Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1954
Chương 1954:
Một khôi lỗi cơ quan hết không tìm được nhược điểm của nó thì ngay cả cao thủ Ngưng Khí sơ kỳ đấu với nó cũng sẽ vô cùng phiền phức. Mấy trăm khôi lỗi cơ quan, số lượng này có thể nói là đáng sợ! Mà đẳng sau đội ngũ hình vuông của một đám khôi lỗi này, Trương Thác thấy một ngọn tháp cao.
Hình dáng của ngọn tháp này hoàn toàn giống với những ngọn tháp bên dưới dịa cung, điểm khác biệt duy nhất là ngọn tháp này càng lớn, trên đỉnh tháp có mấy sợi dây xích, lúc này đã tách ra, rũ trên đỉnh tháp.
Vừa thấy ngọn tháp này, nhịp tim của Trương Thác bắt đầu tăng vọt, đồng thời Trương Thác có thể cảm nhận được cảm giác bị đè nén lại ập tới. Trương Thác dám khẳng định chắc chắn là có thứ gì ở trong đó đang ảnh hưởng tới mình!
Trương Thác hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, nhưng phát hiện chỉ là vô ích, ngược lại trong lòng còn nảy sinh cảm xúc muốn phá hủy ngọn tháp trước mặt. Trương Thác rút kiếm, muốn đi qua đó thăm dò tới cùng. Trương Thác thừa nhận mình sợ hãi cảm giác thân thể xảy ra thay đổi gì mà ngay cả chính mình cũng không biết. Anh bức thiết muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Trương Thác khẽ lẩm bẩm, suy nghĩ tất cả tin tức liên quan tới chuyện này mà mình đã nhận được. Huyền Thiên Lân nói trong ngọn tháp có đại trận ba mươi sáu thiên cương, mà đại trận đó chẳng qua chỉ dùng để bảo vệ thân tháp, ngược lại là những ngọn tháp này hình thành một cấm chế chân chính phong ấn tà túy. Người gác mộ nói bên dưới lăng mộ này là một loại truyền thừa. Chẳng lẽ loại truyền thừa này có liên quan tới tà túy đó? Gây ảnh hưởng cho mình?
Không thể nào! Trương Thác lắc đầu phủ nhận phỏng đoán của mình. Tà túy, truyền thừa thì có liên quan gì tới mình?
Mình chưa từng tiếp xúc với những thứ đó, kể từ khi mình ngự khí tới nay, chỉ tiếp xúc với mấy thứ có liên quan là sách mà Chúc Nguyên Cửu cho mình, kỳ dị tập mà lão Lục kiếm được trong mộ Thần Nông. Trong hai cuốn sách đó đều không ghi chép gì về điều này. Ngoài ra còn có da thú và đoạn kiếm tìm được ở dưới lòng đất Lâu Lan. Những thứ đó đều không thể nào dính líu tới huyệt mộ này. Cho dù có thì cũng không thể ảnh hưởng tới mình.
Trương Thác chỉ nghĩ được hai thứ sẽ ảnh hưởng tới bản thân mình, linh thạch và tinh thể lửa. Linh thạch thì ai cũng dùng, tỉnh thể lửa chẳng qua chỉ là một loại năng lượng đặc thù…
Tinh thể lửa! Đúng rồi, chính là tinh thể lửa! Lúc trước ở thế giới nhỏ, chính vì có tinh thể lửa nên thân thể của mình mới thay đổi! Lúc ở trên đảo Quang Minh, mình cũng hấp thụ năng lượng của tinh thể lửa nên mới xảy ra chuyện không thể tự khống chế bản thân. Chẳng lẽ thứ trong huyệt mộ, trong những ngọn tháp đó có liên quan tới tinh thể lửa?
Đột nhiên bắt được manh mối khiến Trương Thác có cảm giác mừng như điên. Nhưng nghỉ hoặc mới cũng xuất hiện. Tại sao những thứ đó lại liên quan tới tinh thể lửa sao?Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Mình nảy sinh cảm xúc tiêu cực khi tới đây là vì nơi này cũng ẩn chứa một lượng lớn tỉnh thể lửa à? Ngay dưới lòng đất?
