Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: Đến Nam Phi
Do đi bằng trực thăng cho nên quãng đường đến Cape Town rút ngắn hơn nhiều, vẫn còn đến hơn một ngày nữa mới tới lễ khai mạc IMO lần thứ 55.
Vừa mới bước xuống trực thăng, Trường Quân và Công Nam đã đón ngay cơn mưa cực lớn, may mắn khách sạn nơi tụ hội với đội tuyển ở gần nơi đáp xuống, nếu không dưới cơn mưa nặng hạt không thấy được phương hướng như thế này, e là hai anh em phải tìm một nơi khác để trú trước rồi.
Hai người chạy vội vào khách sạn đã được đặt lịch từ trước, trong lúc làm thủ tục, Trường Quân thấy trên tóc của Công Nam còn vương vài giọt nước bèn đưa tay lao cho cậu, đúng lúc lễ tân ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng này thì động tác tay của cô ta bỗng ngừng lại, liếc nhìn thiếu niên ngoan ngoãn đưa tóc cho người đàn ông kia lau, cô ta mới cúi xuống tiếp tục làm việc.1
Một lúc sau, nữ lễ tân nói:
- Phòng của Mr. Lê đã sẵn sàng, Mr. Phạm, xin hỏi anh mới đặt loại phòng nào, hiện tại khách sạn của chúng tôi vẫn còn một phòng tổng thống.1
Trường Quân lạnh nhạt đáp:
- Lấy phòng đó đi.
Nữ tiếp tân gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Vâng, mời hai vị đi theo nhân viên của chúng tôi đến phòng đã đặt.
Trường Quân gật đầu, hai nam nhân viên tiến lên, một dẫn đường cho Trường Quân, một dẫn đường cho Công Nam, nhưng cậu lại làm như không nhìn thấy nhân viên dẫn đường cho mình mà vẫn theo sát anh đi đến phòng Tổng thống, nam nhân viên đang định lên tiếng nhắc nhở thì nữ lễ tân lập tức ra hiệu ngăn cản.
Cô ta làm lễ tân cho khách sạn lớn nhất Cape Town nhiều năm, đương nhiên nhìn ra quan hệ của hai người không tầm thường, hơn nữa thân phận của người đàn ông lịch lãm kia cũng không đơn giản, ít nhất nhân viên quèn như cô ta không thể chọc vào.
Phòng tổng thống của khách sạn lớn nhất thành phố quả nhiên không làm khách thuê thất vọng, không gian rộng lớn, tầm nhìn thoáng đãng, cảnh sắc lại hướng biển, Công Nam vừa vào lập tức như chim sổ lồng mà chạy đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Nam nhân viên đưa khách đến phòng xong thì lập tức lui ra ngoài, Trường Quân đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi tới chỗ của Công Nam, ôm lấy cậu từ đằng sau, cằm gác lên vai của cậu.
Công Nam xoay lưng lại, khoảng cách lúc này của hai người chỉ bằng một lớp quần áo, cậu choàng hai cánh tay qua cổ anh, ngẩng cổ lên để môi anh chạm nhẹ vào môi mình.
- Lúc nãy trên người anh và em đều dính chút nước mưa, hay là… chúng ta đi tắm đi.
Trường Quân nghe tới đây toàn thân lập tức cứng lại, phía dưới không tự chủ được mà từ từ nhô ra.
Chết tiệt!
Anh thầm mắng một câu, sau đó bưng lấy gương mặt non nớt của thiếu niên, nói:
- Em vào trong tắm trước đi, ngoan nghe lời, đừng làm loạn.
Công Nam nhịn không được mà bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn không dừng lại được, mãi cho đến khi Trường Quân sắp thẹn quá hóa giận, cậu mới rướn người hôn lên môi anh một cái rồi nói:
- Được rồi, em đi tắm trước đây.
Sau đó cậu nhanh nhẹn cầm quần áo bước vào nhà tắm, Trường Quân đứng bên ngoài khẽ thở dài, thầm nghĩ nhóc con này thật biết trêu chọc anh, quyến rũ người ta xong lại bỏ chạy, chỉ cần vừa rồi cậu tiếp tục làm nũng đòi tắm chung, anh tuyệt đối sẽ chiều cậu tới cùng.
