Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1568
Chương 1568:
Tại sân bay Châu Xuyên, máy bay lần lượt hạ cánh xuống từ khắp nơi rồi lại lao vút lên trời.
Kỳ lạ là dường như một thành phố hẻo lánh như Châu Xuyên lại có một loại ma lực khiến rất nhiều người bất chấp thời tiết giá lạnh mà đến đây.
Đoàn người đến đây lúc sáng mang vẻ mặt vội vàng giống như có chuyện gấp cần giải quyết, vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy ra khỏi sân bay. Mà đoàn người đến lúc trưa hầu như là du khách hạng nhất, quần áo mặc trên người không giống người bình thường chút nào, lúc xuống máy bay để lộ vẻ cung kính, dường như trong thành phố này tồn tại một thứ gì làm họ sợ hãi.
Thiệu Khang và những người khác cũng đã đến Châu Xuyên vào buổi trưa. Vừa xuống máy bay, đám người bọn họ đã bước ra khỏi sân bay.
“Đã sắp xếp người xong chưa? Người họ An kia đang ở đâu?” Trên mặt Thiệu Khang là vẻ lo lắng.
“Lão đại, tra được người họ An đó đã đến một công ty bảo vệ rồi, công ty bảo vệ ấy không lớn, chúng ta cứ xông thẳng vào bắt người là được” Người đàn ông cường tráng đi cùng Thiệu Khang từ Đô Thành đến đây tiến tới bên cạnh anh ta và nói.
“Công ty bảo vệ?” Khi Thiệu Khang nghe đến bốn chữ này thì trong lòng hơi hoảng hốt, anh ta còn nhớ mấy ngày trước người đánh mình bị thương nặng ở Lỗ Lang là người của công ty bảo vệ, anh ta cố đè nén tâm trạng rồi hỏi: “Công ty bảo vệ nào? Có ảnh của người phụ trách không?”
“Công ty tên là Bảo vệ Hằng Minh gì đó, tìm trên mạng cũng có thì phải. Lão đại, bây giờ tôi sẽ kiểm tra ngay” Người đàn ông trung niên cường tráng nói rồi lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm được một tấm ảnh.
Khi Thiệu Khang nhìn thấy bức ảnh chụp Trương Thác trên điện thoại của người đàn ông trung niên kia thì đột nhiên đồng tử của anh ta co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Ý mày là người họ An kia đi cùng người này?”
“Vâng, lão đại, đây là người phụ trách của công ty bảo vệ.
Người họ An vẫn luôn ở cùng anh ta, chúng ta sẽ…” Người đàn ông trung niên dùng tay làm động tác vung dao chém xuống.
“Nhất định không được làm thế!” Thiệu Khang thét chói tai làm người đàn ông trước mặt bị anh ta làm cho giật mình.
“Lão đại, ý là…” Người đàn ông trung niên cường tráng khó hiểu nhìn Thiệu Khang.
Sau đó Thiệu Khang mới nhận ra mình bị sốc vì chuyện lần trước, khi nghe tin sẽ phải đối đầu với người đó thì khắp người anh ta nổi da gà theo bản năng, hai chân run lên, sau khi lấy lại tinh thần mới nói tiếp: “Đừng hành động thiếu thận trọng như thế, cứ cho người theo dõi An Đông Hưng cẩn thận. Việc này tôi sẽ tự mình sắp xếp”
Người đàn ông trung niên cường tráng nghe tới An Đông Hưng thì gật đầu.
Thiệu Khang đi đến bên cạnh, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, vài giây sau mới có người bắt máy, Thiệu Khang thì thào: “Đại nhân Đức Lăng, ở đây có chuyện phiền phức cần người giúp đỡ “
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Thiệu Khang tươi cười gật đầu: “Đúng, đúng, người nói đúng, tôi biết rồi, người đừng lo lắng, chuyện này chắc chắn là lần cuối, vậy được, tôi ở đây sân bay Châu Xuyên chờ người”
Hai giờ chiều.
Bốn giờ trước, toàn bộ nhà hàng Tân Hoa ở Châu Xuyên đã được Ferreth mua lại.
Hôm nay, nhà hàng Tân Hoa đóng cửa, tất cả nhân viên khách sạn đều được nghỉ một ngày.
Trương Thác, Bạch Trình, An Đông Hưng và Tổ Lâm đến khách sạn.
“Anh Trương, anh muốn giới thiệu vài đối tác cho tôi sao?”
An Đông Hưng đi bên cạnh Trương Thác hỏi bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng thế” Trương Thác gật đầu.
“Đối tác trên phương diện nào thế? Anh Trương, anh có biết tôi kinh doanh gì không?” Vẻ mặt An Đông Hưng rất tò mò.
“Đừng lo, chắc chắn anh sẽ cần mà”
Bốn người Trương Thác đi về phía sảnh khách sạn.
Hiện giờ trong khách sạn có cả nam cả nữ mặc đồng phục đứng chỉnh tề thành hàng. Khi Trương Thác bước tới, những người này đều ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu, không khỏi ngước nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng.
