Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1494
Chương 1494:
“Ngồi vững” Giọng điệu An Thanh Mai khó chịu lên tiếng, giọng nói này vừa dứt, cô ta bỗng nhiên đạp chân ga, một cảm giác thúc đẩy dữ dội ập đến, An Đông Hưng vẫn chưa ngồi vững thì xe đã vọt ra ngoài.
“Thanh Mai, lái chậm một chút” An Đông Hưng dặn dò một tiếng.
An Thanh Mai lái xe giống như không nghe được lời của An Đông Hưng, một đường giãm chân ga, nhanh chóng lao về phía trước, thỉnh thoảng còn làm ra một vài động tác vô cùng nguy hiểm.
Trong quá trình lái xe, An Thanh Mai cố ý nhìn kính chiếu hậu, muốn thấy Trương Thác quýnh quáng ngồi ở ghế sau một chút, kết quả cô ta phát hiện, cho dù mình làm ra hành vi nguy hiểm cỡ nào, Trương Thác này cũng tỏ ra bình tĩnh, ngược lại anh trai mình lại bị hù doạ đến chết khiếp.
Vẻ mặt An Thanh Mai đầy không cam lòng hãm tốc độ lại, thầm nghĩ vận may của Trương Thác thật tốt.
Bảo tàng ở thành phố Lỗ Lang bắt đầu thiết quân luật sau khi tiếp nhận Vạc Khắc Thân. Trong vòng phạm vỉ năm trăm mét của viện bảo tàng, tất cả đều thuộc khu vực thiết quân luật. Các phương tiện thông thường hoàn toàn không thể vào được, nhưng chiếc Maybach do An Thanh Mai lái thì không nằm trong phạm vi này, sau khi đưa tờ giấy thông hành ra thì rất dễ dàng đi vào viện bảo tàng từ cổng chính.
Bãi đậu xe đáng lẽ ra lúc này đã đầy ắp những chiếc xe thì lúc này lại là một bãi đất trống, chỉ có một chiếc Lamborghini màu đỏ rực đậu trong bãi đậu xe, trông đặc biệt bắt mắt.
Ở trên đầu chiếc xe Lamborghini màu đỏ này có một thanh niên có mái tóc màu đen, thân cao một mét tám mươi lăm ngồi dựa vào, gương mặt đẹp trai, dựa vào gương mặt này và xe sang sau lưng, chỉ cần vẫy tay một cái thì sẽ có vô số ong bướm chen chúc tới.
Sau khi thấy chiếc Maybach này lái tới, thanh niên nở nụ cười, đi tới bây này.
An Thanh Mai ngừng bên cạnh chiếc Lamborghini này, mở cửa xe.
“Thanh Mai, em đến rồi”
“Anh còn ở đây sớm hơn mà” An Thanh Mai dùng sức đóng cửa xe, chỉ vào hai người cùng cô ta bước xuống từ trên xe: “Đó là anh tôi, An Đông Hưng, anh trai, đây là Liễu Minh Giang”
“Anh Đông Hưng, thường xuyên nghe Thanh Mai nhắc đến anh” Liễu Minh Giang chủ động đưa tay với An Đông Hưng.
“Tôi cũng không chỉ một lần từng nghe nói đến tên anh”
An Đông Hưng cũng đưa tay: “Con bé Thanh Mai này nói anh là anh em tốt của nó.”
“Ha ha!” Liễu Minh Giang cười lớn một tiếng: “Tính cách Thanh Mai tuỳ tiện, chúng tôi hay đùa lắm, đi thôi anh Đông Hưng, dẫn anh vào trong viện bảo tàng xem thủ, chuyện của các anh, Thanh Mai đã nói với tôi rồi, hai ngày này cường độ an ninh trong viện bảo tàng đã gia tăng, tôi cũng xem như quen thuộc bên trong.”
“Vậy làm phiền rồi.” An Đông Hưng khẽ gật đầu với Liễu Minh Giang: “Giới thiệu cho anh một chút, vị này là Trương Thác, tổng giám đốc Trương, chuyện lần này chủ yếu chính là dựa vào tổng giám đốc Trương”
“Anh ta?” Liễu Minh Giang nhìn Trương Thác, sau đó cười nói: “Anh Đông Hưng, chúng ta vẫn nên đi vào trước rồi nói sau.”