Một lát sau, Công Nam tắm xong trở ra thấy Trường Quân đã cởi bỏ áo vest bên ngoài ra, hiện tại trên người anh chỉ mặc mỗi quần và áo sơ mi trắng, vài cúc áo bị tháo bỏ để lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Công Nam khẽ nuốt nước bọt một cái, trong lòng thầm niệm không tức thị sắc, sắc tức thị không, tuy nhiên chân thì lại như có ý thức riêng tự động đi về phía anh.1
Công Nam mặc quần đùi rộng rãi để lộ ra đôi chân thon dài khỏe khoắn của thiếu niên, Trường Quân đang cúi đầu bấm điện thoại thì thấy một đôi chân trần xuất hiện trước mắt mình.
Hai tay của anh như mất khống chế mà giơ ra ôm lấy eo của thiếu niên, nhưng cậu lại vô tình gỡ tay của anh ra, nói:
- Đến lượt anh đi tắm rồi kìa, nhanh đi, em đói bụng lắm rồi.
Trường Quân lại tiếp tục thở dài, sau đó khẽ véo mũi cậu một cái rồi bất lực mở miệng:
- Anh gọi đồ ăn lên rồi, lát nữa sẽ mang đến, em mặc quần dài vào đi, không thể ăn vận như thế này để gặp người khác.
Nói xong anh lập tức xoay người đi vào nhà tắm, anh sợ mình mà nán lại thêm một chút sẽ lại bị thằng nhóc này trêu đùa tiếp thôi.
Đến khi Trường Quân đi từ nhà tắm ra thì đã thấy Công Nam ngồi trước một bàn đồ ăn, hai anh em ăn xong, cậu nói muốn ôn tập một chút, anh bèn ngồi bên cạnh vừa làm việc vừa đợi cậu.
Trong khoảng thời gian này hai người không ai nói với nhau câu nào nhưng bầu không khí lại vô cùng hài hòa, mãi cho đến khi chuông điện thoại của Công Nam vang lên.
Màn hình hiển thị tên của Xuân Khánh, Công Nam bắt máy nghe, ngay sau đó giọng nói sang sảng của đối phương truyền tới:
- Chúc mừng chú em phá kỷ lục thế giới nha, lần này thắng đậm quá, sau khi trở về nhất định phải ăn mừng lớn đấy, đáng tiếc IMO năm nay không thể sát cánh chiến đấu với cậu, nếu không biết đâu được anh lại tận mắt chứng kiến cậu tạo nên một kỳ tích.
Công Nam đáp:
- Kỳ tích hay không thì chưa biết, nhưng đúng là thiếu mọi người thì buồn thật, nghe nói năm nay chỉ có Kiên và Chi Hương tiếp tục đi thi thôi.
- Đúng vậy, Tươi quyết định nhận lời mời sang Úc du học, còn thằng cha Minh Tú kia thì do bệnh tình trở nặng cho nên khó lòng đi thi, hiện tại trong đội tuyển chỉ còn Kiên, Chi Hương và cậu là thành viên cũ, nghe nói ba người mới vào đều học lớp mười hai, tính ra cậu cũng thật trâu bò, từ lớp mười đã phá đảo cuộc thi mang tầm quốc tế như thế này rồi.
Công Nam cười khẽ, nói:
- Được rồi, sau khi trở về nước có lẽ gia đình tôi sẽ tổ chức sinh nhật muộn cho tôi đấy, đến lúc đó anh nhất định phải dẫn theo chị Đan Thanh về tham gia đấy.
- Ha ha, nhất định rồi!
Sau đó hai người tán gẫu vài câu rồi cúp máy, vừa nãy nhắc đến sinh nhật, Công Nam khẽ liếc nhìn sang Trường Quân đang chăm chú vào laptop, hỏi vu vơ:
- Hình như ai kia chưa tặng quà sinh nhật cho em đâu.
Trường Quân nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy biểu cảm lém lỉnh đáng yêu trên mặt thiếu niên, anh không nhịn được mà đi tới hôn cậu vài cái.
- Chẳng phải anh đã tặng chính mình cho em rồi sao?1
Công Nam bĩu môi đáp:
- Đã làm đến cùng đâu mà tặng chính mình cho em.1
Trường Quân cắn vào gò má của cậu một cái, nhóc con này thật sự quá tinh nghịch rồi.
