Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1154
Chương 1154: Bạc Nhan sắp tới đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu
Nói tới chuyện này, sắc mặt của
Nhậm Cầu liền thay đổi, giờ này Tô Nghiêu đang ở khách sạn nói chuyện với Bạc Nhan rồi, dù sao thì Bạc Nhan cũng vừa mới quay lại nhất thơi chưa thích được với hoàn cảnh ở trong nước cho nên cần có một người ở cạnh chăm sóc.
Nhưng mà Nhậm Cầu không thể nói rằng Tô Nghiêu đang ở cạnh Bạc Nhan, sợ rằng sẽ gây ra hỗn loạn mất.
Đang suy nghĩ tìm lí do nào để nói thì Sakahara Kurosawa đứng ở bên cạnh liền lên tiếng: “Đường Duy, bữa tiệc hôm nay cậu cũng có mời Tô Nghiêu đúng không?" “Thật hay đùa vậy? Loại người thù dai như Đường Duy đây mà cũng mời Tô Nghiêu sao? Không phải trước đây hai người luôn có hiềm khích với nhau sao?" "Đã nói rồi... Cmn, cho tôi chút mặt mũi đi được không hả?” Đường Duy gắn giọng nói, bực bội châu mày, nhưng mà cho dù là nhăn mặt chau mày đi chăng nữa cũng không làm tổn hại gì đến sự đẹp đẽ của gương mặt ấy. Đường Duy nói: “Ba của cậu ta Tô Kỳ trước đây cũng từng chăm sóc tôi, cho nên mặc dù không phải là con ruột của Tô Kỳ nhưng mà chú ấy đã nói trên hộ khẩu hay trên danh nghĩa đi chăng nửa thì vẫn là con trai của chú ấy, nên tôi vẫn phải mời thôi."
Từ Thánh Mẫn trầm ngâm một hồi rồi nhìn gương mặt của Đường Duy cảm thán một câu: “Đường Duy à, cậu mới có 20 tuổi thôi mà nói chuyện nghe như 30 tuổi vậy.
Câu nói này kiến vẻ mặt đầy thành thục, cương nghị của Đường Duy trở nên cứng ngắc.
Mọi người ai ai cũng tưởng rằng, người có tiền sẽ có cuộc sống vô cùng vui vẻ, cuộc sống của người có tiền sẽ vô cùng sang trọng, xa hoa, cho nên những người lao động ở tầng lớp dưới vẫn luôn ngước đầu lên nhìn về phía những con người ở tầng lớp trên mà ngưỡng mộ, khao khát. Nhưng lại không biết rằng, để có được địa vị như ngày hôm nay họ đã phải cái giá lớn tới thế nào.
Từ khi còn nhỏ Đường Duy đã phải nỗ lực tiếp thu những kiến thức từ những vị tinh anh đi trước trong khi những đứa trẻ bằng tuổi cậu có thể trải qua những năm tháng thơ ấu vô lo vô nghĩ thì cậu đang phải đấu tranh với chính bản thân mình. Không ngừng ra sức để vượt qua giới hạn của bản thân, cho đến khi cậu khôn lớn liền phải bước vào thế giới với đầy những mưu mô xảo quyệt của người trưởng thành.
Cậu ấy vẫn còn rất trẻ, độ tuổi thanh xuân 20 ấy nếu như là với những người bình thường thì đáng nhẽ ra lúc này cậu phải đang học đại học, cùng với bạn bè của mình thâu đêm cày game, hay cả đêm hồi hộp chờ đợi điểm thi xem liệu mình có phải học lại hay không, qua kì thi một cái là lại buông thả bản thân, cùng bạn bè vui chơi. Hoặc có thể yêu đương với một bạn nữ cùng trường, vì tình yêu mà ghen tới phát điên, nhưng cũng phải có ý chí của người trẻ tài cao.
