Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Bắt đầu nghiên cứu
Sau khi đưa Bảo Đức về, Công Nam cũng trở lại nhà mình, vừa bước vào trong, bà Liên cũng chuẩn bị cúp điện thoại, dường như người gọi tới khiến bà rất vui.
Thấy Công Nam đi vào, bà Liên vẫy tay kêu cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
- Con trai ngoan của mẹ, lần này con làm tốt lắm, anh em trong nhà phải biết giúp đỡ nhau như thế mới đúng.
Công Nam nghe xong chẳng hiểu gì, nhưng rất nhanh sau đó bà Liên đã giải thích, hóa ra vừa rồi là mẹ của Bảo Đức gọi tới nói rằng cậu chủ động muốn kèm cậu ta học, bà ấy khen ngợi cậu hết lời, hoàn toàn không nhớ lúc trước đã so bì hai chàng trai như thế nào.
Công Nam cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói đây là chuyện nên làm, bà Liên nghe vậy khen cậu hiểu chuyện, còn nói muốn đích thân xuống bếp nấu canh tẩm bổ cho cậu.
Công Nam không từ chối, sau đó xin phép lên lầu nghỉ ngơi.
Vào phòng, cậu nằm vật ra giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, những lúc một mình như thế này, cậu lại nhớ anh, trái tim đau đớn đến khó thở, mỗi một ngày trôi qua có lẽ anh vẫn đang gặp nguy hiểm, vậy mà cậu chẳng làm gì được ngoài việc bị động chờ đợi như thế này cả.
[Tích! Hệ thống 001 gửi yêu cầu kết nối với ký chủ, đồng ý hay từ chối?]
Công Nam im lặng tiếp tục thả hồn đi nơi xa, nhưng tiếng thông báo vẫn vang lên:
[Tích! Hệ thống 001 gửi yêu cầu kết nối với ký chủ, đồng ý hay từ chối?]
Công Nam bị làm phiền bèn tắt luôn chức năng thông báo, không gian lại trở nên yên tĩnh, cậu nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, bên trong chỉ còn lại sự quyết tâm, cậu biết mình nên làm thế nào rồi.
Công Nam điều khiển ý thức đi vào thư viện không gian, bắt đầu tìm kiếm tư liệu có liên quan, lúc này cậu đã hoàn toàn quên mọi thứ xung quanh, mẹ nuôi lớn tiếng gọi cậu cũng không nghe.
Bà Liên đứng ở trước cửa phòng con trai út gọi mấy tiếng cũng không nghe cậu trả lời, thấy cửa khép hờ, bà đẩy nhẹ vào trong thì thấy cậu đang nhắm mắt ngủ, trông dáng vẻ thì đã ngủ rất say.
- Áo khoác ngoài cũng không chịu cởi đã ngủ rồi, chắc là thằng bé mệt lắm rồi, tội nghiệp, mới tí tuổi đầu đã vất vả như thế, thật khiến người ta đau lòng mà.
Bà Liên vừa lầm lầm vừa kéo chăn đắp lên người Công Nam, sau đó nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài và không quên đóng cửa lại.
Bà Liên bước xuống lầu, thấy chỉ có mình bà, ông cụ Hà bèn hỏi:
- Nam đâu Liên?
- Nó ngủ rồi ba, tội nghiệp thằng nhỏ, mới về nhà chưa bao lâu đã lo chuyện thằng Đức.
Ông cụ Hà nghe vậy gật gù nói:
- Thôi nó ngủ thì cứ để nó ngủ, có gì ngày mai nói.
- Kìa cha… - Một giọng nữ chanh chua vang lên.
Nhã Lan đỏng đảnh tựa lưng dựa vào ghế sô pha, chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, mặt mày cau có nói:
- Mới hơn sáu giờ chiều mà ngủ cái gì? Không phải em nói chị nha chị ba, chị chiều thằng Nam quá không tốt đâu, cứ lay nó dậy nói là có cô nó tìm, nó dám không thức sao? Vậy mà chị thà cho con trai nuôi của chị ngủ, còn em chồng thì để mặc ngồi chờ.1
Lúc nói chuyện, Nhã Lan nhấn thật mạnh chữ “nuôi”, lại còn móc mỉa cách dạy con của bà Liên, nhất thời khiến bà tức giận quá thể, mà ông cụ Hà và ông Tuân ngồi bên cạnh cũng không nhịn được.