Trương Thác đưa ra phỏng đoán táo bạo, nhưng anh vẫn không thể tự thuyết phục bản thân. Cho dù là tinh thể lửa ảnh hưởng tới cảm xúc của mình thì tại sao khi thấy các thế lực ẩn giấu kia tiến vào địa cung, mình lại có cảm giác hưng phân? Trương Thác tự hỏi mình không phải là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Rất nhiều vấn đề mà Trương Thác không tài nào hiểu nổi. Cảnh tượng trước mắt cũng khiến anh không thể tiếp tục thăm dò. Mấy trăm khôi lỗi cơ quan, mặc dù không biết chúng còn có thể hoạt động hay không, nhưng Trương Thác cũng không dám mạo hiểm.
Nhìn thanh kiếm trên tay, Trương Thác xoay người rời đi theo lối cũ, vẻ mặt không hề lưu luyến.
Con đường lúc đến vẫn còn tồn tại. Khi Trương Thác trở về trên mặt đất, cầm kiếm rời đi thì lối vào lăng mộ lại được khép kín. Nhìn từ bề ngoài không có chút dấu vết gì.
Một con bồ câu đưa thư vừa lúc bay qua nóc lăng mộ.
Trương Thác đi đến bên hàng rào, ném thanh kiếm trong tay, thanh kiếm rơi xuống bên cạnh nhà tranh của Dương Đức Phi. Dương Đức Phi vém rèm cửa bước ra: “Xem ra cậu cũng không đi vào bên trong”
“Bên trong có quá nhiều khôi lỗi cơ quan, tôi không vào được” Trương Thác nhún vai: “Mà này, thanh kiếm này không chỉ là thứ dùng để mở cửa cơ quan đúng không? Nếu thứ này mà cũng được gọi là chìa khóa thì tìm cục nam châm vào cũng làm chìa khóa được.”
Nghe vậy, Dương Đức Phi cười lớn: “Bên trên chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi. Cậu cũng biết rồi đấy, truyền thừa thì phải có thật nhiều cách để bảo vệ nó, lăng mộ cũng vậy.
Một khôi lỗi cơ quan hết không tìm được nhược điểm của nó thì ngay cả cao thủ Ngưng Khí sơ kỳ đấu với nó cũng sẽ vô cùng phiền phức. Mấy trăm khôi lỗi cơ quan, số lượng này có thể nói là đáng sợ! Mà đẳng sau đội ngũ hình vuông của một đám khôi lỗi này, Trương Thác thấy một ngọn tháp cao.
Hình dáng của ngọn tháp này hoàn toàn giống với những ngọn tháp bên dưới dịa cung, điểm khác biệt duy nhất là ngọn tháp này càng lớn, trên đỉnh tháp có mấy sợi dây xích, lúc này đã tách ra, rũ trên đỉnh tháp.
Vừa thấy ngọn tháp này, nhịp tim của Trương Thác bắt đầu tăng vọt, đồng thời Trương Thác có thể cảm nhận được cảm giác bị đè nén lại ập tới. Trương Thác dám khẳng định chắc chắn là có thứ gì ở trong đó đang ảnh hưởng tới mình!
Trương Thác hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, nhưng phát hiện chỉ là vô ích, ngược lại trong lòng còn nảy sinh cảm xúc muốn phá hủy ngọn tháp trước mặt. Trương Thác rút kiếm, muốn đi qua đó thăm dò tới cùng. Trương Thác thừa nhận mình sợ hãi cảm giác thân thể xảy ra thay đổi gì mà ngay cả chính mình cũng không biết. Anh bức thiết muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Trương Thác khẽ lẩm bẩm, suy nghĩ tất cả tin tức liên quan tới chuyện này mà mình đã nhận được. Huyền Thiên Lân nói trong ngọn tháp có đại trận ba mươi sáu thiên cương, mà đại trận đó chẳng qua chỉ dùng để bảo vệ thân tháp, ngược lại là những ngọn tháp này hình thành một cấm chế chân chính phong ấn tà túy. Người gác mộ nói bên dưới lăng mộ này là một loại truyền thừa. Chẳng lẽ loại truyền thừa này có liên quan tới tà túy đó? Gây ảnh hưởng cho mình?
