Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1935
Chương 1935:
Trương Thác sửng sốt, gật đầu đáp: “Đúng vậy. Cấm chế này được khắc trong một ngọn tháp, mà nơi đó có hàng trăm ngọn tháp giống vậy”
“Tháp?” Huyền Thiên Lân lập tức nghiêm túc: “Tháp trông như thế nào?”
Trong văn hóa của nhiều quốc gia, tháp đại biểu cho sự trấn áp ma quái. Khi Huyền Thiên Lân thấy bức ảnh quan sát địa cung mà Trương Thác gửi tới, vẻ mặt Huyền Thiên Lân càng thêm ngưng trọng.
“Trương Thác, cậu hãy nghe tôi nói, bất kể xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không được tới nơi này nữa!” Giọng điệu của Huyền Thiên Lân vô cùng trịnh trọng: “Trong tháp khắc họa đại trận tam thập lục thiên cương, tôi còn tưởng đại trận này dùng để trấn áp tà túy, nhưng bây giờ xem ra đại trận này chỉ dùng để gia cố thân tháp, khiến tháp không bị tan rã.
Cấm chế thực sự là những ngọn tháp này! Từ trong bức ảnh này tôi không tài nào thấy rõ trận hình cụ thể, nhưng chỉ dựa theo một góc cũng có thể đoán được chút ít, cậu không được phép tiếp xúc với nó nữa!”
“Tiền bối Huyền Thiên Lân, lăng mộ này đã tồn tại gần tám trăm năm, cho dù là tám trăm năm trước nó từng trấn áp thứ gì thì tới bây giờ còn có thể sống sót được hay sao?”
“Trương Thác, cậu đừng khinh thường thế giới này”
Trương Thác kết thúc cuộc trò chuyện với Huyền Thiên Lân. Lời nói của Huyền Thiên Lân đã mang lại lượng tin tức khổng lồ cho Trương Thác. Nếu bên dưới địa cung đó đang trấn áp thứ gì đó khiến mình cảm thấy khó chịu sợ hãi, chỉ muốn thoát khỏi địa cung thì chính thứ đó đã khiến mình sợ hãi ư?
Huyền Thiên Lân bảo mình không được lại gần địa cung nữa, Trương Thác ghi nhớ trong lòng. Anh tin tưởng Huyền Thiên Lân tuyệt đối, ông ấy sẽ không làm hại mình.
Sau khi Trương Thác hoàn toàn bình tĩnh lại thì đã là bảy giờ sáng. Bầu trời tây bắc đã hơi phát sáng, dân cư vừa chìm vào giấc ngủ không lâu lại thức dậy, chuẩn bị nghênh đón một ngày làm việc mới.
Trương Thác về tới nhà, rửa mặt qua loa, đang định vào phòng ngủ thì thấy cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Ngữ Lam ra dấu im lặng cho Trương Thác.
“Chồng, tối qua Mễ Thanh ngủ chung với em, cô ấy mới ngủ thôi, đừng đánh thức cô ấy” Lâm Ngữ Lam nói rồi thè lưỡi với Trương Thác. Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến cảm xúc tăm tối của Trương Thác đều tan biến.
“Sao bây giờ mới ngủ?”
“Chuyện hôm qua làm cô ấy sợ hãi” Lâm Ngữ Lam rót một ly nước ấm cho Trương Thác. Trương Thác ngẫm lại thấy cũng đúng, tiếp nhận ly nước ấm của Lâm Ngữ Lam.
“Chồng ơi, anh ra ngoài suốt đêm như thế, không gặp phải chuyện gì chứ?” Lâm Ngữ Lam lo lắng hỏi. Cô biết thân phận của Trương Thác, cũng biết Trương Thác đang đối mặt với cái gì.
Trương Thác cười xoa đầu Lâm Ngữ Lam: “Em đừng quên chồng em là ai, sao có thể xảy ra chuyện? Em mau ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe, trời sáng còn phải đi chúc mừng ngày lễ với bọn nhỏ nữa”
“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu. Trương Thác suốt đêm tới mức đó?”
Tối qua Thiên Toàn ra tay với Trương Thác trước.
Trương Thác không chịu khống chế đánh trá, hai người đối chọi một chưởng, Trương Thác không cho rằng một chưởng của mình có uy lực lớn cỡ nào, nếu vì thế mà làm cho Thiên Toàn bị thương thì chỉ có thể nói Thiên Toàn quá yếu. Nhưng Thất Tinh Bắc Đẩu của Cửu Cục còn có địa vị trên cả Kiểm Soát Sử, sao có thể yếu ớt?
Bạch Bào Khách cười gượng: “Sư thúc, ngài biết rồi đấy, người của chính phủ ấy mà, không chịu nổi thiệt thòi, chút chuyện cỏn con cũng phải làm quá lên. Nếu ngài đá xéo ông †a một câu thì ông ta thậm chí có thể đổ tội cho ngài sỉ nhục toàn bộ Cửu Cục”
Trương Thác cười khẽ: “À, tôi hiểu rồi, đám bảo thủ đó định làm gì?”
“Họ… Họ…” Bạch Bào Khách khó xử nói: “Họ muốn ngài công khai xin lỗi, sau đó chịu tiền bối Thiên Toàn một chưởng”
“Được” Trương Thác đáp không hề do dự: “Cậu kêu họ chờ tôi ngoài ngoại ô.”
“Hả?” Bạch Bào Khách rất ngoài ý muốn vì câu trả lời của Trương Thác.
“Cậu cứ nói thế với họ” Trương Thác nói, không chờ Bạch Bào Khách trả lời đã cúp máy.
