Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462
Chương 462:
Trương Thác lắc đầu: “Đây không phải là vợ quản chặt, mà là yêu, hai người không hiểu rồi.”
Hai cô gái bước vào trong một cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, Trương Thác chỉ ngồi bên ngoài.
Hiện tại Trương Thác đang đi theo Nam Cung Vũ, là để đợi người nhà họ Tô tiếp cận anh ấy một lần nữa, anh ấy đã đánh trọng thương nhà họ Tô hai lần, lần này nếu nhà họ Tô lại tới, thì nên là tiếp cận bản thân với một tư cách khác rồi.
Cụ thể phải làm thế nào để tìm ra ai là người muốn tấn công Lâm Ngữ Lam, Trương Thác tạm thời chưa có manh mối, anh ấy đầu tiên phải tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa nhà họ Tô và Lâm Ngữ Lam là như thế nào mới được.
Trương Thác đang nằm trên ghế mát xa, vừa quẹt mười nhân dân tệ định đi nghỉ ngơi thì liền nghe thấy một tiếng hét, nơi phát ra tiếng hét là chính cửa hàng đồ hiệu mà Chúc Linh và Nam Cung Vũ đã bước vào.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
“Cứu mạng!”
Có nhiều tiếng la hét.
Trương Thác đứng dậy và nhìn thấy một vài người đàn ông bịt mặt bay nhanh ra khỏi cửa hàng.
“Trương Thác! Nhanh lên! Nhanh lên!” Nam Cung Vũ vội vàng ra khỏi cửa hàng với vẻ mặt lo lắng: “Chúc Linh bị bắt rồi, nhanh lên!”
“Lại tới à!” Trương Thác sắc mặt thay đổi, đuổi theo nhóm người đã chạy đi.
Trương Thác đuổi ra khỏi trung tâm thương mại, thấy đối phương lên xe không có biển số, và phóng đi nhanh chóng.
“Người đâu!” Nam Cung Vũ đi theo sau Trương Thác, thở hồn hễn, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi, nhanh lên!” Trương Thác hét lên.
Nam Cung Vũ rút chìa khóa của mình ra theo phản xạ bản năng.
Xe của Nam Cung Vũ đang đậu ở bãi đậu xe bên đường, Trương Thác không nói một lời nào, càm chìa khóa xe, lên chiếc Maserati gầm lên một tiếng, và nhanh chóng đuỏi theo.
Nam Cung Vũ nhìn theo Trương Thác đang rời đi, và vội vàng gọi điện cho cha mình.
Kỹ thuật lái xe của Trương Thác, cho dù là ngóc ngách đường phố nào xe cộ đang lưu thông tấp nập của Yến Kinh, anh ấy cũng lướt qua như một mũi tên sắc bén, và nhanh chóng đã đuổi kịp chiếc xe không có biển số kia.
Trong xe, Chúc Linh bị ngắt xỉu, ba người còn lại đội mũ trùm đầu.
“Chú ý chiếc Maserati phía sau, người lái xe chính là thằng nhóc kial”
“Hừ, chỉ sợ hắn không tới, đợi hắn một tí, nếu hắn không đuổi kịp, kế hoạch này làm sao có thể tiền hành bình thường được?”
Sân bay Yến Kinh.
Một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh.
Cửa máy bay mở ra, một ông già mặc bộ đồ cổ xưa hùng hổ bước ra khỏi máy bay!
“Chúc lão gia, ông đến rồi.” Một người đã đợi sẵn ở sân bay, kính cẩn nói sau khi nhìn thấy ông lão.
“Linh nhi, con bé thế nào rồi!” Ông lão trông rất phấn khích.
“Cô ấy vẫn luôn…” Người đứng đợi ông lão vừa nói được nửa câu thì nghe thấy giọng nói lo lắng vang lên từ chiếc máy bộ đàm trên tay.
