Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2333
Chương 2333:
“Nói sau đi” Trương Thác dựa trên vách đá, nhắm mắt lại: “Đợi trời sáng rồi nói”
Trương Thác đã nói vậy rồi, mọi người cũng không nói gì nữa, chính là, tất cả đợi trời sáng hãng nói, câu nói này cũng là câu dân chúng Đông Hòa thường nói, gặp phải chuyện gì, trời sáng rồi nói.
Đêm nay đối với mọi người mà nói, cho dù thân thể hay là trong tim đều vô cùng mệt mỏi, sau khi tinh thần thả lỏng, mỏi mậệt lại kéo tới rất nhanh, mỗi người đều dựa lên vách đá, nghe tiếng mưa bên ngoài, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày thứ hai, Trương Thác bị một ồn ào đánh thức, mở mắt liền thấy trước mắt mình, đầu người nhấp nhô, một đám người mặc áo tang, tay cầm cuốc và đỉnh ba, đang vây trước mặt đám người của mình, miệng đang oang oang nói cái gì đó, có vài lời ngay cả Trương Thác cũng nghe không hiểu.
Đám người Triệu Chính Khải cũng lần lượt tỉnh dậy, mưa lớn đầy trời đã dừng lại, mây đen che kín bầu trời cũng không biết đã tan đi từ khi nào, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người mọi người, khiến bọn họ cảm thấy một trận thư thái êm dịu sau khi đầm mưa vài tiếng đêm qua.
“Các cậu là ai, đang làm gì trước tượng thần Quang Minh!”
Một người đàn bà tuổi hơn 50, vai vác cuốc nói, câu nói này, Trương Thác nghe hiểu.
“Đền thờ?” Trương Thác trong lúc mơ màng quay đầu nhìn lại, anh phát hiện, chính mình vậy mà lại ngồi trong một kiến trúc tương tự như đền thờ, tượng thần sau lưng anh, không biết từ lúc nào đã biến thành một tượng người, chính là hình dáng Apollo trong thần thoại, tay cầm lửa thiêng, mang đến cho nhân gian ánh sáng.
Mọi người ở Cửu Cục cũng phát hiện ra thay đổi xung quanh, khiến trong lòng họ tràn ngập sự hoài nghỉ vô tận, tối qua rõ ràng ngủ trong rãnh núi, làm sao tỉnh dậy liền ở trong một đền thờ rồi, tượng đá sau lưng cũng biến đổi rồi.
“Bọn chúng khinh nhờn thần linh, đánh chết bọn chúng, tế bọn chúng cho thần linh!” Trong đám người không biết là ai hô lớn một tiếng, một đám người cầm cuốc và đỉnh ba xông vào trong đền thờ.
Đám người Cửu Cục tuy rằng nghe không hiểu mấy người này nói cái gì, nhưng nhìn động tác của họ cũng biết họ muốn làm gì.
Dưới tình huống bất đồng ngôn ngữ, muốn giải thích xua tan nghỉ ngờ rất khó, lại thêm tâm tình kích động của mấy người này, đám người Cửu Cục nghĩ, giải quyết tình hình trước mắt trước, bọn họ đều là tinh anh đã trải qua huấn luyện, tuy rằng về cách thức xử sự có thể vẫn còn thiếu sót rất lớn, nhưng về thực lực, người thường đều không thể bì, họ muốn chế ngự đám người này trước đã.
Nhưng kết quả sau khi động thủ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Một phụ nữ nông dân tay cầm cuốc, một cước đá ngã một tỉnh anh Cửu Cục.
Ba tên đàn ông lực lưỡng cầm gậy vây lấy Trương Thác, sức bọn họ lớn đến không ngờ, khiến Trương Thác cũng cảm thấy áp lực, có điều bọn họ căn bản không biết gì về kĩ xảo vật lộn, toàn bộ đều đánh đấm thô bạo, khua quyền đá chân, họ mặc dù không có kĩ xảo đánh nhau, nhưng tốc độ và sức lực đều cực kì nhanh, đánh đám người Cửu Cục không ngơi tay, cũng chỉ có hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải không bị đối phương hoàn toàn áp chế, bảy người còn lại, bất kể nam nữ, đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập trong khoảng thời gian này, bị người trói lại, ném ra ngoài đền thờ.
Hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải thấy thế, cũng từ bỏ chống cự, từng người trúng hai quyền xong, cũng bị người ta trói lại, mang ra ngoài đền thờ.
Ngoài đền thờ là vô số nông trại, trước nông trại còn có trẻ con đang nô đùa, mà tối qua còn thấy là nhà tranh lại biến mất rồi, cách đó không xa có một mảnh ruộng bậc thang lớn, còn có người đang cày cấy bên trong.
Đối diện với tình huống thế này, đám người Cửu Cục dần dần trở nên có chút chết lặng, bắt đầu từ lúc bước vào núi Chúng Thần, tất cả mọi chuyện bắt đầu trở nên không hợp lý.
Vài cây dâm bụt trồng trước đền thờ.
Một người đàn ông đầu tóc hoa râm, tuổi tác rất lớn, đi đến trước mặt mấy người bị trói, oang oang nói một đống thứ gì đó.
Đám người Triệu Chính Khải cũng nghe không hiểu.