Nhưng mà tất cả những thứ này Đường Duy đều chưa từng được trải qua, có rất nhiều chuyện là điều đương nhiên phải trải qua đối với người khác nhưng lại là những thứ xa xỉ ở trong thế giới của cậu, cậu không được phép lựa chọn cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Cho nên cậu không hiểu được, nhưng tới sau này, cậu cũng dần hiểu ra, những thứ mà cậu không hiểu được đều là những thứ mà cậu căn bản không hề để tâm tới.
Cho nên đánh mất cũng rất tốt mà.
Để đứng được ở vị trí như ngày hôm nay, phải trả giá là điều không thể tránh khỏi.
Gánh cái danh phận con trai của Bạc Dạ ở trên vai, nên cậu buộc phải trở thành người giỏi giang hơn cả ba mình.
Cho nên đến ngay cả sinh nhật của mình... cũng không thể đón một cách vui vẻ.
Vốn dĩ cậu cũng có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật theo ý thích của mình, mời một vài người bạn thân thiết tới cùng tham gia, sau đó ra ngoài hát karaoke, hoặc là mở một party nhỏ ở nhà sau đó làm một bàn đầy thức ăn ngon. Nhưng giờ đây tiệc sinh nhật của cậu lại đang được tổ chức ở khách sạn W, bị người người theo dõi, chủ ý, đến ngay cả những vị khách mời đến cũng không thể theo ý riêng của bản thân.
Mà là dựa theo giao tình trên thương trường, quan hệ làm ăn và giữ thể diện trong giới mà mời tới.
Từ Thánh Mẫn vỗ vỗ vai Đường Duy nói: "Đợi bữa tiệc hôm nay kết thúc tối mai chúng ta lại tìm một nơi hay họ để tổ chức sinh nhật cho cậu được không. Nói thật chứ, cái tiệc sinh nhật này của cậu cũng khoa trương quá rồi đấy, người được mời đến có mấy người quen biết với cậu chứ, toàn là những người hợp tác làm ăn với ba cậu không à, tôi ghét nhất là mấy người như thế.”
Đường Duy nghe thấy Từ Thánh Mẫn nói như vậy thì gật nhẹ đầu nói: “Để sau rồi nói, thật ra tôi cũng chẳng coi trọng sinh nhật lần này cho lắm, cứ coi như đây là một buổi yên tiệc dành cho giới thượng lưu là được rồi."
Cậu ấy đã không còn quan tâm tới việc mời những ai tới sinh nhật của mình nữa rồi.
Dù sao thì người cậu muốn được gặp... cũng không có ở đây.
Nhịp tim của Đường Duy dường như bị lỡ một nhịp giống như bước lên phải một bậc cầu thang trống vậy, sau đó liền đập mạnh liên hồi, dòng máu giống như đang chảy ngược trong cơ thể khiến cậu trở nên hoảng hốt, trong trí nhớ dường như cậu nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Hai năm trước, khi Đường Duy 18 tuổi, mà dường như từ trước đó rất lâu rồi vẫn luôn có một người năm nào cũng nhớ tới sinh nhật của cậu. “Anh ơi, anh sinh nhật vui vẻ nhé." “Anh Đường Duy, sinh nhật vui vẻ nhé." “Đường Duy, sinh nhật vui vẻ... “Sinh... sinh nhật vui vẻ.
Đường Duy đột nhiên siết chặt nằm tay, cậu muốn dựa vào đo để khống chế cảm xúc của bản thân mình không muốn bản thân tiếp tục bị kích động như vậy nữa, nhưng đã muộn rồi, những suy nghĩ trong đầu câu đã biểu hiện hết trên khuôn mặt rồi.
Bạc Nhan.
Đường Duy hít sâu một hơi, ảnh mắt lướt qua một tia khủng hoảng, giống như vừa có một trận bảo tuyết ập tới thổi loạn lên những suy nghĩ ẩn giấu thật sâu trong lòng cậu lâu nay.