Ông cụ Hà đập mạnh vào bàn, quát:
- Mày lại nói bậy bạ gì vậy Lan, lần nào tới cũng kiếm chuyện với anh chị ba của mày, mày muốn tao tức chết mới vừa lòng hay sao?
Nhã Lan há miệng muốn phản bác nhưng lại bị ông Tuân giành trước, ông nói:
- Thôi chuyện em nhờ chắc không được rồi, thằng Nam đã hứa kèm cho thằng Đức, bây giờ dạy thêm cho cái Hân thì lấy đâu ra thời gian cho nó học? Hơn nữa thằng Đức chung trường với thằng Nam còn thuận tiện, chứ cái Hân đang học tiểu học, chẳng lẽ ngày nào em cũng bảo con bé sang đây à? Tốn thời gian biết bao.1
Nhã Lan nhếch môi đáp:
- Thằng Nam chịu dạy cho thằng Đức thì dạy thêm cho cái Hân đã sao? Chẳng lẽ anh ba phân biệt đối xử giữa mấy đứa cháu sao? Hơn nữa em làm cô mà, đương nhiên không bạc đãi cháu của mình rồi, em đã dọn dẹp phòng khách trong nhà của em, thằng Nam cứ dọn tới ở, lúc học trên trường thì kèm thằng Đức, về nhà lại kèm con em, tiện cả đôi đường đúng không?1
Ba người ở đối diện càng nghe càng không lọt tai, cái gì mà trên trường dạy một đứa về nhà lại dạy thêm một đứa, bóc lột sức lao động của thằng nhỏ cũng vừa thôi chứ, lại còn kêu Công Nam qua nhà mình ở, bình thường Nhã Lan đã chèn ép cậu, sang ở nhờ chắc chắn sẽ hành hạ cho cậu khỏi học hành gì luôn.
Bà Liên giận run người, nói thẳng:
- Thằng Nam còn công việc học hành của nó nữa chứ không phải nô lệ mặc cho chị mổ xẻ sai khiến, chị dẹp ngay cái giọng điệu ra lệnh kia đi, nếu không tôi không nể chị là em chồng của tôi nữa đâu nhá.
Từ trước đến giờ Nhã Lan chưa từng bị ai chỉ thẳng mặt mắng như vậy, lại còn là người chị dâu mà mình luôn hơn thua, cô ta tức tối quay sang nói với ông cụ Hà:
- Ba coi chị ta mắng con gái của ba kìa, ba mau mắng chị ta đi.
Từ bé đến lớn luôn là như thế, mỗi lần cô ta gây chuyện với mấy người anh trai, chỉ cần khóc lóc đổ lỗi thì cha đều sẽ mắng họ thay vì cô ta, bởi thế mới có tình huống trước mắt.
Nhưng nay đã khác xưa, cô ta không còn là cô con gái bé bỏng ngây thơ nữa mà trở thành một người phụ nữ điêu ngoa ích kỷ khiến trong nhà cứ xào xáo không yên.
- Mày thôi đi, chị dâu mày nói đúng đấy, mày cũng liệu cái miệng mày, sau này tao còn nghe mày nói mấy câu khó nghe nữa thì đừng đến đây lần nào nữa.
Nhã Lan đứng phắt dậy, chỉ tay vào ba người, thở hổn hển:
- Mấy người… mấy người…
- Thôi em, em bình tĩnh lại đi. - Văn Xuân im lặng ngồi một bên từ đầu bỗng đứng lên đỡ lấy vai của vợ mình nhẹ giọng khuyên nhủ.
Sau đó anh ta nhìn ông cụ Hà và hai vợ chồng ông Tuân với ánh mắt áy náy, nói:
- Nhã Lan cũng vì quá lo lắng cho việc học của cái Hân nên mới lỡ lời, cha và anh chị ba đừng chấp nhất, Nam không tiện kèm cho cái Hân thì thôi, chỉ là thỉnh thoảng cho cháu nó sang nhà nhờ Nam giải đáp vài câu được không, sẽ không mất nhiều thời gian của thằng bé đâu.
Thấy Văn Xuân đã xuống nước nài nỉ đến thế, vợ chồng ông Tuân cũng không thể tiếp tục chấp nhất, nếu không sẽ khiến ông cụ Hà cảm thấy hai người hẹp hòi.
