Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1646
Chương 1646:
Tôn Nghiêm trơ mắt nhìn con số màu đỏ phía sau của công ty công nghiệp Chấn Kiền đang từ từ hạ xuống, mãi cho đến khi nó biến thành màu xanh lá cây. Công ty của họ vốn đang trong hoàn cảnh có lời thế nhưng bây giờ đã biến thành kết quả bị hao hụt, mà số tiền bị hao hụt lại đang không ngừng tăng lên.
Điều này đối với công ty công nghiệp Chân Kiền mà nói, đối với những chuyện mà Tôn Nghiêm đã làm tối nay thì cũng có thể nói là hủy diệt. Thế nhưng đối với Trương Thác mà nói thì đây cùng lắm chỉ là một chuyện tiện tay làm mà thôi.
Nếu công ty công nghiệp Chấn Kiền không chọc đến anh thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế. Thế nhưng một khi đã chọc vào anh thì cũng chỉ cần một câu nói của anh đã đủ đến khiến Chấn Kiền bị hủy diệt hoàn toàn. Thậm chí cho đến tận bây giờ Trương Thác vẫn chưa biết người vừa rồi mới công kích tập đoàn Nhất Lâm là công ty công nghiệp Chấn Kiền.
Trong tay Trương Thác lúc này đang cầm một chai rượu, tư thế uống một hơi cạn sạch, giống như phải báo cho được mối thù tối hôm qua vậy.
Mọi người cũng uống vô cùng vui vẻ với Trương Thác, bọn họ biết đây là một cách để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Mà Trương Thác bây giờ vừa khéo cần phải được giải tỏa cảm xúc như thế.
Sau một bữa tiệc rượu có thể nói là vô cùng buông thả, cuối cùng mọi người cũng không biết mình đã uống bao nhiêu.
Có thể thấy được khắp nơi trên mặt đất là những vỏ chai rượu nằm la liệt.
Nhìn tổng thể những căn tứ hợp viện ở Đô Thành này thì cũng chỉ có bọn họ mới dám uống buông thả như thế.
Ở một căn tứ hợp viện cách đó không xa có một người đàn ông với thân hình cao lớn, trông người đàn ông này khoảng độ tuổi trung niên, dáng vẻ nho nhã đang chắp hai tay đứng ở đó.
“Ông chủ, nơi này chắc hẳn cấm lửa, nếu bọn họ làm như thế thì không đúng quy tắc” Một người đàn ông trẻ tuổi đi theo sau lưng người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên có phong thái nho nhã này chính là Cường Kiếm, người mà Trương Thác đã gặp tại câu lạc bộ buổi sáng.
Cường Kiếm liếc nhìn người đàn ông sau lưng mình, cười một tiếng: “Vậy cậu nghĩ răng chúng ta nên làm gì?”
“Đương nhiên là phải bắt họ tuân thủ theo quy định ở đây rồi. Ở Đô Thành này không phải nơi muốn làm gì thì làm!” Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc.
“Cứ mặc họ đi” Cường Kiếm nhún nhún vai: “Dù sao cậu cũng là người phụ trách nơi này, cậu có quyền xử lý tất cả mọi chuyện”
Sau khi Cường Kiếm nói xong thì chắp hai tay ra sau ót: “Sinh mệnh quá ngắn ngủi, nên tận hưởng niềm vui trước mắt.
Những người thanh niên như cậu nên quan tâm đến việc này, tôi già rồi”
Cường Kiếm vừa nói vừa lảo đảo người rời khỏi đó.
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn về phía căn tứ hợp viện kia, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số, lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh chóng điều tới một chiếc xe tưới nước tới đây cho tôi!”
Sau khi ngắt điện thoại, người đàn ông trung niên lẩm bẩm trong miệng: “Cho dù cậu có là gì ở quang minh đảo chủ thì khi tới Đô Thành này cậu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Bên trong căn tứ hợp viện kia, đám người Trương Thác uống vô cùng vui vẻ thì đột nhiên có một cột nước không biết từ đâu nhanh chóng phun vào chỗ họ. Phun thẳng về phía lò nướng trước người Bạch Trình, một tiếng “Xè” vang lên sau đó một làn khói bốc lên nghỉ ngút, lò nướng nhanh chóng bị dập tắt.
Ngay sau đó, cửa của tứ hợp viện nhanh chóng bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.
Lúc này chỉ nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi ban nấy đi theo sau lưng Cường Kiếm vừa nãy đang sải bước đi tới, ánh mắt nhìn về phía tất cả những người đang có mặt trong tứ hợp viện, sau đó anh ta lớn tiếng mắng: “Ai cho phép các người nhóm lửa ở đây chứ?”
Căn tứ hợp viện này của nhóm Trương Thác mặc dù nói là một căn nhà thế nhưng thật ra thì đã được liệt vào danh sách di sản văn hóa. Phía chính phủ đã sớm ra lệnh không được sử dụng lửa bên trong khu vực này. Vì thế việc nhóm người Trương Thác tổ chức tiệc nướng ngoài trời như thế này đã vi phạm vào lệnh cấm rồi.
