Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1589
Chương 1589:
Sau khi tổng giám đốc Ngô nói xong thì anh ta đỡ ghế bên cạnh đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài phòng. Không phải là anh †a không muốn đi nhanh mà là hai chân anh ta vẫn còn mềm nhũn khiến cho anh ta không có cách để tăng nhanh bước chân của mình.
Mọi người trong phòng bao nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc Ngô rồi lại nhìn nhau một cái.
“Buông tha đi, mạng quan trọng hơn so với tiền!”
Sau khi tổng giám đốc Ngô rời khỏi khách sạn, không hề để lỡ thời gian, anh ta lái xe thẳng đến tòa nhà Lâm Thị.
Tổng giám đốc Ngô vẫn luôn để giấy chứng nhận quyền sở hữu đất ở trong xe ô tô của mình.
Khi tới trước cửa chính của tập đoàn Nhất Lâm, tổng giám đốc Ngô cầm theo giấy chứng nhận quyền sở hữu đất rồi hùng hùng hổ hổ đi vào trong tập đoàn Nhất Lâm.
“Thưa anh, mời anh dừng lại. Trong hai ngày gần đây, anh không có hẹn trước thì không thể vào” Ở trước cửa tập đoàn Nhất Lâm, một nhân viên bảo vệ đã chặn tổng giám đốc Ngô lại.
“Làm phiền anh thông báo với tổng giám đốc Lâm, tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ta, đó là chuyện chuyển nhượng đất đai, tôi họ Ngô” Tổng giám đốc Ngô lấy danh thiếp ra đưa cho nhân viên bảo vệ một cách lịch sự.
Nếu là trước đây, tổng giám đốc Ngô chắc chắn sẽ chửi ầm lên rồi tự mình xông vào, nhưng mà chuyện vừa mới xảy ra đã khiến cho tổng giám đốc Ngô hoàn toàn bị dọa sợ.
Nhân viên bảo vệ nhìn tấm danh thiếp mà tổng giám đốc Ngô đưa cho, bảo anh ta chờ một chút rồi mới cầm máy bộ đàm lên đi thông báo.
Tổng giám đốc Ngô không nói lời nào, cứ lắng lặng mà đứng chờ trước cửa tòa nhà Lâm Thị.
Khoảng năm phút sau, nhân viên bảo vệ đi tới và trả lại danh thiếp cho tổng giám đốc Ngô.
“Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi nói là anh không hẹn trước với cô ấy, cũng không nói hôm nay sẽ sang tên chuyển nhượng đất, anh phải hẹn lịch với thư ký Lý trước đi ại Nhân viên bảo vệ nói xong đã đi về vị trí vừa đứng, chắn ngang đường của tổng giám đốc Ngô, rõ ràng có ý tổng giám đốc Ngô không được phép đi vào.
Trên khuôn mặt của tổng giám đốc Ngô lộ ra vẻ hoảng hốt, anh ta vẫn nhớ rõ những lời mà Bạch Bào Nhân đã nói, hôm nay phải xử lý xong chuyện này. Nếu không thì trên đầu sẽ bị chụp mũ phản quốc, dù có chín mạng cũng không đủ để kết án.
“Anh có thể châm chước một chút được không? Việc này của tôi thật sự rất gấp” Tổng giám đốc Ngô lấy từ trong túi ra một triệu rưỡi, đi tới chỗ nhân viên bảo vệ rồi bí mật nhét vào túi của nhân viên bảo vệ.
“Anh!” Bảo vệ hét lớn và bắt lấy tay của tổng giám đốc Ngô, bàn tay cầm một triệu rưỡi của tổng giám đốc Ngô dừng lại trước túi của nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ nhíu mày: “Xin anh hãy tôn trọng công việc của tôi!”
Trong lòng tổng giám đốc Ngô bừng bừng tức giận, dù sao thì anh ta cũng là ông chủ của một công ty, có bao giờ phải chịu cục tức này, ngay cả một nhân viên bảo vệ nho nhỏ cũng dám dạy dỗ anh ta ư? Nhưng tổng giám đốc Ngô không dám phát tiết sự tức giận này ra ngoài, anh ta chỉ có thể nở một nụ cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi thấy mùa đông lạnh như vậy, các anh cũng không dễ dàng gì”
“Không cần” Nhân viên bảo vệ đẩy tay của tổng giám đốc Ngô trở về: “Phúc lợi của công ty rất tốt”
Tổng giám đốc Ngô thu tiền về với vẻ mặt lúng túng, gặp phải nhân viên bảo vệ cứng mềm đều không được như thế này khiến anh ta nôn nóng không thôi.
Lại có vài chiếc xe chạy tới đỗ ở trước bãi đỗ xe trước cửa tập đoàn Nhất Lâm, mấy ông chủ khác có đất ở trong tay cũng vội vàng chạy tới.
“Tổng giám đốc Ngô, sao anh vẫn còn ở chỗ này?”
“Mau đi lên thôi!”
“Nếu muộn chút nữa thôi là không còn kịp nữa rồi!”
Vẻ mặt của những người vừa mới chạy tới này đều tràn ngập sự lo lắng, chuyện vừa rồi khiến bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
“Không có hẹn trước, không thể vào được” Tổng giám đốc Ngô chỉ vào nhân viên bảo vệ chắn ở cửa.
