Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1481
Chương 1481:
Vạc đồng xanh cao cỡ nửa người bị người ta đẩy lên từ phía dưới, vài tên thành viên bọn cướp từ biển cát giãm xuống thân thể người khác bò lên trên, cùng Thiệu Khang kéo vạc đồng xanh ra ngoài.
Sau khi kéo lên vạc đồng xanh thì Thiệu Khang cũng không nhìn cái hố thêm lần nào nữa, mà là tập trung tất cả đổ đồn tại vạc đồng xanh, trong mắt đều là sự si mê, trên đỉnh đường vân là dấu vết còn sót lại của năm tháng, cũng làm cho Thiệu Khang thấy được tiền tài vô tận.
An Đông Hưng và Giáo sư Cố là hai người bình thường, nào biết liều với những thứ Bọn cướp sa mạc này, bao gồm những thành viên bảo vệ bị trói chặt tay chân kia cũng đều giãm vào thân thể An Đông Hưng và Giáo sư Cố để bò lên.
Hai người An Đông Hưng và Giáo sư Cố, ngã sấp trên mặt đất đã trở thành đá kê chân cho người khác bò lên trên hố.
Trương Thác nhìn phía dưới hố, liếc ra hiệu một cái.
Vốn hai người An Đông Hưng và Giáo sư Cố còn bị cho là đá kê chân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cũng cảm giác sau lưng có người nói chuyện với mình gì đó, sau đó một luồng lực mạnh mẽ truyền đến từ phía sau, đẩy hai người lên hố.
Lần lượt từng Địa Ngục Hành Giả cũng từ trong cái hố chạy lên, loại cát lún này không thể nào làm khó họ.
Tốc độ trượt của cát lún rất nhanh, chỉ trong mấy phút cát lún đã lấp đầy cái hố, những người vẫn chưa bò ra ngoai trừ phi có thực lực giống như Trương Thác, nếu không sẽ hoàn toàn bị chôn ở trong cát vàng này ngay cả xương cốt cũng không lộ ra ngoài, có lẽ nhiều năm sau sông và núi thay đổi thì xương cốt của họ mới có thể hiện ra dưới ánh mặt trời.
Trương Thác thấy rất rõ ở trong cái hố này còn có rất nhiêu bóng dáng của Bọn cướp sa mạc nhưng nhìn dáng vẻ của Thiệu Khang hoàn toàn không để ý đến những cấp dưới bị chôn ở trong lòng.
Bao gồm cả những tên cướp sa mạc đã xông lên kia cũng không thèm nhìn cái hố này thêm một chút nào nữa, ánh mắt của họ đều tập trung ở bên trên cái vạc đồng thau kia!
“Đại ca, phát tài rồi, lân này chúng ta phát tài rồi!”
“Cái vạc đồng thau này ít nhất cũng đã có một nghìn năm lịch sử!”
“Đại ca, cái này đủ cho chúng ta ăn bao nhiêu năm!”
Từng tên cướp sa mạc nhìn cái vạc đồng thau ở phía trước với vẻ kích động.
Thiệu Khang nhếch miệng cười đến tận mang tai, hoàn toàn không còn tâm trạng để ý tới Trương Thác vừa mới chạy trốn, anh ta dùng tay khẽ chạm vào cái đỉnh, ánh mắt nhìn cái đỉnh giống như nhìn người phụ nữ mà mình yêu thích: “Thứ đồ chơi này đủ cho chúng ta ăn cả đời”
Ánh mắt của An Đông Hưng và giáo sư Cố ở một bên cũng đều đặt ở trên cái vạc đồng thau, trong ánh mắt của An Đông Hưng lộ ra vẻ vô cùng không cam tâm, hiển nhiên cái vạc đồng thau này là mục tiêu lần này của An Đông Hưng.
“Nào” Thiệu Khang la lên: “Đưa ngài An của chúng ta lên xe, hôm nay tôi chắc chắn phải uống một chén với ngài An, ha ha ha! Nếu như không có ngài An thì làm sao ngày sau chúng †a có thể có vinh hoa phú quý chứ! Tất cả nghe cho kỹ phải chiêu đãi ngài An cho tốt, tuyệt đối không được sơ suất!”