Chỉ là đón một cái sinh nhật thôi mà... Đường Duy khẽ cụp mắt nói: "Không sao hết.”
Cậu cũng không biết mình nói câu này cho ai nghe nữa.
Chỉ là thân phận của Đường Duy cậu không hề giống với người khác, vậy nên phải hi sinh sinh nhật của bản thân mình cũng có sao đâu chứ
Nhậm Cầu dường như phát hiện ra tâm trạng của Đường Duy thay đổi, ánh mắt đằng sau chiếc kính kia dần dần trầm xuống, qua một lúc lâu cậu liền tìm một chủ đề khác để nói: "Sau khi bữa tiệc bắt đầu thì chúng ta ngồi ở đâu? Hình như bàn ghế vẫn chưa được sắp xếp xong thì phải.” “Ừm, bây giờ vẫn còn đang lắp đặt sân khấu kìa, lát nữa sau khi bữa tiệc bắt đầu các cậu cử tới chiếc bàn tròn to nhất đặt ở giữa hội trường mà ngồi, chứ lát nữa người đông có lẽ tôi sẽ không có thời gian để ý tới các cậu đầu.
Mấy người còn lại đều gật đầu, sau đó nhìn theo hướng Đường Duy đang đi tới chỗ đạo diễn đứng ở bên cạnh sân khấu, chắc là đi bàn bạc với đạo diễn về trình tự của bữa tiệc, người làm bạn bè nhìn thấy như vậy cũng chỉ lắc lắc đầu sau đó cũng bước vào trong hội trường.
Tám giờ tối, bữa tiệc sinh nhật của cậu chủ Đường Duy nhà họ Bạc liền bắt đầu.
Hôm nay Bạc Dạ ăn mặc vô cùng lịch thiệp đứng ở cửa hội trường đón tiếp khách quý giúp Đường Duy. "Aiya, cậu đẹp trai quá như vậy để làm gì chứ." Tô Kỳ mặc trên người một bộ vest trắng bước tới: “Chủ của bữa tiệc hôm nay là con trai cậu cơ mà. “Thì làm sao, thằng bé là con của tôi, tôi cũng có quyền được kiểu ngạo chứ?”
Bạc Dạ liền ném cho Tô Kỳ một cái lườm nói: "Sao cậu không dân theo Tô Nghiêu tới? Không phải cũng gửi thiệp mời cho nó rồi sao?" "Con trai tôi đang bận ở cạnh con gái tôi rồi.”
Tô Kỳ nhìn bên trong một lượt rồi kéo Bạc Dạ tới một bên nói: “Tôi nói cho cậu nghe, tối nay phai để ý kĩ con trai cậu cho tôi, con gái tôi về nước rồi đấy. "Không phải chứ... con gái cậu và cơn trai tôi thì có..." Bạc Dạ nói được một nữa thì liền kinh ngạc, lập tức hạ thấp tông giọng xuống nhìn
Tô Kỳ nói: "Chẳng lẽ năm đó Bạc Nhan quyết định ra nước ngoài du học là vì bị Đường Duy làm tổn thương sao?”
Ánh mắt của Tô Kỳ đã nói lên tất cả. “Cái thằng nhóc này... trở về tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận." Bạc Dạ vừa định quay người đi vào trong tìm Đường Duy hỏi cho rõ ràng liền bị Tô Kỳ giữ lại: “Cậu bình tĩnh một chút, chuyện của bọn trẻ chúng ta đừng dùng quyền làm cha mẹ để bắt ép bọn chúng, là trước đây chúng không nói chuyện rõ ràng với nhau. Có lẽ bây giờ Nhan Nhan cũng không còn thích quấn lấy Đường Duy như trước đây nữa đâu, đợi chút nữa Tô Nghiêu dẫn con bé tới đây chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu...
Câu này nói ra khiến Bạc Dạ và Tô Kỳ đều không khỏi lo lắng.
