Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Hiện tượng kỳ lạ
Công Nam có cảm giác mình đang trôi nổi lềnh bềnh trong dòng nước, cậu dần dần không còn cảm nhận được hơi thở của mình nữa, không khí trong phổi bị rút sạch, trong đầu cậu chỉ toàn là một mảnh trắng xóa.
Cậu sắp chết rồi sao? Ông trời cũng thật thích trêu đùa con người, rõ ràng đã ban cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu, rõ ràng cậu đã từng bước từng bước cố gắng tiến về phía trước, vậy mà cuối cùng vẫn mất mạng, bây giờ coi như những gì cậu làm đều đã trở thành công cóc rồi.
Haiz, ngẫm lại cũng thật chua xót, không ngờ người cuối cùng tiễn cậu vậy mà lại là cái người chị kế xấu xa này, đúng là buồn cười.
Vào ngay lúc này, khi Công Nam nghĩ chỉ vài giây nữa thôi mình sẽ hoàn toàn tắt thở thì đột nhiên bị kéo vào một khoảng không vô tận.
Đến khi Công Nam mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một nơi tối tăm, nơi này là đâu?
Công Nam cố gắng bước tới phía trước, cảm thấy hai chân mình không bay bay, như vậy đây không phải là mơ, cậu thật sự còn sống, nhưng tại sao cậu lại ở chỗ này, chẳng lẽ cậu xuyên không rồi?
Công Nam mang tâm trạng hoài nghi tiếp tục đi, sau đó cậu nhìn thấy bản thân đang đứng ở một nơi giống như… nhà tù.
Lúc Công Nam vẫn còn đang ngỡ ngàng không biết xảy ra chuyện gì thì một cảnh sát coi ngục đi tới, cậu bắt đầu lúng túng tìm chỗ trốn, bởi vì bây giờ cậu chính là kẻ đột nhập, nếu để bị bắt chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Tuy nhiên, không đợi cậu tìm được chỗ trốn thì người coi ngục kia đã bước tới, sau đó đi xuyên qua người cậu.
Công Nam: …
Thế giới này còn có chuyện gì kỳ bí hơn nữa không?
Công Nam hoảng hốt giơ tay sờ lên người mình, sau đó hoang mang nhìn từng người từng người coi ngục bước xuyên qua cơ thể của mình.
Cậu… đã chết rồi sao? Vậy ra bây giờ cậu là ma? Không phải chứ!
Dù là người vốn giữ bình tĩnh khá tốt, nhưng lúc này đây Công Nam cũng không khỏi cảm thấy bối rối, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc thật lâu.
Đột nhiên!
Cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Đó là Huỳnh Đông, bác sĩ riêng của Trường Quân.
Công Nam vội vàng đuổi theo anh ta, trong lòng không ngừng hoài nghi anh ta đến đây làm gì? Trực giác của cậu cho cậu biết mục đích anh ta đến đây sẽ khiến cậu không thể nào tin được.
Huỳnh Đông đi một mạch vào trong, nhìn anh ta rất quen thuộc với địa hình, dường như anh ta đã đi vào đây rất nhiều lần rồi.
Công Nam nhìn hai bên, phạm nhân trong nhà tù này rất lạ, trên mặt ai cũng là vẻ bất cần, nếu không thì điên cuồng đập phá, hoàn toàn không nhìn ra trong này có ai muốn cải tạo tốt để được giảm nhẹ tội cả, giống như họ biết mình đã cầm chắc cái chết vậy.
Chẳng lẽ đây là khu giam tử tù? Vậy người Huỳnh Đông muốn thăm cũng là tử tù sao?
Công Nam cứ đi theo sau Huỳnh Đông, sau đó anh ta đứng lại ở trước cửa một phòng giam, người bên trong phòng giam đang quay mặt vào vách tưởng, không hiểu sao khi nhìn bóng lưng của người này, Công Nam lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lúc này, Huỳnh Đông lên tiếng:
- Anh thật sự vẫn không muốn kháng án sao?