Vì thế hai vợ chồng khẽ gật đầu coi như cho qua chuyện, sau đó ông Tuân đại diện lên tiếng:
- Cái này anh không thể hứa chắc, còn phải chờ thằng Nam quyết định, nhưng nếu thỉnh thoảng cháu Hân sang chơi một lần thì có lẽ không thành vấn đề.
Văn Xuân nghe vậy lập tức mỉm cười rồi đáp:
- Vậy em cám ơn anh chị ba nhiều, thôi em xin phép đưa vợ về, có vẻ cô ấy không được khỏe lắm.
Ông cụ Hà và ông Tuân đồng loạt gật đầu, Nhã Như thấy cha và anh ba đều thẳng thừng đuổi mình đi như vậy thì cơn giận lại muốn bốc lên, đang định mở miệng mắng chửi thì Văn Xuân vội vàng ôm lấy vai của cô ta mà nhẹ nhàng vuốt ve thay lời an ủi, khiến cô ta buông bỏ suy nghĩ điên khùng kia.
Văn Xuân không đợi Nhã Lan nói gì thêm nữa đã khoác vai cô ta đi ra khỏi biệt thự của ông Tuân, ngay khi ngồi vào trong xe, cô ta bèn bắt đầu chất vấn:
- Anh cản em làm cái gì, rõ ràng ba bất công, còn hai vợ chồng anh ba nữa, đáng ghét quá, em đã nghe lời anh dọn phòng cho thằng quỷ nhỏ kia ở rồi mà hai người đó còn không biết điều, để em xem sau này nó lớn rồi quay ngược cắn cha mẹ nuôi của nó như thế nào…1
Văn Xuân không cười, anh ta quay sang nhìn Nhã Lan, gương mặt lạnh tanh này khiến cô ta sợ hãi không dám nói tiếp.
Xe chạy đi, được một đoạn xa Văn Xuân mới lên tiếng:
- Cái Hân thích sang nhà anh chị tư chơi với cái Trân, em thường xuyên đưa con bé đi chơi đi, nhớ kêu nó thân với anh Đức của nó một chút, dù sao cũng là anh em trong nhà.
- Hừ, em cũng chả thích nhà đó đâu, ỷ mình chức cao rồi lên mặt…
- Câm miệng.
Nhã Lan đang nói thì bị cắt ngang, Văn Xuân liếc nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo khiến cô ta không khỏi rùng mình.
Văn Xuân đưa tay lên bóp mạnh cằm của Nhã Lan, nói:
- Tôi nói gì cô chỉ cần nghe là được, hiểu chưa?
Cằm truyền tới từng cơn đau xót nhưng Nhã Lan không dám phản kháng, chỉ khó nhọc trả lời:
- Vâng ạ.
Văn Xuân buông cằm của Nhã Lan ra, tiếp tục chạy về phía trước, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.1
…
Công Nam ở trong thư viện không gian cả một buổi tối không hề chớp mắt, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi, mới sáng sớm, cậu đã lấy xe đạp chạy ra ngoài, lái thẳng đến nhà giáo sư Tiến Đạt, công trình nghiên cứu của hai người trì hoãn khá lâu, đã đến lúc thực hiện rồi.
Giáo sư Tiến Đạt không thường xuyên đứng lớp, phần lớn thời gian của ông đều ở trong phòng thí nghiệm riêng của mình, lúc Công Nam đến, ông ấy đang mài mò thứ gì đó trên máy vi tính, cậu lại gần xem thì thấy đó là mẫu cấu trúc sơ lược của electron tối.
- Nam đến rồi à, vừa qua em làm nước mình nở mày nở mặt lắm đấy nhé, lãnh đạo và đồng nghiệp của thầy ai cũng khen em cả.
Công Nam ngại ngùng gãi đầu, mặc dù đã được khen rất nhiều nhưng được người có chuyên môn khen khác lắm.
Giáo sư Tiến Đạt cười ha ha nói tiếp:
- Từ hôm nay chúng ta bắt đầu nghiên cứu như đã giao hẹn, nhưng thầy phải nhắc nhở em, nghiên cứu định lý mới không hề là quá trình ngắn, em nên chuẩn bị tâm lý sẽ theo đuổi nó một năm thậm chí mấy năm đi.
Công Nam gật đầu, nhưng cậu nghĩ mình không cần dùng đến mấy năm, thậm chí một năm cũng không, cậu phải nhanh lên, anh ấy sắp không chờ được nữa rồi.