“Ha ha ha! Đại ca yên tâm! Ngài An là thần tài của chúng †a đấy”
“Ngài An, chúng ta đi thôi!”
Mấy tên cướp sa mạc áp giải An Đông Hưng và giáo sư Cố đi sang một bên.
Trương Thác và một đám tù binh lại lần nữa bị áp giải đi về phía đoan xe.
Sa mạc dài tám km làm cho đám người đi gần hai tiếng mới có thể tới được đoàn xe.
Lúc này mặt trời đã lặn về hướng tây, nếu không có những nơi như tỉnh Mới thì trời đã tối từ lâu rồi.
Tổ Lâm rơi vào hôn mê nên lúc ấy mới không bị người ta đẩy vào trong cái hố, bây giờ cũng đã tỉnh lại.
Khi Thiệu Khang chở cái đỉnh về đoàn xe thì những tên cướp sa mạc lại lần nữa bùng phát tiếng kêu dữ dội.
“Nào, đốt bếp lên!” Thiệu Khang vung tay khí phách nói.
Một đám cướp sa mạc hết sức phấn khởi nên làm việc rất nhanh, mùi thịt thơm trôi dạt ở trong sa mạc.
An Đông Hưng và rất nhiều người trong công ty bảo vệ đều bị trói ở đây, chỉ có thể ngửi mùi thịt trôi dạt ở trong không khí, ngay cả một ngụm canh cũng không được uống.
Bụng của đám người Tào Chung tối hôm qua vẫn còn đang cắn một miếng thịt lớn chế giễu đám người Hằng Minh cũng đang không ngừng vang lên, chỉ có thể không ngừng nuốt nước miếng.
Bọn cướp sa mạc bên kia có rượu ngon thịt ngon hoàn toàn đang tham gia một bữa chè chén say sưa ở trong sa mạc, sau khi họ ăn uống no say thì mặt trời cũng đã xuống núi, trời cũng đã tối rồi.
Vạc đồng xanh cao cỡ nửa người bị người ta đẩy lên từ phía dưới, vài tên thành viên bọn cướp từ biển cát giãm xuống thân thể người khác bò lên trên, cùng Thiệu Khang kéo vạc đồng xanh ra ngoài.
Sau khi kéo lên vạc đồng xanh thì Thiệu Khang cũng không nhìn cái hố thêm lần nào nữa, mà là tập trung tất cả đổ đồn tại vạc đồng xanh, trong mắt đều là sự si mê, trên đỉnh đường vân là dấu vết còn sót lại của năm tháng, cũng làm cho Thiệu Khang thấy được tiền tài vô tận.
An Đông Hưng và Giáo sư Cố là hai người bình thường, nào biết liều với những thứ Bọn cướp sa mạc này, bao gồm những thành viên bảo vệ bị trói chặt tay chân kia cũng đều giãm vào thân thể An Đông Hưng và Giáo sư Cố để bò lên.
Hai người An Đông Hưng và Giáo sư Cố, ngã sấp trên mặt đất đã trở thành đá kê chân cho người khác bò lên trên hố.
Trương Thác nhìn phía dưới hố, liếc ra hiệu một cái.
Vốn hai người An Đông Hưng và Giáo sư Cố còn bị cho là đá kê chân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cũng cảm giác sau lưng có người nói chuyện với mình gì đó, sau đó một luồng lực mạnh mẽ truyền đến từ phía sau, đẩy hai người lên hố.
Lần lượt từng Địa Ngục Hành Giả cũng từ trong cái hố chạy lên, loại cát lún này không thể nào làm khó họ.
Tốc độ trượt của cát lún rất nhanh, chỉ trong mấy phút cát lún đã lấp đầy cái hố, những người vẫn chưa bò ra ngoai trừ phi có thực lực giống như Trương Thác, nếu không sẽ hoàn toàn bị chôn ở trong cát vàng này ngay cả xương cốt cũng không lộ ra ngoài, có lẽ nhiều năm sau sông và núi thay đổi thì xương cốt của họ mới có thể hiện ra dưới ánh mặt trời.