Nói tới chuyện này, sắc mặt của
Nhậm Cầu liền thay đổi, giờ này Tô Nghiêu đang ở khách sạn nói chuyện với Bạc Nhan rồi, dù sao thì Bạc Nhan cũng vừa mới quay lại nhất thơi chưa thích được với hoàn cảnh ở trong nước cho nên cần có một người ở cạnh chăm sóc.
Nhưng mà Nhậm Cầu không thể nói rằng Tô Nghiêu đang ở cạnh Bạc Nhan, sợ rằng sẽ gây ra hỗn loạn mất.
Đang suy nghĩ tìm lí do nào để nói thì Sakahara Kurosawa đứng ở bên cạnh liền lên tiếng: “Đường Duy, bữa tiệc hôm nay cậu cũng có mời Tô Nghiêu đúng không?" “Thật hay đùa vậy? Loại người thù dai như Đường Duy đây mà cũng mời Tô Nghiêu sao? Không phải trước đây hai người luôn có hiềm khích với nhau sao?" "Đã nói rồi... Cmn, cho tôi chút mặt mũi đi được không hả?” Đường Duy gắn giọng nói, bực bội châu mày, nhưng mà cho dù là nhăn mặt chau mày đi chăng nữa cũng không làm tổn hại gì đến sự đẹp đẽ của gương mặt ấy. Đường Duy nói: “Ba của cậu ta Tô Kỳ trước đây cũng từng chăm sóc tôi, cho nên mặc dù không phải là con ruột của Tô Kỳ nhưng mà chú ấy đã nói trên hộ khẩu hay trên danh nghĩa đi chăng nửa thì vẫn là con trai của chú ấy, nên tôi vẫn phải mời thôi."
Từ Thánh Mẫn trầm ngâm một hồi rồi nhìn gương mặt của Đường Duy cảm thán một câu: “Đường Duy à, cậu mới có 20 tuổi thôi mà nói chuyện nghe như 30 tuổi vậy.
Câu nói này kiến vẻ mặt đầy thành thục, cương nghị của Đường Duy trở nên cứng ngắc.
Mọi người ai ai cũng tưởng rằng, người có tiền sẽ có cuộc sống vô cùng vui vẻ, cuộc sống của người có tiền sẽ vô cùng sang trọng, xa hoa, cho nên những người lao động ở tầng lớp dưới vẫn luôn ngước đầu lên nhìn về phía những con người ở tầng lớp trên mà ngưỡng mộ, khao khát. Nhưng lại không biết rằng, để có được địa vị như ngày hôm nay họ đã phải cái giá lớn tới thế nào.
Từ khi còn nhỏ Đường Duy đã phải nỗ lực tiếp thu những kiến thức từ những vị tinh anh đi trước trong khi những đứa trẻ bằng tuổi cậu có thể trải qua những năm tháng thơ ấu vô lo vô nghĩ thì cậu đang phải đấu tranh với chính bản thân mình. Không ngừng ra sức để vượt qua giới hạn của bản thân, cho đến khi cậu khôn lớn liền phải bước vào thế giới với đầy những mưu mô xảo quyệt của người trưởng thành.
Cậu ấy vẫn còn rất trẻ, độ tuổi thanh xuân 20 ấy nếu như là với những người bình thường thì đáng nhẽ ra lúc này cậu phải đang học đại học, cùng với bạn bè của mình thâu đêm cày game, hay cả đêm hồi hộp chờ đợi điểm thi xem liệu mình có phải học lại hay không, qua kì thi một cái là lại buông thả bản thân, cùng bạn bè vui chơi. Hoặc có thể yêu đương với một bạn nữ cùng trường, vì tình yêu mà ghen tới phát điên, nhưng cũng phải có ý chí của người trẻ tài cao.
