Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1549
Chương 1549:
Một thành viên của Cục Chín mang hai bộ quần áo cách ly đến trước mắt Bạch Bào Nhân, chào một tiếng rồi đưa bộ quần áo cho anh ta.
Bạch Bào Nhân gật đầu nhận lấy quần áo cách ly, đưa cho.
Trương Thác một bộ, rồi tự mình mặc một bộ.
Tuy rằng cả hai đều là cường giả có thể ngưng tụ khí mạnh, quanh người đã hình thành một tầng khí ngăn chặn khí độc nhưng có thêm một lớp bảo vệ nữa cũng tốt mà.
Trương Thác đã sống trên đời nhiều năm như vậy nên anh hiểu rất rõ câu “Làm việc gì cũng phải cẩn thận”, cho nên anh không từ chối quần áo cách ly mà Bạch Bào Nhân đưa cho. Hiện giờ không ai biết ở trong cung điện dưới đất này sẽ xảy ra chuyện gì nên có thêm một lớp bảo vệ nữa là có trách nhiệm với bản thân.
Sau khi mặc bộ đồ cách ly, toàn bộ cơ thể hoàn toàn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngay cả âm thanh cũng không thể truyền vào trong. May là trong bộ đồ cách ly có bộ đàm và máy dưỡng khí nên mọi người vẫn có thể liên lạc bình thường.
“Chú à, chúng ta đi xuống thôi.”
“Ừ” Trương Thác gật đầu.
Hai người đến lối vào của cung điện dưới đất, cái hố ban đầu đã được bố trí các bậc thang và lắp đặt thiết bị chiếu sáng.
Khóe miệng Trương Thác hơi nhếch lên, hiển nhiên những thứ này không phải vừa rồi mới sắp xếp, lần này Cục Chín đã quyết tâm chắc chắn phải giành được cung điện dưới đất số bốn này rồi.
Trương Thác không cần nhảy xuống mà men theo thiết bị chiếu sáng đi xuống cầu thang là được.
Từ mặt đất đến nơi Trương Thác nhảy lân trước cao hai mươi ba mét. Anh vừa vào cửa hố thì đôi mắt đã bị một màn sương do linh khí che khuất.
“Con nói xem ở dưới này sẽ không có mỏ linh thạch đấy chứ?” Trương Thác hỏi.
“Không đâu” Bạch Bào Nhân trực tiếp phủ nhận: “Nếu đã có mỏ linh thạch thì sẽ gây ra một ảnh hưởng từ trường nhất định, bên trong chắc chắn không phải linh thạch đâu.
Trương Thác gật đầu không nói gì, về việc tìm hiểu loại khí này, mục đích của anh không giống với Cục Chín. Đối với Trương Thác, lần này khám phá cung điện dưới đất, một là muốn biết bên trong có những gì để thỏa mãn sự tò mò của anh, hai là cơ hội để nâng cao kiến thức và học hỏi kinh nghiệm.
Tâng cao nhất của đường hầm đã được Cục Chín lắp đặt thiết bị trực diện làm Trương Thác và Bạch Bào Nhân rất khó nhìn thấy con đường trước mặt.
May mắn là trong đường hầm không có ngã ba nào khác nên hai người họ đi rất nhanh.
Vài phút sau, Trương Thác và Bạch Bào Nhân đã đi đến cuối đường hầm nơi tấm khiên bị vỡ lộ ra một góc.
Tại đây Trương Thác cũng nhìn thấy năm bóng người, ba người mặc áo cách ly, hai người còn lại mặc quần áo bình thường, phía trước mặt họ có một tầng khí mờ nhạt cô lập mảng linh khí như sương mù dày đặc kia..
