Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Webtoon
Buồn trong chốc lát, Công Nam chỉ có thể vực dậy tinh thần, còn hai tuần nữa là khai giảng, nếu bây giờ cậu không nhân cơ hội luyện vẽ thì sau này sẽ không còn thời gian nữa, cậu thật sự không muốn nước tới chân mới nhảy.
Cái cậu cần làm bây giờ chính là mua dụng cụ vẽ, trong túi cậu còn năm trăm nghìn bà ngoại mới cho, cầm đi mua dụng cụ vẽ cũng đủ rồi, sau này cậu lại đi làm thêm chắc sẽ dư để tiêu.
Cậu vừa đi xuống lầu thì đúng lúc bà Liên cũng đi lên, thấy cậu đeo ba lô bèn hỏi:
- Con định đi đâu vậy?
- Con muốn tới nhà sách mua chút đồ, mẹ… mẹ tìm con ạ?
Bà Liên gật đầu, cười nói:
- Vậy là đúng lúc rồi, mẹ định lên kêu con theo mẹ ra ngoài, mẹ muốn mua cho con vài bộ quần áo. Mẹ thấy cái ba lô này cũng cũ rồi, mẹ mua cái mới cho con há.
Công Nam vừa định từ chối thì bà Liên đã nhanh chóng nắm tay cậu kéo xuống lầu, cầm túi xách dắt cậu ra xe, cả quá trình đều không cho cậu nói lời nào. Mà cậu, thấy mẹ nuôi hào hứng như vậy, cậu cũng không tiện nói gì, chỉ nghĩ sau này cậu làm thêm có tiền sẽ mua quà tặng lại cho mẹ nuôi… à, cả ông nội, bà ngoại, cha nuôi và anh Quân nữa.
Cả buổi chiều, hai mẹ con mua một đống đồ về nhà, chủ yếu đồ của Công Nam, lúc hai người đi vào nhà thì đụng phải ông Tuân, thấy hai người xách túi lớn túi nhỏ thì có hơi ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi không lẽ thằng nhóc này mới ngày đầu về nhà đã bắt đầu vòi tiền rồi?
Thấy chồng nhìn chằm chằm mấy túi xách trong tay cậu, bà Liên lập tức hiểu ra chồng mình đang nghĩ gì, bà kêu Công Nam xách đồ vào phòng trước, còn mình thì cười cười kéo chồng ngồi xuống ghế trong phòng khách, bà hớn hở nói:
- Cháu nội mà cha chọn đúng là không tệ chút nào, lúc trưa nó nói muốn đi mua sách em cứ tưởng nó nói dối để tạo ấn tượng tốt với mình, thật không ngờ vào trung tâm thương mại, em lựa đồ cho nó xong là nó ghé vào tiệm sách, nhìn nó không giống làm bộ mua sách chút nào, thằng bé mua rất có mục đích, em thấy nó mua dụng cụ vẽ, giấy a4 với mấy cuốn sách toán nâng cao nữa, xem ra thằng bé rất hiếu học…
Nghe vợ mình liên tục nói thằng bé tốt thế này thế kia, sắc mặt của ông Tuân càng khó coi, ông nhìn mặt mày tươi cười của bà, chỉ đành nói sự thật:
- Biết đâu đúng là làm bộ cho mình xem đấy, mấy ngày trước anh có nhờ người đi điều tra, kết quả cho thấy thằng bé không thích học, suốt ngày tụ tập trong quán net chơi game.
Bà Liên trợn to mắt, hỏi:
- Thật sao? Không lẽ thằng bé thật sự mưu mô như vậy?
- Ai mà biết được, nhưng mà cha rất thích thằng bé, nhận con thì cũng đã nhận rồi, biết làm thế nào nữa.
Bà Liên nghe xong thở dài, trong lòng bà vẫn không tin mình nhìn lầm người, vì thế bà cố thuyết phục chồng.
- Đúng là vậy, em cũng rất thích thằng bé, nhưng biết đâu thằng bé thay đổi thì sao, tuổi mới lớn thay đổi thất thường mà, chúng ta cứ quan sát một thời gian xem sao.
Ông Tuân cũng không nỡ nhìn vợ mình buồn, thôi, cứ để thời gian cho bà nhìn ra sự thật. Đối với ông mà nói một đứa choai choai sẽ không làm nên sóng gió gì, cùng lắm chỉ như con khỉ thích nhảy nhót mà thôi.