Trương Thác lắc đầu: “Đây không phải là vợ quản chặt, mà là yêu, hai người không hiểu rồi.”
Hai cô gái bước vào trong một cửa hàng chuyên bán hàng hiệu, Trương Thác chỉ ngồi bên ngoài.
Hiện tại Trương Thác đang đi theo Nam Cung Vũ, là để đợi người nhà họ Tô tiếp cận anh ấy một lần nữa, anh ấy đã đánh trọng thương nhà họ Tô hai lần, lần này nếu nhà họ Tô lại tới, thì nên là tiếp cận bản thân với một tư cách khác rồi.
Cụ thể phải làm thế nào để tìm ra ai là người muốn tấn công Lâm Ngữ Lam, Trương Thác tạm thời chưa có manh mối, anh ấy đầu tiên phải tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa nhà họ Tô và Lâm Ngữ Lam là như thế nào mới được.
Trương Thác đang nằm trên ghế mát xa, vừa quẹt mười nhân dân tệ định đi nghỉ ngơi thì liền nghe thấy một tiếng hét, nơi phát ra tiếng hét là chính cửa hàng đồ hiệu mà Chúc Linh và Nam Cung Vũ đã bước vào.
“Giết người rồi! Giết người rồi!”
“Cứu mạng!”
Có nhiều tiếng la hét.
Trương Thác đứng dậy và nhìn thấy một vài người đàn ông bịt mặt bay nhanh ra khỏi cửa hàng.
“Trương Thác! Nhanh lên! Nhanh lên!” Nam Cung Vũ vội vàng ra khỏi cửa hàng với vẻ mặt lo lắng: “Chúc Linh bị bắt rồi, nhanh lên!”
“Lại tới à!” Trương Thác sắc mặt thay đổi, đuổi theo nhóm người đã chạy đi.
Trương Thác đuổi ra khỏi trung tâm thương mại, thấy đối phương lên xe không có biển số, và phóng đi nhanh chóng.
“Người đâu!” Nam Cung Vũ đi theo sau Trương Thác, thở hồn hễn, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đưa chìa khóa xe cho tôi, nhanh lên!” Trương Thác hét lên.
Nam Cung Vũ rút chìa khóa của mình ra theo phản xạ bản năng.
Xe của Nam Cung Vũ đang đậu ở bãi đậu xe bên đường, Trương Thác không nói một lời nào, càm chìa khóa xe, lên chiếc Maserati gầm lên một tiếng, và nhanh chóng đuỏi theo.
Nam Cung Vũ nhìn theo Trương Thác đang rời đi, và vội vàng gọi điện cho cha mình.
Kỹ thuật lái xe của Trương Thác, cho dù là ngóc ngách đường phố nào xe cộ đang lưu thông tấp nập của Yến Kinh, anh ấy cũng lướt qua như một mũi tên sắc bén, và nhanh chóng đã đuổi kịp chiếc xe không có biển số kia.
Trong xe, Chúc Linh bị ngắt xỉu, ba người còn lại đội mũ trùm đầu.
“Chú ý chiếc Maserati phía sau, người lái xe chính là thằng nhóc kial”
“Hừ, chỉ sợ hắn không tới, đợi hắn một tí, nếu hắn không đuổi kịp, kế hoạch này làm sao có thể tiền hành bình thường được?”
Sân bay Yến Kinh.
Một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh.
Cửa máy bay mở ra, một ông già mặc bộ đồ cổ xưa hùng hổ bước ra khỏi máy bay!
“Chúc lão gia, ông đến rồi.” Một người đã đợi sẵn ở sân bay, kính cẩn nói sau khi nhìn thấy ông lão.
“Linh nhi, con bé thế nào rồi!” Ông lão trông rất phấn khích.
“Cô ấy vẫn luôn…” Người đứng đợi ông lão vừa nói được nửa câu thì nghe thấy giọng nói lo lắng vang lên từ chiếc máy bộ đàm trên tay.
Bình luận facebook