Liên quan tới chuyện của Trương Thác, Thanh Mai vừa nãy đã nói với Liễu Minh Giang trong điện thoại, lấy quan hệ của Liễu Minh Giang và An Thanh Mai, đương nhiên không thể có ấn tượng tốt gì với Trương Thác.
Sau khi An Đông Hưng nhìn thấy thái độ của Liễu Minh Giang với Trương Thác thì cười ngại ngùng với Trương Thác, An Thanh Mai là em gái anh ta, anh ta còn có thể nói hai câu, nhưng Liễu Minh Giang này, anh ta thực sự không có tư cách nói gì.
Trương Thác khoát tay, ra vẻ mình vốn cũng không để ý.
Dưới sự dẫn dắt của Liễu Minh Giang, một nhóm bốn người đi vào viện bảo tàng.
Viện bảo tàng thành phố Lỗ Lang, khắp nơi cất kỹ văn vật phong tình của thảo nguyên Tây Vực, trên vách tường cũng khắc hoạ vẻ phong tình của thảo nguyên.
Trong đại sảnh lầu một, đồ cất giữ vốn rực rỡ muôn màu lần này cố ý bị rút đi hết để nhường chỗ cho buổi đấu giá ngày mai.
Trương Thác nhìn bốn phía xung quanh viện bảo tàng, nói là ba bước một tốp cũng không đủ.
Máy quay được rải khắp mọi điểm mù trong bảo tàng, ở một số nơi, thậm chí ba hoặc bốn máy quay được giám sát cùng nhau, tất cả các loại báo động hồng ngoại cũng đã được kiểm tra, tất cả đều trong tình trạng tốt.
€ó thể nói, khi bật tất cả các giám sát này lên thì dù có con muỗi bay vào cũng có thể phát hiện ra.
Trương Thác đi lại trong viện bảo tàng, thu thập một số thông tin anh cần biết.
An Thanh Mai và Liễu Minh Giang đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ Trương Thác, trong mắt An Thanh Mai hiện lên vẻ chán ghét: “Liễu Minh Giang, anh cảm thấy người này thế nào?
“Ngồi vững” Giọng điệu An Thanh Mai khó chịu lên tiếng, giọng nói này vừa dứt, cô ta bỗng nhiên đạp chân ga, một cảm giác thúc đẩy dữ dội ập đến, An Đông Hưng vẫn chưa ngồi vững thì xe đã vọt ra ngoài.
“Thanh Mai, lái chậm một chút” An Đông Hưng dặn dò một tiếng.
An Thanh Mai lái xe giống như không nghe được lời của An Đông Hưng, một đường giãm chân ga, nhanh chóng lao về phía trước, thỉnh thoảng còn làm ra một vài động tác vô cùng nguy hiểm.
Trong quá trình lái xe, An Thanh Mai cố ý nhìn kính chiếu hậu, muốn thấy Trương Thác quýnh quáng ngồi ở ghế sau một chút, kết quả cô ta phát hiện, cho dù mình làm ra hành vi nguy hiểm cỡ nào, Trương Thác này cũng tỏ ra bình tĩnh, ngược lại anh trai mình lại bị hù doạ đến chết khiếp.
Vẻ mặt An Thanh Mai đầy không cam lòng hãm tốc độ lại, thầm nghĩ vận may của Trương Thác thật tốt.
Bảo tàng ở thành phố Lỗ Lang bắt đầu thiết quân luật sau khi tiếp nhận Vạc Khắc Thân. Trong vòng phạm vỉ năm trăm mét của viện bảo tàng, tất cả đều thuộc khu vực thiết quân luật. Các phương tiện thông thường hoàn toàn không thể vào được, nhưng chiếc Maybach do An Thanh Mai lái thì không nằm trong phạm vi này, sau khi đưa tờ giấy thông hành ra thì rất dễ dàng đi vào viện bảo tàng từ cổng chính.
Bãi đậu xe đáng lẽ ra lúc này đã đầy ắp những chiếc xe thì lúc này lại là một bãi đất trống, chỉ có một chiếc Lamborghini màu đỏ rực đậu trong bãi đậu xe, trông đặc biệt bắt mắt.