Mà quả thật không phụ sự kỳ vọng của bà Liên, trong hai tuần kế tiếp quỹ thời gian của Công Nam chỉ xoay quanh ôn tập, làm bài tập, đọc sách, luyện vẽ, không hề bước chân ra khỏi nhà, nói chính xác là rất ít khi ra khỏi phòng, người trong nhà đã thử quan sát thời gian học tập của cậu, tính trung bình có lẽ là cậu dành mười lăm tiếng trong ngày để học, thời gian còn lại có khi sẽ phụ ông cụ tỉa cây cho cá ăn, hoặc là đôi lúc người ta phát hiện cậu đang… ngẩn người.
Thấy biểu hiện của cậu trong thời gian vừa qua, ông Tuân rốt cuộc cũng buông bỏ thành kiến, nếu giả vờ mà có thể chịu được cường độ học tập cao suốt một thời gian dài như vậy thì cậu đúng là thần rồi, đồng thời tình trạng này của cậu cũng khiến cả nhà lo lắng, sợ cậu học quá nhiều sẽ xảy ra chuyện. Vì thế trước khi nhập học một ngày, Trường Quân được cả nhà ký thác dẫn cậu đi dạo khắp thành phố.
Công Nam vốn muốn tận dụng ngày cuối cùng để hệ thống lại các môn, nhưng thấy cả nhà đều đứng cùng chiến tuyến với nhau muốn cậu ra ngoài chơi với anh Quân, cậu cũng không thể từ chối.1
Hai người lái xe đi khắp các quận nhộn nhịp ở Sài Gòn, cuối cùng dừng lại ở một quán hải sản nướng ở quận 5, hai người… à không, cậu ăn tới bụng no căng, ngồi dựa trên ghế không muốn nhúc nhích, anh buồn cười sờ sờ đầu cậu rồi đứng lên đi ra quầy tính tiền.
Trong lúc anh đi tính tiền, Công Nam bị cuộc đối thoại của đám nhóc ngồi bàn bên cạnh hấp dẫn:
- Mày đọc bộ truyện này chưa, hay lắm đó mày.
- Tao đọc rồi, tao thấy bình thường à, nội dung hay chứ tranh không đẹp bằng manga Nhật Bản.
- Đâu, tao thấy nhiều bộ vẽ đẹp lắm này, nghe nói được đề cử xuất bản đó.
…
Công Nam vốn cũng không để ý, nhưng vừa nhắc tới manga, lỗ tai của Công Nam lập tức dựng thẳng, sau một hồi, cậu nhích ghế sang bàn bên cạnh, ấp úng hỏi:
- Mấy bạn đang nói về truyện tranh hả?
Mấy đứa nhóc kia thấy cậu trông cùng tuổi với mình, thấy cậu tò mò lập tức hào hứng giới thiệu:
- Thì trang webtoon này nè, chuyên đăng truyện tranh tự vẽ, dạo này hot lắm đó, tuy đa số truyện không bằng manga Nhật Bản, nhưng vẫn rất hút người xem.
Cậu liếc nhìn tên trang web, âm thầm nhớ kỹ, lúc này một cô bé tiếp lời:
- Nghe nói có trả phí nhuận bút và có cơ hội xuất bản thành sách đấy, tuy tiền nhuận bút không cao nhưng cũng coi như ủng hộ tác giả Việt.
Công Nam nghe tới đây cũng không có cảm nghĩ gì, không cần nghĩ cũng biết tiền nhuận bút rất ư là bèo rồi, cậu vốn định tạo một tài khoản facebook rồi đăng truyện mình vẽ lên, nhưng bản thân cậu biết đăng lên facebook có khả năng sẽ không ai xem, dù vậy ngoài cách này cậu không nghĩ ra cách nào nữa.
Bây giờ đã có một trang mạng chuyên đăng truyện tranh tự sáng tác, cậu coi như cũng có nơi an toàn để gửi gắm rồi, mặc kệ kết quả ra sao, thử một lần sẽ biết.
