Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1961
Chương 1961:
Bạch Bào Khách không khỏi giãn mày. Xem ra lần này Cửu Cục nhờ phúc của sư thúc, vô tình giải quyết được một nan đề rồi đây.
Trương Thác tò mò nhìn Markham: “Ông biết tôi à?”
Markham cúi đầu, cung kính nói: “Thuộc hạ từng gặp đại nhân ở Thành Thánh”
Trương Thác gật đầ lậy thì ông giải thích tôi nghe xem, từ khi nào mà Hội Thần Ẩn châu Âu các ông lại có thể nhúng tay vào chuyện ở Đông Hòa vậy hả? Ai bảo các ông nhúng tay vào chuyện ở Đông Hòa? Hửm?”
“Chuyện này…” Markham cúi đầu, ấp úng không trả lời được. Trương Thác lại hỏi: “Các ông làm vậy tức là không thèm để mắt tới đại lục phương đông đúng không?”
“Không dám!” Hai chân Markham mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, sợ hãi run rẩy cả người. Không để mắt tới đại lục phương đông? Tội danh này mà bị ụp lên đầu, Markham tự nhận là không thể gánh vác nổi. Đừng nói là ông ta, cho dù là bất cứ giáo chủ châu Âu nào tới đây cũng không dám nói những lời như vậy!
Năm đó, giáo chủ đại lục phương đông một người hoành tảo quần hùng, có thể nói là vô địch. Không để mắt tới đại lục phương đông? Nói câu này ra khác nào tìm chết?
Trương Thác hừ lạnh: “Tôi còn tưởng có Kiểm Soát Sử đại nhân nào đó muốn tới Châu Xuyên làm gì chứ. Còn không mau cút điI”
Nghe vậy, Markham giật mình, không dám nán lại lâu, đứng dậy kéo Bitton muốn rời đi. Bitton là Kiểm Soát Sử mới thăng chức nên không biết thân phận của Trương Thác, thấy thái độ của Markham thì cũng rất khó hiểu. Nhưng Markham không kịp giải thích cho Bitton, mạnh mẽo kéo btt muốn rời đi.
Lúc tới, hai người từ trên trời giáng xuống, thái độ ngang tàng, vô cùng bá đạo, không thèm để mắt tới Cửu Cục, chỉ nói một câu đã đòi đá Cửu Cục ra khỏi Đông Hòa, nhưng bây giờ rời đi lại như chó nhà có tang, chật vật vô cùng, mất hết mặt mũi. Mà hết thảy chẳng qua chỉ vì hai câu nói đơn giản của Trương Thác mà thôi.
Thấy Markham vội vàng rời đi, người của các thế lực ẩn giấu không khỏi nuốt nước miếng.
Thân là Kiểm Soát Sử lâu năm của Hội Thần Ẩn, Markham có thực lực Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ. Mà trong đám thế lực ẩn giấu này, không ít cường giả mạnh hơn Markham, nhưng thân phận không thể sánh bằng Markham. Chung quy sau lưng Markham chính là Hội Thần Ẩn, một trong bốn thế lực lớn nhất thế giới, đã truyền thừa hai ngàn năm.
Một nhân vật khiến Markham khúm núm quỳ xuống gọi là đại nhân thì sau lưng sẽ có năng lượng lớn cỡ nào?
Những kẻ còn âm thầm kêu gào chờ Hội Thần Ẩn tới đây sẽ xử lý Trương Thác đều rụt cổ lại. Gã trung niên râu quai nón cũng nhìn sang nơi khác. Gã to con trọc đầu thở phào nhẹ nhõm, xem ra mấy ngày qua mình làm chim cút không phí công vô ích.
Tên cường giả Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ vừa vươn tay chặn đường Trương Thác vô cùng xấu hổ, chậm rãi thả tay xuống, rón rén rụt về sau hai bước, nhường đường cho Trương Thác. Trương Thác nhìn lướt qua người này, giơ tay lên chém vào không trung, tia sáng màu tím chợt lóe lên. Cao thủ Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ này run lên một chút, con ngươi bắt đầu tan rã.
Sau khi đám người Trương Thác rời đi, cổ họng của tên cao thủ Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ bắt đầu phun máu tươi. Giọng nói của Trương Thác bình thản vang vọng trong tai mỗi người: “Lời nói của tôi không phải là trò đùa, bây giờ là như vậy, sau này cũng như vậy. Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tôi không muốn thấy kẻ nào nhằm vào vợ tôi và người nhà của cô ấy. Đơn giản vậy thôi”
Trương Thác nhanh chóng rời đi, các thế lực ẩn giấu còn lại đều đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay vốn là cái bãy mà họ muốn nhằm vào Cửu Cục, vốn dĩ không có sơ hở, lại vì một người mà khiến cả cục diện thất bại, huống chi chỗ dựa lớn nhất của họ, Kiểm Soát Sử của Hội Thần Ẩn đã iu xìu trốn mất.
Gã trung niên râu quái nón liếc nhìn Bạch Bào Khách, không nói một lời, xoay người rời đi. Sau khi anh ta đã rời đi, thành viên của các thế lực ẩn giấu còn lại cũng đều lần lượt rời đi.
