Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1674
Chương 1674:
Tấn Nguyên Uy dứt lời, dẫn theo Tấn Hằng đi về phía cửa đại viện nhà họ Tân.
Lúc vừa đi tới cửa đại viện nhà họ Tân định ra khỏi đại viện thì một cây súng trường màu bạc mang theo ánh sáng lạnh đã đánh úp từ sau lưng Tấn Nguyên Uy, xuyên qua khe hở giữa hai vai hai người, cắm thẳng trước cửa đại viện nhà họ Tân, ngăn cản đường đi của hai người.
Tấn Hằng sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh. Nhỡ may lúc nãy cơ thể anh ta xiêu vẹo chút thì súng trường này có lẽ đã đâm xuyên qua người rồi.
Tấn Nguyên Uy rất bình tĩnh, lau mồ hôi rịn ra trên trán, xoay người lại, cau mày nói với Trương Thác: “Đảo chủ Trương, anh có ý gì?”
“Không có ý gì cả” Trương Thác khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ung dung nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện nảy hẳn không phải là hiểu lầm đơn giản như thế”
“Không phải là hiểu lâm? Anh muốn nói cái gì?’ Tấn Nguyên Uy và hỏi vừa ra dấu không ngừng với Tấn Hằng. Tấn Hằng lén lấy điện thoại ra, bắt chéo tay sau lưng, nhấn không ngừng trên điện thoại.
“Ha ha ha Trương Thác khẽ cười một tiếng, cất bước đi về phía bố con Tấn Nguyên Uy, đồng thời nói: “Con trai ông vu oan hãm hại ông nội tôi. Các người định bỏ đi đơn giản vậy à?”
Vu oan hãm hại! Sắc mặt Tấn Hằng không kiềm được mà biến đổi.
Mắt Tấn Nguyên Uy cứng lại: “Tôi không rõ cậu đang nói gì.”
Tuy Tấn Nguyên Uy nói thế nhưng tay ông ta đã sờ ra sau lưng mình, ở đó có giắt một khẩu súng lục. Tấn Nguyên Uy đã chuẩn bị trở mặt bất cứ lúc nào.
Mắt Trương Thác nhìn ra phía ngoài đại viện nhà họ Tân, kêu to một tiếng về phía một chiếc xe thương vụ đậu cách cổng chính không xa: “Ông nội, xuất hiện đi”
Tiếng Trương Thác vừa dứt, cơ thể đám Lâm Ngữ Lam cùng chấn động.
“Cái gì!” Tấn Hàng phát ra một tiếng thét kinh hãi tại chỗ, cũng nhìn về phía cổng chính.
Anh ta chỉ thấy cửa chiếc xe thương vụ mở ra, Bạch Trì và Vị Lai chui ra. Hai người xuống xe, đứng trước cửa xe, đỡ một ông cụ trong xe ra. Người được Bạch Trì và Vị Lai đỡ chính là Lâm Nhạc Hằng.
Khoảnh khắc thấy Lâm Nhạc Hằng, Lâm Ngữ Lam hưng phấn phát ra một tiếng hô to: “Ông nội!”
Đám Lâm Kiến Vũ cũng lộ ra vẻ mặt kích đôngj.
Trong khoảnh khắc này, Tấn Hằng hét lên thất thanh: “Không thể nào!”
“Sao, ngạc nhiên lắm à?” Trương Thác nở nụ cười nhìn TấN Hằng: “Rõ ràng là anh tự tay gỡ bình ô-xy ra đúng không?”
“Họ Trương kia, anh đừng ngậm máu phun người!” Tấn Nguyên Uy kéo Tấn Hằng ra sau lưng mình, hét lớn.
Tấn Nguyên Uy rống xong thì kéo con trai mình đi ra ngoài đại viện như chạy trốn.
Còn Bạch Bào Nhân lúc này đã chặn trước cửa đại viện, cầm cây súng trường kia lần nữa, nhìn hai bố con Tấn Nguyên Uy chằm chằm.
Giọng Trương Thác từ từ vang lên: “Tôi còn chưa mở miệng, hai người ai cũng không được đi.”
“Họ Trương kia, đây là anh muốn hạn chế tự do thân thể nhân viên công vụ của Cục Chín?” Tấn Nguyên Uy chất vấn ngược lại.
“Nhân viên công vụ?” Trương Thác nhắc lại bốn chữ này: “Lập tức không phải rồi. Vị Lai, phát những thứ đó ra đi”
Trước cửa đại viện nhà họ Tân, Vị Lai đỡ Lâm Nhạc Hằng đi tới, khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra. Chỉ thấy cô bấm liên tục vài cái trên điện thoại của mình, ngay sau đó điện thoại của tất cả mọi người ở đây đều vang lên cùng một lúc. Họ liếc mắt nhìn nhau, cầm điện thoại của mình ra xem, ai cũng nhận được một đường link video.
Video này là camera ở góc chết, cảnh vật trong video chính là phòng bệnh của Lâm Nhạc Hằng. Trong video, Lâm Nhạc Hằng còn nằm trên giường, lâm vào hôn mê.
Video được mở không tới mấy giây thì thấy Tấn Hằng đi vào phòng bệnh, khóa trái cửa, sau đó duỗi tay tới trước mũi Lâm Nhạc Hằng, khẽ gạt bình ô-xy của ông cụ ra, sau đó lấy một con dao găm từ trong túi, nhét vào tay ông cụ, miệng còn lẩm bẩm: “Muốn trách thì trách con rể nhà họ Lâm các ông đi!”
