• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập (1 Viewer)

  • Chương 179: Từ chối lời mời

Hiện tại nhân loại chưa thể khai thác hết năng lượng từ hành tinh mẹ và chỉ lấy được một phần rất nhỏ năng lượng từ mặt trời, văn minh của Trái Đất mãi cứ dậm chân ở thang đo thứ nhất, nguồn năng lượng mà tự nhiên cho đi không đủ để phục vụ các nhu cầu cho chính dân cư nơi này huống chi là vươn xa khám phá các hành tinh có sự sống ở bên ngoài vũ trụ.



Mà yêu cầu của 001 chính là Công Nam phải cung cấp đủ năng lượng để hành tinh mẹ của nó có thể duy trì đường truyền kết nối với phía cậu, như thế, cậu phải tạo ra một dạng vật chất nào đó tương tự như năng lượng, việc này cực kỳ khó, đây có thể nói là công trình nghiên cứu kéo dài cả đời người, nhưng cậu chỉ có hai mươi năm thời gian, điều này có nghĩa là cậu phải cố gắng gấp ba lần mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.



Sở dĩ Công Nam không trực tiếp khai thác năng lượng từ Trái Đất và mặt trời chính là vì không muốn đi vào vết xe đổ của nhà khoa học thiên tài Nikola Tesla khi mà vô tình uy hiếp đến lợi ích của các nhà cầm quyền và nhóm thương nhân chỉ biết nghĩ đến tiền, hơn nữa việc lấy nguồn năng lượng từ bên ngoài dễ dàng thu hút sự chú ý của các quốc gia và một cuộc chiến tranh lớn xảy ra là điều không thể tránh khỏi.1



Vì thế Công Nam chỉ có thể chịu khó tạo ra một dạng vật chất tương tự như thế, vừa kín đáo vừa an toàn và cậu đặt tên cho dạng vật chất này là chuỗi phân tử Hoodoo.1



Một công trình dịch chuyển tức thời đã khiến cả thế giới phát điên, không biết khi hay tin còn có phát minh khác có thể thay đổi cả nền văn minh nhân loại xuất phát từ tay của cùng một người thì các nhà cầm quyền còn ngồi yên được hay không?



Công Nam vừa nghiên cứu công trình lớn này vừa phải ôn thi tốt nghiệp và đại học, bận đến nỗi chân không chạm đất, Trường Quân nhìn mà đau lòng không thôi, anh biết cậu vì mình mà gánh khoản nợ lớn, điều anh có thể làm bây giờ là dốc hết toàn lực hỗ trợ tài chính cho cậu.



Chính vì thế, tập đoàn Slori im hơi lặng tiếng đã lâu bỗng dưng hồi sinh mạnh mẽ, tung ra vô số đòn hiểm về kinh tế, khiến người trong ngành không khỏi run sợ, họ không thể đoán được Slori đang có ý định gì, chỉ có thể khiếp đảm đón xem diễn biến tiếp theo mà thôi.







- Hey Nam, hiện tại cha tôi đang tiến hành một công trình nghiên cứu lớn, cậu có muốn tham gia không?



Công Nam đang ngồi tựa lưng dựa vào người Trường Quân mà ôn bài thì nhận được cuộc gọi của Will.



Cậu không vội hỏi đó là công trình gì, chỉ nói:



- Cậu tự ý mời tôi như thế không sợ cha cậu phản đối à?



- Không sợ, chính ông ấy đã ngỏ lời mà, cha tôi cũng rất thích con người và tài năng của cậu đấy, hơn nữa ông ấy còn muốn bày tỏ lòng biết ơn vì cậu đã chăm sóc tôi thời gian qua. - Giọng nói sang sảng của Will truyền tới.



Công Nam nhướng mày, dùng giọng điệu hóm hỉnh hỏi:



- Tôi chăm sóc cậu? Cậu chắc chưa?



Will đến Việt Nam hơn một tháng, nhưng cậu lại vắng mặt suốt thời gian đó, vậy mà thằng nhãi này dám mạnh miệng rằng cậu chăm sóc cậu ta.



- Ha ha, đương nhiên không phải cậu, nhưng vì tăng thêm độ uy tín cho cậu, cho nên tôi đã bịa đấy.



Công Nam cũng bật cười theo, cậu nói:



- Coi như cậu có lương tâm, nhưng tôi sẽ không tham gia.



Will khá bất ngờ với câu trả lời này, bèn hỏi lại:



- Tại sao? Đây là cơ hội rất lớn cho cậu mà.



- Đúng vậy, nhưng tôi vừa hợp tác với một giáo sư cho ra định luật mới, khiến toàn bộ sách giáo khoa trên thế giới phải đổi lại một lần nữa, tuy điều này mang lại cho tôi danh tiếng lớn khiến các chủ đầu tư phải để mắt, nhưng nếu tôi lại hợp tác với danh nhân nào đó tạo ra thành tựu mới thì người khác sẽ nghĩ tôi ăn theo nhờ hợp tác với người có tài, vì thế John à, tôi cần thiết phải có một tác phẩm độc lập.



Will cũng chính là John giả trang nghe vậy chỉ biết thở dài, những lời Công Nam vừa nói cậu ta đều hiểu và ngầm đồng ý với cậu, nhưng tiếc nuối thì vẫn tiếc nuối, cậu ta cũng là một thành viên nghiên cứu công trình mới này, nếu có cậu vào cùng thì vui biết bao.



