Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1719
Chương 1719:
Con trăn khổng lồ đó nhìn thấy Trương Thác muốn chạy trốn, lập tức phát ra một tiếng gầm gừ rồi đuổi theo Trương Thác, cực kỳ không muốn để con mồi đã sắp bắt được tới tay này chạy đi mất.
Con trăn phát ra tiếng gào thét giống như hổ, đây tuyệt đối không phải là tiếng mà loài trăn có thể phát ra, khi những vật thể thí nghiệm đang phân tán trong khu rừng nghe được tiếng gào thét này, tất cả đều năm rạp trên mặt đất run rẩy.
Tốc độ của con trăn khổng lồ này cực kỳ nhanh, nó còn nhanh hơn vài phần so với Trương Thác.
“Nhanh nhanh, nó sắp đuổi đến rồi, mau chạy tới đây nhanh lên!” Thanh niên tóc vàng lo lắng quát.
Trương Thác chạy đến vài bước mới nhìn thấy rõ ở dưới chân người thanh niên này có một cái hang động bằng cây, khó trách người thanh niên này lại có thể im hơi lặng tiếng đi tới được nơi này.
“Đi thôi!” Trương Thác lại dùng lực một lần nữa, tốc độ bỗng nhiên lại được tăng cao thêm một đoạn, khi con trăn sắp cắn được anh thì anh đã đưa tay bắt lấy người thanh niên, phi thân chui vào trong động cây.
Con trăn tận mắt nhìn thấy thức ăn trong tay bị vụt mất, phẫn nộ quấn quanh thân cây, cái cây đại thụ có đường kính chừng năm mét lập tức bị con trăn mạnh mẽ nhổ rễ, khi con trăn nhổ được cái động cây này ra thì đã sớm không thấy bóng dáng con mồi đâu, chỉ còn lại một cái lỗ rộng khoảng ba mét.
Nhìn cái cửa động này, trong mắt con trăn bỗng lộ ra thần sắc sợ hãi, xoay quanh bên ngoài cửa động nửa ngày cũng không dám đi vào.
Trương Thác và người thanh niên tóc vàng đi giữa một con đường nhỏ chật hẹp, sau khi Trương Thác chui vào động cây mới phát hiện đây căn bản không phải là một cái động cây bình thường mà là một lối vào thông ngầm với nơi khác.
“Tên tôi là Đường Dực, còn anh tên là gì?” Thanh niên tóc vàng vừa đi vừa mở miệng nói chuyện với Trương Thác: “Anh hẳn là người đến từ Đông Hòa đúng không?”
Trương Huyền gật đầu: “Tên của cậu cũng rất có phong cách của Đông Hòa”
“Đúng vậy, anh đừng thấy tôi là người Liên Hợp Quốc mà nhầm, thật ra là tôi rất thích văn hóa của Đông Hòa, cho nên tôi giấu diếm trong nhà len lén đổi quốc tịch, cũng lấy một cái tên nghe Đông Hòa một chút, Đường Dực, cái tên này thế nào, rất dễ nghe đúng không! Tôi nghiên cứu văn hóa của Đông Hòa, tên này có nghĩa là tốt đẹp” Vẻ mặt của Đường Dực vô cùng tự hào.
Trương Thác cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiện †ại văn hóa ở Đông Hòa cũng đã chậm rãi phát triển trên khắp thế giới, thay đổi quốc tịch đến Đông Hòa cũng không còn là chuyện hiếm như trước kia.
Trương Thác hỏi: “Đúng rồi, ba của cậu chắc cũng là giáo chủ gì đó nhỉ? Những tờ giấy cầu cứu đó cũng là do cậu truyền ra ngoài có đúng không?”
“Đúng vậy” Đường Dực lên tiếng: “Tôi tìm được một ít thịt thối treo trên đỉnh cây, đem tờ giấy dán lên trên miếng thịt, một khi những vật thể thí nghiệm có thể bay bắt đầu đi tìm kiếm thức ăn sẽ đem tờ giấy kéo lên, bay đi khắp nơi, nơi này tuy rằng lớn nhưng tôi cũng đã để lại nhiều tờ giấy như vậy, chắc chắn có thể truyền đến cửa vào, thế nào, lần này ba của tôi mang theo bao nhiêu người? Có thể đánh tiến vào bên trong được hay không?”
