Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1602
Chương 1602:
“Thực sự là tôi không muốn để chú thấy bộ dạng này của tôi đâu” Người trên giường bệnh cười khổ một tiếng. Trông ông ấy mới khoảng tám mươi tuổi mà tất cả nếp nhăn trên mặt đã dồn đống lại.
Lâm Nhạc Hằng kéo cái ghế ở cạnh ra ngồi bên giường, mở miệng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Không sống được vài bữa” Ông Tân nằm trên giường, ngay cả lời nói cũng có vẻ uể oải không có sức: “Sống nhiều năm như thế, tôi cũng đã nghĩ thông suốt từ lâu. Nhưng mà trong lòng luôn có một việc không buông xuống được”
“Ông Tân cứ nói đi, có thể giúp được thì Lâm Nhạc Hằng tôi chắc chắn sẽ không từ chối”
“Ha ha” Ông Tần cười khổ: “Năm đó chú với tôi gặp nhau coi như là duyên phận. Khi ấy chú chẳng qua chỉ là kẻ dưới chẳng có tên tuổi, nhưng tham vọng trong lòng chú ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Lúc đó tôi chỉ biết chọn chú chắc chắn không sai. Tuổi chú không kém tôi bao nhiêu, mặc dù khi ấy chú không có thành tựu gì, nhưng tôi khẳng định trong tương lai chú tuyệt đối sẽ giỏi hơn cả tôi. Bây giờ xem ra lúc đó mắt nhìn của tôi không tệ. Tôi còn nhớ rõ cô bé đi theo bên cạnh chú lúc ấy, hẳn là người cầm lái hiện tại của Nhất Lâm mấy người ha?”
“Đúng vậy” Lâm Nhạc Hằng gật đầu: “Cháu nhà Lâm Thuỳ Hân”
“Cô bé đó không tồi đâu” Ánh mắt ông Tân lộ ra sự hài lòng: “Khi đó tôi còn đang suy nghĩ, nếu hai nhà chúng ta có thể kết thông gia thì thật là tốt biết bao. Tiếc rằng cháu gái ấy của chú đã lập gia đình, nếu không đúng là một chuyện tốt đẹp. Cháu gái chú là rồng phượng giữa loài người, so với cháu rể kia của chú chắc cũng không kém nhỉ?”
“Thác là một thằng nhóc vô cùng xuất sắc.” Lâm Nhạc.
Hằng đáp lời.
Ở trong lòng Lâm Nhạc Hằng cho rằng trong cuộc đời mình có hai quý nhân.
Quý nhân thứ nhất chính là ông Tân trước mặt. Nếu không có ông ấy, sẽ không có Nhất Lâm vùng lên. Mà quý nhân thứ hai chính là Trương Thác. Trương Thác giúp mình đứng lên một lần nữa từ ghế lái phụ, dẫn dắt Nhất Lâm bước lên một tầng cao mới. Con cháu nhà họ Lâm đều được hưởng ơn phước này.
“Ha ha” Ông Tần cười một tiếng: “Nhạc Hằng, tôi thật sự hâm mộ chú đấy, đám con cháu bây giờ đều là những nhân vật trẻ tuổi mà đứng trên đỉnh cao. Còn đám con cháu của tôi suốt ngày vì đống tài sản của tôi mà tranh giành không ngớt.
Bọn chúng cho rằng tôi già rồi không biết gì nữa. Mặc dù mắt tôi đã hoa, nhưng lại thấy rõ hơn ai hết. Tôi đây vừa chết đi, cả nhà họ Tân sẽ chia năm xẻ bảy”
“Nhà họ Tân chịu nhiều ơn phước của ông Tân, ít nhất còn có thể thịnh vượng ba đời”
“Bỏ đi” Ông Tân lộ vẻ cười khổ: “Tình huống của nhà họ Tân tôi, tự tôi hiểu rõ nhất, chú không cần an ủi tôi đâu. Nhạc Hằng, bây giờ chú thật sự phải giúp tôi đấy”
“Ông Tần, ông cứ nói đi”
“Nhạc Hằng, nói thật, lần này tôi tìm chú hỗ trợ thật sự khiến tôi có chút khó có thể mở miệng” Ông Tân khó khăn ngồi dậy từ trên giường.