Nhưng mà tất cả những thứ này Đường Duy đều chưa từng được trải qua, có rất nhiều chuyện là điều đương nhiên phải trải qua đối với người khác nhưng lại là những thứ xa xỉ ở trong thế giới của cậu, cậu không được phép lựa chọn cũng không thể quay lại được nữa rồi.
Cho nên cậu không hiểu được, nhưng tới sau này, cậu cũng dần hiểu ra, những thứ mà cậu không hiểu được đều là những thứ mà cậu căn bản không hề để tâm tới.
Cho nên đánh mất cũng rất tốt mà.
Để đứng được ở vị trí như ngày hôm nay, phải trả giá là điều không thể tránh khỏi.
Gánh cái danh phận con trai của Bạc Dạ ở trên vai, nên cậu buộc phải trở thành người giỏi giang hơn cả ba mình.
Cho nên đến ngay cả sinh nhật của mình... cũng không thể đón một cách vui vẻ.
Vốn dĩ cậu cũng có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật theo ý thích của mình, mời một vài người bạn thân thiết tới cùng tham gia, sau đó ra ngoài hát karaoke, hoặc là mở một party nhỏ ở nhà sau đó làm một bàn đầy thức ăn ngon. Nhưng giờ đây tiệc sinh nhật của cậu lại đang được tổ chức ở khách sạn W, bị người người theo dõi, chủ ý, đến ngay cả những vị khách mời đến cũng không thể theo ý riêng của bản thân.
Mà là dựa theo giao tình trên thương trường, quan hệ làm ăn và giữ thể diện trong giới mà mời tới.
Từ Thánh Mẫn vỗ vỗ vai Đường Duy nói: "Đợi bữa tiệc hôm nay kết thúc tối mai chúng ta lại tìm một nơi hay họ để tổ chức sinh nhật cho cậu được không. Nói thật chứ, cái tiệc sinh nhật này của cậu cũng khoa trương quá rồi đấy, người được mời đến có mấy người quen biết với cậu chứ, toàn là những người hợp tác làm ăn với ba cậu không à, tôi ghét nhất là mấy người như thế.”
Đường Duy nghe thấy Từ Thánh Mẫn nói như vậy thì gật nhẹ đầu nói: “Để sau rồi nói, thật ra tôi cũng chẳng coi trọng sinh nhật lần này cho lắm, cứ coi như đây là một buổi yên tiệc dành cho giới thượng lưu là được rồi."
Cậu ấy đã không còn quan tâm tới việc mời những ai tới sinh nhật của mình nữa rồi.
Dù sao thì người cậu muốn được gặp... cũng không có ở đây.
Nhịp tim của Đường Duy dường như bị lỡ một nhịp giống như bước lên phải một bậc cầu thang trống vậy, sau đó liền đập mạnh liên hồi, dòng máu giống như đang chảy ngược trong cơ thể khiến cậu trở nên hoảng hốt, trong trí nhớ dường như cậu nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
Hai năm trước, khi Đường Duy 18 tuổi, mà dường như từ trước đó rất lâu rồi vẫn luôn có một người năm nào cũng nhớ tới sinh nhật của cậu. “Anh ơi, anh sinh nhật vui vẻ nhé." “Anh Đường Duy, sinh nhật vui vẻ nhé." “Đường Duy, sinh nhật vui vẻ... “Sinh... sinh nhật vui vẻ.
Đường Duy đột nhiên siết chặt nằm tay, cậu muốn dựa vào đo để khống chế cảm xúc của bản thân mình không muốn bản thân tiếp tục bị kích động như vậy nữa, nhưng đã muộn rồi, những suy nghĩ trong đầu câu đã biểu hiện hết trên khuôn mặt rồi.
Bạc Nhan.
Đường Duy hít sâu một hơi, ảnh mắt lướt qua một tia khủng hoảng, giống như vừa có một trận bảo tuyết ập tới thổi loạn lên những suy nghĩ ẩn giấu thật sâu trong lòng cậu lâu nay.
