Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1650
Chương 1650:
Trương Thác cười cười: “Sao thế, vị quan lớn này, chúng tôi muốn đi đâu còn cần phải báo cáo cho anh nữa sao?”
Người thanh niên kia gật đầu một cái: “Đương nhiên là tôi phải biết rõ các người muốn đi dâu rồi. Đừng quên bây giờ những người nhà họ Lâm này đều được xem là có liên quan tới hung thủ. Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì mọi nhất cử nhất đọng của các người đều chịu sự quản lý của chúng tôi.”
“Anh đừng có nói bậy ba!” Lâm Ngữ Lam giận dữ quát lên: “Ông nội tôi không phải là tội phạm giết người, chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng nếu anh thật sự là một cảnh sát thì không nên đưa ra những kết luận viển vông như thế”
“Sao?” Người thanh niên kia khinh thường cười một tiếng: “Cô gái này, mong cô chú ý thái độ của mình khi nói chuyện với tôi chút đi!”
Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm người thân niên kia, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi có thể xin lỗi vì thái độ nói chuyện của mình thế nhưng anh thân là một người thuộc nhà nước. Đối với những chuyện chưa biết rõ sự thật thì anh không có quyền tùy tiện hắt nước dơ lên người ông nội tôi như thế. Tôi yêu cầu anh phải lập tức nói xin lỗi, lấy thân phận của một người phục vụ trong bộ máy nhà nước! Lấy thân phận là một công dân của Đông Hòa”
Người thanh niên kia cười lạnh một tiếng: “Cô gái, tôi biết cô từ đâu tới. Thế nhưng tôi nói cho cô biết, cho dù người đàn ông của cô có thân phận thế nào thì nơi này cũng là Đông Hòa, nơi này cũng là Đô Thành”
Người thanh niên nói xong thì quay sang nhìn Trương Thác: “Anh Trương đây, nếu tôi là anh thì nên quản lý thật tốt người phụ nữ của mình, tôi đã nghe qua rất nhiều tin đồn về anh, cũng nghe người khác nói đến sự tồn tại vô địch của anh.
Ha ha, tôi không đồng ý cách suy nghĩ này, vì là người thì luôn luôn có nhược điểm. Tôi biết rõ nhược điểm của anh là gì, vì thế nếu anh dám làm bất cứ chuyện khác người này thì tôi sẽ cho anh thấy được một kết quả khiến anh phải hối hận cả đời, anh có hiểu chưa?”
Trương Thác khẽ cười, sau đó đột nhiên giơ tay phải lên dùng tốc độ nhanh như chớp chụp lấy cổ của người thanh niên kia, sau đó đè chặt người thanh niên đó xuống thân xe của chiếc xe thương vụ này.
Sức mạnh của Trương Thác vô cùng lớn khiến giương mặt của người thanh niên nhanh chóng đỏ bừng.
Cảm giác khó thở truyền tới từ cổ họng, người thanh niên dùng sức muốn đẩy bàn tay của Trương Thác đang đặt trên cổ họng mình ra thế nhưng lại không thể dùng sức được.
Bàn tay của Trương Thác giống như một thanh kiếm sắc bén, cho dù người thanh niên kia có làm gì thì cũng không có cách nào có thể xoay chuyển được.
Những người đi cùng với người thanh niên kia đều đồng loạt rút súng ra nhắm thẳng vào đầu của Trương Thác.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người đang ngồi trong xe hít khí lạnh, ngoại trừ Từ Uyên đứng bên ngoài có biểu hiện được xem như bình tĩnh thì những người còn lại đều là lần đầu thấy những chuyện thế này. Còn Từ Uyên thì sau khi đã trải qua mấy lần sống cùng với Trương Thác, cô ta cũng đã chứng kiến những cảnh tượng tanh mùi máu thế này.
Hơn nữa đối với Trương Thác, Từ Uyên cảm thấy vô cùng tin tưởng. Theo suy nghĩ của cô ta thì bất kì chuyện gì cũng không thể nào làm khó được người anh rể này của cô.
Đối mặt với những họng súng đen ngòm ở xung quanh, Trương Thác cũng không thèm nhìn lấy một cái, anh vẫn nắm chặt cổ họng của người thanh niên kia: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
Sắc mặt người thanh niên nhanh chóng đỏ lên, anh ta nhanh chóng đưa tay muốn kéo tay Trương Thác ra thế nhưng cuối cùng lại không thể làm gì được. Bị người bóp cổ, bản thân mình bị ngộp thở, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Buông tay! Tôi nói anh mau buông tay ra cho tôi!” Tiếng hét lớn vang lên bên tai Trương Thác, một người cầm súng chĩa vào tay của Trương Thác.
“Mau buông ta ra ngay! Anh có nghe thấy những gì tôi nói không thế?”
Trương Thác làm như không nghe thấy tiếng hét bên tai anh, anh đưa mắt nhìn chằm chằm người thanh niên trước mắt, lên tiếng lần nữa: “Thế anh có biết một người dám lấy người nhà tôi ra uy hiếp tôi thì có kết cục thế nào không?”
“Mau buông tay ra! Anh có tin tôi đập chết anh không?”
