Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1217
Chương 1217:
Tộc trưởng Tiêu thị Tiêu Minh Đức là người nhìn hiền hòa nhất: “Không có quy tắc, không thành tiêu chuẩn, quy tắc này, lập càng sớm càng tốt, càng sớm càng tốt, ha ha ha”
Sau khi ba người nói xong, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi tới vị trí trung tâm trong rừng, đệ tử thị tộc họ mang tới, phân ra đứng xung quanh rừng rậm.
Trên sa mạc Sossusvlei, cát chảy dưới chân Trương Thác không ngừng chuyển động, nổ ra một cái lỗ thủng, sau đó lại bị cát chảy vùi lấp.
Có thể nhìn thấy làn da lộ ra bên ngoài áo của Trương Thác, một mảnh đỏ bừng, lúc anh đang dẫn khí vào trong kinh mạch khí huyết của anh cũng tăng lên.
Trương Thác hít sâu một hơi, đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cát bụi trên mặt đất bay lên.
Cả người Trương Thác cũng ở thời khắc này hao hết sức lực, tê liệt ngã trên cát chảy, miệng không ngừng thở hổn hển, khóe miệng của anh giương lên thành một vòng cung, tốn mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh cũng đem khí dung nhập vào trong kinh mạch, sự nguy hiểm trong quá trình anh dẫn khí, người nào trải qua rồi mới biết.
Có mấy lần khí xông vào phá kinh mạch của Trương Thác, chảy về phía trái tim của anh, luồng khí đó cực kỳ hung mãnh, giống như cây châm vậy, nếu như luồng khí này chui vào trong trái tim của anh thật, Trương Thác chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Nhưng cũng may, một luồng khí xoáy xuất hiện chặn lại cỗ khí đang chui về phía ngực của Trương Thác, Trương Thác chỉ bị dọa sợ chứ không có gì nguy hiểm, sau khi giải quyết xong cỗ khí đó quá trình dẫn khí của anh cũng coi như thuận lợi, vậy là anh đã hoàn thành bước đầu tiên của diệt thế đồ lục.
Trương Thác dùng sức thở hồng hộc, sau đó đấm một cái xuống mặt đất tách tầng cát chảy trên mặt đất ra, anh quay trở về nhà tù.
Huyền Thiên Lân vẫn luôn xếp bằng ở tầng ba, thấy Trương Thác trở về, anh ngẩng đầu nhìn một chút hỏi: “Hoàn thành rồi?”
“Ừm” Trương Thác gật đầu.
Ánh mắt của Huyền Thiên Lân lộ ra một tia bất ngờ, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như trước nói: “Nếu đã luyện được rồi, cũng đến lúc cậu phải rời đi rồi, khoảng thời gian này chúng tôi đã trải nghiệm những thứ mà cậu mang xuống đây, chúng tôi đều cảm thấy rất thú vị, những thứ này cũng đủ để mọi người học tập trong một đoạn thời gian, đoạn thời gian này cậu đừng có quay trở lại nữa, tôi sẽ chờ đến ngày cậu lên làm thần phạt.”
Trương Thác nhìn Huyền Thiên Lân, sau đó quỳ gối lạy Huyền Thiên Lân một cái: “Anh cả, cảm ơn anh cả thời gian qua đã chăm sóc lo lắng cho tôi, nếu sau này tôi được lên làm thần phạt, tôi nhất định sẽ mở cái lồng giam này ra mang mọi người rời khỏi nơi này”
Huyền Thiên Lân nhẹ giọng cười nói: “Ha ha, có rời khỏi đây được hay không, tạm thời đừng nói vội, chỉ cần cậu đừng làm mất mặt chúng tôi ở bên ngoài là được, tôi sẽ dạy cậu một chiêu cuối cùng, cậu nhìn cho kỹ, tôi gọi chiêu này là…diệt thế, ma kiếm!”