Người mặc quần áo bình thường là một nam và một nữ ở độ tuổi từ hai mươi đến dưới ba mươi. Ba người mặc áo cách ly đều là nam giới. Có thể thấy trên khuôn mặt của hai người mặc thường phục lộ ra vẻ kiêu ngạo, chắc chắn là họ rất tự tin vào khả năng của bản thân và cho rằng những luồng khí như sương mù này sẽ không ảnh hưởng đến họ chút nào, còn ba người đàn ông mặc đồ cách ly kia có vẻ thiếu tự tin hơn.
Khi Bạch Bào Nhân đi tới, năm người này đứng thẳng dậy cùng một lúc, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt hai người nam nữ mặc quần áo bình thường bớt đi một chút, cả người đều nói: “Chào huấn luyện viên”
Bạch Bào Nhân gật đầu nhưng không giới thiệu Trương Thác với bọn họ, bởi vì thế hệ trẻ của Cục Chín trước mặt không đủ tư cách để được giới thiệu về chủ nhân của Đảo Ánh Sáng. Nếu là ngày thường, dù họ có đến Đảo Ánh Sáng để thăm thú thì chưa chắc đã được bước chân vào cổng.
“Tình hình hiện giờ thế nào?” Bạch Bào Nhân nói, giọng nói của anh ta truyền đến tai mọi người qua bộ đàm tích hợp sẵn.
Hai người mặc quần áo bình thường kia đeo tai nghe cũng nghe thấy.
“Thưa huấn luyện viên, cường độ của linh khí ở đây đã tăng lên ba điểm, hiện giờ tốc độ vẫn đang tiếp tục tăng:’ Một người đàn ông mặc quần áo cách ly lấy ra một chiếc máy tính bảng, sau khi nhấn vài cái thì tiếp tục nói: “Không được rồi, bo mạch chủ đã bị ảnh hưởng không hoạt động, không thể quan sát được số liệu thực tế”
Nghe xong, Bạch Bào Nhân trầm ngâm vài giây, sau đó đi về phía trước vài bước rồi nói: “Thông báo cho bên trên chuẩn bị xong thì bắt đầu nâng khiên lên”
“Rõ!” Khuôn mặt của năm thành viên Cục Chín lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Một thành viên của Cục Chín mang hai bộ quần áo cách ly đến trước mắt Bạch Bào Nhân, chào một tiếng rồi đưa bộ quần áo cho anh ta.
Bạch Bào Nhân gật đầu nhận lấy quần áo cách ly, đưa cho.
Trương Thác một bộ, rồi tự mình mặc một bộ.
Tuy rằng cả hai đều là cường giả có thể ngưng tụ khí mạnh, quanh người đã hình thành một tầng khí ngăn chặn khí độc nhưng có thêm một lớp bảo vệ nữa cũng tốt mà.
Trương Thác đã sống trên đời nhiều năm như vậy nên anh hiểu rất rõ câu “Làm việc gì cũng phải cẩn thận”, cho nên anh không từ chối quần áo cách ly mà Bạch Bào Nhân đưa cho. Hiện giờ không ai biết ở trong cung điện dưới đất này sẽ xảy ra chuyện gì nên có thêm một lớp bảo vệ nữa là có trách nhiệm với bản thân.
Sau khi mặc bộ đồ cách ly, toàn bộ cơ thể hoàn toàn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, ngay cả âm thanh cũng không thể truyền vào trong. May là trong bộ đồ cách ly có bộ đàm và máy dưỡng khí nên mọi người vẫn có thể liên lạc bình thường.
“Chú à, chúng ta đi xuống thôi.”
“Ừ” Trương Thác gật đầu.
Hai người đến lối vào của cung điện dưới đất, cái hố ban đầu đã được bố trí các bậc thang và lắp đặt thiết bị chiếu sáng.
Khóe miệng Trương Thác hơi nhếch lên, hiển nhiên những thứ này không phải vừa rồi mới sắp xếp, lần này Cục Chín đã quyết tâm chắc chắn phải giành được cung điện dưới đất số bốn này rồi.
Trương Thác không cần nhảy xuống mà men theo thiết bị chiếu sáng đi xuống cầu thang là được.