Lúc Trường Quân tính tiền xong đi ra thì thấy cậu đã tụm chung với một đám cô cậu nhóc nói chuyện gì đó rất náo nhiệt. Anh lắc đầu, xem ra mình vẫn đánh giá quá cao cậu rồi, bây giờ cậu cũng chỉ là một cậu nhóc choai choai mà thôi.1
Cái cậu cần làm bây giờ chính là mua dụng cụ vẽ, trong túi cậu còn năm trăm nghìn bà ngoại mới cho, cầm đi mua dụng cụ vẽ cũng đủ rồi, sau này cậu lại đi làm thêm chắc sẽ dư để tiêu.
Cậu vừa đi xuống lầu thì đúng lúc bà Liên cũng đi lên, thấy cậu đeo ba lô bèn hỏi:
- Con định đi đâu vậy?
- Con muốn tới nhà sách mua chút đồ, mẹ… mẹ tìm con ạ?
Bà Liên gật đầu, cười nói:
- Vậy là đúng lúc rồi, mẹ định lên kêu con theo mẹ ra ngoài, mẹ muốn mua cho con vài bộ quần áo. Mẹ thấy cái ba lô này cũng cũ rồi, mẹ mua cái mới cho con há.
Công Nam vừa định từ chối thì bà Liên đã nhanh chóng nắm tay cậu kéo xuống lầu, cầm túi xách dắt cậu ra xe, cả quá trình đều không cho cậu nói lời nào. Mà cậu, thấy mẹ nuôi hào hứng như vậy, cậu cũng không tiện nói gì, chỉ nghĩ sau này cậu làm thêm có tiền sẽ mua quà tặng lại cho mẹ nuôi… à, cả ông nội, bà ngoại, cha nuôi và anh Quân nữa.
Cả buổi chiều, hai mẹ con mua một đống đồ về nhà, chủ yếu đồ của Công Nam, lúc hai người đi vào nhà thì đụng phải ông Tuân, thấy hai người xách túi lớn túi nhỏ thì có hơi ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi không lẽ thằng nhóc này mới ngày đầu về nhà đã bắt đầu vòi tiền rồi?
Thấy chồng nhìn chằm chằm mấy túi xách trong tay cậu, bà Liên lập tức hiểu ra chồng mình đang nghĩ gì, bà kêu Công Nam xách đồ vào phòng trước, còn mình thì cười cười kéo chồng ngồi xuống ghế trong phòng khách, bà hớn hở nói:
- Cháu nội mà cha chọn đúng là không tệ chút nào, lúc trưa nó nói muốn đi mua sách em cứ tưởng nó nói dối để tạo ấn tượng tốt với mình, thật không ngờ vào trung tâm thương mại, em lựa đồ cho nó xong là nó ghé vào tiệm sách, nhìn nó không giống làm bộ mua sách chút nào, thằng bé mua rất có mục đích, em thấy nó mua dụng cụ vẽ, giấy a4 với mấy cuốn sách toán nâng cao nữa, xem ra thằng bé rất hiếu học…
Nghe vợ mình liên tục nói thằng bé tốt thế này thế kia, sắc mặt của ông Tuân càng khó coi, ông nhìn mặt mày tươi cười của bà, chỉ đành nói sự thật:
- Biết đâu đúng là làm bộ cho mình xem đấy, mấy ngày trước anh có nhờ người đi điều tra, kết quả cho thấy thằng bé không thích học, suốt ngày tụ tập trong quán net chơi game.
Bà Liên trợn to mắt, hỏi:
- Thật sao? Không lẽ thằng bé thật sự mưu mô như vậy?
- Ai mà biết được, nhưng mà cha rất thích thằng bé, nhận con thì cũng đã nhận rồi, biết làm thế nào nữa.
Bà Liên nghe xong thở dài, trong lòng bà vẫn không tin mình nhìn lầm người, vì thế bà cố thuyết phục chồng.
- Đúng là vậy, em cũng rất thích thằng bé, nhưng biết đâu thằng bé thay đổi thì sao, tuổi mới lớn thay đổi thất thường mà, chúng ta cứ quan sát một thời gian xem sao.
Ông Tuân cũng không nỡ nhìn vợ mình buồn, thôi, cứ để thời gian cho bà nhìn ra sự thật. Đối với ông mà nói một đứa choai choai sẽ không làm nên sóng gió gì, cùng lắm chỉ như con khỉ thích nhảy nhót mà thôi.