Ở trên không trung lồng giam Địa Ngục, trên bầu trời bao la không có một đám mây, đột nhiên ngưng kết thành một luồng khí đen, khí đen tụ thành một thanh kiếm nhỏ, chỉ dài ba mươi centimet, ngưng tụ không đến ba giây, liền biến mất trong trời đất.
Trong nháy mắt kiếm nhỏ màu đen xuất hiện, một thân ảnh từ sa mạc phóng lên bầu trời, tốc độ cực nhanh, sau đó biến mất ở trong sa mạc bao la này.
Trong lồng giam Địa Ngục, Huyền Thiên Lân nhìn bóng lưng Trương Thác rời đi, nụ cười trên mặt càng ngày càng rõ ràng, bên trong đôi mắt mang theo một tia hoài niệm n¡ ú trước cậu cực lực phản bác ý kiến của mọi người, tách khỏi cổ võ thế gia và thị tộc, khiến khí và binh vĩnh viễn không gặp được nhau, tôi vẫn luôn lo lắng ngày đó sẽ đến, nhưng bây giờ trong trời đất này có sự tồn tại của tên nhóc này, cho dù ngày đó đến thật đi chăng nữa, cũng không sợ không chống lại được!”
Ở lối vào tầng ba, đám người chị Po, nhao nhao thò đầu ra nhìn lên đỉnh đầu.
“Anh cả, Trương Thác đi rồi” Người đàn ông thấp bé lên tiếng.
“Ai” Chị Po thở dài: “Đúng là có chút không nỡ xa thằng nhóc này”
“Đúng vậy, không thể hành hạ thằng nhóc này, còn có gì vui nữa chứ, hi vọng cậu ta có thể sống tốt ở thế giới bên ngoài, đừng có chết nhanh như vậy, hội Thần Ẩn không phải là thứ mà chúng ta có thể chọc, cho dù bây giờ hội Thần Ẩn có suy yếu đi chăng nữa, nhưng nó có thể tồn tại được đến bây giờ mà không bị thế lực khác tiêu diệt, chứng tỏ nó không hề đơn giản như chúng ta nghĩ”
Tộc trưởng Tiêu thị Tiêu Minh Đức là người nhìn hiền hòa nhất: “Không có quy tắc, không thành tiêu chuẩn, quy tắc này, lập càng sớm càng tốt, càng sớm càng tốt, ha ha ha”
Sau khi ba người nói xong, liếc mắt nhìn nhau, sau đó đi tới vị trí trung tâm trong rừng, đệ tử thị tộc họ mang tới, phân ra đứng xung quanh rừng rậm.
Trên sa mạc Sossusvlei, cát chảy dưới chân Trương Thác không ngừng chuyển động, nổ ra một cái lỗ thủng, sau đó lại bị cát chảy vùi lấp.
Có thể nhìn thấy làn da lộ ra bên ngoài áo của Trương Thác, một mảnh đỏ bừng, lúc anh đang dẫn khí vào trong kinh mạch khí huyết của anh cũng tăng lên.
Trương Thác hít sâu một hơi, đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ cát bụi trên mặt đất bay lên.
Cả người Trương Thác cũng ở thời khắc này hao hết sức lực, tê liệt ngã trên cát chảy, miệng không ngừng thở hổn hển, khóe miệng của anh giương lên thành một vòng cung, tốn mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc anh cũng đem khí dung nhập vào trong kinh mạch, sự nguy hiểm trong quá trình anh dẫn khí, người nào trải qua rồi mới biết.
Có mấy lần khí xông vào phá kinh mạch của Trương Thác, chảy về phía trái tim của anh, luồng khí đó cực kỳ hung mãnh, giống như cây châm vậy, nếu như luồng khí này chui vào trong trái tim của anh thật, Trương Thác chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.
Nhưng cũng may, một luồng khí xoáy xuất hiện chặn lại cỗ khí đang chui về phía ngực của Trương Thác, Trương Thác chỉ bị dọa sợ chứ không có gì nguy hiểm, sau khi giải quyết xong cỗ khí đó quá trình dẫn khí của anh cũng coi như thuận lợi, vậy là anh đã hoàn thành bước đầu tiên của diệt thế đồ lục.