Chỉ là đón một cái sinh nhật thôi mà... Đường Duy khẽ cụp mắt nói: "Không sao hết.”
Cậu cũng không biết mình nói câu này cho ai nghe nữa.
Chỉ là thân phận của Đường Duy cậu không hề giống với người khác, vậy nên phải hi sinh sinh nhật của bản thân mình cũng có sao đâu chứ
Nhậm Cầu dường như phát hiện ra tâm trạng của Đường Duy thay đổi, ánh mắt đằng sau chiếc kính kia dần dần trầm xuống, qua một lúc lâu cậu liền tìm một chủ đề khác để nói: "Sau khi bữa tiệc bắt đầu thì chúng ta ngồi ở đâu? Hình như bàn ghế vẫn chưa được sắp xếp xong thì phải.” “Ừm, bây giờ vẫn còn đang lắp đặt sân khấu kìa, lát nữa sau khi bữa tiệc bắt đầu các cậu cử tới chiếc bàn tròn to nhất đặt ở giữa hội trường mà ngồi, chứ lát nữa người đông có lẽ tôi sẽ không có thời gian để ý tới các cậu đầu.
Mấy người còn lại đều gật đầu, sau đó nhìn theo hướng Đường Duy đang đi tới chỗ đạo diễn đứng ở bên cạnh sân khấu, chắc là đi bàn bạc với đạo diễn về trình tự của bữa tiệc, người làm bạn bè nhìn thấy như vậy cũng chỉ lắc lắc đầu sau đó cũng bước vào trong hội trường.
Tám giờ tối, bữa tiệc sinh nhật của cậu chủ Đường Duy nhà họ Bạc liền bắt đầu.
Hôm nay Bạc Dạ ăn mặc vô cùng lịch thiệp đứng ở cửa hội trường đón tiếp khách quý giúp Đường Duy. "Aiya, cậu đẹp trai quá như vậy để làm gì chứ." Tô Kỳ mặc trên người một bộ vest trắng bước tới: “Chủ của bữa tiệc hôm nay là con trai cậu cơ mà. “Thì làm sao, thằng bé là con của tôi, tôi cũng có quyền được kiểu ngạo chứ?”
Bạc Dạ liền ném cho Tô Kỳ một cái lườm nói: "Sao cậu không dân theo Tô Nghiêu tới? Không phải cũng gửi thiệp mời cho nó rồi sao?" "Con trai tôi đang bận ở cạnh con gái tôi rồi.”
Tô Kỳ nhìn bên trong một lượt rồi kéo Bạc Dạ tới một bên nói: “Tôi nói cho cậu nghe, tối nay phai để ý kĩ con trai cậu cho tôi, con gái tôi về nước rồi đấy. "Không phải chứ... con gái cậu và cơn trai tôi thì có..." Bạc Dạ nói được một nữa thì liền kinh ngạc, lập tức hạ thấp tông giọng xuống nhìn
Tô Kỳ nói: "Chẳng lẽ năm đó Bạc Nhan quyết định ra nước ngoài du học là vì bị Đường Duy làm tổn thương sao?”
Ánh mắt của Tô Kỳ đã nói lên tất cả. “Cái thằng nhóc này... trở về tôi sẽ dạy dỗ nó cẩn thận." Bạc Dạ vừa định quay người đi vào trong tìm Đường Duy hỏi cho rõ ràng liền bị Tô Kỳ giữ lại: “Cậu bình tĩnh một chút, chuyện của bọn trẻ chúng ta đừng dùng quyền làm cha mẹ để bắt ép bọn chúng, là trước đây chúng không nói chuyện rõ ràng với nhau. Có lẽ bây giờ Nhan Nhan cũng không còn thích quấn lấy Đường Duy như trước đây nữa đâu, đợi chút nữa Tô Nghiêu dẫn con bé tới đây chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu...
Câu này nói ra khiến Bạc Dạ và Tô Kỳ đều không khỏi lo lắng.