• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập (1 Viewer)

  • Chương 121: Ai không bỏ qua cho ai?

Ông chủ tịch kia nghe xong không hiểu sao trong lòng lại phát lạnh, nếu những lời này thốt ra từ một học sinh cấp ba bình thường, ông ta chắc chắn sẽ cho rằng đối phương là trẻ trâu không đáng quan tâm, nhưng chàng trai trước mắt thật sự khiến ông ta có cảm giác bị đe dọa.



- Cậu biết hậu quả của việc dám chống đối tôi là gì rồi chứ?



Nói dứt câu, ông ta bấm vào cái chuông trên bàn, ngay lập tức cửa bị đẩy vào, hai người vệ sĩ cao to vạm vỡ xuất hiện bên trong văn phòng.



Thầy Hưng thấy vậy hoảng hốt giơ tay kéo Công Nam ra phía sau lưng mình rồi chỉ vào ông chủ tịch, quát:



- Các người làm gì vậy? Thân là người làm trong ngành giáo dục, sao các người có thể hành động như xã hội đen như thế? Nếu hôm nay tôi và Nam có chuyện gì, các người cũng đừng mong sống yên.



Nghe lời đe dọa của thầy Hưng, mấy người trong phòng trừ hay thầy trò của Công Nam ra, ai cũng bật cười chế giễu, Công Nam nắm lấy cánh tay của thầy Hưng ý bảo ông ấy đừng kích động, sau đó liếc nhìn sang ông chủ tịch, nói:



- Thầy đừng chấp nhặt với họ, em đụng tới điểm tử của họ rồi, không hoảng hốt sao được? Biết đâu ngoài mặt bá đạo nhưng bên trong đang sợ đến mức thắt gan thắt ruột đấy, dù sao thì tội tham nhũng, chiếm đoạt tài sản đi tù cũng lâu mà.



Sắc mặt của hai thầy giáo và ông chủ tịch đanh lại, thầy giáo già hừ một tiếng rồi nói:



- Đúng là trẻ trâu chưa trải sự đời không biết sống chết là gì, mày có tin hôm nay mày ngã từ chỗ này xuống, ngày mai báo chí chỉ đưa tin mày bị tai nạn bất cẩn trượt chân thôi không?



Công Nam lại không tỏ ra sợ hãi gì với mấy lời ám chỉ này, thậm chí cậu còn mỉm cười nói:



- Tin hay không thì có ý nghĩa gì đâu, xem ra lần này chuyện gian lận không thể giải quyết được rồi, nhưng tôi mong quý hiệp hội tra xét kỹ lưỡng rồi đưa ra kết quả cuối cùng, nói gì thì hôm nay cũng có nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu không công khai kết quả, e là tôi phải tự đứng lên bảo vệ mình rồi, đến lúc đó, chẳng may có lỡ khui ra cái gì đó không hay về quý hiệp hội, xin ông chủ tịch và hai thầy đây bỏ qua cho.



Nói xong, Công Nam quay sang nhìn thầy Hưng ra hiệu ông ấy cùng rời đi với mình, thầy Hưng thấy sự việc bắt đầu phức tạp, bản thân mình không thể xử lý được cho nên cũng đồng ý cùng cậu rời đi.



Tuy nhiên, hai tên vệ sĩ kia lại chắn ngang cửa không cho hai thầy trò đi, thầy giáo trẻ tuổi cười nhạo nói:



- Phát ngôn ngông cuồng xong muốn đi một cách dễ dàng như vậy hả? Loại con nuôi mới được nhận như mày chắc không biết cách sinh tồn với người trong giới thượng lưu như thế nào đâu nhỉ, đáng tiếc, sau này mày không còn cơ hội làm lại nữa rồi.



Thầy Hưng thấy tình hình thế này cũng cảm thấy sợ hãi, ông ấy cho rằng mấy người này thật sự muốn bịt miệng hai người họ vĩnh viễn.



- Nam à… - Thầy Hưng khẽ gọi Công Nam một tiếng.



Không hiểu sao lúc này ông ấy lại vô thức tin tưởng cậu học trò này của mình sẽ có cách giải quyết.



- Thầy đừng lo lắng, chúng ta sẽ ra khỏi đây được thôi. - Công Nam nói nhỏ vào tai thầy Hưng hòng trấn an ông ấy.



Sau đó, cậu xoay lại, vào lúc ba người đối diện nghĩ cậu sẽ sợ hãi mà quỳ xuống van xin thì chàng trai kia đột nhiên dùng tốc độ ánh sáng lao tới chỗ của ông chủ tịch.



Ngay khi cả hai thầy giáo lẫn vệ sĩ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trên cổ ông chủ tịch đã xuất hiện một con dao rọc giấy, lưỡi dao hằng vào da cổ của ông ta, chỉ cần một cử động nhỏ thì sẽ rách da thịt ngay lập tức.1



- Này này này, cậu đừng làm bậy, nếu tôi bị gì cậu chết chắc đấy. - Ông chủ tịch hoảng sợ la lên.



Hai gã thầy giáo thấy thế vội lùi ra phía sau, họ không ngờ thằng nhóc học sinh kia lại có hành động càn rỡ như vậy, đột nhiên, họ đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Công Nam, bên trong không hề có cảm xúc gì, cậu nhìn họ giống như đang nhìn một người đã chết vậy.



Đây tuyệt đối không phải ánh mắt mà một học sinh nên có.



- Chú chủ tịch à, cháu và thầy cháu muốn về, chú có thể đưa cháu ra cổng trường không?1



Ông chủ tịch kia khẽ nuốt nước bọt, nhưng vừa mới cử động thì cuống họng đã chạm phải lưỡi dao, ông ta run rẩy nói:



- Được được, tôi sẽ chuẩn bị xe cho hai thầy trò cậu về.



Công Nam mỉm cười đáp:



- Không cần, cám ơn lòng tốt của chú, chúng ta đi thôi.



Cả đám người đi thang máy xuống tầng trệt, Công Nam đi sát phía sau lưng của ông chủ tịch, dùng áo khoác che đi mũi dao.



Lúc sắp tới cổng ra vào, ông chủ tịch nghiến răng hỏi:



- Hừ nhóc con, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu, chỉ cần tôi ra hiệu, an ninh ở đây sẽ tóm lấy cậu, đến lúc đó, chẳng những tương lai của cậu bị hủy mà còn phải ngồi tù đấy.



Công Nam nghe xong không nhịn được mà bật cười, cậu đáp:



- Những kẻ ăn trên xương máu của người khác như các ông sợ nhất chính là chết, nhưng tôi thì không đâu, ông cứ thử xem, ai không bỏ qua cho ai còn chưa biết chắc được đâu.



Dứt lời, Công Nam nhìn sang bên phải thấy nhóm học sinh tham gia thi sàng lọc vẫn còn nán lại khá đông, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó cậu lớn tiếng nói:



- Thành thật cảm ơn hai thầy và chú đã cho cháu xem lại camera, nếu không thì lần này cháu thật sự gặp rắc rối rồi, may mắn tất cả chỉ là hiểu lầm.



Giọng của Công Nam khá lớn, nhóm học sinh bên cạnh đều nghe rõ mồn một, thầy Hưng có vẻ đoán được ý định của cậu bèn phối hợp nói lớn:



- Nhưng nói gì thì lần này Nam cũng bị ảnh hưởng, tôi muốn quý hiệp hội phải xử phạt thật nặng kẻ đã hãm hại Nam.



Công Nam âm thầm cho thầy Hưng một like, có đồng đội thế này tất trăm trận trăm thắng.



Mà ông chủ tịch bị dao chỉa vào lưng không thể không tiếp lời. Ông ta nói:



- Tất nhiên rồi, chúng tôi sẽ công khai xin lỗi cháu Nam, nhất định không để cháu chịu tổn hại từ chuyện này.



Công Nam đạt được mục đích bèn nới lỏng mũi dao ra xa, sau đó cậu nâng đồng hồ thông minh lên, nói:



- Andrew, mau lái xe đến đón tôi.



Nhìn hành động này của Công Nam, nhóm người trước mặt chuyển từ kinh ngạc sang tức tối, vốn dĩ họ muốn giả dạng tài xế taxi đến đón hai thầy trò của cậu, nhưng thật không ngờ thằng nhóc này lại có chiêu sau.



Không bao lâu sau, một chiếc xe màu đen chạy đến đậu trước cổng tòa nhà, một người ngoại quốc cao to bước xuống, tiến đến chỗ của Công Nam, nói:



- Cậu ngồi vào xe đi.



Công Nam và thầy Hưng ngồi vào xe, Andrew đi phía sau, trước khi ngồi vào ghế lái, anh ta quay lại liếc nhìn nhóm người đứng trước cổng một cái, ánh mắt sắc bén không khác gì một con sư tử đang nhìn con mồi.



Chiếc xe hơi chạy đi, gã thầy coi thi trẻ tuổi tiến tới bên cạnh ông chủ tịch, nghiến răng nói:



- Chúng ta cho xe chạy theo tông chết tụi nó đi.1



Ông chủ tịch quay phắc sang trợn mắt nhìn gã ta, khẽ quát:



- Đồ ngu, gặp rắc rối lớn còn không biết.



Nói xong ông ta tức giận quay vào bên trong, hai vệ sĩ đi theo, trước cổng chỉ còn gã ta và thầy giáo già, thầy ta vỗ vai gã, nói:



- Lần này chúng ta thật sự gặp rắc rối lớn rồi, cậu nhìn tài xế đến đón thằng nhỏ đó là biết.







Lúc này, bầu không khí trên xe vô cùng ngột ngạt, không ai nói với ai câu nào, Andrew không nói gì, nhưng thầy Hưng và Công Nam lại ngồi im, mỗi người một góc.



- 001, rốt cuộc ai muốn hại tôi vậy? Chuyện này chắc chắn đã được dự mưu từ trước chứ không đơn giản là học sinh nhất thời đố kỵ muốn hạ bệ tôi.



Thật ra Công Nam chỉ hỏi thử suy đoán của 001 mà thôi, cậu hiểu rằng có thể mình đã gặp rắc rối lớn, nhưng có 001 bảo vệ, chắc chắn không ai làm gì được cậu, kể cả khi bọn người kia muốn tạo bằng chứng giả hãm hại cậu thì 001 vẫn có thể bẻ cong bằng chứng giả đó, trực tiếp tung bằng chứng chứng minh cậu vô tội.



[Ký chủ vui lòng chờ trong giây lát, 001 sẽ xâm nhập vào thiết bị điện tử của đám người kia, điều tra kẻ đứng sau màn.]



Nghe 001 nói vậy, Công Nam ngạc nhiên dùng ý thức hỏi:



- Không phải cậu nói cậu không được phép tự ý xâm nhập vào thông tin dữ liệu của nhân loại sao?



[### Hừ hừ, 001 đang rất tức giận, có người dám hãm hại ký chủ, cản đường học tập của ký chủ, 001 phải dạy cho họ một bài học!]1



Lời của Gừng: Hic lần đầu Gừng tặng quà cho độc giả nên hơi lọng cọng một xíu, mọi người thông cảm.



Phần quà của Gừng dành cho đối tượng: .



- Có tiến bộ vượt bậc trong học tập: ví dụ từ trung bình khá lên giỏi.



- Đoạt giải nhất các cuộc thi về học tập.



Ai đủ điều kiện gửi tin nhắn vào fb: Author My hoặc page Thủy Hoàng Chi Hoa giúp Gừng.



Lúc hoàn truyện Gừng sẽ làm một Giveaway cảm ơn mn đã ủng hộ Gừng trong thời gian qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom