh vào trên cửa xe, khiến cửa xe phát tiếng vang “uỳnh” thật mạnh, cách cửa sổ xe, đưa tay chỉ Tổ Lâm, trên miệng không ngừng hung hăng chửi thật khó nghe, chửi đến tận mười tám đời tổ tông của Tổ Lâm.
Tổ Lâm ngồi trong xe, âm thanh bên ngoài như có như không truyền vào trong tai cậu ta khiến cậu ta tức đến nỗi toàn thân cũng run rẩy.
Tổ Lâm vô ý thức nhìn Trương Thác ngồi ở bên cạnh, phát hiện Trương Thác vẫn thoải mái nằm ở đó, con mắt cũng nhắm lại, giống như đã ngủ, mà ba người ngồi ở ghế sau vẫn đang tán gẫu, giống như chuyện bên ngoài vốn không có quan hệ gì với bọn họ.
Tổ Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông vạm vỡ hùng hùng hổ hổ ngoài xe, tay cài trên chốt cửa xe nhiều lần, cuối cùng cũng không có dũng khí mở cửa xe ra.
Đám người ngoài xe thấy Tổ Lâm co lại trong xe không ra bèn dựng thẳng ngón cái giữa, trong đó người của vệ sĩ Hựu Hùng lại lấy từ trong xe ra hai bình sơn, như trêu đùa, vẽ vời lung tung trên thân chiến xe của Tổ Lâm, chờ sau khi bọn họ làm xong tất cả, bọn họ mới nhàn nhã trở về trong xe mình, châm một điếu thuốc, nằm thêm nửa tiếng mới chậm rãi lái xe đi, để lại một lối vào phòng rửa xe tống rỗng hiện ra trước mặt Tổ Lâm.
Sau khi Tổ Lâm nhìn thấy ba chiếc xe kia đi xe, lúc này cậu †a mới mở cửa xe, đi xuống xe, nhìn thấy toàn bộ trên thân xe đều tràn ngập lời chửi mắng ác độc mà trước kia Tổ Lâm cũng chưa từng nghe thấy, phía trên còn vẽ rất sinh động nhiều thứ diễn tả những lời mắng chửi này.
Tổ Lâm hít sâu một hơi, trở về trên xe, lái xe đến phòng rửa xe, mở nước cọ rửa, nhưng sơn đã dính trên thân xe, muốn cọ rửa vô cùng khó khăn, Tổ Lâm chỉ có thể cầm khăn lau, từng chút một lau đi những vết sơn này.
Trong quá trình Tổ Lâm lau đi những vết sơn này, những lời chửi rủa kia lần nữa khắc vào trong đầu cậu ta, cậu ta không muốn nhìn cũng không có cách nào.
Dùng trọn vẹn thời gian hai tiếng, Tổ Lâm mới lau sạch sơn trên xe, trong quá trình này, Trương Thác vẫn ngồi trên xe nhìn Tổ Lâm.
Sau hai tiếng, Tổ Lâm trở lại trên xe, không nói một lời, sau khi khởi động xe thì lái xe chạy trên đường cái.
Trương Thác ngồ ở ghế phụ, nhìn Tổ Lâm im lặng, Trương Thác hiểu giờ giờ phút này thứ gọi là hạt giống thù hận đã nảy mầm trong lòng Tổ Lâm, chẳng qua như thế vẫn chưa đủ.
Trong lòng Tổ Lâm yếu đuối và tự ti còn nghiêm trọng hơn Trương Thác tưởng tượng, loại yếu đuối nhát gan này sẽ khiến Tổ Lâm rất khó bùng nổ sự tức giận trong lòng ra, chỉ khi nào bùng nổi thì lúc đó sẽ vô cùng đáng sợ.
Có người từng nói, hoặc chết trong im lặng hoặc bùng nổ trong im lặng.
Một con đường dài chín trăm cây số đòi hỏi chín giờ di chuyển không ngừng nghỉ, cộng với thời gian đi đường khác nhau, chín trăm cây số, ngay cả trên loại đường vắng không có xe hơi này, bạn phải đi hơn mười giờ, thêm vào đó, ở đây có rất ít biển báo giao thông, đôi khi khi đi vào vùng đất không có người ở, bạn sẽ có nguy cơ bị lạc. Cuộc hành trình dài chín trăm cây số này được An Đông Hưng chia thành hai ngày.
Hôm nay tất cả mọi người sẽ tập hợp ở thành phố Khố Hà.
Bình luận facebook