Trương Thác dùng sức thở hồng hộc, sau đó đấm một cái xuống mặt đất tách tầng cát chảy trên mặt đất ra, anh quay trở về nhà tù.
Huyền Thiên Lân vẫn luôn xếp bằng ở tầng ba, thấy Trương Thác trở về, anh ngẩng đầu nhìn một chút hỏi: “Hoàn thành rồi?”
“Ừm” Trương Thác gật đầu.
Ánh mắt của Huyền Thiên Lân lộ ra một tia bất ngờ, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như trước nói: “Nếu đã luyện được rồi, cũng đến lúc cậu phải rời đi rồi, khoảng thời gian này chúng tôi đã trải nghiệm những thứ mà cậu mang xuống đây, chúng tôi đều cảm thấy rất thú vị, những thứ này cũng đủ để mọi người học tập trong một đoạn thời gian, đoạn thời gian này cậu đừng có quay trở lại nữa, tôi sẽ chờ đến ngày cậu lên làm thần phạt.”
Trương Thác nhìn Huyền Thiên Lân, sau đó quỳ gối lạy Huyền Thiên Lân một cái: “Anh cả, cảm ơn anh cả thời gian qua đã chăm sóc lo lắng cho tôi, nếu sau này tôi được lên làm thần phạt, tôi nhất định sẽ mở cái lồng giam này ra mang mọi người rời khỏi nơi này”
Huyền Thiên Lân nhẹ giọng cười nói: “Ha ha, có rời khỏi đây được hay không, tạm thời đừng nói vội, chỉ cần cậu đừng làm mất mặt chúng tôi ở bên ngoài là được, tôi sẽ dạy cậu một chiêu cuối cùng, cậu nhìn cho kỹ, tôi gọi chiêu này là…diệt thế, ma kiếm!”
Ở trên không trung lồng giam Địa Ngục, trên bầu trời bao la không có một đám mây, đột nhiên ngưng kết thành một luồng khí đen, khí đen tụ thành một thanh kiếm nhỏ, chỉ dài ba mươi centimet, ngưng tụ không đến ba giây, liền biến mất trong trời đất.
Trong nháy mắt kiếm nhỏ màu đen xuất hiện, một thân ảnh từ sa mạc phóng lên bầu trời, tốc độ cực nhanh, sau đó biến mất ở trong sa mạc bao la này.
Trong lồng giam Địa Ngục, Huyền Thiên Lân nhìn bóng lưng Trương Thác rời đi, nụ cười trên mặt càng ngày càng rõ ràng, bên trong đôi mắt mang theo một tia hoài niệm n¡ ú trước cậu cực lực phản bác ý kiến của mọi người, tách khỏi cổ võ thế gia và thị tộc, khiến khí và binh vĩnh viễn không gặp được nhau, tôi vẫn luôn lo lắng ngày đó sẽ đến, nhưng bây giờ trong trời đất này có sự tồn tại của tên nhóc này, cho dù ngày đó đến thật đi chăng nữa, cũng không sợ không chống lại được!”
Ở lối vào tầng ba, đám người chị Po, nhao nhao thò đầu ra nhìn lên đỉnh đầu.
“Anh cả, Trương Thác đi rồi” Người đàn ông thấp bé lên tiếng.
“Ai” Chị Po thở dài: “Đúng là có chút không nỡ xa thằng nhóc này”
“Đúng vậy, không thể hành hạ thằng nhóc này, còn có gì vui nữa chứ, hi vọng cậu ta có thể sống tốt ở thế giới bên ngoài, đừng có chết nhanh như vậy, hội Thần Ẩn không phải là thứ mà chúng ta có thể chọc, cho dù bây giờ hội Thần Ẩn có suy yếu đi chăng nữa, nhưng nó có thể tồn tại được đến bây giờ mà không bị thế lực khác tiêu diệt, chứng tỏ nó không hề đơn giản như chúng ta nghĩ”
Bình luận facebook