Lâm Nhạc Hằng vội đứng lên đỡ, để ông Tân có thể dựa vào đầu giường: “Ông Tân, ông nói đi. Ơn nghĩa khia trước của ông đối với tôi, Lâm Nhạc Hằng tôi cho dù đến chết cũng chưa chắc có thể quên!”
Ông Tân lộ vẻ mặt chua xót: “Chú đã nói thế thì tôi cũng không khách sáo nữa. Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, cho dù hôm nay chú từ chối tôi chẳng qua cũng chỉ chê cười tôi hai ngày mà thôi, tôi cũng chẳng để ý”
“Sao ông Tân lại nói thế? Lúc trước nếu không có ông, sẽ không có Nhất Lâm của bây giờ. Có việc gì cần, ông Tân cứ việc mở miệng” Lâm Nhạc Hằng cầm lấy ấm nước trên bàn, rót cho ông Tân một cốc nước ấm rồi bưng tới.
Ông Tân phất tay từ chối: “Là thế này, cả cuộc đời này Tân Văn Hiên tôi cũng coi như sáng chói lọi, cho tới giờ gia sản nhà họ Tân đã là hai mươi tư nghìn tỉ, tất cả đều nằm trong tay của một mình tôi. Trong lúc tôi bệnh tật thế này, cháu trai trưởng không rõ tung tích, con trai cả cũng điên khùng suốt ngày. Toàn bộ những chuyện này, tôi nghĩ Lâm Nhạc Hằng chú hẳn là rõ vì cớ gì”
Lâm Nhạc Hằng gật đầu. Không cần nói đến thế gia hai mươi tư nghìn tỉ như nhà họ Tân, ngay cả Nhất Lâm của ông ta ở thời điểm ban đầu cũng tranh đấu rất gay gắt. Kết quả là con gái lớn điên, Vương Vũ đi tù. Tất cả đều vì một chữ tiền.
“Thực sự là tôi không muốn để chú thấy bộ dạng này của tôi đâu” Người trên giường bệnh cười khổ một tiếng. Trông ông ấy mới khoảng tám mươi tuổi mà tất cả nếp nhăn trên mặt đã dồn đống lại.
Lâm Nhạc Hằng kéo cái ghế ở cạnh ra ngồi bên giường, mở miệng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Không sống được vài bữa” Ông Tân nằm trên giường, ngay cả lời nói cũng có vẻ uể oải không có sức: “Sống nhiều năm như thế, tôi cũng đã nghĩ thông suốt từ lâu. Nhưng mà trong lòng luôn có một việc không buông xuống được”
“Ông Tân cứ nói đi, có thể giúp được thì Lâm Nhạc Hằng tôi chắc chắn sẽ không từ chối”
“Ha ha” Ông Tần cười khổ: “Năm đó chú với tôi gặp nhau coi như là duyên phận. Khi ấy chú chẳng qua chỉ là kẻ dưới chẳng có tên tuổi, nhưng tham vọng trong lòng chú ngay cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Lúc đó tôi chỉ biết chọn chú chắc chắn không sai. Tuổi chú không kém tôi bao nhiêu, mặc dù khi ấy chú không có thành tựu gì, nhưng tôi khẳng định trong tương lai chú tuyệt đối sẽ giỏi hơn cả tôi. Bây giờ xem ra lúc đó mắt nhìn của tôi không tệ. Tôi còn nhớ rõ cô bé đi theo bên cạnh chú lúc ấy, hẳn là người cầm lái hiện tại của Nhất Lâm mấy người ha?”
“Đúng vậy” Lâm Nhạc Hằng gật đầu: “Cháu nhà Lâm Thuỳ Hân”
“Cô bé đó không tồi đâu” Ánh mắt ông Tân lộ ra sự hài lòng: “Khi đó tôi còn đang suy nghĩ, nếu hai nhà chúng ta có thể kết thông gia thì thật là tốt biết bao. Tiếc rằng cháu gái ấy của chú đã lập gia đình, nếu không đúng là một chuyện tốt đẹp. Cháu gái chú là rồng phượng giữa loài người, so với cháu rể kia của chú chắc cũng không kém nhỉ?”