- Hiện tại vẫn chưa được, nhưng anh hứa sẽ cho em một đêm động phòng khó quên, hơn nữa quà sinh nhật của anh em đang giữ ở trên người rồi còn gì?1
Công Nam ngạc nhiên mở to mắt, sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không thấy đâu, trang sức không có, nếu lại là con chip gì đó thì có lẽ 001 đã cảnh báo rồi, vậy thì là gì đây?
- Ở sau vai của em, một mã vạch! - Trường Quân nói.
- Mã vạch? - Công Nam hỏi lại.
Không lẽ anh nhân lúc cậu ngủ đã xăm lên vai cậu sao? Cậu không ngờ anh còn có sở thích này đấy.
- So với mã vạch em càng thích xăm tên hoặc ký hiệu thuộc về anh hơn đấy.
Trường Quân mỉm cười xoa đầu cậu rồi chậm rãi nói:
- Đây là mã vạch mở khóa toàn bộ tài sản của anh, bây giờ nó thuộc về em rồi.1
Công Nam nghe vậy lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:
- Tự dưng đưa hết tài sản cho em làm gì? Lỡ như người khác biết được rồi quét mã, chẳng phải anh sẽ mất sạch sao?
Hơn nữa tặng gì không tặng, tặng hết tài sản, giống như anh đang làm di chúc vậy, quá không may mắn.
- Mã vạch này không phải hình xăm bình thường, anh đã cài chế độ nhận diện vào ổ khóa rồi, chỉ có em mới có thể quét mã thành công, anh xin lỗi, vì thời gian quá gấp rút anh không kịp tặng em món quà nào ý nghĩa, chỉ có thể cho em hết những gì mình có mà thôi, lần này thiệt thòi cho em rồi.1
Công Nam nghe xong chỉ biết nghẹn họng trân trối, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì ở đây chỉ có hai người, nếu để người nào khác nghe thấy chắc chắn sẽ lên cơn đau tim vì mấy lời nói vừa rồi của anh thôi.1
…
Sáng hôm sau, Công Nam đến địa điểm đã hẹn trước để tập hợp với mọi người, nhìn thấy cậu tới, Kiên và Chi Hương lập tức tiến tới đón, còn ba gương mặt xa lạ kia thì chỉ đứng tại chỗ không phản ứng gì.
Jason phải đến chiều mới đến Nam Phi, còn trưởng đoàn thì đã đến địa điểm thi để tiến hành dịch bài thi cho thí sinh, vì thế trong đội hiện tại chỉ có một thầy phụ trách đội, nhìn thấy Công Nam, trong mắt thầy ấy lập tức lấp lánh ánh sao cứ như thể đang nhìn một vật quý hiếm vậy.
- Năm nay là lần đầu thầy đi theo đoàn đại biểu cho nên có lẽ em không biết thầy, thầy tên Lính, là giảng viên ngành toán học của đại học Bách Khoa, đồng dẫn đội IMO năm nay, hai bạn kia thi chung đợt năm ngoái với em cho nên chắc thầy không cần giới thiệu, còn ba em này, đây là Phương Ân, bên cạnh là Trúc Ly, đứng ngoài cùng là Gia Bảo, đều đang học lớp mười hai, các bạn cùng làm quen với nhau đi.1
Thầy Lính giới thiệu tên từng người xong, Công Nam lịch sự gật đầu chào, thế nhưng người tên Phương Ân bỗng nhiên tiến tới khoác vai cậu, cười nói:
- Mặc dù mấy anh chị đều lớn hơn cậu một tuổi, nhưng tính ra vẫn là đàn em của cậu trong cuộc thi này, vì thế nếu có khả năng thì giúp đỡ mấy anh chị điểm cao một chút nhé.
Công Nam khẽ nhíu mày, sau đó tiến tới chỗ của Kiên và Chi Hương hòng tránh khỏi cánh tay của cậu ta rồi gật đầu nhẹ một cái.
Cậu không thích cách nói chuyện đầy ẩn ý của người này, cho dù nó vụng về đến cực điểm thì vẫn khiến người đối diện khó chịu không thôi.