“Nói sau đi” Trương Thác dựa trên vách đá, nhắm mắt lại: “Đợi trời sáng rồi nói”
Trương Thác đã nói vậy rồi, mọi người cũng không nói gì nữa, chính là, tất cả đợi trời sáng hãng nói, câu nói này cũng là câu dân chúng Đông Hòa thường nói, gặp phải chuyện gì, trời sáng rồi nói.
Đêm nay đối với mọi người mà nói, cho dù thân thể hay là trong tim đều vô cùng mệt mỏi, sau khi tinh thần thả lỏng, mỏi mậệt lại kéo tới rất nhanh, mỗi người đều dựa lên vách đá, nghe tiếng mưa bên ngoài, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngày thứ hai, Trương Thác bị một ồn ào đánh thức, mở mắt liền thấy trước mắt mình, đầu người nhấp nhô, một đám người mặc áo tang, tay cầm cuốc và đỉnh ba, đang vây trước mặt đám người của mình, miệng đang oang oang nói cái gì đó, có vài lời ngay cả Trương Thác cũng nghe không hiểu.
Đám người Triệu Chính Khải cũng lần lượt tỉnh dậy, mưa lớn đầy trời đã dừng lại, mây đen che kín bầu trời cũng không biết đã tan đi từ khi nào, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người mọi người, khiến bọn họ cảm thấy một trận thư thái êm dịu sau khi đầm mưa vài tiếng đêm qua.
“Các cậu là ai, đang làm gì trước tượng thần Quang Minh!”
Một người đàn bà tuổi hơn 50, vai vác cuốc nói, câu nói này, Trương Thác nghe hiểu.
“Đền thờ?” Trương Thác trong lúc mơ màng quay đầu nhìn lại, anh phát hiện, chính mình vậy mà lại ngồi trong một kiến trúc tương tự như đền thờ, tượng thần sau lưng anh, không biết từ lúc nào đã biến thành một tượng người, chính là hình dáng Apollo trong thần thoại, tay cầm lửa thiêng, mang đến cho nhân gian ánh sáng.
Mọi người ở Cửu Cục cũng phát hiện ra thay đổi xung quanh, khiến trong lòng họ tràn ngập sự hoài nghỉ vô tận, tối qua rõ ràng ngủ trong rãnh núi, làm sao tỉnh dậy liền ở trong một đền thờ rồi, tượng đá sau lưng cũng biến đổi rồi.
“Bọn chúng khinh nhờn thần linh, đánh chết bọn chúng, tế bọn chúng cho thần linh!” Trong đám người không biết là ai hô lớn một tiếng, một đám người cầm cuốc và đỉnh ba xông vào trong đền thờ.
Đám người Cửu Cục tuy rằng nghe không hiểu mấy người này nói cái gì, nhưng nhìn động tác của họ cũng biết họ muốn làm gì.
Dưới tình huống bất đồng ngôn ngữ, muốn giải thích xua tan nghỉ ngờ rất khó, lại thêm tâm tình kích động của mấy người này, đám người Cửu Cục nghĩ, giải quyết tình hình trước mắt trước, bọn họ đều là tinh anh đã trải qua huấn luyện, tuy rằng về cách thức xử sự có thể vẫn còn thiếu sót rất lớn, nhưng về thực lực, người thường đều không thể bì, họ muốn chế ngự đám người này trước đã.
Nhưng kết quả sau khi động thủ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới.
Một phụ nữ nông dân tay cầm cuốc, một cước đá ngã một tỉnh anh Cửu Cục.
Ba tên đàn ông lực lưỡng cầm gậy vây lấy Trương Thác, sức bọn họ lớn đến không ngờ, khiến Trương Thác cũng cảm thấy áp lực, có điều bọn họ căn bản không biết gì về kĩ xảo vật lộn, toàn bộ đều đánh đấm thô bạo, khua quyền đá chân, họ mặc dù không có kĩ xảo đánh nhau, nhưng tốc độ và sức lực đều cực kì nhanh, đánh đám người Cửu Cục không ngơi tay, cũng chỉ có hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải không bị đối phương hoàn toàn áp chế, bảy người còn lại, bất kể nam nữ, đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập trong khoảng thời gian này, bị người trói lại, ném ra ngoài đền thờ.
Hai người Trương Thác và Triệu Chính Khải thấy thế, cũng từ bỏ chống cự, từng người trúng hai quyền xong, cũng bị người ta trói lại, mang ra ngoài đền thờ.
Ngoài đền thờ là vô số nông trại, trước nông trại còn có trẻ con đang nô đùa, mà tối qua còn thấy là nhà tranh lại biến mất rồi, cách đó không xa có một mảnh ruộng bậc thang lớn, còn có người đang cày cấy bên trong.
Đối diện với tình huống thế này, đám người Cửu Cục dần dần trở nên có chút chết lặng, bắt đầu từ lúc bước vào núi Chúng Thần, tất cả mọi chuyện bắt đầu trở nên không hợp lý.
Vài cây dâm bụt trồng trước đền thờ.
Một người đàn ông đầu tóc hoa râm, tuổi tác rất lớn, đi đến trước mặt mấy người bị trói, oang oang nói một đống thứ gì đó.
Đám người Triệu Chính Khải cũng nghe không hiểu.
Bình luận facebook