Người nọ im lặng.
- Rõ ràng anh không hề tham gia, tại sao anh lại thừa nhận mình là chủ mưu trong đường dây ma túy? Là vì cậu ta à?
Người nọ trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cậu không cần quan tâm chuyện của tôi.
Giọng nói này…
Công Nam hoảng hốt, giọng nói này quá quen thuộc, đây chẳng phải là giọng của anh ấy sao?
Tim của cậu đập liên hồi, cậu rất muốn đi xuyên qua song sắt để nhìn rõ người bên trong hơn, nhưng con ma như cậu quá thất bại, đừng nói đi xuyên qua, bây giờ ngay cả muốn nhấc chân lên cũng không được.
Huỳnh Đông lại nói:
- Tôi đoán có lẽ kẻ đứng sau màn đã dùng cậu ta uy hiếp anh, nhưng anh có thể đảm bảo anh nhận tội thay rồi cậu ta sẽ an toàn sống sót sao?
Lúc này, người nọ ngẩng đầu lên, sau đó từ từ đứng dậy đi về phía trước.
Đứng ở bên cạnh Huỳnh Đông, Công Nam hồi hộp chờ đợi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ rõ dần sau bóng tối.
Sau đó…
Khi nhìn thấy gương mặt kia đúng là Trường Quân, Công Nam cảm thấy não mình trống rỗng, trong khoảnh khắc đó, cậu hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này, cậu rất muốn bản thân ngất đi, nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe nói ma biết ngất bao giờ, cho nên lúc này hai mắt của cậu vẫn mở to trừng trừng.
Trường Quân đi tới trước song sắt, dáng vẻ luộm thuộm, râu ria phủ kín cằm, bọng mắt vừa to vừa đen, ánh mặt lộ rõ vẻ bất cần, trông anh bây giờ không còn là một thanh niên tinh anh trong ấn tượng của cậu nữa.
Anh nhìn Huỳnh Đông với ánh mắt lờ đờ, mấp máy môi nói:
- Cậu đã biết gì rồi?
Huỳnh Đông không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Một lúc lâu sau, Trường Quân cúi đầu xuống, trầm thấp nói:
- Cậu giúp tôi…
Chưa kịp nghe Trường Quân nói hết câu thì Huỳnh Đông đã lập tức biến mất ngay trước mặt Công Nam, mà thay vào đó chính là một người đàn ông khác.
Người đàn ông này… trên mặt gã ta có một vòng xoáy màu đen, Công Nam không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, chỉ thấy lúc này Trường Quân đang nhìn gã ta với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, hai tay của anh siết chặt song sắt, gân tay nổi lên cuồn cuộn.
Người nọ dường như không hề hấn gì trước cơn thịnh nộ của Trường Quân, khoanh hai tay trước ngực vừa cười vừa nói:
- Nghe nói cậu muốn kháng án? Sao? Quyết định từ bỏ thằng nhỏ đó rồi à? Cũng đúng thôi, chỉ là một đồ chơi, cần gì quyến luyến như vậy, nhưng có vẻ cậu thức tỉnh hơi muộn rồi thì phải. Không sao cả, nếu cậu mở miệng xin tôi, tôi nhất định sẽ giữ mạng cho cậu, chỉ cần sau này cậu ngoan ngoãn phục vụ tôi…
- Câm miệng! Anh đã hứa nếu tôi nhận tội anh sẽ thả cậu ấy, anh không được nuốt lời.
Trường Quân hét lớn, người nọ lại cười, càng lúc càng cười lớn hơn.
- Rất tiếc tôi đã cho người ném xác cậu ta xuống biển làm mồi cho cá rồi, có giỏi tự thoát ra ngoài trả thù tôi đi… Ha ha ha…
- Anh dám!
Trường Quân hét lên, hai tay không ngừng đấm vào song sắt, máu tươi chảy ra. Công Nam nhìn thấy cảnh tượng này đau lòng không thôi, cậu tức giận siết chặt nắm tay muốn đánh người đàn ông kia.