Trương Thác thấy rất rõ ở trong cái hố này còn có rất nhiêu bóng dáng của Bọn cướp sa mạc nhưng nhìn dáng vẻ của Thiệu Khang hoàn toàn không để ý đến những cấp dưới bị chôn ở trong lòng.
Bao gồm cả những tên cướp sa mạc đã xông lên kia cũng không thèm nhìn cái hố này thêm một chút nào nữa, ánh mắt của họ đều tập trung ở bên trên cái vạc đồng thau kia!
“Đại ca, phát tài rồi, lân này chúng ta phát tài rồi!”
“Cái vạc đồng thau này ít nhất cũng đã có một nghìn năm lịch sử!”
“Đại ca, cái này đủ cho chúng ta ăn bao nhiêu năm!”
Từng tên cướp sa mạc nhìn cái vạc đồng thau ở phía trước với vẻ kích động.
Thiệu Khang nhếch miệng cười đến tận mang tai, hoàn toàn không còn tâm trạng để ý tới Trương Thác vừa mới chạy trốn, anh ta dùng tay khẽ chạm vào cái đỉnh, ánh mắt nhìn cái đỉnh giống như nhìn người phụ nữ mà mình yêu thích: “Thứ đồ chơi này đủ cho chúng ta ăn cả đời”
Ánh mắt của An Đông Hưng và giáo sư Cố ở một bên cũng đều đặt ở trên cái vạc đồng thau, trong ánh mắt của An Đông Hưng lộ ra vẻ vô cùng không cam tâm, hiển nhiên cái vạc đồng thau này là mục tiêu lần này của An Đông Hưng.
“Nào” Thiệu Khang la lên: “Đưa ngài An của chúng ta lên xe, hôm nay tôi chắc chắn phải uống một chén với ngài An, ha ha ha! Nếu như không có ngài An thì làm sao ngày sau chúng †a có thể có vinh hoa phú quý chứ! Tất cả nghe cho kỹ phải chiêu đãi ngài An cho tốt, tuyệt đối không được sơ suất!”
“Ha ha ha! Đại ca yên tâm! Ngài An là thần tài của chúng †a đấy”
“Ngài An, chúng ta đi thôi!”
Mấy tên cướp sa mạc áp giải An Đông Hưng và giáo sư Cố đi sang một bên.
Trương Thác và một đám tù binh lại lần nữa bị áp giải đi về phía đoan xe.
Sa mạc dài tám km làm cho đám người đi gần hai tiếng mới có thể tới được đoàn xe.
Lúc này mặt trời đã lặn về hướng tây, nếu không có những nơi như tỉnh Mới thì trời đã tối từ lâu rồi.
Tổ Lâm rơi vào hôn mê nên lúc ấy mới không bị người ta đẩy vào trong cái hố, bây giờ cũng đã tỉnh lại.
Khi Thiệu Khang chở cái đỉnh về đoàn xe thì những tên cướp sa mạc lại lần nữa bùng phát tiếng kêu dữ dội.
“Nào, đốt bếp lên!” Thiệu Khang vung tay khí phách nói.
Một đám cướp sa mạc hết sức phấn khởi nên làm việc rất nhanh, mùi thịt thơm trôi dạt ở trong sa mạc.
An Đông Hưng và rất nhiều người trong công ty bảo vệ đều bị trói ở đây, chỉ có thể ngửi mùi thịt trôi dạt ở trong không khí, ngay cả một ngụm canh cũng không được uống.
Bụng của đám người Tào Chung tối hôm qua vẫn còn đang cắn một miếng thịt lớn chế giễu đám người Hằng Minh cũng đang không ngừng vang lên, chỉ có thể không ngừng nuốt nước miếng.
Bọn cướp sa mạc bên kia có rượu ngon thịt ngon hoàn toàn đang tham gia một bữa chè chén say sưa ở trong sa mạc, sau khi họ ăn uống no say thì mặt trời cũng đã xuống núi, trời cũng đã tối rồi.
Bình luận facebook