Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2180
“Ha ha, thứ như bảo bối này anh phải biết nhìn mới được”
Trương Thác cười khế, ném đao cho Thôi Lập: “Anh tự thử xem đi”
Thôi Lập theo bản năng tiếp nhận đao dài mà Trương Thác quăng ra.
“Có thể thử Ngự Khí để thúc giục, nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, đao này bởi vì có hạn chế về chất liệu nên chỉ có thể phát ra bốn lần công kích mạnh mẽ, anh thử một lần, xem như lãng phí một cơ hị “Tôi thật sự không tin được!” Thôi Lập cầm đao, cổ tay Ngự Khí, sau đó chém một đao về phía trước.
Chỉ thấy một ánh đao màu tím bị Thôi Lập chém ra, ánh đao này cực kì mạnh mẽ, những nơi nó đi qua, ngay cả nền gạch dưới chân cũng hoàn toàn vỡ ra.
Khi ánh đao chạm vào kho lúa phía trước.
“Rầm!”
Một âm thanh vang lên, toàn bộ kho lúa sụp đổ trong nháy mắt, tro bụi nổi lên bốn phía.
Thôi Lập sững sờ nhìn một màn trước mắt, uy lực của một đao này, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của anh ta.
Trương Thác vỗ tro bụi vừa dính lên trên người: “Bảo bối ở ngay trước mắt cũng không biết, lại đắc ý vì rác rưởi mà người ta cho, haiz.”
Thôi Lập nhìn thanh đao nhìn như bình thường trong tay mình, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, lộ ra nét mặt hưng phấn: “Anh biết xem bảo bối?”
Trương Thác trợn trắng mắt: “Thì ra nãy giờ tôi đều nói chơi với anh à?”
“Quá tốt rồi! Anh theo tôi đi!” Thôi Lập đi đến giữ chặt lấy Trương Thác, đi về một phía.
Thuộc hạ của Thôi Lập nhắc nhở một câu: “Lão đại, phủ thành chủ không ở đây”
“Đi phủ thành chủ làm gì!” Thôi Lập cười ha ha: “Một ngàn kim tệ thôi đã muốn anh em của tôi à? Thôi Lập tôi cũng không phải loại người bán anh em như thết Tôi còn chưa hỏi tên của người anh em!”
Lúc này, Thôi Lập đã gọi Trương Thác là anh em.
“Ha ha” Trương Thác cười khẽ: “Gọi tôi là Trương Ức Thùy là được rồi”
“Được, anh em Ức Thùy, vừa nãy anh cũng đắc tội cậu ít nhiều, anh bồi thường cho cậu chứ phải không, đi nào, anh mang cậu đi ăn bữa ngon rượu ngon, sau đó chúng ta sẽ trò chuyện tiếp, ha ha ha!” Thôi Lập phát ra tiếng cười to.
Gặp được một người biết xem bảo bối thì càng khiến người hưng phấn hơn cả nhặt được bảo bối!
Làm một thợ săn tiền thưởng, Thôi Lập quá hiểu loại người này quý giá đến cỡ nào! Trân Bảo Các trong thành, ông cụ kia cũng vì có một đôi mắt sáng, nhận biết bảo bối, ngay cả †hành chủ Đông Phương cũng phải nể ông ta ba phần, mặc dù Trương Ức Thùy này so ra kém ông cụ kia, nhưng chắc hẳn cũng không kém hơn bao nhiêu!
Trương Thác không hề bất ngờ về sự thay đổi thái độ của Thôi Lập, bằng không anh sẽ không chuyên môn đi diễn màn vừa rồi, còn bảo bối hay không, dựa vào thực lực của Trương Thác, bảo bối chân chính vào trong tay anh cũng có thể bị anh phá hủy, ví dụ như khối ngọc bội đó, mà rác rưởi vào trong tay anh cũng có thể biến thành bảo bối, giống như thanh đao dài mà Thôi Lập cầm trong tay.
Ngoài thành Đông Phương.
Thời Minh Huy và Sở Đồng Ngọc thừa dịp không có ai, đi vào trong địa động.
Hai người vừa mới vào địa động đã thấy Sở Trang Nguyên dẫn theo Toàn Cảnh Thiên và mấy người nữa, mang theo trang bị mạo hiểm, đứng ở lối vào.
Sở Đồng Ngọc hơi kinh ngạc, kêu: “Bố, sao mọi người lại quay lại?”
Khi đang nói chuyện, Sở Đồng Ngọc theo bản năng nhìn thoáng qua Toàn Cảnh Thiên.
Sở Trang Nguyên lắc đầu: “Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, yêu thú tàn sát bừa bãi, hiện tại thành Đông Phương †ổ chức một nhóm người lớn đi chống lại yêu thú, chúng ta không thể tùy tiện lộ mặt nên đành quay về nghỉ dưỡng sức trước đã, không phải hôm nay các con đi lấy vật tư à?”
