Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620
Chương 620:
“Là anh Trương đưa” Một người đưa tay chỉ lên trên đỉnh tầng.
“Trương Thác?” Trên mặt của Lâm Ngữ Lam không tự chủ lộ ra tươi cười, trong đầu hiện ra hình bóng của người đàn ông dó.
Lâm Ngữ Lam lên đến tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc Lâm, cô trở về rồi” Lý Thanh liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Ừm”?
Lâm Ngữ Lam gật đầu:” Trương Thác đâu?”
“Anh Trương đang ở bên trong” Lý Thanh giơ tay chỉ.
Lâm Ngữ Lam bước tới phòng làm việc, cẩn thận mở cửa, qua khe cửa, Lâm Ngữ Lam nhìn thấy bên trong có một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu, đang không ngừng viết cái gì đó.
Lâm Ngữ Lam đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn Trương Thác, đây là lân đầu tiên cô nhìn người đàn ông của mình một cách cẩn thận như vậy. Khuôn mặt kiên nghị sắc bén, đôi mắt sâu thẳm như một biển sao trời.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trương Thác, khuôn mặt Lâm Ngữ Lam Kiều bất giác lộ ra một tia ửng hồng. Bây giờ cô giống như một cô gái nhỏ mới yêu, đang lén nhìn trộm người mình thầm mến.
Trương Thác khẽ vặn cổ, tâm mắt chuyển về phía trước cửa phòng làm việc tình cờ nhìn thấy một đôi mắt.
Lâm Ngữ Lam trái tim đột nhiên hoảng hốt, có cảm giác mình làm sai chuyện gì liền bị phát hiện.
Trương Thác đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy.
Lâm Ngữ Lam cũng liền đẩy cửa văn phòng ra, ổn định cảm xúc, thoải mái tự nhiên đi vào trong.
“Bà xã, em về rồi, có mệt không?” Trương Thác đi tới bên cạnh Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam vốn tưởng rằng Trương Thác sẽ ôm mình, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đáp trả cho người đàn ông trước mặt này một cái ôm. Bình thường cũng không có cảm nhận gì, nhưng khoảng thời gian xa cách này khiến cho cô phát hiện ra trong lòng mình đối với Trương Thác sớm đã có vài phần lưu luyến.
Thật đáng tiếc, Trương Thác không ôm cô như Lâm Ngữ Lam nghĩ, điều này khiến Lâm Ngữ Lam không khỏi cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
“Nghe nói mấy ngày nay anh đưa ra rất nhiều quyết định cho công ty?” Lâm Ngữ Lam nhìn tài liệu trên bàn rồi lại nhìn Trương Thác.
“Ừm, cứ để chồng chất ở đó cũng không được đành phải xử lý. Có những chỗ xử lý không được tốt em đừng tranh anh nha” Trương Thác gãi đầu.
Lâm Ngữ Lam che miệng cười: “Như vậy cũng không được, nếu như công ty làm ăn thua lỗ, em nhất định sẽ tìm anh hỏi tội”
Lâm Ngữ Lam bước tới trước bàn làm việc nhìn đống tài liệu, cô thấy những phưng án vừa xuống máy bay mà mình nghĩ ra, Trương Thác đều đã giải quyết, giải pháp tốt hơn những gì mà cô dự tính đưa ra.
Cô không khỏi nghĩ tới chuyện ban đầu không cho Trương Thác tiếp xúc với chuyện của công ty, khiến Lâm Ngữ Lam có chút xấu hổ.
Tô My vẫn đi theo phía sau Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn Trương Thác, chỉ tiếc nuối lắc đầu.
Nếu là trước kia, quả thực người đàn ông này rất xứng đôi với cô Lâm dù sau cũng có thể trở thành đối tác làm ăn, hơn nữa năng lực thiên phú cũng khá.
Nhưng mà hiện tại về sau cô Lâm sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Lâm, người đàn ông này dĩ nhiên không còn xứng “Bà xã, em ăn cơm chưa?” Trương Thác nhìn thời gian, đã là buổi trưa.
“Vẫn chưa”
Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu: “Em muốn ăn gà nướng”
“Được rồi, không thành vấn đề, để anh mời” Trương Thác võ ngực nói.
“Là anh Trương đưa” Một người đưa tay chỉ lên trên đỉnh tầng.