Thấy Công Nam đi vào, bà Liên vẫy tay kêu cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
- Con trai ngoan của mẹ, lần này con làm tốt lắm, anh em trong nhà phải biết giúp đỡ nhau như thế mới đúng.
Công Nam nghe xong chẳng hiểu gì, nhưng rất nhanh sau đó bà Liên đã giải thích, hóa ra vừa rồi là mẹ của Bảo Đức gọi tới nói rằng cậu chủ động muốn kèm cậu ta học, bà ấy khen ngợi cậu hết lời, hoàn toàn không nhớ lúc trước đã so bì hai chàng trai như thế nào.
Công Nam cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nói đây là chuyện nên làm, bà Liên nghe vậy khen cậu hiểu chuyện, còn nói muốn đích thân xuống bếp nấu canh tẩm bổ cho cậu.
Công Nam không từ chối, sau đó xin phép lên lầu nghỉ ngơi.
Vào phòng, cậu nằm vật ra giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, những lúc một mình như thế này, cậu lại nhớ anh, trái tim đau đớn đến khó thở, mỗi một ngày trôi qua có lẽ anh vẫn đang gặp nguy hiểm, vậy mà cậu chẳng làm gì được ngoài việc bị động chờ đợi như thế này cả.
[Tích! Hệ thống 001 gửi yêu cầu kết nối với ký chủ, đồng ý hay từ chối?]
Công Nam im lặng tiếp tục thả hồn đi nơi xa, nhưng tiếng thông báo vẫn vang lên:
[Tích! Hệ thống 001 gửi yêu cầu kết nối với ký chủ, đồng ý hay từ chối?]
Công Nam bị làm phiền bèn tắt luôn chức năng thông báo, không gian lại trở nên yên tĩnh, cậu nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, bên trong chỉ còn lại sự quyết tâm, cậu biết mình nên làm thế nào rồi.
Công Nam điều khiển ý thức đi vào thư viện không gian, bắt đầu tìm kiếm tư liệu có liên quan, lúc này cậu đã hoàn toàn quên mọi thứ xung quanh, mẹ nuôi lớn tiếng gọi cậu cũng không nghe.
Bà Liên đứng ở trước cửa phòng con trai út gọi mấy tiếng cũng không nghe cậu trả lời, thấy cửa khép hờ, bà đẩy nhẹ vào trong thì thấy cậu đang nhắm mắt ngủ, trông dáng vẻ thì đã ngủ rất say.
- Áo khoác ngoài cũng không chịu cởi đã ngủ rồi, chắc là thằng bé mệt lắm rồi, tội nghiệp, mới tí tuổi đầu đã vất vả như thế, thật khiến người ta đau lòng mà.
Bà Liên vừa lầm lầm vừa kéo chăn đắp lên người Công Nam, sau đó nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài và không quên đóng cửa lại.
Bà Liên bước xuống lầu, thấy chỉ có mình bà, ông cụ Hà bèn hỏi:
- Nam đâu Liên?
- Nó ngủ rồi ba, tội nghiệp thằng nhỏ, mới về nhà chưa bao lâu đã lo chuyện thằng Đức.
Ông cụ Hà nghe vậy gật gù nói:
- Thôi nó ngủ thì cứ để nó ngủ, có gì ngày mai nói.
- Kìa cha… - Một giọng nữ chanh chua vang lên.
Nhã Lan đỏng đảnh tựa lưng dựa vào ghế sô pha, chân bắt chéo, hai tay khoanh trước ngực, mặt mày cau có nói:
- Mới hơn sáu giờ chiều mà ngủ cái gì? Không phải em nói chị nha chị ba, chị chiều thằng Nam quá không tốt đâu, cứ lay nó dậy nói là có cô nó tìm, nó dám không thức sao? Vậy mà chị thà cho con trai nuôi của chị ngủ, còn em chồng thì để mặc ngồi chờ.1
Lúc nói chuyện, Nhã Lan nhấn thật mạnh chữ “nuôi”, lại còn móc mỉa cách dạy con của bà Liên, nhất thời khiến bà tức giận quá thể, mà ông cụ Hà và ông Tuân ngồi bên cạnh cũng không nhịn được.