“Ba của cậu không có đến đây” Trương Thác lắc đầu: “Tôi thấy tin tức cầu cứu của cậu cho nên đến đây để cứu cậu”
“Hả?” Đường Dực vừa nghe được những lời này, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Chỉ có một mình anh thôi sao? Xong rồi, chúng ta không ra được nữa rồi, con đường vừa rồi anh tiến vào chính là lãnh địa của con Ba Xà còn nhỏ kia, nó cố ý dụ anh vào, hiện tại nếu muốn đi ra ngoài là vô cùng khó khăn”
Trong lòng của Trương Thác cả kinh: “Cậu nói cái gì, Ba Xà?
Loài Ba Xà này là dị thú thượng cổ được ghi lại trong Kinh Sơn Hải ở Đông Hòa.
“Đúng vậy” Đường Dực dùng sức gật gật đầu: “Thân hình của Ba Xà trưởng thành vô cùng lớn, nó chỉ cần một ngụm là có thể nuốt cả một con voi, con vừa rồi cùng lắm chỉ dài khoảng mười mét, vẫn là giai đoạn còn nhỏ”
Trương Thác nghe xong có cảm giác như bản thân đang lọt vào sương mù: “Cậu đọc từ trong sách sao?”
“Ừm, coi như là vậy đi” Đường Dực sờ sờ gáy, sau đó chỉ vào con đường thông ngầm ở phía trước: “Vốn dĩ thế giới nhỏ bé này đã bị quét sạch, kết quả là bởi vì yếu tố chuyển động của lớp vỏ trái đất nên có thể dung hợp lại với một thế giới nhỏ khác, trong lúc tôi chạy trốn đã phát hiện ra con đường thông ngầm này, hẳn là do con Ba Xà nhỏ bé đó làm ra, có điều nó rất sợ cái gì đó ở bên trong này nên không dám đi theo vào đây.
“Thứ gì đó bên trong này?” Trương Thác híp mắt nhìn về phía sâu trong con đường thông ngầm, sự tồn tại có thể làm cho con trăn khổng lồ đó kiêng ky, rốt cuộc là phải đáng sợ đến cỡ nào?
Lúc này, sự nghỉ ngờ của Trương Thác đối với thế giới nhỏ này càng lúc càng nhiều.
Con trăn khổng lồ đó nhìn thấy Trương Thác muốn chạy trốn, lập tức phát ra một tiếng gầm gừ rồi đuổi theo Trương Thác, cực kỳ không muốn để con mồi đã sắp bắt được tới tay này chạy đi mất.
Con trăn phát ra tiếng gào thét giống như hổ, đây tuyệt đối không phải là tiếng mà loài trăn có thể phát ra, khi những vật thể thí nghiệm đang phân tán trong khu rừng nghe được tiếng gào thét này, tất cả đều năm rạp trên mặt đất run rẩy.
Tốc độ của con trăn khổng lồ này cực kỳ nhanh, nó còn nhanh hơn vài phần so với Trương Thác.
“Nhanh nhanh, nó sắp đuổi đến rồi, mau chạy tới đây nhanh lên!” Thanh niên tóc vàng lo lắng quát.
Trương Thác chạy đến vài bước mới nhìn thấy rõ ở dưới chân người thanh niên này có một cái hang động bằng cây, khó trách người thanh niên này lại có thể im hơi lặng tiếng đi tới được nơi này.
“Đi thôi!” Trương Thác lại dùng lực một lần nữa, tốc độ bỗng nhiên lại được tăng cao thêm một đoạn, khi con trăn sắp cắn được anh thì anh đã đưa tay bắt lấy người thanh niên, phi thân chui vào trong động cây.
Con trăn tận mắt nhìn thấy thức ăn trong tay bị vụt mất, phẫn nộ quấn quanh thân cây, cái cây đại thụ có đường kính chừng năm mét lập tức bị con trăn mạnh mẽ nhổ rễ, khi con trăn nhổ được cái động cây này ra thì đã sớm không thấy bóng dáng con mồi đâu, chỉ còn lại một cái lỗ rộng khoảng ba mét.
Nhìn cái cửa động này, trong mắt con trăn bỗng lộ ra thần sắc sợ hãi, xoay quanh bên ngoài cửa động nửa ngày cũng không dám đi vào.
Trương Thác và người thanh niên tóc vàng đi giữa một con đường nhỏ chật hẹp, sau khi Trương Thác chui vào động cây mới phát hiện đây căn bản không phải là một cái động cây bình thường mà là một lối vào thông ngầm với nơi khác.
“Tên tôi là Đường Dực, còn anh tên là gì?” Thanh niên tóc vàng vừa đi vừa mở miệng nói chuyện với Trương Thác: “Anh hẳn là người đến từ Đông Hòa đúng không?”
Trương Huyền gật đầu: “Tên của cậu cũng rất có phong cách của Đông Hòa”
“Đúng vậy, anh đừng thấy tôi là người Liên Hợp Quốc mà nhầm, thật ra là tôi rất thích văn hóa của Đông Hòa, cho nên tôi giấu diếm trong nhà len lén đổi quốc tịch, cũng lấy một cái tên nghe Đông Hòa một chút, Đường Dực, cái tên này thế nào, rất dễ nghe đúng không! Tôi nghiên cứu văn hóa của Đông Hòa, tên này có nghĩa là tốt đẹp” Vẻ mặt của Đường Dực vô cùng tự hào.
Trương Thác cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hiện †ại văn hóa ở Đông Hòa cũng đã chậm rãi phát triển trên khắp thế giới, thay đổi quốc tịch đến Đông Hòa cũng không còn là chuyện hiếm như trước kia.
Trương Thác hỏi: “Đúng rồi, ba của cậu chắc cũng là giáo chủ gì đó nhỉ? Những tờ giấy cầu cứu đó cũng là do cậu truyền ra ngoài có đúng không?”
“Đúng vậy” Đường Dực lên tiếng: “Tôi tìm được một ít thịt thối treo trên đỉnh cây, đem tờ giấy dán lên trên miếng thịt, một khi những vật thể thí nghiệm có thể bay bắt đầu đi tìm kiếm thức ăn sẽ đem tờ giấy kéo lên, bay đi khắp nơi, nơi này tuy rằng lớn nhưng tôi cũng đã để lại nhiều tờ giấy như vậy, chắc chắn có thể truyền đến cửa vào, thế nào, lần này ba của tôi mang theo bao nhiêu người? Có thể đánh tiến vào bên trong được hay không?”
“Ba của cậu không có đến đây” Trương Thác lắc đầu: “Tôi thấy tin tức cầu cứu của cậu cho nên đến đây để cứu cậu”
“Hả?” Đường Dực vừa nghe được những lời này, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Chỉ có một mình anh thôi sao? Xong rồi, chúng ta không ra được nữa rồi, con đường vừa rồi anh tiến vào chính là lãnh địa của con Ba Xà còn nhỏ kia, nó cố ý dụ anh vào, hiện tại nếu muốn đi ra ngoài là vô cùng khó khăn”
Trong lòng của Trương Thác cả kinh: “Cậu nói cái gì, Ba Xà?
Loài Ba Xà này là dị thú thượng cổ được ghi lại trong Kinh Sơn Hải ở Đông Hòa.
“Đúng vậy” Đường Dực dùng sức gật gật đầu: “Thân hình của Ba Xà trưởng thành vô cùng lớn, nó chỉ cần một ngụm là có thể nuốt cả một con voi, con vừa rồi cùng lắm chỉ dài khoảng mười mét, vẫn là giai đoạn còn nhỏ”
Trương Thác nghe xong có cảm giác như bản thân đang lọt vào sương mù: “Cậu đọc từ trong sách sao?”
“Ừm, coi như là vậy đi” Đường Dực sờ sờ gáy, sau đó chỉ vào con đường thông ngầm ở phía trước: “Vốn dĩ thế giới nhỏ bé này đã bị quét sạch, kết quả là bởi vì yếu tố chuyển động của lớp vỏ trái đất nên có thể dung hợp lại với một thế giới nhỏ khác, trong lúc tôi chạy trốn đã phát hiện ra con đường thông ngầm này, hẳn là do con Ba Xà nhỏ bé đó làm ra, có điều nó rất sợ cái gì đó ở bên trong này nên không dám đi theo vào đây.
“Thứ gì đó bên trong này?” Trương Thác híp mắt nhìn về phía sâu trong con đường thông ngầm, sự tồn tại có thể làm cho con trăn khổng lồ đó kiêng ky, rốt cuộc là phải đáng sợ đến cỡ nào?
Lúc này, sự nghỉ ngờ của Trương Thác đối với thế giới nhỏ này càng lúc càng nhiều.
Bình luận facebook