Tại sân bay Châu Xuyên, máy bay lần lượt hạ cánh xuống từ khắp nơi rồi lại lao vút lên trời.
Kỳ lạ là dường như một thành phố hẻo lánh như Châu Xuyên lại có một loại ma lực khiến rất nhiều người bất chấp thời tiết giá lạnh mà đến đây.
Đoàn người đến đây lúc sáng mang vẻ mặt vội vàng giống như có chuyện gấp cần giải quyết, vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy ra khỏi sân bay. Mà đoàn người đến lúc trưa hầu như là du khách hạng nhất, quần áo mặc trên người không giống người bình thường chút nào, lúc xuống máy bay để lộ vẻ cung kính, dường như trong thành phố này tồn tại một thứ gì làm họ sợ hãi.
Thiệu Khang và những người khác cũng đã đến Châu Xuyên vào buổi trưa. Vừa xuống máy bay, đám người bọn họ đã bước ra khỏi sân bay.
“Đã sắp xếp người xong chưa? Người họ An kia đang ở đâu?” Trên mặt Thiệu Khang là vẻ lo lắng.
“Lão đại, tra được người họ An đó đã đến một công ty bảo vệ rồi, công ty bảo vệ ấy không lớn, chúng ta cứ xông thẳng vào bắt người là được” Người đàn ông cường tráng đi cùng Thiệu Khang từ Đô Thành đến đây tiến tới bên cạnh anh ta và nói.
“Công ty bảo vệ?” Khi Thiệu Khang nghe đến bốn chữ này thì trong lòng hơi hoảng hốt, anh ta còn nhớ mấy ngày trước người đánh mình bị thương nặng ở Lỗ Lang là người của công ty bảo vệ, anh ta cố đè nén tâm trạng rồi hỏi: “Công ty bảo vệ nào? Có ảnh của người phụ trách không?”
“Công ty tên là Bảo vệ Hằng Minh gì đó, tìm trên mạng cũng có thì phải. Lão đại, bây giờ tôi sẽ kiểm tra ngay” Người đàn ông trung niên cường tráng nói rồi lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm được một tấm ảnh.
Khi Thiệu Khang nhìn thấy bức ảnh chụp Trương Thác trên điện thoại của người đàn ông trung niên kia thì đột nhiên đồng tử của anh ta co rút lại, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Ý mày là người họ An kia đi cùng người này?”
“Vâng, lão đại, đây là người phụ trách của công ty bảo vệ.
Người họ An vẫn luôn ở cùng anh ta, chúng ta sẽ…” Người đàn ông trung niên dùng tay làm động tác vung dao chém xuống.
“Nhất định không được làm thế!” Thiệu Khang thét chói tai làm người đàn ông trước mặt bị anh ta làm cho giật mình.
“Lão đại, ý là…” Người đàn ông trung niên cường tráng khó hiểu nhìn Thiệu Khang.
Sau đó Thiệu Khang mới nhận ra mình bị sốc vì chuyện lần trước, khi nghe tin sẽ phải đối đầu với người đó thì khắp người anh ta nổi da gà theo bản năng, hai chân run lên, sau khi lấy lại tinh thần mới nói tiếp: “Đừng hành động thiếu thận trọng như thế, cứ cho người theo dõi An Đông Hưng cẩn thận. Việc này tôi sẽ tự mình sắp xếp”
Người đàn ông trung niên cường tráng nghe tới An Đông Hưng thì gật đầu.
Thiệu Khang đi đến bên cạnh, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, vài giây sau mới có người bắt máy, Thiệu Khang thì thào: “Đại nhân Đức Lăng, ở đây có chuyện phiền phức cần người giúp đỡ “
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Thiệu Khang tươi cười gật đầu: “Đúng, đúng, người nói đúng, tôi biết rồi, người đừng lo lắng, chuyện này chắc chắn là lần cuối, vậy được, tôi ở đây sân bay Châu Xuyên chờ người”
Hai giờ chiều.
Bốn giờ trước, toàn bộ nhà hàng Tân Hoa ở Châu Xuyên đã được Ferreth mua lại.
Hôm nay, nhà hàng Tân Hoa đóng cửa, tất cả nhân viên khách sạn đều được nghỉ một ngày.
Trương Thác, Bạch Trình, An Đông Hưng và Tổ Lâm đến khách sạn.
“Anh Trương, anh muốn giới thiệu vài đối tác cho tôi sao?”
An Đông Hưng đi bên cạnh Trương Thác hỏi bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng thế” Trương Thác gật đầu.
“Đối tác trên phương diện nào thế? Anh Trương, anh có biết tôi kinh doanh gì không?” Vẻ mặt An Đông Hưng rất tò mò.
“Đừng lo, chắc chắn anh sẽ cần mà”
Bốn người Trương Thác đi về phía sảnh khách sạn.
Hiện giờ trong khách sạn có cả nam cả nữ mặc đồng phục đứng chỉnh tề thành hàng. Khi Trương Thác bước tới, những người này đều ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu, không khỏi ngước nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng.
Bình luận facebook