Đang lúc nắm đấm của cậu bay tới trước mặt người nọ thì bỗng nhiên cả người cậu ngã nhào về phía trước.
Công Nam lồm cồm ngồi dậy, khi quay đầu lại thì người đàn ông kia đã biến mất, Trường Quân thì đang thẩn thờ ngồi dựa vào góc tường.
Công Nam cũng lẳng lặng ngồi đó nhìn anh, lúc này trong đầu cậu cứ xoay mồng mồng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh Quân buôn ma túy bị bắt? Người đàn ông bí ẩn khiêu khích anh? Còn có người mà cả Huỳnh Đông và người đàn ông kia nhắc tới nữa, dường như cậu ta rất quan trọng đối với Trường Quân, quan trọng đến nỗi anh không tiếc nhận tội thay để cứu cậu ta.
Cậu ta rốt cuộc là ai?
Một loạt câu hỏi hiện ra trong não khiến đầu của cậu vô cùng đau nhức.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ vest đi tới, nói:
- Cậu Quân, tôi là luật sư do ông nội cậu mời tới để giúp cậu, hôm nay tôi đến đây để xác định thông tin kháng án của cậu, tôi…
- Không cần nữa.
Trường Quân lên tiếng cắt ngang lời vị luật sư kia, ông ta vô cùng ngạc nhiên, hỏi lại:
- Ý cậu là sao? Với mối quan hệ của ông Hà và bằng chứng trong tay chúng ta, chưa chắc cậu sẽ không còn cơ hội lật ngược tình thế.
- Tôi nói tôi không kháng án nữa.
Trường Quân lặp lại lần nữa, lúc này biểu cảm trên mặt anh trông vô cùng mệt mỏi, khiến người ta có cảm giác anh không còn một chút sức sống nào, giống hệt như… một người đã quyết định xuôi tay chịu chết vậy.
Công Nam nghe xong lập tức gấp gáp nói:
- Anh điên rồi, sao không kháng án, anh nhất định phải kháng án!
Tại sao anh không kháng án? Chẳng lẽ nghe tin cái cậu bé gì đó bị giết thì anh đã không muốn sống nữa ư? Cậu ta là ai mà khiến anh phải điên cuồng muốn sống muốn chết như vậy?
Công Nam thật sự không còn giữ được bình tĩnh nữa, cậu hét lên trong tuyệt vọng, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu anh bị bắt vì tội buôn ma túy thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, vậy mà anh lại từ bỏ cơ hội được sống chỉ vì người kia không còn.
Công Nam vừa hét vừa khóc, nhưng hiển nhiên hai người kia không hề nghe thấy.
Đột nhiên, một lực hút mạnh mẽ kéo cậu đi, Công Nam chỉ cảm nhận được bản thân chao đảo một cái, sau khi chớp mắt đã thấy mình đang đứng ở một khung cảnh khác.
Đây là một căn phòng kín đầy kim loại, cảnh sát đứng xung quanh, mà chính giữa chính là Trường Quân đang bị bịt mắt trói vào một cái cột.
Khi Công Nam mới vừa định hình lại thì cả đám cảnh sát đột nhiên giơ súng lên chỉa vào Trường Quân.
- Không!
Công Nam hoảng hốt la lên, cậu lao nhanh về phía trước, nhưng đã muộn, những viên đạn xuyên qua cơ thể của cậu ghim thẳng vào ngực của Trường Quân.
Ngay sau đó, Công Nam cũng mất đi ý thức…
[Tích tích tích! Thời gian bảo hộ chỉ còn ba giây đếm ngược, 3, 2, 1… 00:00:00. Vòng bảo hộ đang bị gỡ bỏ.]
- Đã vớt được rồi, một người đã chết, người còn lại hơi thở rất yếu.