Mà Phương Ân lại làm như không phát hiện Công Nam tránh né mình, cậu ta vẫn tiếp tục nói cười với những người khác, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
Vừa mới bước xuống trực thăng, Trường Quân và Công Nam đã đón ngay cơn mưa cực lớn, may mắn khách sạn nơi tụ hội với đội tuyển ở gần nơi đáp xuống, nếu không dưới cơn mưa nặng hạt không thấy được phương hướng như thế này, e là hai anh em phải tìm một nơi khác để trú trước rồi.
Hai người chạy vội vào khách sạn đã được đặt lịch từ trước, trong lúc làm thủ tục, Trường Quân thấy trên tóc của Công Nam còn vương vài giọt nước bèn đưa tay lao cho cậu, đúng lúc lễ tân ngẩng đầu lên, thấy cảnh tượng này thì động tác tay của cô ta bỗng ngừng lại, liếc nhìn thiếu niên ngoan ngoãn đưa tóc cho người đàn ông kia lau, cô ta mới cúi xuống tiếp tục làm việc.1
Một lúc sau, nữ lễ tân nói:
- Phòng của Mr. Lê đã sẵn sàng, Mr. Phạm, xin hỏi anh mới đặt loại phòng nào, hiện tại khách sạn của chúng tôi vẫn còn một phòng tổng thống.1
Trường Quân lạnh nhạt đáp:
- Lấy phòng đó đi.
Nữ tiếp tân gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Vâng, mời hai vị đi theo nhân viên của chúng tôi đến phòng đã đặt.
Trường Quân gật đầu, hai nam nhân viên tiến lên, một dẫn đường cho Trường Quân, một dẫn đường cho Công Nam, nhưng cậu lại làm như không nhìn thấy nhân viên dẫn đường cho mình mà vẫn theo sát anh đi đến phòng Tổng thống, nam nhân viên đang định lên tiếng nhắc nhở thì nữ lễ tân lập tức ra hiệu ngăn cản.
Cô ta làm lễ tân cho khách sạn lớn nhất Cape Town nhiều năm, đương nhiên nhìn ra quan hệ của hai người không tầm thường, hơn nữa thân phận của người đàn ông lịch lãm kia cũng không đơn giản, ít nhất nhân viên quèn như cô ta không thể chọc vào.
Phòng tổng thống của khách sạn lớn nhất thành phố quả nhiên không làm khách thuê thất vọng, không gian rộng lớn, tầm nhìn thoáng đãng, cảnh sắc lại hướng biển, Công Nam vừa vào lập tức như chim sổ lồng mà chạy đến bên cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Nam nhân viên đưa khách đến phòng xong thì lập tức lui ra ngoài, Trường Quân đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi tới chỗ của Công Nam, ôm lấy cậu từ đằng sau, cằm gác lên vai của cậu.
Công Nam xoay lưng lại, khoảng cách lúc này của hai người chỉ bằng một lớp quần áo, cậu choàng hai cánh tay qua cổ anh, ngẩng cổ lên để môi anh chạm nhẹ vào môi mình.
- Lúc nãy trên người anh và em đều dính chút nước mưa, hay là… chúng ta đi tắm đi.
Trường Quân nghe tới đây toàn thân lập tức cứng lại, phía dưới không tự chủ được mà từ từ nhô ra.
Chết tiệt!
Anh thầm mắng một câu, sau đó bưng lấy gương mặt non nớt của thiếu niên, nói:
- Em vào trong tắm trước đi, ngoan nghe lời, đừng làm loạn.
Công Nam nhịn không được mà bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn không dừng lại được, mãi cho đến khi Trường Quân sắp thẹn quá hóa giận, cậu mới rướn người hôn lên môi anh một cái rồi nói:
- Được rồi, em đi tắm trước đây.
Sau đó cậu nhanh nhẹn cầm quần áo bước vào nhà tắm, Trường Quân đứng bên ngoài khẽ thở dài, thầm nghĩ nhóc con này thật biết trêu chọc anh, quyến rũ người ta xong lại bỏ chạy, chỉ cần vừa rồi cậu tiếp tục làm nũng đòi tắm chung, anh tuyệt đối sẽ chiều cậu tới cùng.