Cúp điện thoại của Will, Công Nam vừa định tiếp tục đọc sách thì một bàn tay to rộng đã bao phủ lấy chiếc cằm của cậu, tiếp theo đó là một tiếng cười trầm thấp truyền đến.



- Có phải việc em không tham gia công trình nghiên cứu của nhà Leonard là còn nguyên nhân khác hay không?



Công Nam híp mắt tận hưởng hơi ấm từ lòng bàn tay của Trường Quân truyền tới, ngón tay của anh xoa nắn đôi môi mềm mại của thiếu niên, cậu nghịch ngợm ngậm vào miệng khiến anh phải giật mình rút ra ngay lập tức.



Công Nam chu môi bất mãn, cảm thấy bản thân quá thiệt thòi, Thành Công và Bảo Đức đã bum ba la đến bước cuối cùng rồi, hai thằng nhãi đó cũng đã đủ mười tám đâu, tại sao anh Quân lại cứ giữ kẽ như thế chứ?



Chẳng lẽ cơ thể của cậu không đủ hấp dẫn?



Công Nam thử sờ sờ cơ bụng của mình, cậu luôn cảm thấy chỉ cần không có mỡ và rắn chắc thì đã đủ xài, nhưng bây giờ xem ra vẫn nên tập luyện một chút, có lẽ sẽ càng dễ quyến rũ người đàn ông sắt đá kia hơn.



- Hỏi em đấy, đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?



Giọng nói của Trường Quân kéo tâm trí của Công Nam trở về, cậu vội đáp:



- Đương nhiên, không cần nói em cũng đoán ra được công trình nghiên cứu nhà Leonard là gì rồi, có lợi ích nào lớn hơn năng lượng đâu chứ, nếu em tham gia, sau này quả cầu Hoodoo ra mắt sẽ dễ dàng vướng phải rào cản pháp lý và dư luận, em không ngu ngốc đến vậy đâu.



Trường Quân mỉm cười véo nhẹ gò má của cậu, khen ngợi:



- Đúng vậy, Nam của anh thông minh nhất.



Công Nam bắt lấy bàn tay của anh đưa lên môi hôn rồi áp gò má vào đó mà cọ cọ, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc.



Trường Quân nhìn bạn trai nhỏ của mình như thế cũng cười theo, anh cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, vốn chỉ định hôn lướt qua, nhưng cậu lại bắt lấy cơ hội ghì đầu anh xuống, tăng thêm độ sâu sắc cho nụ hôn này.



Hai người đấu lưỡi kịch liệt suốt mười phút, mãi cho đên khi sau gáy của Công Nam có vật gì đó cộm lên, cậu mới biết anh có phản ứng rồi.



Công Nam vui mừng hớn hở bật dậy, choàng chân qua ngồi lên giữa hai đùi của Trường Quân, sau đó cố ý nhích lên một chút để vật kia chạm vào đũng quần của mình.



- Nam, em đừng làm bậy, bây giờ không phải lúc thích hợp. - Trường Quân nghiêm nghị răn đe, nhưng bàn tay lại luồng ra sau giữ chặt lấy hai bờ thịt của Công Nam.



Miệng của Công Nam nhếch lên, thầm nghĩ người đàn ông này đúng là nói một đường làm một nẻo mà, bảo cậu đừng làm bậy mà tay của mình lại hư đốn như vậy.



- Chúng ta quen nhau gần ba năm rồi đấy, em cũng đâu phản đối anh làm, sao anh cứ bàn ra hoài vậy.



Trường Quân tiếp tục xoa nắn hai cánh thịt phía sau của cậu, hôn lên mí mắt cậu một cái rồi nói:



- Anh muốn lần đầu tiên của chúng ta diễn ra vào lúc em chính thức trở thành người trưởng thành, như thế mới thiêng liêng, anh cũng sẽ nhớ mãi không quên ngày này, ngày mà chúng ta hòa hợp làm một.



Công Nam xấu hổ đỏ mặt cảm nhận vật ở đũng quần của Trường Quân đang độn cao ở phía dưới của mình, nghe anh nói vậy chỉ có thể gật đầu, nhưng ngoài miệng vẫn muốn trêu anh, cậu nói:



- Nhưng bây giờ em khó chịu quá, phải làm sao bây giờ?



Trường Quân nheo mắt nhìn thiếu niên giả đò ngây thơ trước mặt mình, dùng giọng nói hơi khàn hỏi:



- Em thật sự không biết phải làm gì à?



Công Nam khẳng định chắc nịch mà gật đầu:



- Trước giờ anh toàn giúp em còn gì? Em có tự giải quyết lần nào đâu, đều do anh dạy hư em đấy.



Nói xong, Công Nam cầm lấy tay của Trường Quân đặt lên trên túp lều nhỏ của mình rồi nhìn anh với ánh mắt quyến rũ.



Đã đến nước này mà Trường Quân còn chịu nổi thì nên xem lại tình cảm của mình rồi, anh đè thiếu niên xuống, nhanh chóng lột sạch quần áo của hai bên, sau đó là một màn tập luyện cơ tay và cơ lưỡi mãnh liệt của thanh niên vừa bước qua tuổi hai bảy.



- -



Lời của Gừng: Mọi người đã thi xong hết chưa?1
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom