Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1478
Chương 1478:
Nháy mắt khi Trương Thác nhìn thấy toà vạc đồng này, trong lòng đúng là sinh ra một cảm giác quen thuộc, anh chậm rãi đi về phía trước, không đi xem vạc đồng mà là vô ý thức dời ánh mắt vào trong vạc đồng.
Phía trên vạc đồng trống rõng, bên trong toà vạc đồng này, Trương Thác nhìn thấy một chiếc áo dính máu.
Đây là một bộ quần áo không biết là thời đại nào, chất liệu làm bằng da thú, nếu không phải kiến thức Trương Thác rộng rãi, thật sự đúng là không nhìn ra, đây là một chiếc áo, máu dính trên áo cũng sớm đã khô ráo, hoà làm một thể với da thú, Trương Thác khịt mũi, không ngửi được bất cứ mùi vị gì khác thường, mùi này cũng sớm tan hết trong dòng chảy thời gian.
Áo da thù này luôn cho Trương Thác một loại cảm giác khó mà hình dung, hơn nữa một bộ da thú có thể tồn tại thời gian dài như vậy, còn chưa bị mòn, bản thân đ rất không bình thường, Trương Thác cất đống quần áo này vào trong túi mình, đối với toà vạc đồng thời xa xưa, có giá trị không nhỏ kia, Trương Thác nhìn cũng không thèm nhìn, quay người chạy tới phòng đá, muốn đi tới hang đá kế tiếp.
Khi Trương Thác rời khỏi cửa vào, toà vạc đồng thau đủ để cho nhà khảo cổ học điên cuồng này lần nữa lặng lẽ bày ra sâu trong hang động này.
Trương Thác đi tới phía sau phòng đá, không hề chân chừ mà dừng lại, anh trực tiếp phóng về phía lối đi bên phải.
Nháy mắt khi Trương Thác tiến sang lối đi bên phải, một trận chấn cảm mãnh liệt từ dưới chân Trương Thác truyền đến, Trương Thác quay đầu nhìn lại, ở bên phải lối vào động đá này, từng khối đá vụn đang từ bên trên rơi xuống, nện xuống mặt đất, bốn phía vách tường không ngừng bắt đầu chấn động, mấy giây sau, một khối đá tảng cao bằng một người mạnh mẽ rơi xuống, đóng chặt hoàn toàn cửa hang sau lưng Trương Thác.
Trương Thác đứng ở chỗ này, nhìn hai giây, sau đó lần đầu đi vào sâu trong hang động.
Ở phía trên tảng đá lớn của cửa hang ngăn chặn Trương Thác này, mảng lớn cát chảy trượt xuống, che đậy tảng đá lớn, mà Trương Thác mới vừa tiến vào bên trái hang động lại không có chút thay đổi nào, chỉ là từ phòng đá nhìn ra, trong này không còn hai lối đi, mà chỉ có một đầu.
Đường lui của Trương Thác bị đóng chặt hoàn toàn, chỉ có một con đường tiến lên, lần này tốc độ của anh không có quá nhanh, mà là mỗi lần đi một bước đều sẽ nhìn về phía vách đá hai bên người, trên vách đá này tràn đầy tranh vẽ trên tường.
Tranh vẽ rất tối nghĩa, nhưng sau khi phân tích một phen cũng có thể hiểu được.
Trương Thác một đường từ đầu đi xem tiếp, dùng trọn vẹn thời gian nửa tiếng, Trương Thác mới đi đến cuối đường bên phải, hơn nữa cũng xem hết toàn bộ tranh vẽ.
Cả bức tranh thật ra đều đang kể một câu chuyện rất đơn giản nhưng khiến người ta rất khó tin, đó chính là một người cầm một thanh trường kiếm đồ sát một con rồng.
Câu chuyện của một dũng sĩ giết rồng như vậy, kể ở bên ngoài chính là một truyền thuyết bình thường, câu chuyện nhỏ của một đứa trẻ trước khi ngủ, nhưng vẽ ở đây thì có hơi quỷ dị.
Hang động này tồn tại từ lúc nào, ai cũng không dám nói, nhưng căn cứ thủ pháp vẽ bức tranh này và phân tích từ truyên thuyết Lâu Lan thần bí ra, nơi này ít nhất đã ngàn năm không ai vào, trong cả hang động đều tràn ngập hương vị mục nát, vách đá hai bên cũng đã nứt ra, một vài hòn đá theo dòng chảy thời gian đã hoá thành đá vụn, rơi xuống đất.
Chính là hang đá một ngàn năm chưa từng có người đi vào như thế, bên trong vậy mà có vẽ một bức tranh dũng sĩ giết rồng, đừng nói là truyền thuyết con rồng này đã bắt đầu từ ngàn năm trước?
Hay là nói… ngàn năm trước, rồng cũng không phải truyền thuyết.
Ánh mắt của Trương Thác dần dần từ trên bức tranh dời đi, anh nhìn về phía trước, ở phía cuối hang động.
Nói tóm lại, hai hang động này cũng không lớn, từ đại sảnh kéo dài tới phía sau cũng có độ sâu khoảng ba ngàn mét, đoạn đường thật sự khó đi là một đoạn đường ở đại sảnh lúc trước, đầy cơ quan.
Nếu Trương Thác trước đó không lĩnh ngộ khí tức, nhất định sẽ bởi vì những cơ quan kia mà tổn thương đầu óc, chẳng qua sau khi lĩnh ngộ khí tức, những thứ kia với anh mà nói không tính là gì.
Trương Thác đột nhiên nghĩ đến lời Ma Y lúc ấy nói với mình, gã ta bảo mình để ý nhiệm vụ lần này một chút, cũng không cần quá căng thẳng, chẳng lẽ Ma Y đã sớm biết bên trong hang động này có dáng vẻ gì?
Nháy mắt khi Trương Thác nhìn thấy toà vạc đồng này, trong lòng đúng là sinh ra một cảm giác quen thuộc, anh chậm rãi đi về phía trước, không đi xem vạc đồng mà là vô ý thức dời ánh mắt vào trong vạc đồng.
Phía trên vạc đồng trống rõng, bên trong toà vạc đồng này, Trương Thác nhìn thấy một chiếc áo dính máu.
Đây là một bộ quần áo không biết là thời đại nào, chất liệu làm bằng da thú, nếu không phải kiến thức Trương Thác rộng rãi, thật sự đúng là không nhìn ra, đây là một chiếc áo, máu dính trên áo cũng sớm đã khô ráo, hoà làm một thể với da thú, Trương Thác khịt mũi, không ngửi được bất cứ mùi vị gì khác thường, mùi này cũng sớm tan hết trong dòng chảy thời gian.
Áo da thù này luôn cho Trương Thác một loại cảm giác khó mà hình dung, hơn nữa một bộ da thú có thể tồn tại thời gian dài như vậy, còn chưa bị mòn, bản thân đ rất không bình thường, Trương Thác cất đống quần áo này vào trong túi mình, đối với toà vạc đồng thời xa xưa, có giá trị không nhỏ kia, Trương Thác nhìn cũng không thèm nhìn, quay người chạy tới phòng đá, muốn đi tới hang đá kế tiếp.
Khi Trương Thác rời khỏi cửa vào, toà vạc đồng thau đủ để cho nhà khảo cổ học điên cuồng này lần nữa lặng lẽ bày ra sâu trong hang động này.
Trương Thác đi tới phía sau phòng đá, không hề chân chừ mà dừng lại, anh trực tiếp phóng về phía lối đi bên phải.
