Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2167
Chương 2167:
“Thì ra là vậy” Trương Thác gật đầu: “Vậy thì phiền Sở cô nương, anh em chúng tôi đói quá “Hai anh, mời”
Sở Đồng Ngọc đưa Trương Thác vào sâu trong hang động, ở đó có một cái hố rất lớn với dòng chữ Thục Tâm sảnh được viết trên đó, đấy chính là mục tiêu lần này của Sở Đồng Ngọc.
“Trương đại ca, tôi vừa mới lệnh xuống. Đồ ăn đã chuẩn bị xong. Hai người cứ dùng đi. Có người sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai người. Khi nào hai người nghỉ ngơi xong, có thể tới đây tìm tôi”
“Cảm ơn Sở cô nương” Trương Thác nắm chặt nắm đấm, cùng Toàn Cảnh Thiên đi về phía hội trường Thục Tâm sảnh.
Bên ngoài sảnh Thục Tâm sảnh là một hang động, nhưng trang trí bên trong không khác gì một ngôi nhà bình thường, chính giữa sảnh Thục Tâm sảnh đặt một cái bàn vuông, trên bàn đã bày sẵn tám món ăn.
Đôi mắt của Toàn Cảnh Thiên nhìn thẳng về phía thức ăn, chảy nước miếng không ngừng.
“Cẩn thận, trước tiên xem thức ăn này có vấn đề gì không”
Trương Thác cẩn thận nhìn xung quanh.
Trương Thác quan sát Thục Tâm sảnh này thấy xung quanh không có gì bất thường.
Toàn Cảnh Thiên xông tới bên cạnh bàn, vẻ mặt say mê hít sâu một hơi: “Anh, những thức ăn này thì có vấn đề gì được chứ”
Toàn Cảnh Thiên nói rồi bốc một cái đùi gà trên bàn cho thẳng vào miệng.
Trương Thác trừng mắt với Toàn Cảnh Thiên, cố ý hù dọa: “Đùi gà này bị người ta tẩm độc rồi”
“Không thể nào!” Toàn Cảnh Thiên tự tin vung vung tay: “Có độc thì tôi đã sớm ngửi ra rồi, tộc lão của chúng tôi từ nhỏ đã để tôi ăn không dưới ba trăm loại độc dược, còn loại độc nào có thể độc được tôi chứ?”
Trương Thác nhìn chằm chằm Toàn Cảnh Thiên vài giây, sau đó đưa ra một ngón tay cái: “Lợi hại!”
Ba trăm loại độc dược không thể độc chết được tên Mập này, thế rốt cuộc anh ta là dạng kỳ tài gì vậy?
Trên bàn có vẻ rất nhiều thức ăn nhưng dưới sự càn quét của Toàn Cảnh Thiên, rất nhanh sau đã sạch trơn.
Một người đàn ông trung niên từ phòng bên cạnh của Thục Tâm sảnh bước tới, cao giọng cười lớn: “Ha ha ha! Nghe nói có hai vị huynh đệ tới, vừa nấy có chút chuyện không tiếp đón được chu đáo, mong hai người đừng để ý, chúng ta vừa ăn vừa…
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong thì đã ngây người ra, bởi vì ông ta thấy vốn là một bàn thức ăn được chuẩn bị đầy đủ nay đã hết sạch, mặc dù chuẩn bị có chút gấp gáp nhưng đồ ăn cũng không hề ít!
Toàn Cảnh Thiên nhồm nhoàm vài lần rồi nhổ ra một cái xương gà, vẻ mặt nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên đó: “Chú, chú nói cái gì?”
“Ha ha, khẩu vị của hai người thật quả không tồi.” Người đàn ông trung niên cười khan một tiếng: “Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Sở, Sở Trang Nguyên”
Vẻ mặt Toàn Cảnh Thiên biến đổi, vội chắp tay lại: “Hóa ra là tiền bối Sở, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
“Cậu quen sao?” Trương Thác nghi ngờ nhìn anh Mập rồi hỏ giọng hỏi.
“Không quen.” Anh Mập lắc đầu: “Làm như vậy không phải là giả vờ đủ điêu luyện sao?”
Trương Thác trợn tròn mắt, sau đó cũng chắp tay lại giống anh Mập.
“Anh, anh không cần bắt chước tôi!”
Toàn Cảnh Thiên nhỏ giọng thốt ra.
Nhưng Trương Thác vẫn nhớ rõ cái tên Sở Trang Nguyên này, trước đó lúc gặp bốn tên mặc đồ đen, đối phương cũng từng nhắc qua, người tên Sở Trang Nguyên này hẳn chính là ông chủ ở đây.