Trương Thác cười khế, ném đao cho Thôi Lập: “Anh tự thử xem đi”
Thôi Lập theo bản năng tiếp nhận đao dài mà Trương Thác quăng ra.
“Có thể thử Ngự Khí để thúc giục, nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, đao này bởi vì có hạn chế về chất liệu nên chỉ có thể phát ra bốn lần công kích mạnh mẽ, anh thử một lần, xem như lãng phí một cơ hị “Tôi thật sự không tin được!” Thôi Lập cầm đao, cổ tay Ngự Khí, sau đó chém một đao về phía trước.
Chỉ thấy một ánh đao màu tím bị Thôi Lập chém ra, ánh đao này cực kì mạnh mẽ, những nơi nó đi qua, ngay cả nền gạch dưới chân cũng hoàn toàn vỡ ra.
Khi ánh đao chạm vào kho lúa phía trước.
“Rầm!”
Một âm thanh vang lên, toàn bộ kho lúa sụp đổ trong nháy mắt, tro bụi nổi lên bốn phía.
Thôi Lập sững sờ nhìn một màn trước mắt, uy lực của một đao này, hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của anh ta.
Trương Thác vỗ tro bụi vừa dính lên trên người: “Bảo bối ở ngay trước mắt cũng không biết, lại đắc ý vì rác rưởi mà người ta cho, haiz.”
Thôi Lập nhìn thanh đao nhìn như bình thường trong tay mình, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì, lộ ra nét mặt hưng phấn: “Anh biết xem bảo bối?”
Trương Thác trợn trắng mắt: “Thì ra nãy giờ tôi đều nói chơi với anh à?”
“Quá tốt rồi! Anh theo tôi đi!” Thôi Lập đi đến giữ chặt lấy Trương Thác, đi về một phía.
Thuộc hạ của Thôi Lập nhắc nhở một câu: “Lão đại, phủ thành chủ không ở đây”
“Đi phủ thành chủ làm gì!” Thôi Lập cười ha ha: “Một ngàn kim tệ thôi đã muốn anh em của tôi à? Thôi Lập tôi cũng không phải loại người bán anh em như thết Tôi còn chưa hỏi tên của người anh em!”
Lúc này, Thôi Lập đã gọi Trương Thác là anh em.
“Ha ha” Trương Thác cười khẽ: “Gọi tôi là Trương Ức Thùy là được rồi”
“Được, anh em Ức Thùy, vừa nãy anh cũng đắc tội cậu ít nhiều, anh bồi thường cho cậu chứ phải không, đi nào, anh mang cậu đi ăn bữa ngon rượu ngon, sau đó chúng ta sẽ trò chuyện tiếp, ha ha ha!” Thôi Lập phát ra tiếng cười to.
Gặp được một người biết xem bảo bối thì càng khiến người hưng phấn hơn cả nhặt được bảo bối!
Làm một thợ săn tiền thưởng, Thôi Lập quá hiểu loại người này quý giá đến cỡ nào! Trân Bảo Các trong thành, ông cụ kia cũng vì có một đôi mắt sáng, nhận biết bảo bối, ngay cả †hành chủ Đông Phương cũng phải nể ông ta ba phần, mặc dù Trương Ức Thùy này so ra kém ông cụ kia, nhưng chắc hẳn cũng không kém hơn bao nhiêu!
Trương Thác không hề bất ngờ về sự thay đổi thái độ của Thôi Lập, bằng không anh sẽ không chuyên môn đi diễn màn vừa rồi, còn bảo bối hay không, dựa vào thực lực của Trương Thác, bảo bối chân chính vào trong tay anh cũng có thể bị anh phá hủy, ví dụ như khối ngọc bội đó, mà rác rưởi vào trong tay anh cũng có thể biến thành bảo bối, giống như thanh đao dài mà Thôi Lập cầm trong tay.
Ngoài thành Đông Phương.
Thời Minh Huy và Sở Đồng Ngọc thừa dịp không có ai, đi vào trong địa động.
Hai người vừa mới vào địa động đã thấy Sở Trang Nguyên dẫn theo Toàn Cảnh Thiên và mấy người nữa, mang theo trang bị mạo hiểm, đứng ở lối vào.
Sở Đồng Ngọc hơi kinh ngạc, kêu: “Bố, sao mọi người lại quay lại?”
Khi đang nói chuyện, Sở Đồng Ngọc theo bản năng nhìn thoáng qua Toàn Cảnh Thiên.
Sở Trang Nguyên lắc đầu: “Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, yêu thú tàn sát bừa bãi, hiện tại thành Đông Phương †ổ chức một nhóm người lớn đi chống lại yêu thú, chúng ta không thể tùy tiện lộ mặt nên đành quay về nghỉ dưỡng sức trước đã, không phải hôm nay các con đi lấy vật tư à?”
Bình luận facebook