Nháy mắt khi Trương Thác tiến sang lối đi bên phải, một trận chấn cảm mãnh liệt từ dưới chân Trương Thác truyền đến, Trương Thác quay đầu nhìn lại, ở bên phải lối vào động đá này, từng khối đá vụn đang từ bên trên rơi xuống, nện xuống mặt đất, bốn phía vách tường không ngừng bắt đầu chấn động, mấy giây sau, một khối đá tảng cao bằng một người mạnh mẽ rơi xuống, đóng chặt hoàn toàn cửa hang sau lưng Trương Thác.
Trương Thác đứng ở chỗ này, nhìn hai giây, sau đó lần đầu đi vào sâu trong hang động.
Ở phía trên tảng đá lớn của cửa hang ngăn chặn Trương Thác này, mảng lớn cát chảy trượt xuống, che đậy tảng đá lớn, mà Trương Thác mới vừa tiến vào bên trái hang động lại không có chút thay đổi nào, chỉ là từ phòng đá nhìn ra, trong này không còn hai lối đi, mà chỉ có một đầu.
Đường lui của Trương Thác bị đóng chặt hoàn toàn, chỉ có một con đường tiến lên, lần này tốc độ của anh không có quá nhanh, mà là mỗi lần đi một bước đều sẽ nhìn về phía vách đá hai bên người, trên vách đá này tràn đầy tranh vẽ trên tường.
Tranh vẽ rất tối nghĩa, nhưng sau khi phân tích một phen cũng có thể hiểu được.
Trương Thác một đường từ đầu đi xem tiếp, dùng trọn vẹn thời gian nửa tiếng, Trương Thác mới đi đến cuối đường bên phải, hơn nữa cũng xem hết toàn bộ tranh vẽ.
Cả bức tranh thật ra đều đang kể một câu chuyện rất đơn giản nhưng khiến người ta rất khó tin, đó chính là một người cầm một thanh trường kiếm đồ sát một con rồng.
Câu chuyện của một dũng sĩ giết rồng như vậy, kể ở bên ngoài chính là một truyền thuyết bình thường, câu chuyện nhỏ của một đứa trẻ trước khi ngủ, nhưng vẽ ở đây thì có hơi quỷ dị.
Hang động này tồn tại từ lúc nào, ai cũng không dám nói, nhưng căn cứ thủ pháp vẽ bức tranh này và phân tích từ truyên thuyết Lâu Lan thần bí ra, nơi này ít nhất đã ngàn năm không ai vào, trong cả hang động đều tràn ngập hương vị mục nát, vách đá hai bên cũng đã nứt ra, một vài hòn đá theo dòng chảy thời gian đã hoá thành đá vụn, rơi xuống đất.
Chính là hang đá một ngàn năm chưa từng có người đi vào như thế, bên trong vậy mà có vẽ một bức tranh dũng sĩ giết rồng, đừng nói là truyền thuyết con rồng này đã bắt đầu từ ngàn năm trước?
Hay là nói… ngàn năm trước, rồng cũng không phải truyền thuyết.
Ánh mắt của Trương Thác dần dần từ trên bức tranh dời đi, anh nhìn về phía trước, ở phía cuối hang động.
Nói tóm lại, hai hang động này cũng không lớn, từ đại sảnh kéo dài tới phía sau cũng có độ sâu khoảng ba ngàn mét, đoạn đường thật sự khó đi là một đoạn đường ở đại sảnh lúc trước, đầy cơ quan.
Nếu Trương Thác trước đó không lĩnh ngộ khí tức, nhất định sẽ bởi vì những cơ quan kia mà tổn thương đầu óc, chẳng qua sau khi lĩnh ngộ khí tức, những thứ kia với anh mà nói không tính là gì.
Trương Thác đột nhiên nghĩ đến lời Ma Y lúc ấy nói với mình, gã ta bảo mình để ý nhiệm vụ lần này một chút, cũng không cần quá căng thẳng, chẳng lẽ Ma Y đã sớm biết bên trong hang động này có dáng vẻ gì?
Bình luận facebook