Tôn Nghiêm trơ mắt nhìn con số màu đỏ phía sau của công ty công nghiệp Chấn Kiền đang từ từ hạ xuống, mãi cho đến khi nó biến thành màu xanh lá cây. Công ty của họ vốn đang trong hoàn cảnh có lời thế nhưng bây giờ đã biến thành kết quả bị hao hụt, mà số tiền bị hao hụt lại đang không ngừng tăng lên.
Điều này đối với công ty công nghiệp Chân Kiền mà nói, đối với những chuyện mà Tôn Nghiêm đã làm tối nay thì cũng có thể nói là hủy diệt. Thế nhưng đối với Trương Thác mà nói thì đây cùng lắm chỉ là một chuyện tiện tay làm mà thôi.
Nếu công ty công nghiệp Chấn Kiền không chọc đến anh thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như thế. Thế nhưng một khi đã chọc vào anh thì cũng chỉ cần một câu nói của anh đã đủ đến khiến Chấn Kiền bị hủy diệt hoàn toàn. Thậm chí cho đến tận bây giờ Trương Thác vẫn chưa biết người vừa rồi mới công kích tập đoàn Nhất Lâm là công ty công nghiệp Chấn Kiền.
Trong tay Trương Thác lúc này đang cầm một chai rượu, tư thế uống một hơi cạn sạch, giống như phải báo cho được mối thù tối hôm qua vậy.
Mọi người cũng uống vô cùng vui vẻ với Trương Thác, bọn họ biết đây là một cách để giải tỏa cảm xúc trong lòng.
Mà Trương Thác bây giờ vừa khéo cần phải được giải tỏa cảm xúc như thế.
Sau một bữa tiệc rượu có thể nói là vô cùng buông thả, cuối cùng mọi người cũng không biết mình đã uống bao nhiêu.
Có thể thấy được khắp nơi trên mặt đất là những vỏ chai rượu nằm la liệt.
Nhìn tổng thể những căn tứ hợp viện ở Đô Thành này thì cũng chỉ có bọn họ mới dám uống buông thả như thế.
Ở một căn tứ hợp viện cách đó không xa có một người đàn ông với thân hình cao lớn, trông người đàn ông này khoảng độ tuổi trung niên, dáng vẻ nho nhã đang chắp hai tay đứng ở đó.
“Ông chủ, nơi này chắc hẳn cấm lửa, nếu bọn họ làm như thế thì không đúng quy tắc” Một người đàn ông trẻ tuổi đi theo sau lưng người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên có phong thái nho nhã này chính là Cường Kiếm, người mà Trương Thác đã gặp tại câu lạc bộ buổi sáng.
Cường Kiếm liếc nhìn người đàn ông sau lưng mình, cười một tiếng: “Vậy cậu nghĩ răng chúng ta nên làm gì?”
“Đương nhiên là phải bắt họ tuân thủ theo quy định ở đây rồi. Ở Đô Thành này không phải nơi muốn làm gì thì làm!” Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm túc.
“Cứ mặc họ đi” Cường Kiếm nhún nhún vai: “Dù sao cậu cũng là người phụ trách nơi này, cậu có quyền xử lý tất cả mọi chuyện”
Sau khi Cường Kiếm nói xong thì chắp hai tay ra sau ót: “Sinh mệnh quá ngắn ngủi, nên tận hưởng niềm vui trước mắt.
Những người thanh niên như cậu nên quan tâm đến việc này, tôi già rồi”
Cường Kiếm vừa nói vừa lảo đảo người rời khỏi đó.
Người đàn ông trẻ tuổi liếc nhìn về phía căn tứ hợp viện kia, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số, lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh chóng điều tới một chiếc xe tưới nước tới đây cho tôi!”
Sau khi ngắt điện thoại, người đàn ông trung niên lẩm bẩm trong miệng: “Cho dù cậu có là gì ở quang minh đảo chủ thì khi tới Đô Thành này cậu cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Bên trong căn tứ hợp viện kia, đám người Trương Thác uống vô cùng vui vẻ thì đột nhiên có một cột nước không biết từ đâu nhanh chóng phun vào chỗ họ. Phun thẳng về phía lò nướng trước người Bạch Trình, một tiếng “Xè” vang lên sau đó một làn khói bốc lên nghỉ ngút, lò nướng nhanh chóng bị dập tắt.
Ngay sau đó, cửa của tứ hợp viện nhanh chóng bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài.
Lúc này chỉ nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi ban nấy đi theo sau lưng Cường Kiếm vừa nãy đang sải bước đi tới, ánh mắt nhìn về phía tất cả những người đang có mặt trong tứ hợp viện, sau đó anh ta lớn tiếng mắng: “Ai cho phép các người nhóm lửa ở đây chứ?”
Căn tứ hợp viện này của nhóm Trương Thác mặc dù nói là một căn nhà thế nhưng thật ra thì đã được liệt vào danh sách di sản văn hóa. Phía chính phủ đã sớm ra lệnh không được sử dụng lửa bên trong khu vực này. Vì thế việc nhóm người Trương Thác tổ chức tiệc nướng ngoài trời như thế này đã vi phạm vào lệnh cấm rồi.
Bình luận facebook