Một lát sau, Công Nam tắm xong trở ra thấy Trường Quân đã cởi bỏ áo vest bên ngoài ra, hiện tại trên người anh chỉ mặc mỗi quần và áo sơ mi trắng, vài cúc áo bị tháo bỏ để lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Công Nam khẽ nuốt nước bọt một cái, trong lòng thầm niệm không tức thị sắc, sắc tức thị không, tuy nhiên chân thì lại như có ý thức riêng tự động đi về phía anh.1
Công Nam mặc quần đùi rộng rãi để lộ ra đôi chân thon dài khỏe khoắn của thiếu niên, Trường Quân đang cúi đầu bấm điện thoại thì thấy một đôi chân trần xuất hiện trước mắt mình.
Hai tay của anh như mất khống chế mà giơ ra ôm lấy eo của thiếu niên, nhưng cậu lại vô tình gỡ tay của anh ra, nói:
- Đến lượt anh đi tắm rồi kìa, nhanh đi, em đói bụng lắm rồi.
Trường Quân lại tiếp tục thở dài, sau đó khẽ véo mũi cậu một cái rồi bất lực mở miệng:
- Anh gọi đồ ăn lên rồi, lát nữa sẽ mang đến, em mặc quần dài vào đi, không thể ăn vận như thế này để gặp người khác.
Nói xong anh lập tức xoay người đi vào nhà tắm, anh sợ mình mà nán lại thêm một chút sẽ lại bị thằng nhóc này trêu đùa tiếp thôi.
Đến khi Trường Quân đi từ nhà tắm ra thì đã thấy Công Nam ngồi trước một bàn đồ ăn, hai anh em ăn xong, cậu nói muốn ôn tập một chút, anh bèn ngồi bên cạnh vừa làm việc vừa đợi cậu.
Trong khoảng thời gian này hai người không ai nói với nhau câu nào nhưng bầu không khí lại vô cùng hài hòa, mãi cho đến khi chuông điện thoại của Công Nam vang lên.
Màn hình hiển thị tên của Xuân Khánh, Công Nam bắt máy nghe, ngay sau đó giọng nói sang sảng của đối phương truyền tới:
- Chúc mừng chú em phá kỷ lục thế giới nha, lần này thắng đậm quá, sau khi trở về nhất định phải ăn mừng lớn đấy, đáng tiếc IMO năm nay không thể sát cánh chiến đấu với cậu, nếu không biết đâu được anh lại tận mắt chứng kiến cậu tạo nên một kỳ tích.
Công Nam đáp:
- Kỳ tích hay không thì chưa biết, nhưng đúng là thiếu mọi người thì buồn thật, nghe nói năm nay chỉ có Kiên và Chi Hương tiếp tục đi thi thôi.
- Đúng vậy, Tươi quyết định nhận lời mời sang Úc du học, còn thằng cha Minh Tú kia thì do bệnh tình trở nặng cho nên khó lòng đi thi, hiện tại trong đội tuyển chỉ còn Kiên, Chi Hương và cậu là thành viên cũ, nghe nói ba người mới vào đều học lớp mười hai, tính ra cậu cũng thật trâu bò, từ lớp mười đã phá đảo cuộc thi mang tầm quốc tế như thế này rồi.
Công Nam cười khẽ, nói:
- Được rồi, sau khi trở về nước có lẽ gia đình tôi sẽ tổ chức sinh nhật muộn cho tôi đấy, đến lúc đó anh nhất định phải dẫn theo chị Đan Thanh về tham gia đấy.
- Ha ha, nhất định rồi!
Sau đó hai người tán gẫu vài câu rồi cúp máy, vừa nãy nhắc đến sinh nhật, Công Nam khẽ liếc nhìn sang Trường Quân đang chăm chú vào laptop, hỏi vu vơ:
- Hình như ai kia chưa tặng quà sinh nhật cho em đâu.
Trường Quân nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu, thấy biểu cảm lém lỉnh đáng yêu trên mặt thiếu niên, anh không nhịn được mà đi tới hôn cậu vài cái.
- Chẳng phải anh đã tặng chính mình cho em rồi sao?1
Công Nam bĩu môi đáp:
- Đã làm đến cùng đâu mà tặng chính mình cho em.1
Trường Quân cắn vào gò má của cậu một cái, nhóc con này thật sự quá tinh nghịch rồi.