“Trương Thác?” Trên mặt của Lâm Ngữ Lam không tự chủ lộ ra tươi cười, trong đầu hiện ra hình bóng của người đàn ông dó.
Lâm Ngữ Lam lên đến tầng cao nhất.
“Tổng giám đốc Lâm, cô trở về rồi” Lý Thanh liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, trong mắt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Ừm”?
Lâm Ngữ Lam gật đầu:” Trương Thác đâu?”
“Anh Trương đang ở bên trong” Lý Thanh giơ tay chỉ.
Lâm Ngữ Lam bước tới phòng làm việc, cẩn thận mở cửa, qua khe cửa, Lâm Ngữ Lam nhìn thấy bên trong có một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào đống tài liệu, đang không ngừng viết cái gì đó.
Lâm Ngữ Lam đứng ngoài cửa lặng lẽ nhìn Trương Thác, đây là lân đầu tiên cô nhìn người đàn ông của mình một cách cẩn thận như vậy. Khuôn mặt kiên nghị sắc bén, đôi mắt sâu thẳm như một biển sao trời.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Trương Thác, khuôn mặt Lâm Ngữ Lam Kiều bất giác lộ ra một tia ửng hồng. Bây giờ cô giống như một cô gái nhỏ mới yêu, đang lén nhìn trộm người mình thầm mến.
Trương Thác khẽ vặn cổ, tâm mắt chuyển về phía trước cửa phòng làm việc tình cờ nhìn thấy một đôi mắt.
Lâm Ngữ Lam trái tim đột nhiên hoảng hốt, có cảm giác mình làm sai chuyện gì liền bị phát hiện.
Trương Thác đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy.
Lâm Ngữ Lam cũng liền đẩy cửa văn phòng ra, ổn định cảm xúc, thoải mái tự nhiên đi vào trong.
“Bà xã, em về rồi, có mệt không?” Trương Thác đi tới bên cạnh Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam vốn tưởng rằng Trương Thác sẽ ôm mình, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đáp trả cho người đàn ông trước mặt này một cái ôm. Bình thường cũng không có cảm nhận gì, nhưng khoảng thời gian xa cách này khiến cho cô phát hiện ra trong lòng mình đối với Trương Thác sớm đã có vài phần lưu luyến.
Thật đáng tiếc, Trương Thác không ôm cô như Lâm Ngữ Lam nghĩ, điều này khiến Lâm Ngữ Lam không khỏi cảm thấy trong lòng có chút mất mát.
“Nghe nói mấy ngày nay anh đưa ra rất nhiều quyết định cho công ty?” Lâm Ngữ Lam nhìn tài liệu trên bàn rồi lại nhìn Trương Thác.
“Ừm, cứ để chồng chất ở đó cũng không được đành phải xử lý. Có những chỗ xử lý không được tốt em đừng tranh anh nha” Trương Thác gãi đầu.
Lâm Ngữ Lam che miệng cười: “Như vậy cũng không được, nếu như công ty làm ăn thua lỗ, em nhất định sẽ tìm anh hỏi tội”
Lâm Ngữ Lam bước tới trước bàn làm việc nhìn đống tài liệu, cô thấy những phưng án vừa xuống máy bay mà mình nghĩ ra, Trương Thác đều đã giải quyết, giải pháp tốt hơn những gì mà cô dự tính đưa ra.
Cô không khỏi nghĩ tới chuyện ban đầu không cho Trương Thác tiếp xúc với chuyện của công ty, khiến Lâm Ngữ Lam có chút xấu hổ.
Tô My vẫn đi theo phía sau Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn Trương Thác, chỉ tiếc nuối lắc đầu.
Nếu là trước kia, quả thực người đàn ông này rất xứng đôi với cô Lâm dù sau cũng có thể trở thành đối tác làm ăn, hơn nữa năng lực thiên phú cũng khá.
Nhưng mà hiện tại về sau cô Lâm sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Lâm, người đàn ông này dĩ nhiên không còn xứng “Bà xã, em ăn cơm chưa?” Trương Thác nhìn thời gian, đã là buổi trưa.
“Vẫn chưa”
Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu: “Em muốn ăn gà nướng”
“Được rồi, không thành vấn đề, để anh mời” Trương Thác võ ngực nói.
Bình luận facebook