Sau khi tổng giám đốc Ngô nói xong thì anh ta đỡ ghế bên cạnh đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài phòng. Không phải là anh †a không muốn đi nhanh mà là hai chân anh ta vẫn còn mềm nhũn khiến cho anh ta không có cách để tăng nhanh bước chân của mình.
Mọi người trong phòng bao nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc Ngô rồi lại nhìn nhau một cái.
“Buông tha đi, mạng quan trọng hơn so với tiền!”
Sau khi tổng giám đốc Ngô rời khỏi khách sạn, không hề để lỡ thời gian, anh ta lái xe thẳng đến tòa nhà Lâm Thị.
Tổng giám đốc Ngô vẫn luôn để giấy chứng nhận quyền sở hữu đất ở trong xe ô tô của mình.
Khi tới trước cửa chính của tập đoàn Nhất Lâm, tổng giám đốc Ngô cầm theo giấy chứng nhận quyền sở hữu đất rồi hùng hùng hổ hổ đi vào trong tập đoàn Nhất Lâm.
“Thưa anh, mời anh dừng lại. Trong hai ngày gần đây, anh không có hẹn trước thì không thể vào” Ở trước cửa tập đoàn Nhất Lâm, một nhân viên bảo vệ đã chặn tổng giám đốc Ngô lại.
“Làm phiền anh thông báo với tổng giám đốc Lâm, tôi có chuyện quan trọng cần tìm cô ta, đó là chuyện chuyển nhượng đất đai, tôi họ Ngô” Tổng giám đốc Ngô lấy danh thiếp ra đưa cho nhân viên bảo vệ một cách lịch sự.
Nếu là trước đây, tổng giám đốc Ngô chắc chắn sẽ chửi ầm lên rồi tự mình xông vào, nhưng mà chuyện vừa mới xảy ra đã khiến cho tổng giám đốc Ngô hoàn toàn bị dọa sợ.
Nhân viên bảo vệ nhìn tấm danh thiếp mà tổng giám đốc Ngô đưa cho, bảo anh ta chờ một chút rồi mới cầm máy bộ đàm lên đi thông báo.
Tổng giám đốc Ngô không nói lời nào, cứ lắng lặng mà đứng chờ trước cửa tòa nhà Lâm Thị.
Khoảng năm phút sau, nhân viên bảo vệ đi tới và trả lại danh thiếp cho tổng giám đốc Ngô.
“Xin lỗi anh, tổng giám đốc Lâm của chúng tôi nói là anh không hẹn trước với cô ấy, cũng không nói hôm nay sẽ sang tên chuyển nhượng đất, anh phải hẹn lịch với thư ký Lý trước đi ại Nhân viên bảo vệ nói xong đã đi về vị trí vừa đứng, chắn ngang đường của tổng giám đốc Ngô, rõ ràng có ý tổng giám đốc Ngô không được phép đi vào.
Trên khuôn mặt của tổng giám đốc Ngô lộ ra vẻ hoảng hốt, anh ta vẫn nhớ rõ những lời mà Bạch Bào Nhân đã nói, hôm nay phải xử lý xong chuyện này. Nếu không thì trên đầu sẽ bị chụp mũ phản quốc, dù có chín mạng cũng không đủ để kết án.
“Anh có thể châm chước một chút được không? Việc này của tôi thật sự rất gấp” Tổng giám đốc Ngô lấy từ trong túi ra một triệu rưỡi, đi tới chỗ nhân viên bảo vệ rồi bí mật nhét vào túi của nhân viên bảo vệ.
“Anh!” Bảo vệ hét lớn và bắt lấy tay của tổng giám đốc Ngô, bàn tay cầm một triệu rưỡi của tổng giám đốc Ngô dừng lại trước túi của nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ nhíu mày: “Xin anh hãy tôn trọng công việc của tôi!”
Trong lòng tổng giám đốc Ngô bừng bừng tức giận, dù sao thì anh ta cũng là ông chủ của một công ty, có bao giờ phải chịu cục tức này, ngay cả một nhân viên bảo vệ nho nhỏ cũng dám dạy dỗ anh ta ư? Nhưng tổng giám đốc Ngô không dám phát tiết sự tức giận này ra ngoài, anh ta chỉ có thể nở một nụ cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi thấy mùa đông lạnh như vậy, các anh cũng không dễ dàng gì”
“Không cần” Nhân viên bảo vệ đẩy tay của tổng giám đốc Ngô trở về: “Phúc lợi của công ty rất tốt”
Tổng giám đốc Ngô thu tiền về với vẻ mặt lúng túng, gặp phải nhân viên bảo vệ cứng mềm đều không được như thế này khiến anh ta nôn nóng không thôi.
Lại có vài chiếc xe chạy tới đỗ ở trước bãi đỗ xe trước cửa tập đoàn Nhất Lâm, mấy ông chủ khác có đất ở trong tay cũng vội vàng chạy tới.
“Tổng giám đốc Ngô, sao anh vẫn còn ở chỗ này?”
“Mau đi lên thôi!”
“Nếu muộn chút nữa thôi là không còn kịp nữa rồi!”
Vẻ mặt của những người vừa mới chạy tới này đều tràn ngập sự lo lắng, chuyện vừa rồi khiến bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
“Không có hẹn trước, không thể vào được” Tổng giám đốc Ngô chỉ vào nhân viên bảo vệ chắn ở cửa.
Bình luận facebook