Mà quả thật không phụ sự kỳ vọng của bà Liên, trong hai tuần kế tiếp quỹ thời gian của Công Nam chỉ xoay quanh ôn tập, làm bài tập, đọc sách, luyện vẽ, không hề bước chân ra khỏi nhà, nói chính xác là rất ít khi ra khỏi phòng, người trong nhà đã thử quan sát thời gian học tập của cậu, tính trung bình có lẽ là cậu dành mười lăm tiếng trong ngày để học, thời gian còn lại có khi sẽ phụ ông cụ tỉa cây cho cá ăn, hoặc là đôi lúc người ta phát hiện cậu đang… ngẩn người.
Thấy biểu hiện của cậu trong thời gian vừa qua, ông Tuân rốt cuộc cũng buông bỏ thành kiến, nếu giả vờ mà có thể chịu được cường độ học tập cao suốt một thời gian dài như vậy thì cậu đúng là thần rồi, đồng thời tình trạng này của cậu cũng khiến cả nhà lo lắng, sợ cậu học quá nhiều sẽ xảy ra chuyện. Vì thế trước khi nhập học một ngày, Trường Quân được cả nhà ký thác dẫn cậu đi dạo khắp thành phố.
Công Nam vốn muốn tận dụng ngày cuối cùng để hệ thống lại các môn, nhưng thấy cả nhà đều đứng cùng chiến tuyến với nhau muốn cậu ra ngoài chơi với anh Quân, cậu cũng không thể từ chối.1
Hai người lái xe đi khắp các quận nhộn nhịp ở Sài Gòn, cuối cùng dừng lại ở một quán hải sản nướng ở quận 5, hai người… à không, cậu ăn tới bụng no căng, ngồi dựa trên ghế không muốn nhúc nhích, anh buồn cười sờ sờ đầu cậu rồi đứng lên đi ra quầy tính tiền.
Trong lúc anh đi tính tiền, Công Nam bị cuộc đối thoại của đám nhóc ngồi bàn bên cạnh hấp dẫn:
- Mày đọc bộ truyện này chưa, hay lắm đó mày.
- Tao đọc rồi, tao thấy bình thường à, nội dung hay chứ tranh không đẹp bằng manga Nhật Bản.
- Đâu, tao thấy nhiều bộ vẽ đẹp lắm này, nghe nói được đề cử xuất bản đó.
…
Công Nam vốn cũng không để ý, nhưng vừa nhắc tới manga, lỗ tai của Công Nam lập tức dựng thẳng, sau một hồi, cậu nhích ghế sang bàn bên cạnh, ấp úng hỏi:
- Mấy bạn đang nói về truyện tranh hả?
Mấy đứa nhóc kia thấy cậu trông cùng tuổi với mình, thấy cậu tò mò lập tức hào hứng giới thiệu:
- Thì trang webtoon này nè, chuyên đăng truyện tranh tự vẽ, dạo này hot lắm đó, tuy đa số truyện không bằng manga Nhật Bản, nhưng vẫn rất hút người xem.
Cậu liếc nhìn tên trang web, âm thầm nhớ kỹ, lúc này một cô bé tiếp lời:
- Nghe nói có trả phí nhuận bút và có cơ hội xuất bản thành sách đấy, tuy tiền nhuận bút không cao nhưng cũng coi như ủng hộ tác giả Việt.
Công Nam nghe tới đây cũng không có cảm nghĩ gì, không cần nghĩ cũng biết tiền nhuận bút rất ư là bèo rồi, cậu vốn định tạo một tài khoản facebook rồi đăng truyện mình vẽ lên, nhưng bản thân cậu biết đăng lên facebook có khả năng sẽ không ai xem, dù vậy ngoài cách này cậu không nghĩ ra cách nào nữa.
Bây giờ đã có một trang mạng chuyên đăng truyện tranh tự sáng tác, cậu coi như cũng có nơi an toàn để gửi gắm rồi, mặc kệ kết quả ra sao, thử một lần sẽ biết.
Lúc Trường Quân tính tiền xong đi ra thì thấy cậu đã tụm chung với một đám cô cậu nhóc nói chuyện gì đó rất náo nhiệt. Anh lắc đầu, xem ra mình vẫn đánh giá quá cao cậu rồi, bây giờ cậu cũng chỉ là một cậu nhóc choai choai mà thôi.1
Bình luận facebook