- Nam, em mau tỉnh lại đi, Nam…
…
Ai đang gọi mình, là anh ấy sao? Anh ấy cũng thành ma rồi…
- -
Lời của tác giả: Sorry mọi người, deadline dí quá trời nên giờ mới đăng được. >:
Cậu sắp chết rồi sao? Ông trời cũng thật thích trêu đùa con người, rõ ràng đã ban cho cậu một cơ hội làm lại từ đầu, rõ ràng cậu đã từng bước từng bước cố gắng tiến về phía trước, vậy mà cuối cùng vẫn mất mạng, bây giờ coi như những gì cậu làm đều đã trở thành công cóc rồi.
Haiz, ngẫm lại cũng thật chua xót, không ngờ người cuối cùng tiễn cậu vậy mà lại là cái người chị kế xấu xa này, đúng là buồn cười.
Vào ngay lúc này, khi Công Nam nghĩ chỉ vài giây nữa thôi mình sẽ hoàn toàn tắt thở thì đột nhiên bị kéo vào một khoảng không vô tận.
Đến khi Công Nam mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một nơi tối tăm, nơi này là đâu?
Công Nam cố gắng bước tới phía trước, cảm thấy hai chân mình không bay bay, như vậy đây không phải là mơ, cậu thật sự còn sống, nhưng tại sao cậu lại ở chỗ này, chẳng lẽ cậu xuyên không rồi?
Công Nam mang tâm trạng hoài nghi tiếp tục đi, sau đó cậu nhìn thấy bản thân đang đứng ở một nơi giống như… nhà tù.
Lúc Công Nam vẫn còn đang ngỡ ngàng không biết xảy ra chuyện gì thì một cảnh sát coi ngục đi tới, cậu bắt đầu lúng túng tìm chỗ trốn, bởi vì bây giờ cậu chính là kẻ đột nhập, nếu để bị bắt chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Tuy nhiên, không đợi cậu tìm được chỗ trốn thì người coi ngục kia đã bước tới, sau đó đi xuyên qua người cậu.
Công Nam: …
Thế giới này còn có chuyện gì kỳ bí hơn nữa không?
Công Nam hoảng hốt giơ tay sờ lên người mình, sau đó hoang mang nhìn từng người từng người coi ngục bước xuyên qua cơ thể của mình.
Cậu… đã chết rồi sao? Vậy ra bây giờ cậu là ma? Không phải chứ!
Dù là người vốn giữ bình tĩnh khá tốt, nhưng lúc này đây Công Nam cũng không khỏi cảm thấy bối rối, cậu ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc thật lâu.
Đột nhiên!
Cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Đó là Huỳnh Đông, bác sĩ riêng của Trường Quân.
Công Nam vội vàng đuổi theo anh ta, trong lòng không ngừng hoài nghi anh ta đến đây làm gì? Trực giác của cậu cho cậu biết mục đích anh ta đến đây sẽ khiến cậu không thể nào tin được.
Huỳnh Đông đi một mạch vào trong, nhìn anh ta rất quen thuộc với địa hình, dường như anh ta đã đi vào đây rất nhiều lần rồi.
Công Nam nhìn hai bên, phạm nhân trong nhà tù này rất lạ, trên mặt ai cũng là vẻ bất cần, nếu không thì điên cuồng đập phá, hoàn toàn không nhìn ra trong này có ai muốn cải tạo tốt để được giảm nhẹ tội cả, giống như họ biết mình đã cầm chắc cái chết vậy.
Chẳng lẽ đây là khu giam tử tù? Vậy người Huỳnh Đông muốn thăm cũng là tử tù sao?
Công Nam cứ đi theo sau Huỳnh Đông, sau đó anh ta đứng lại ở trước cửa một phòng giam, người bên trong phòng giam đang quay mặt vào vách tưởng, không hiểu sao khi nhìn bóng lưng của người này, Công Nam lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Lúc này, Huỳnh Đông lên tiếng:
- Anh thật sự vẫn không muốn kháng án sao?
Người nọ im lặng.
- Rõ ràng anh không hề tham gia, tại sao anh lại thừa nhận mình là chủ mưu trong đường dây ma túy? Là vì cậu ta à?