Tấn Nguyên Uy dứt lời, dẫn theo Tấn Hằng đi về phía cửa đại viện nhà họ Tân.
Lúc vừa đi tới cửa đại viện nhà họ Tân định ra khỏi đại viện thì một cây súng trường màu bạc mang theo ánh sáng lạnh đã đánh úp từ sau lưng Tấn Nguyên Uy, xuyên qua khe hở giữa hai vai hai người, cắm thẳng trước cửa đại viện nhà họ Tân, ngăn cản đường đi của hai người.
Tấn Hằng sợ tới mức đầu đầy mồ hôi lạnh. Nhỡ may lúc nãy cơ thể anh ta xiêu vẹo chút thì súng trường này có lẽ đã đâm xuyên qua người rồi.
Tấn Nguyên Uy rất bình tĩnh, lau mồ hôi rịn ra trên trán, xoay người lại, cau mày nói với Trương Thác: “Đảo chủ Trương, anh có ý gì?”
“Không có ý gì cả” Trương Thác khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ung dung nói: “Chẳng qua là tôi cảm thấy chuyện nảy hẳn không phải là hiểu lầm đơn giản như thế”
“Không phải là hiểu lâm? Anh muốn nói cái gì?’ Tấn Nguyên Uy và hỏi vừa ra dấu không ngừng với Tấn Hằng. Tấn Hằng lén lấy điện thoại ra, bắt chéo tay sau lưng, nhấn không ngừng trên điện thoại.
“Ha ha ha Trương Thác khẽ cười một tiếng, cất bước đi về phía bố con Tấn Nguyên Uy, đồng thời nói: “Con trai ông vu oan hãm hại ông nội tôi. Các người định bỏ đi đơn giản vậy à?”
Vu oan hãm hại! Sắc mặt Tấn Hằng không kiềm được mà biến đổi.
Mắt Tấn Nguyên Uy cứng lại: “Tôi không rõ cậu đang nói gì.”
Tuy Tấn Nguyên Uy nói thế nhưng tay ông ta đã sờ ra sau lưng mình, ở đó có giắt một khẩu súng lục. Tấn Nguyên Uy đã chuẩn bị trở mặt bất cứ lúc nào.
Mắt Trương Thác nhìn ra phía ngoài đại viện nhà họ Tân, kêu to một tiếng về phía một chiếc xe thương vụ đậu cách cổng chính không xa: “Ông nội, xuất hiện đi”
Tiếng Trương Thác vừa dứt, cơ thể đám Lâm Ngữ Lam cùng chấn động.
“Cái gì!” Tấn Hàng phát ra một tiếng thét kinh hãi tại chỗ, cũng nhìn về phía cổng chính.
Anh ta chỉ thấy cửa chiếc xe thương vụ mở ra, Bạch Trì và Vị Lai chui ra. Hai người xuống xe, đứng trước cửa xe, đỡ một ông cụ trong xe ra. Người được Bạch Trì và Vị Lai đỡ chính là Lâm Nhạc Hằng.
Khoảnh khắc thấy Lâm Nhạc Hằng, Lâm Ngữ Lam hưng phấn phát ra một tiếng hô to: “Ông nội!”
Đám Lâm Kiến Vũ cũng lộ ra vẻ mặt kích đôngj.
Trong khoảnh khắc này, Tấn Hằng hét lên thất thanh: “Không thể nào!”
“Sao, ngạc nhiên lắm à?” Trương Thác nở nụ cười nhìn TấN Hằng: “Rõ ràng là anh tự tay gỡ bình ô-xy ra đúng không?”
“Họ Trương kia, anh đừng ngậm máu phun người!” Tấn Nguyên Uy kéo Tấn Hằng ra sau lưng mình, hét lớn.
Tấn Nguyên Uy rống xong thì kéo con trai mình đi ra ngoài đại viện như chạy trốn.
Còn Bạch Bào Nhân lúc này đã chặn trước cửa đại viện, cầm cây súng trường kia lần nữa, nhìn hai bố con Tấn Nguyên Uy chằm chằm.
Giọng Trương Thác từ từ vang lên: “Tôi còn chưa mở miệng, hai người ai cũng không được đi.”
“Họ Trương kia, đây là anh muốn hạn chế tự do thân thể nhân viên công vụ của Cục Chín?” Tấn Nguyên Uy chất vấn ngược lại.
“Nhân viên công vụ?” Trương Thác nhắc lại bốn chữ này: “Lập tức không phải rồi. Vị Lai, phát những thứ đó ra đi”
Trước cửa đại viện nhà họ Tân, Vị Lai đỡ Lâm Nhạc Hằng đi tới, khẽ gật đầu, lấy điện thoại ra. Chỉ thấy cô bấm liên tục vài cái trên điện thoại của mình, ngay sau đó điện thoại của tất cả mọi người ở đây đều vang lên cùng một lúc. Họ liếc mắt nhìn nhau, cầm điện thoại của mình ra xem, ai cũng nhận được một đường link video.
Video này là camera ở góc chết, cảnh vật trong video chính là phòng bệnh của Lâm Nhạc Hằng. Trong video, Lâm Nhạc Hằng còn nằm trên giường, lâm vào hôn mê.
Video được mở không tới mấy giây thì thấy Tấn Hằng đi vào phòng bệnh, khóa trái cửa, sau đó duỗi tay tới trước mũi Lâm Nhạc Hằng, khẽ gạt bình ô-xy của ông cụ ra, sau đó lấy một con dao găm từ trong túi, nhét vào tay ông cụ, miệng còn lẩm bẩm: “Muốn trách thì trách con rể nhà họ Lâm các ông đi!”
Bình luận facebook