Không thể nào! Trương Thác lắc đầu phủ nhận phỏng đoán của mình. Tà túy, truyền thừa thì có liên quan gì tới mình?
Mình chưa từng tiếp xúc với những thứ đó, kể từ khi mình ngự khí tới nay, chỉ tiếp xúc với mấy thứ có liên quan là sách mà Chúc Nguyên Cửu cho mình, kỳ dị tập mà lão Lục kiếm được trong mộ Thần Nông. Trong hai cuốn sách đó đều không ghi chép gì về điều này. Ngoài ra còn có da thú và đoạn kiếm tìm được ở dưới lòng đất Lâu Lan. Những thứ đó đều không thể nào dính líu tới huyệt mộ này. Cho dù có thì cũng không thể ảnh hưởng tới mình.
Trương Thác chỉ nghĩ được hai thứ sẽ ảnh hưởng tới bản thân mình, linh thạch và tinh thể lửa. Linh thạch thì ai cũng dùng, tỉnh thể lửa chẳng qua chỉ là một loại năng lượng đặc thù…
Tinh thể lửa! Đúng rồi, chính là tinh thể lửa! Lúc trước ở thế giới nhỏ, chính vì có tinh thể lửa nên thân thể của mình mới thay đổi! Lúc ở trên đảo Quang Minh, mình cũng hấp thụ năng lượng của tinh thể lửa nên mới xảy ra chuyện không thể tự khống chế bản thân. Chẳng lẽ thứ trong huyệt mộ, trong những ngọn tháp đó có liên quan tới tinh thể lửa?
Đột nhiên bắt được manh mối khiến Trương Thác có cảm giác mừng như điên. Nhưng nghỉ hoặc mới cũng xuất hiện. Tại sao những thứ đó lại liên quan tới tinh thể lửa sao?Tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Mình nảy sinh cảm xúc tiêu cực khi tới đây là vì nơi này cũng ẩn chứa một lượng lớn tỉnh thể lửa à? Ngay dưới lòng đất?
Trương Thác đưa ra phỏng đoán táo bạo, nhưng anh vẫn không thể tự thuyết phục bản thân. Cho dù là tinh thể lửa ảnh hưởng tới cảm xúc của mình thì tại sao khi thấy các thế lực ẩn giấu kia tiến vào địa cung, mình lại có cảm giác hưng phân? Trương Thác tự hỏi mình không phải là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Rất nhiều vấn đề mà Trương Thác không tài nào hiểu nổi. Cảnh tượng trước mắt cũng khiến anh không thể tiếp tục thăm dò. Mấy trăm khôi lỗi cơ quan, mặc dù không biết chúng còn có thể hoạt động hay không, nhưng Trương Thác cũng không dám mạo hiểm.
Nhìn thanh kiếm trên tay, Trương Thác xoay người rời đi theo lối cũ, vẻ mặt không hề lưu luyến.
Con đường lúc đến vẫn còn tồn tại. Khi Trương Thác trở về trên mặt đất, cầm kiếm rời đi thì lối vào lăng mộ lại được khép kín. Nhìn từ bề ngoài không có chút dấu vết gì.
Một con bồ câu đưa thư vừa lúc bay qua nóc lăng mộ.
Trương Thác đi đến bên hàng rào, ném thanh kiếm trong tay, thanh kiếm rơi xuống bên cạnh nhà tranh của Dương Đức Phi. Dương Đức Phi vém rèm cửa bước ra: “Xem ra cậu cũng không đi vào bên trong”
“Bên trong có quá nhiều khôi lỗi cơ quan, tôi không vào được” Trương Thác nhún vai: “Mà này, thanh kiếm này không chỉ là thứ dùng để mở cửa cơ quan đúng không? Nếu thứ này mà cũng được gọi là chìa khóa thì tìm cục nam châm vào cũng làm chìa khóa được.”
Nghe vậy, Dương Đức Phi cười lớn: “Bên trên chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi. Cậu cũng biết rồi đấy, truyền thừa thì phải có thật nhiều cách để bảo vệ nó, lăng mộ cũng vậy.
Bình luận facebook