Từ mặt đất đến nơi Trương Thác nhảy lân trước cao hai mươi ba mét. Anh vừa vào cửa hố thì đôi mắt đã bị một màn sương do linh khí che khuất.
“Con nói xem ở dưới này sẽ không có mỏ linh thạch đấy chứ?” Trương Thác hỏi.
“Không đâu” Bạch Bào Nhân trực tiếp phủ nhận: “Nếu đã có mỏ linh thạch thì sẽ gây ra một ảnh hưởng từ trường nhất định, bên trong chắc chắn không phải linh thạch đâu.
Trương Thác gật đầu không nói gì, về việc tìm hiểu loại khí này, mục đích của anh không giống với Cục Chín. Đối với Trương Thác, lần này khám phá cung điện dưới đất, một là muốn biết bên trong có những gì để thỏa mãn sự tò mò của anh, hai là cơ hội để nâng cao kiến thức và học hỏi kinh nghiệm.
Tâng cao nhất của đường hầm đã được Cục Chín lắp đặt thiết bị trực diện làm Trương Thác và Bạch Bào Nhân rất khó nhìn thấy con đường trước mặt.
May mắn là trong đường hầm không có ngã ba nào khác nên hai người họ đi rất nhanh.
Vài phút sau, Trương Thác và Bạch Bào Nhân đã đi đến cuối đường hầm nơi tấm khiên bị vỡ lộ ra một góc.
Tại đây Trương Thác cũng nhìn thấy năm bóng người, ba người mặc áo cách ly, hai người còn lại mặc quần áo bình thường, phía trước mặt họ có một tầng khí mờ nhạt cô lập mảng linh khí như sương mù dày đặc kia..
Người mặc quần áo bình thường là một nam và một nữ ở độ tuổi từ hai mươi đến dưới ba mươi. Ba người mặc áo cách ly đều là nam giới. Có thể thấy trên khuôn mặt của hai người mặc thường phục lộ ra vẻ kiêu ngạo, chắc chắn là họ rất tự tin vào khả năng của bản thân và cho rằng những luồng khí như sương mù này sẽ không ảnh hưởng đến họ chút nào, còn ba người đàn ông mặc đồ cách ly kia có vẻ thiếu tự tin hơn.
Khi Bạch Bào Nhân đi tới, năm người này đứng thẳng dậy cùng một lúc, vẻ kiêu ngạo trên gương mặt hai người nam nữ mặc quần áo bình thường bớt đi một chút, cả người đều nói: “Chào huấn luyện viên”
Bạch Bào Nhân gật đầu nhưng không giới thiệu Trương Thác với bọn họ, bởi vì thế hệ trẻ của Cục Chín trước mặt không đủ tư cách để được giới thiệu về chủ nhân của Đảo Ánh Sáng. Nếu là ngày thường, dù họ có đến Đảo Ánh Sáng để thăm thú thì chưa chắc đã được bước chân vào cổng.
“Tình hình hiện giờ thế nào?” Bạch Bào Nhân nói, giọng nói của anh ta truyền đến tai mọi người qua bộ đàm tích hợp sẵn.
Hai người mặc quần áo bình thường kia đeo tai nghe cũng nghe thấy.
“Thưa huấn luyện viên, cường độ của linh khí ở đây đã tăng lên ba điểm, hiện giờ tốc độ vẫn đang tiếp tục tăng:’ Một người đàn ông mặc quần áo cách ly lấy ra một chiếc máy tính bảng, sau khi nhấn vài cái thì tiếp tục nói: “Không được rồi, bo mạch chủ đã bị ảnh hưởng không hoạt động, không thể quan sát được số liệu thực tế”
Nghe xong, Bạch Bào Nhân trầm ngâm vài giây, sau đó đi về phía trước vài bước rồi nói: “Thông báo cho bên trên chuẩn bị xong thì bắt đầu nâng khiên lên”
“Rõ!” Khuôn mặt của năm thành viên Cục Chín lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Bình luận facebook