“Thác là một thằng nhóc vô cùng xuất sắc.” Lâm Nhạc.
Hằng đáp lời.
Ở trong lòng Lâm Nhạc Hằng cho rằng trong cuộc đời mình có hai quý nhân.
Quý nhân thứ nhất chính là ông Tân trước mặt. Nếu không có ông ấy, sẽ không có Nhất Lâm vùng lên. Mà quý nhân thứ hai chính là Trương Thác. Trương Thác giúp mình đứng lên một lần nữa từ ghế lái phụ, dẫn dắt Nhất Lâm bước lên một tầng cao mới. Con cháu nhà họ Lâm đều được hưởng ơn phước này.
“Ha ha” Ông Tần cười một tiếng: “Nhạc Hằng, tôi thật sự hâm mộ chú đấy, đám con cháu bây giờ đều là những nhân vật trẻ tuổi mà đứng trên đỉnh cao. Còn đám con cháu của tôi suốt ngày vì đống tài sản của tôi mà tranh giành không ngớt.
Bọn chúng cho rằng tôi già rồi không biết gì nữa. Mặc dù mắt tôi đã hoa, nhưng lại thấy rõ hơn ai hết. Tôi đây vừa chết đi, cả nhà họ Tân sẽ chia năm xẻ bảy”
“Nhà họ Tân chịu nhiều ơn phước của ông Tân, ít nhất còn có thể thịnh vượng ba đời”
“Bỏ đi” Ông Tân lộ vẻ cười khổ: “Tình huống của nhà họ Tân tôi, tự tôi hiểu rõ nhất, chú không cần an ủi tôi đâu. Nhạc Hằng, bây giờ chú thật sự phải giúp tôi đấy”
“Ông Tần, ông cứ nói đi”
“Nhạc Hằng, nói thật, lần này tôi tìm chú hỗ trợ thật sự khiến tôi có chút khó có thể mở miệng” Ông Tân khó khăn ngồi dậy từ trên giường.
Lâm Nhạc Hằng vội đứng lên đỡ, để ông Tân có thể dựa vào đầu giường: “Ông Tân, ông nói đi. Ơn nghĩa khia trước của ông đối với tôi, Lâm Nhạc Hằng tôi cho dù đến chết cũng chưa chắc có thể quên!”
Ông Tân lộ vẻ mặt chua xót: “Chú đã nói thế thì tôi cũng không khách sáo nữa. Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, cho dù hôm nay chú từ chối tôi chẳng qua cũng chỉ chê cười tôi hai ngày mà thôi, tôi cũng chẳng để ý”
“Sao ông Tân lại nói thế? Lúc trước nếu không có ông, sẽ không có Nhất Lâm của bây giờ. Có việc gì cần, ông Tân cứ việc mở miệng” Lâm Nhạc Hằng cầm lấy ấm nước trên bàn, rót cho ông Tân một cốc nước ấm rồi bưng tới.
Ông Tân phất tay từ chối: “Là thế này, cả cuộc đời này Tân Văn Hiên tôi cũng coi như sáng chói lọi, cho tới giờ gia sản nhà họ Tân đã là hai mươi tư nghìn tỉ, tất cả đều nằm trong tay của một mình tôi. Trong lúc tôi bệnh tật thế này, cháu trai trưởng không rõ tung tích, con trai cả cũng điên khùng suốt ngày. Toàn bộ những chuyện này, tôi nghĩ Lâm Nhạc Hằng chú hẳn là rõ vì cớ gì”
Lâm Nhạc Hằng gật đầu. Không cần nói đến thế gia hai mươi tư nghìn tỉ như nhà họ Tân, ngay cả Nhất Lâm của ông ta ở thời điểm ban đầu cũng tranh đấu rất gay gắt. Kết quả là con gái lớn điên, Vương Vũ đi tù. Tất cả đều vì một chữ tiền.
Bình luận facebook