Ở trên đầu chiếc xe Lamborghini màu đỏ này có một thanh niên có mái tóc màu đen, thân cao một mét tám mươi lăm ngồi dựa vào, gương mặt đẹp trai, dựa vào gương mặt này và xe sang sau lưng, chỉ cần vẫy tay một cái thì sẽ có vô số ong bướm chen chúc tới.
Sau khi thấy chiếc Maybach này lái tới, thanh niên nở nụ cười, đi tới bây này.
An Thanh Mai ngừng bên cạnh chiếc Lamborghini này, mở cửa xe.
“Thanh Mai, em đến rồi”
“Anh còn ở đây sớm hơn mà” An Thanh Mai dùng sức đóng cửa xe, chỉ vào hai người cùng cô ta bước xuống từ trên xe: “Đó là anh tôi, An Đông Hưng, anh trai, đây là Liễu Minh Giang”
“Anh Đông Hưng, thường xuyên nghe Thanh Mai nhắc đến anh” Liễu Minh Giang chủ động đưa tay với An Đông Hưng.
“Tôi cũng không chỉ một lần từng nghe nói đến tên anh”
An Đông Hưng cũng đưa tay: “Con bé Thanh Mai này nói anh là anh em tốt của nó.”
“Ha ha!” Liễu Minh Giang cười lớn một tiếng: “Tính cách Thanh Mai tuỳ tiện, chúng tôi hay đùa lắm, đi thôi anh Đông Hưng, dẫn anh vào trong viện bảo tàng xem thủ, chuyện của các anh, Thanh Mai đã nói với tôi rồi, hai ngày này cường độ an ninh trong viện bảo tàng đã gia tăng, tôi cũng xem như quen thuộc bên trong.”
“Vậy làm phiền rồi.” An Đông Hưng khẽ gật đầu với Liễu Minh Giang: “Giới thiệu cho anh một chút, vị này là Trương Thác, tổng giám đốc Trương, chuyện lần này chủ yếu chính là dựa vào tổng giám đốc Trương”
“Anh ta?” Liễu Minh Giang nhìn Trương Thác, sau đó cười nói: “Anh Đông Hưng, chúng ta vẫn nên đi vào trước rồi nói sau.”
Liên quan tới chuyện của Trương Thác, Thanh Mai vừa nãy đã nói với Liễu Minh Giang trong điện thoại, lấy quan hệ của Liễu Minh Giang và An Thanh Mai, đương nhiên không thể có ấn tượng tốt gì với Trương Thác.
Sau khi An Đông Hưng nhìn thấy thái độ của Liễu Minh Giang với Trương Thác thì cười ngại ngùng với Trương Thác, An Thanh Mai là em gái anh ta, anh ta còn có thể nói hai câu, nhưng Liễu Minh Giang này, anh ta thực sự không có tư cách nói gì.
Trương Thác khoát tay, ra vẻ mình vốn cũng không để ý.
Dưới sự dẫn dắt của Liễu Minh Giang, một nhóm bốn người đi vào viện bảo tàng.
Viện bảo tàng thành phố Lỗ Lang, khắp nơi cất kỹ văn vật phong tình của thảo nguyên Tây Vực, trên vách tường cũng khắc hoạ vẻ phong tình của thảo nguyên.
Trong đại sảnh lầu một, đồ cất giữ vốn rực rỡ muôn màu lần này cố ý bị rút đi hết để nhường chỗ cho buổi đấu giá ngày mai.
Trương Thác nhìn bốn phía xung quanh viện bảo tàng, nói là ba bước một tốp cũng không đủ.
Máy quay được rải khắp mọi điểm mù trong bảo tàng, ở một số nơi, thậm chí ba hoặc bốn máy quay được giám sát cùng nhau, tất cả các loại báo động hồng ngoại cũng đã được kiểm tra, tất cả đều trong tình trạng tốt.
€ó thể nói, khi bật tất cả các giám sát này lên thì dù có con muỗi bay vào cũng có thể phát hiện ra.
Trương Thác đi lại trong viện bảo tàng, thu thập một số thông tin anh cần biết.
An Thanh Mai và Liễu Minh Giang đứng ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ Trương Thác, trong mắt An Thanh Mai hiện lên vẻ chán ghét: “Liễu Minh Giang, anh cảm thấy người này thế nào?
Bình luận facebook