- Hiện tại vẫn chưa được, nhưng anh hứa sẽ cho em một đêm động phòng khó quên, hơn nữa quà sinh nhật của anh em đang giữ ở trên người rồi còn gì?1
Công Nam ngạc nhiên mở to mắt, sau đó bắt đầu tìm kiếm khắp xung quanh nhưng không thấy đâu, trang sức không có, nếu lại là con chip gì đó thì có lẽ 001 đã cảnh báo rồi, vậy thì là gì đây?
- Ở sau vai của em, một mã vạch! - Trường Quân nói.
- Mã vạch? - Công Nam hỏi lại.
Không lẽ anh nhân lúc cậu ngủ đã xăm lên vai cậu sao? Cậu không ngờ anh còn có sở thích này đấy.
- So với mã vạch em càng thích xăm tên hoặc ký hiệu thuộc về anh hơn đấy.
Trường Quân mỉm cười xoa đầu cậu rồi chậm rãi nói:
- Đây là mã vạch mở khóa toàn bộ tài sản của anh, bây giờ nó thuộc về em rồi.1
Công Nam nghe vậy lập tức hoảng sợ, vội vàng nói:
- Tự dưng đưa hết tài sản cho em làm gì? Lỡ như người khác biết được rồi quét mã, chẳng phải anh sẽ mất sạch sao?
Hơn nữa tặng gì không tặng, tặng hết tài sản, giống như anh đang làm di chúc vậy, quá không may mắn.
- Mã vạch này không phải hình xăm bình thường, anh đã cài chế độ nhận diện vào ổ khóa rồi, chỉ có em mới có thể quét mã thành công, anh xin lỗi, vì thời gian quá gấp rút anh không kịp tặng em món quà nào ý nghĩa, chỉ có thể cho em hết những gì mình có mà thôi, lần này thiệt thòi cho em rồi.1
Công Nam nghe xong chỉ biết nghẹn họng trân trối, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì ở đây chỉ có hai người, nếu để người nào khác nghe thấy chắc chắn sẽ lên cơn đau tim vì mấy lời nói vừa rồi của anh thôi.1
…
Sáng hôm sau, Công Nam đến địa điểm đã hẹn trước để tập hợp với mọi người, nhìn thấy cậu tới, Kiên và Chi Hương lập tức tiến tới đón, còn ba gương mặt xa lạ kia thì chỉ đứng tại chỗ không phản ứng gì.
Jason phải đến chiều mới đến Nam Phi, còn trưởng đoàn thì đã đến địa điểm thi để tiến hành dịch bài thi cho thí sinh, vì thế trong đội hiện tại chỉ có một thầy phụ trách đội, nhìn thấy Công Nam, trong mắt thầy ấy lập tức lấp lánh ánh sao cứ như thể đang nhìn một vật quý hiếm vậy.
- Năm nay là lần đầu thầy đi theo đoàn đại biểu cho nên có lẽ em không biết thầy, thầy tên Lính, là giảng viên ngành toán học của đại học Bách Khoa, đồng dẫn đội IMO năm nay, hai bạn kia thi chung đợt năm ngoái với em cho nên chắc thầy không cần giới thiệu, còn ba em này, đây là Phương Ân, bên cạnh là Trúc Ly, đứng ngoài cùng là Gia Bảo, đều đang học lớp mười hai, các bạn cùng làm quen với nhau đi.1
Thầy Lính giới thiệu tên từng người xong, Công Nam lịch sự gật đầu chào, thế nhưng người tên Phương Ân bỗng nhiên tiến tới khoác vai cậu, cười nói:
- Mặc dù mấy anh chị đều lớn hơn cậu một tuổi, nhưng tính ra vẫn là đàn em của cậu trong cuộc thi này, vì thế nếu có khả năng thì giúp đỡ mấy anh chị điểm cao một chút nhé.
Công Nam khẽ nhíu mày, sau đó tiến tới chỗ của Kiên và Chi Hương hòng tránh khỏi cánh tay của cậu ta rồi gật đầu nhẹ một cái.
Cậu không thích cách nói chuyện đầy ẩn ý của người này, cho dù nó vụng về đến cực điểm thì vẫn khiến người đối diện khó chịu không thôi.
Mà Phương Ân lại làm như không phát hiện Công Nam tránh né mình, cậu ta vẫn tiếp tục nói cười với những người khác, chỉ là thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ.
Bình luận facebook