Trương Thác sửng sốt, gật đầu đáp: “Đúng vậy. Cấm chế này được khắc trong một ngọn tháp, mà nơi đó có hàng trăm ngọn tháp giống vậy”
“Tháp?” Huyền Thiên Lân lập tức nghiêm túc: “Tháp trông như thế nào?”
Trong văn hóa của nhiều quốc gia, tháp đại biểu cho sự trấn áp ma quái. Khi Huyền Thiên Lân thấy bức ảnh quan sát địa cung mà Trương Thác gửi tới, vẻ mặt Huyền Thiên Lân càng thêm ngưng trọng.
“Trương Thác, cậu hãy nghe tôi nói, bất kể xảy ra chuyện gì thì cậu cũng không được tới nơi này nữa!” Giọng điệu của Huyền Thiên Lân vô cùng trịnh trọng: “Trong tháp khắc họa đại trận tam thập lục thiên cương, tôi còn tưởng đại trận này dùng để trấn áp tà túy, nhưng bây giờ xem ra đại trận này chỉ dùng để gia cố thân tháp, khiến tháp không bị tan rã.
Cấm chế thực sự là những ngọn tháp này! Từ trong bức ảnh này tôi không tài nào thấy rõ trận hình cụ thể, nhưng chỉ dựa theo một góc cũng có thể đoán được chút ít, cậu không được phép tiếp xúc với nó nữa!”
“Tiền bối Huyền Thiên Lân, lăng mộ này đã tồn tại gần tám trăm năm, cho dù là tám trăm năm trước nó từng trấn áp thứ gì thì tới bây giờ còn có thể sống sót được hay sao?”
“Trương Thác, cậu đừng khinh thường thế giới này”
Trương Thác kết thúc cuộc trò chuyện với Huyền Thiên Lân. Lời nói của Huyền Thiên Lân đã mang lại lượng tin tức khổng lồ cho Trương Thác. Nếu bên dưới địa cung đó đang trấn áp thứ gì đó khiến mình cảm thấy khó chịu sợ hãi, chỉ muốn thoát khỏi địa cung thì chính thứ đó đã khiến mình sợ hãi ư?
Huyền Thiên Lân bảo mình không được lại gần địa cung nữa, Trương Thác ghi nhớ trong lòng. Anh tin tưởng Huyền Thiên Lân tuyệt đối, ông ấy sẽ không làm hại mình.
Sau khi Trương Thác hoàn toàn bình tĩnh lại thì đã là bảy giờ sáng. Bầu trời tây bắc đã hơi phát sáng, dân cư vừa chìm vào giấc ngủ không lâu lại thức dậy, chuẩn bị nghênh đón một ngày làm việc mới.
Trương Thác về tới nhà, rửa mặt qua loa, đang định vào phòng ngủ thì thấy cửa phòng ngủ mở ra, Lâm Ngữ Lam ra dấu im lặng cho Trương Thác.
“Chồng, tối qua Mễ Thanh ngủ chung với em, cô ấy mới ngủ thôi, đừng đánh thức cô ấy” Lâm Ngữ Lam nói rồi thè lưỡi với Trương Thác. Vẻ mặt đáng yêu của cô khiến cảm xúc tăm tối của Trương Thác đều tan biến.
“Sao bây giờ mới ngủ?”
“Chuyện hôm qua làm cô ấy sợ hãi” Lâm Ngữ Lam rót một ly nước ấm cho Trương Thác. Trương Thác ngẫm lại thấy cũng đúng, tiếp nhận ly nước ấm của Lâm Ngữ Lam.
“Chồng ơi, anh ra ngoài suốt đêm như thế, không gặp phải chuyện gì chứ?” Lâm Ngữ Lam lo lắng hỏi. Cô biết thân phận của Trương Thác, cũng biết Trương Thác đang đối mặt với cái gì.
Trương Thác cười xoa đầu Lâm Ngữ Lam: “Em đừng quên chồng em là ai, sao có thể xảy ra chuyện? Em mau ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe, trời sáng còn phải đi chúc mừng ngày lễ với bọn nhỏ nữa”
“Vâng” Lâm Ngữ Lam gật đầu. Trương Thác suốt đêm tới mức đó?”
Tối qua Thiên Toàn ra tay với Trương Thác trước.
Trương Thác không chịu khống chế đánh trá, hai người đối chọi một chưởng, Trương Thác không cho rằng một chưởng của mình có uy lực lớn cỡ nào, nếu vì thế mà làm cho Thiên Toàn bị thương thì chỉ có thể nói Thiên Toàn quá yếu. Nhưng Thất Tinh Bắc Đẩu của Cửu Cục còn có địa vị trên cả Kiểm Soát Sử, sao có thể yếu ớt?
Bạch Bào Khách cười gượng: “Sư thúc, ngài biết rồi đấy, người của chính phủ ấy mà, không chịu nổi thiệt thòi, chút chuyện cỏn con cũng phải làm quá lên. Nếu ngài đá xéo ông †a một câu thì ông ta thậm chí có thể đổ tội cho ngài sỉ nhục toàn bộ Cửu Cục”
Trương Thác cười khẽ: “À, tôi hiểu rồi, đám bảo thủ đó định làm gì?”
“Họ… Họ…” Bạch Bào Khách khó xử nói: “Họ muốn ngài công khai xin lỗi, sau đó chịu tiền bối Thiên Toàn một chưởng”
“Được” Trương Thác đáp không hề do dự: “Cậu kêu họ chờ tôi ngoài ngoại ô.”
“Hả?” Bạch Bào Khách rất ngoài ý muốn vì câu trả lời của Trương Thác.
“Cậu cứ nói thế với họ” Trương Thác nói, không chờ Bạch Bào Khách trả lời đã cúp máy.
Bình luận facebook