Ông cụ Hà đập mạnh vào bàn, quát:
- Mày lại nói bậy bạ gì vậy Lan, lần nào tới cũng kiếm chuyện với anh chị ba của mày, mày muốn tao tức chết mới vừa lòng hay sao?
Nhã Lan há miệng muốn phản bác nhưng lại bị ông Tuân giành trước, ông nói:
- Thôi chuyện em nhờ chắc không được rồi, thằng Nam đã hứa kèm cho thằng Đức, bây giờ dạy thêm cho cái Hân thì lấy đâu ra thời gian cho nó học? Hơn nữa thằng Đức chung trường với thằng Nam còn thuận tiện, chứ cái Hân đang học tiểu học, chẳng lẽ ngày nào em cũng bảo con bé sang đây à? Tốn thời gian biết bao.1
Nhã Lan nhếch môi đáp:
- Thằng Nam chịu dạy cho thằng Đức thì dạy thêm cho cái Hân đã sao? Chẳng lẽ anh ba phân biệt đối xử giữa mấy đứa cháu sao? Hơn nữa em làm cô mà, đương nhiên không bạc đãi cháu của mình rồi, em đã dọn dẹp phòng khách trong nhà của em, thằng Nam cứ dọn tới ở, lúc học trên trường thì kèm thằng Đức, về nhà lại kèm con em, tiện cả đôi đường đúng không?1
Ba người ở đối diện càng nghe càng không lọt tai, cái gì mà trên trường dạy một đứa về nhà lại dạy thêm một đứa, bóc lột sức lao động của thằng nhỏ cũng vừa thôi chứ, lại còn kêu Công Nam qua nhà mình ở, bình thường Nhã Lan đã chèn ép cậu, sang ở nhờ chắc chắn sẽ hành hạ cho cậu khỏi học hành gì luôn.
Bà Liên giận run người, nói thẳng:
- Thằng Nam còn công việc học hành của nó nữa chứ không phải nô lệ mặc cho chị mổ xẻ sai khiến, chị dẹp ngay cái giọng điệu ra lệnh kia đi, nếu không tôi không nể chị là em chồng của tôi nữa đâu nhá.
Từ trước đến giờ Nhã Lan chưa từng bị ai chỉ thẳng mặt mắng như vậy, lại còn là người chị dâu mà mình luôn hơn thua, cô ta tức tối quay sang nói với ông cụ Hà:
- Ba coi chị ta mắng con gái của ba kìa, ba mau mắng chị ta đi.
Từ bé đến lớn luôn là như thế, mỗi lần cô ta gây chuyện với mấy người anh trai, chỉ cần khóc lóc đổ lỗi thì cha đều sẽ mắng họ thay vì cô ta, bởi thế mới có tình huống trước mắt.
Nhưng nay đã khác xưa, cô ta không còn là cô con gái bé bỏng ngây thơ nữa mà trở thành một người phụ nữ điêu ngoa ích kỷ khiến trong nhà cứ xào xáo không yên.
- Mày thôi đi, chị dâu mày nói đúng đấy, mày cũng liệu cái miệng mày, sau này tao còn nghe mày nói mấy câu khó nghe nữa thì đừng đến đây lần nào nữa.
Nhã Lan đứng phắt dậy, chỉ tay vào ba người, thở hổn hển:
- Mấy người… mấy người…
- Thôi em, em bình tĩnh lại đi. - Văn Xuân im lặng ngồi một bên từ đầu bỗng đứng lên đỡ lấy vai của vợ mình nhẹ giọng khuyên nhủ.
Sau đó anh ta nhìn ông cụ Hà và hai vợ chồng ông Tuân với ánh mắt áy náy, nói:
- Nhã Lan cũng vì quá lo lắng cho việc học của cái Hân nên mới lỡ lời, cha và anh chị ba đừng chấp nhất, Nam không tiện kèm cho cái Hân thì thôi, chỉ là thỉnh thoảng cho cháu nó sang nhà nhờ Nam giải đáp vài câu được không, sẽ không mất nhiều thời gian của thằng bé đâu.
Thấy Văn Xuân đã xuống nước nài nỉ đến thế, vợ chồng ông Tuân cũng không thể tiếp tục chấp nhất, nếu không sẽ khiến ông cụ Hà cảm thấy hai người hẹp hòi.