“Thì ra là vậy” Trương Thác gật đầu: “Vậy thì phiền Sở cô nương, anh em chúng tôi đói quá “Hai anh, mời”
Sở Đồng Ngọc đưa Trương Thác vào sâu trong hang động, ở đó có một cái hố rất lớn với dòng chữ Thục Tâm sảnh được viết trên đó, đấy chính là mục tiêu lần này của Sở Đồng Ngọc.
“Trương đại ca, tôi vừa mới lệnh xuống. Đồ ăn đã chuẩn bị xong. Hai người cứ dùng đi. Có người sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai người. Khi nào hai người nghỉ ngơi xong, có thể tới đây tìm tôi”
“Cảm ơn Sở cô nương” Trương Thác nắm chặt nắm đấm, cùng Toàn Cảnh Thiên đi về phía hội trường Thục Tâm sảnh.
Bên ngoài sảnh Thục Tâm sảnh là một hang động, nhưng trang trí bên trong không khác gì một ngôi nhà bình thường, chính giữa sảnh Thục Tâm sảnh đặt một cái bàn vuông, trên bàn đã bày sẵn tám món ăn.
Đôi mắt của Toàn Cảnh Thiên nhìn thẳng về phía thức ăn, chảy nước miếng không ngừng.
“Cẩn thận, trước tiên xem thức ăn này có vấn đề gì không”
Trương Thác cẩn thận nhìn xung quanh.
Trương Thác quan sát Thục Tâm sảnh này thấy xung quanh không có gì bất thường.
Toàn Cảnh Thiên xông tới bên cạnh bàn, vẻ mặt say mê hít sâu một hơi: “Anh, những thức ăn này thì có vấn đề gì được chứ”
Toàn Cảnh Thiên nói rồi bốc một cái đùi gà trên bàn cho thẳng vào miệng.
Trương Thác trừng mắt với Toàn Cảnh Thiên, cố ý hù dọa: “Đùi gà này bị người ta tẩm độc rồi”
“Không thể nào!” Toàn Cảnh Thiên tự tin vung vung tay: “Có độc thì tôi đã sớm ngửi ra rồi, tộc lão của chúng tôi từ nhỏ đã để tôi ăn không dưới ba trăm loại độc dược, còn loại độc nào có thể độc được tôi chứ?”
Trương Thác nhìn chằm chằm Toàn Cảnh Thiên vài giây, sau đó đưa ra một ngón tay cái: “Lợi hại!”
Ba trăm loại độc dược không thể độc chết được tên Mập này, thế rốt cuộc anh ta là dạng kỳ tài gì vậy?
Trên bàn có vẻ rất nhiều thức ăn nhưng dưới sự càn quét của Toàn Cảnh Thiên, rất nhanh sau đã sạch trơn.
Một người đàn ông trung niên từ phòng bên cạnh của Thục Tâm sảnh bước tới, cao giọng cười lớn: “Ha ha ha! Nghe nói có hai vị huynh đệ tới, vừa nấy có chút chuyện không tiếp đón được chu đáo, mong hai người đừng để ý, chúng ta vừa ăn vừa…
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong thì đã ngây người ra, bởi vì ông ta thấy vốn là một bàn thức ăn được chuẩn bị đầy đủ nay đã hết sạch, mặc dù chuẩn bị có chút gấp gáp nhưng đồ ăn cũng không hề ít!
Toàn Cảnh Thiên nhồm nhoàm vài lần rồi nhổ ra một cái xương gà, vẻ mặt nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên đó: “Chú, chú nói cái gì?”
“Ha ha, khẩu vị của hai người thật quả không tồi.” Người đàn ông trung niên cười khan một tiếng: “Để tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Sở, Sở Trang Nguyên”
Vẻ mặt Toàn Cảnh Thiên biến đổi, vội chắp tay lại: “Hóa ra là tiền bối Sở, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”
“Cậu quen sao?” Trương Thác nghi ngờ nhìn anh Mập rồi hỏ giọng hỏi.
“Không quen.” Anh Mập lắc đầu: “Làm như vậy không phải là giả vờ đủ điêu luyện sao?”
Trương Thác trợn tròn mắt, sau đó cũng chắp tay lại giống anh Mập.
“Anh, anh không cần bắt chước tôi!”
Toàn Cảnh Thiên nhỏ giọng thốt ra.
Nhưng Trương Thác vẫn nhớ rõ cái tên Sở Trang Nguyên này, trước đó lúc gặp bốn tên mặc đồ đen, đối phương cũng từng nhắc qua, người tên Sở Trang Nguyên này hẳn chính là ông chủ ở đây.
Bình luận facebook