Người nọ trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cậu không cần quan tâm chuyện của tôi.
Giọng nói này…
Công Nam hoảng hốt, giọng nói này quá quen thuộc, đây chẳng phải là giọng của anh ấy sao?
Tim của cậu đập liên hồi, cậu rất muốn đi xuyên qua song sắt để nhìn rõ người bên trong hơn, nhưng con ma như cậu quá thất bại, đừng nói đi xuyên qua, bây giờ ngay cả muốn nhấc chân lên cũng không được.
Huỳnh Đông lại nói:
- Tôi đoán có lẽ kẻ đứng sau màn đã dùng cậu ta uy hiếp anh, nhưng anh có thể đảm bảo anh nhận tội thay rồi cậu ta sẽ an toàn sống sót sao?
Lúc này, người nọ ngẩng đầu lên, sau đó từ từ đứng dậy đi về phía trước.
Đứng ở bên cạnh Huỳnh Đông, Công Nam hồi hộp chờ đợi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ rõ dần sau bóng tối.
Sau đó…
Khi nhìn thấy gương mặt kia đúng là Trường Quân, Công Nam cảm thấy não mình trống rỗng, trong khoảnh khắc đó, cậu hoàn toàn không thể chấp nhận nổi sự thật này, cậu rất muốn bản thân ngất đi, nhưng trước giờ cậu chưa từng nghe nói ma biết ngất bao giờ, cho nên lúc này hai mắt của cậu vẫn mở to trừng trừng.
Trường Quân đi tới trước song sắt, dáng vẻ luộm thuộm, râu ria phủ kín cằm, bọng mắt vừa to vừa đen, ánh mặt lộ rõ vẻ bất cần, trông anh bây giờ không còn là một thanh niên tinh anh trong ấn tượng của cậu nữa.
Anh nhìn Huỳnh Đông với ánh mắt lờ đờ, mấp máy môi nói:
- Cậu đã biết gì rồi?
Huỳnh Đông không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm anh.
Một lúc lâu sau, Trường Quân cúi đầu xuống, trầm thấp nói:
- Cậu giúp tôi…
Chưa kịp nghe Trường Quân nói hết câu thì Huỳnh Đông đã lập tức biến mất ngay trước mặt Công Nam, mà thay vào đó chính là một người đàn ông khác.
Người đàn ông này… trên mặt gã ta có một vòng xoáy màu đen, Công Nam không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, chỉ thấy lúc này Trường Quân đang nhìn gã ta với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, hai tay của anh siết chặt song sắt, gân tay nổi lên cuồn cuộn.
Người nọ dường như không hề hấn gì trước cơn thịnh nộ của Trường Quân, khoanh hai tay trước ngực vừa cười vừa nói:
- Nghe nói cậu muốn kháng án? Sao? Quyết định từ bỏ thằng nhỏ đó rồi à? Cũng đúng thôi, chỉ là một đồ chơi, cần gì quyến luyến như vậy, nhưng có vẻ cậu thức tỉnh hơi muộn rồi thì phải. Không sao cả, nếu cậu mở miệng xin tôi, tôi nhất định sẽ giữ mạng cho cậu, chỉ cần sau này cậu ngoan ngoãn phục vụ tôi…
- Câm miệng! Anh đã hứa nếu tôi nhận tội anh sẽ thả cậu ấy, anh không được nuốt lời.
Trường Quân hét lớn, người nọ lại cười, càng lúc càng cười lớn hơn.
- Rất tiếc tôi đã cho người ném xác cậu ta xuống biển làm mồi cho cá rồi, có giỏi tự thoát ra ngoài trả thù tôi đi… Ha ha ha…
- Anh dám!
Trường Quân hét lên, hai tay không ngừng đấm vào song sắt, máu tươi chảy ra. Công Nam nhìn thấy cảnh tượng này đau lòng không thôi, cậu tức giận siết chặt nắm tay muốn đánh người đàn ông kia.