Trương Thác cười cười: “Sao thế, vị quan lớn này, chúng tôi muốn đi đâu còn cần phải báo cáo cho anh nữa sao?”
Người thanh niên kia gật đầu một cái: “Đương nhiên là tôi phải biết rõ các người muốn đi dâu rồi. Đừng quên bây giờ những người nhà họ Lâm này đều được xem là có liên quan tới hung thủ. Trước khi chuyện này được điều tra rõ ràng thì mọi nhất cử nhất đọng của các người đều chịu sự quản lý của chúng tôi.”
“Anh đừng có nói bậy ba!” Lâm Ngữ Lam giận dữ quát lên: “Ông nội tôi không phải là tội phạm giết người, chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng nếu anh thật sự là một cảnh sát thì không nên đưa ra những kết luận viển vông như thế”
“Sao?” Người thanh niên kia khinh thường cười một tiếng: “Cô gái này, mong cô chú ý thái độ của mình khi nói chuyện với tôi chút đi!”
Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm người thân niên kia, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi có thể xin lỗi vì thái độ nói chuyện của mình thế nhưng anh thân là một người thuộc nhà nước. Đối với những chuyện chưa biết rõ sự thật thì anh không có quyền tùy tiện hắt nước dơ lên người ông nội tôi như thế. Tôi yêu cầu anh phải lập tức nói xin lỗi, lấy thân phận của một người phục vụ trong bộ máy nhà nước! Lấy thân phận là một công dân của Đông Hòa”
Người thanh niên kia cười lạnh một tiếng: “Cô gái, tôi biết cô từ đâu tới. Thế nhưng tôi nói cho cô biết, cho dù người đàn ông của cô có thân phận thế nào thì nơi này cũng là Đông Hòa, nơi này cũng là Đô Thành”
Người thanh niên nói xong thì quay sang nhìn Trương Thác: “Anh Trương đây, nếu tôi là anh thì nên quản lý thật tốt người phụ nữ của mình, tôi đã nghe qua rất nhiều tin đồn về anh, cũng nghe người khác nói đến sự tồn tại vô địch của anh.
Ha ha, tôi không đồng ý cách suy nghĩ này, vì là người thì luôn luôn có nhược điểm. Tôi biết rõ nhược điểm của anh là gì, vì thế nếu anh dám làm bất cứ chuyện khác người này thì tôi sẽ cho anh thấy được một kết quả khiến anh phải hối hận cả đời, anh có hiểu chưa?”
Trương Thác khẽ cười, sau đó đột nhiên giơ tay phải lên dùng tốc độ nhanh như chớp chụp lấy cổ của người thanh niên kia, sau đó đè chặt người thanh niên đó xuống thân xe của chiếc xe thương vụ này.
Sức mạnh của Trương Thác vô cùng lớn khiến giương mặt của người thanh niên nhanh chóng đỏ bừng.
Cảm giác khó thở truyền tới từ cổ họng, người thanh niên dùng sức muốn đẩy bàn tay của Trương Thác đang đặt trên cổ họng mình ra thế nhưng lại không thể dùng sức được.
Bàn tay của Trương Thác giống như một thanh kiếm sắc bén, cho dù người thanh niên kia có làm gì thì cũng không có cách nào có thể xoay chuyển được.
Những người đi cùng với người thanh niên kia đều đồng loạt rút súng ra nhắm thẳng vào đầu của Trương Thác.
Cảnh tượng này khiến tất cả những người đang ngồi trong xe hít khí lạnh, ngoại trừ Từ Uyên đứng bên ngoài có biểu hiện được xem như bình tĩnh thì những người còn lại đều là lần đầu thấy những chuyện thế này. Còn Từ Uyên thì sau khi đã trải qua mấy lần sống cùng với Trương Thác, cô ta cũng đã chứng kiến những cảnh tượng tanh mùi máu thế này.
Hơn nữa đối với Trương Thác, Từ Uyên cảm thấy vô cùng tin tưởng. Theo suy nghĩ của cô ta thì bất kì chuyện gì cũng không thể nào làm khó được người anh rể này của cô.
Đối mặt với những họng súng đen ngòm ở xung quanh, Trương Thác cũng không thèm nhìn lấy một cái, anh vẫn nắm chặt cổ họng của người thanh niên kia: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”
Sắc mặt người thanh niên nhanh chóng đỏ lên, anh ta nhanh chóng đưa tay muốn kéo tay Trương Thác ra thế nhưng cuối cùng lại không thể làm gì được. Bị người bóp cổ, bản thân mình bị ngộp thở, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Buông tay! Tôi nói anh mau buông tay ra cho tôi!” Tiếng hét lớn vang lên bên tai Trương Thác, một người cầm súng chĩa vào tay của Trương Thác.
“Mau buông ta ra ngay! Anh có nghe thấy những gì tôi nói không thế?”
Trương Thác làm như không nghe thấy tiếng hét bên tai anh, anh đưa mắt nhìn chằm chằm người thanh niên trước mắt, lên tiếng lần nữa: “Thế anh có biết một người dám lấy người nhà tôi ra uy hiếp tôi thì có kết cục thế nào không?”
“Mau buông tay ra! Anh có tin tôi đập chết anh không?”
Bình luận facebook