Bạch Bào Khách không khỏi giãn mày. Xem ra lần này Cửu Cục nhờ phúc của sư thúc, vô tình giải quyết được một nan đề rồi đây.
Trương Thác tò mò nhìn Markham: “Ông biết tôi à?”
Markham cúi đầu, cung kính nói: “Thuộc hạ từng gặp đại nhân ở Thành Thánh”
Trương Thác gật đầ lậy thì ông giải thích tôi nghe xem, từ khi nào mà Hội Thần Ẩn châu Âu các ông lại có thể nhúng tay vào chuyện ở Đông Hòa vậy hả? Ai bảo các ông nhúng tay vào chuyện ở Đông Hòa? Hửm?”
“Chuyện này…” Markham cúi đầu, ấp úng không trả lời được. Trương Thác lại hỏi: “Các ông làm vậy tức là không thèm để mắt tới đại lục phương đông đúng không?”
“Không dám!” Hai chân Markham mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, sợ hãi run rẩy cả người. Không để mắt tới đại lục phương đông? Tội danh này mà bị ụp lên đầu, Markham tự nhận là không thể gánh vác nổi. Đừng nói là ông ta, cho dù là bất cứ giáo chủ châu Âu nào tới đây cũng không dám nói những lời như vậy!
Năm đó, giáo chủ đại lục phương đông một người hoành tảo quần hùng, có thể nói là vô địch. Không để mắt tới đại lục phương đông? Nói câu này ra khác nào tìm chết?
Trương Thác hừ lạnh: “Tôi còn tưởng có Kiểm Soát Sử đại nhân nào đó muốn tới Châu Xuyên làm gì chứ. Còn không mau cút điI”
Nghe vậy, Markham giật mình, không dám nán lại lâu, đứng dậy kéo Bitton muốn rời đi. Bitton là Kiểm Soát Sử mới thăng chức nên không biết thân phận của Trương Thác, thấy thái độ của Markham thì cũng rất khó hiểu. Nhưng Markham không kịp giải thích cho Bitton, mạnh mẽo kéo btt muốn rời đi.
Lúc tới, hai người từ trên trời giáng xuống, thái độ ngang tàng, vô cùng bá đạo, không thèm để mắt tới Cửu Cục, chỉ nói một câu đã đòi đá Cửu Cục ra khỏi Đông Hòa, nhưng bây giờ rời đi lại như chó nhà có tang, chật vật vô cùng, mất hết mặt mũi. Mà hết thảy chẳng qua chỉ vì hai câu nói đơn giản của Trương Thác mà thôi.
Thấy Markham vội vàng rời đi, người của các thế lực ẩn giấu không khỏi nuốt nước miếng.
Thân là Kiểm Soát Sử lâu năm của Hội Thần Ẩn, Markham có thực lực Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ. Mà trong đám thế lực ẩn giấu này, không ít cường giả mạnh hơn Markham, nhưng thân phận không thể sánh bằng Markham. Chung quy sau lưng Markham chính là Hội Thần Ẩn, một trong bốn thế lực lớn nhất thế giới, đã truyền thừa hai ngàn năm.
Một nhân vật khiến Markham khúm núm quỳ xuống gọi là đại nhân thì sau lưng sẽ có năng lượng lớn cỡ nào?
Những kẻ còn âm thầm kêu gào chờ Hội Thần Ẩn tới đây sẽ xử lý Trương Thác đều rụt cổ lại. Gã trung niên râu quai nón cũng nhìn sang nơi khác. Gã to con trọc đầu thở phào nhẹ nhõm, xem ra mấy ngày qua mình làm chim cút không phí công vô ích.
Tên cường giả Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ vừa vươn tay chặn đường Trương Thác vô cùng xấu hổ, chậm rãi thả tay xuống, rón rén rụt về sau hai bước, nhường đường cho Trương Thác. Trương Thác nhìn lướt qua người này, giơ tay lên chém vào không trung, tia sáng màu tím chợt lóe lên. Cao thủ Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ này run lên một chút, con ngươi bắt đầu tan rã.
Sau khi đám người Trương Thác rời đi, cổ họng của tên cao thủ Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ bắt đầu phun máu tươi. Giọng nói của Trương Thác bình thản vang vọng trong tai mỗi người: “Lời nói của tôi không phải là trò đùa, bây giờ là như vậy, sau này cũng như vậy. Nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tôi không muốn thấy kẻ nào nhằm vào vợ tôi và người nhà của cô ấy. Đơn giản vậy thôi”
Trương Thác nhanh chóng rời đi, các thế lực ẩn giấu còn lại đều đưa mắt nhìn nhau. Hôm nay vốn là cái bãy mà họ muốn nhằm vào Cửu Cục, vốn dĩ không có sơ hở, lại vì một người mà khiến cả cục diện thất bại, huống chi chỗ dựa lớn nhất của họ, Kiểm Soát Sử của Hội Thần Ẩn đã iu xìu trốn mất.
Gã trung niên râu quái nón liếc nhìn Bạch Bào Khách, không nói một lời, xoay người rời đi. Sau khi anh ta đã rời đi, thành viên của các thế lực ẩn giấu còn lại cũng đều lần lượt rời đi.
Bình luận facebook