Vì thế hai vợ chồng khẽ gật đầu coi như cho qua chuyện, sau đó ông Tuân đại diện lên tiếng:
- Cái này anh không thể hứa chắc, còn phải chờ thằng Nam quyết định, nhưng nếu thỉnh thoảng cháu Hân sang chơi một lần thì có lẽ không thành vấn đề.
Văn Xuân nghe vậy lập tức mỉm cười rồi đáp:
- Vậy em cám ơn anh chị ba nhiều, thôi em xin phép đưa vợ về, có vẻ cô ấy không được khỏe lắm.
Ông cụ Hà và ông Tuân đồng loạt gật đầu, Nhã Như thấy cha và anh ba đều thẳng thừng đuổi mình đi như vậy thì cơn giận lại muốn bốc lên, đang định mở miệng mắng chửi thì Văn Xuân vội vàng ôm lấy vai của cô ta mà nhẹ nhàng vuốt ve thay lời an ủi, khiến cô ta buông bỏ suy nghĩ điên khùng kia.
Văn Xuân không đợi Nhã Lan nói gì thêm nữa đã khoác vai cô ta đi ra khỏi biệt thự của ông Tuân, ngay khi ngồi vào trong xe, cô ta bèn bắt đầu chất vấn:
- Anh cản em làm cái gì, rõ ràng ba bất công, còn hai vợ chồng anh ba nữa, đáng ghét quá, em đã nghe lời anh dọn phòng cho thằng quỷ nhỏ kia ở rồi mà hai người đó còn không biết điều, để em xem sau này nó lớn rồi quay ngược cắn cha mẹ nuôi của nó như thế nào…1
Văn Xuân không cười, anh ta quay sang nhìn Nhã Lan, gương mặt lạnh tanh này khiến cô ta sợ hãi không dám nói tiếp.
Xe chạy đi, được một đoạn xa Văn Xuân mới lên tiếng:
- Cái Hân thích sang nhà anh chị tư chơi với cái Trân, em thường xuyên đưa con bé đi chơi đi, nhớ kêu nó thân với anh Đức của nó một chút, dù sao cũng là anh em trong nhà.
- Hừ, em cũng chả thích nhà đó đâu, ỷ mình chức cao rồi lên mặt…
- Câm miệng.
Nhã Lan đang nói thì bị cắt ngang, Văn Xuân liếc nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lẽo khiến cô ta không khỏi rùng mình.
Văn Xuân đưa tay lên bóp mạnh cằm của Nhã Lan, nói:
- Tôi nói gì cô chỉ cần nghe là được, hiểu chưa?
Cằm truyền tới từng cơn đau xót nhưng Nhã Lan không dám phản kháng, chỉ khó nhọc trả lời:
- Vâng ạ.
Văn Xuân buông cằm của Nhã Lan ra, tiếp tục chạy về phía trước, trong ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.1
…
Công Nam ở trong thư viện không gian cả một buổi tối không hề chớp mắt, nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi, mới sáng sớm, cậu đã lấy xe đạp chạy ra ngoài, lái thẳng đến nhà giáo sư Tiến Đạt, công trình nghiên cứu của hai người trì hoãn khá lâu, đã đến lúc thực hiện rồi.
Giáo sư Tiến Đạt không thường xuyên đứng lớp, phần lớn thời gian của ông đều ở trong phòng thí nghiệm riêng của mình, lúc Công Nam đến, ông ấy đang mài mò thứ gì đó trên máy vi tính, cậu lại gần xem thì thấy đó là mẫu cấu trúc sơ lược của electron tối.
- Nam đến rồi à, vừa qua em làm nước mình nở mày nở mặt lắm đấy nhé, lãnh đạo và đồng nghiệp của thầy ai cũng khen em cả.
Công Nam ngại ngùng gãi đầu, mặc dù đã được khen rất nhiều nhưng được người có chuyên môn khen khác lắm.
Giáo sư Tiến Đạt cười ha ha nói tiếp:
- Từ hôm nay chúng ta bắt đầu nghiên cứu như đã giao hẹn, nhưng thầy phải nhắc nhở em, nghiên cứu định lý mới không hề là quá trình ngắn, em nên chuẩn bị tâm lý sẽ theo đuổi nó một năm thậm chí mấy năm đi.
Công Nam gật đầu, nhưng cậu nghĩ mình không cần dùng đến mấy năm, thậm chí một năm cũng không, cậu phải nhanh lên, anh ấy sắp không chờ được nữa rồi.
Bình luận facebook