Đang lúc nắm đấm của cậu bay tới trước mặt người nọ thì bỗng nhiên cả người cậu ngã nhào về phía trước.
Công Nam lồm cồm ngồi dậy, khi quay đầu lại thì người đàn ông kia đã biến mất, Trường Quân thì đang thẩn thờ ngồi dựa vào góc tường.
Công Nam cũng lẳng lặng ngồi đó nhìn anh, lúc này trong đầu cậu cứ xoay mồng mồng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh Quân buôn ma túy bị bắt? Người đàn ông bí ẩn khiêu khích anh? Còn có người mà cả Huỳnh Đông và người đàn ông kia nhắc tới nữa, dường như cậu ta rất quan trọng đối với Trường Quân, quan trọng đến nỗi anh không tiếc nhận tội thay để cứu cậu ta.
Cậu ta rốt cuộc là ai?
Một loạt câu hỏi hiện ra trong não khiến đầu của cậu vô cùng đau nhức.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ vest đi tới, nói:
- Cậu Quân, tôi là luật sư do ông nội cậu mời tới để giúp cậu, hôm nay tôi đến đây để xác định thông tin kháng án của cậu, tôi…
- Không cần nữa.
Trường Quân lên tiếng cắt ngang lời vị luật sư kia, ông ta vô cùng ngạc nhiên, hỏi lại:
- Ý cậu là sao? Với mối quan hệ của ông Hà và bằng chứng trong tay chúng ta, chưa chắc cậu sẽ không còn cơ hội lật ngược tình thế.
- Tôi nói tôi không kháng án nữa.
Trường Quân lặp lại lần nữa, lúc này biểu cảm trên mặt anh trông vô cùng mệt mỏi, khiến người ta có cảm giác anh không còn một chút sức sống nào, giống hệt như… một người đã quyết định xuôi tay chịu chết vậy.
Công Nam nghe xong lập tức gấp gáp nói:
- Anh điên rồi, sao không kháng án, anh nhất định phải kháng án!
Tại sao anh không kháng án? Chẳng lẽ nghe tin cái cậu bé gì đó bị giết thì anh đã không muốn sống nữa ư? Cậu ta là ai mà khiến anh phải điên cuồng muốn sống muốn chết như vậy?
Công Nam thật sự không còn giữ được bình tĩnh nữa, cậu hét lên trong tuyệt vọng, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu anh bị bắt vì tội buôn ma túy thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, vậy mà anh lại từ bỏ cơ hội được sống chỉ vì người kia không còn.
Công Nam vừa hét vừa khóc, nhưng hiển nhiên hai người kia không hề nghe thấy.
Đột nhiên, một lực hút mạnh mẽ kéo cậu đi, Công Nam chỉ cảm nhận được bản thân chao đảo một cái, sau khi chớp mắt đã thấy mình đang đứng ở một khung cảnh khác.
Đây là một căn phòng kín đầy kim loại, cảnh sát đứng xung quanh, mà chính giữa chính là Trường Quân đang bị bịt mắt trói vào một cái cột.
Khi Công Nam mới vừa định hình lại thì cả đám cảnh sát đột nhiên giơ súng lên chỉa vào Trường Quân.
- Không!
Công Nam hoảng hốt la lên, cậu lao nhanh về phía trước, nhưng đã muộn, những viên đạn xuyên qua cơ thể của cậu ghim thẳng vào ngực của Trường Quân.
Ngay sau đó, Công Nam cũng mất đi ý thức…
[Tích tích tích! Thời gian bảo hộ chỉ còn ba giây đếm ngược, 3, 2, 1… 00:00:00. Vòng bảo hộ đang bị gỡ bỏ.]
- Đã vớt được rồi, một người đã chết, người còn lại hơi thở rất yếu.
- Nam, em mau tỉnh lại đi, Nam…
…
Ai đang gọi mình, là anh ấy sao? Anh ấy cũng thành ma rồi…
- -
Lời của tác giả: Sorry mọi người, deadline dí quá trời nên giờ mới đăng được. >:
Bình luận facebook