Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1283
Chương 1283: Bắt chước Bạc Nhan, cô không làm được đầu
Tất cả đang ngo ngoe rục rịch tại đây một khác giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đỉnh đầu. Từ Dao không thể tin tưởng mà nhìn Đường Duy, cô ta như là không tin cậu có thể cự tuyệt mình một cách tháng thừng và tàn nhẫn như vậy. Trên khuôn mặt của cô ta không thể treo lên nụ cười được nữa. Khuôn mặt trông vô cùng thanh tú và xinh đẹp trong mắt những người đàn ông khác mà giờ phút này trong mắt Đường Duy, cô ta cũng không khác gì người bình thường.
Bàn tay Từ Dao yếu ớt run rẩy: “Duy, vì cái gì cơ chứ." Vì cái gì không thể là cô ta? Vì cái gì... Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không có một chút. Một chút vì cô ta mà động tâm sao?
Từ Dao không thể tin được. Vài năm không có Bạc Nhan ở bên cậu là một cơ hội lớn đối với cô ta. Cô ta hoàn toàn năm chắc mình có thể đem Đường Duy thành người của mình, nhưng mà
Đường Duy đưa tay ra, lần lượt mở từng ngón tay của cô ta ra khỏi tay cậu.
Toàn bộ quá trình như một cảnh phim quay chậm diễn ra trước mắt Từ Dao. Khi Đường Duy rút tay ra, Từ Dao cảm thấy cả người giống như như bị xé nát.
Cô ta... bị cự tuyệt?
Bị Đường Duy cự tuyệt sao?
Cô ta rõ ràng đều bày ra tư thái như vậy, vì cái gì lại bị cự tuyệt
Từ Dao trong khoảng thời gian ngắn hoảng loạn mà một lần nữa kéo Đường Duy lại, mặt mũi phía trước đều không rảnh lo: "Duy, anh đừng đi được không? Anh đừng không cần em." "Giá trị con người có chỉ có một chút như vậy thôi sao?"
Đường Duy nhìn bộ dáng lì lợm la liếm của Tử Dao lúc này, không biết vì cái gì, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt con lại trắng nhợt lại vô tội.
Cô cũng thường xuyên yếu thế cùng lấy lòng cậu như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn khác với Từ Dao trước mặt.
Cô lấy lòng, mang theo sự bảo hộ cực đoan với bản thân, ngay cả khi thân thể của cô đặt ở điểm mềm nhất và thấp nhất, cô cũng đều cần răng nín nhịn chịu đựng. “Từ Dao... cô học không được.
Không biết vì sao, Đường Duy từ trong miệng lạnh bằng nói ra một câu như vậy: “Học theo Bạc Nhan, cô đời này cũng không học được." Khí chất trên người phụ nữ kia, thiên kim nhà giàu cả đời cảnh vàng lá ngọc mà lớn lên như Tử Dao, làm sao có thể tùy tiên có được?
Cô ta học không được, cô ta căn bản... không có cách nào thay thế Bạc Nhan được.
Muốn bắt chước cô rồi biến thành cô sao? Quả thực là sĩ tâm vọng tưởng! “Chính mình đừng lãng phí sức lực nữa, tôi không muốn cùng cô lãng phí thời gian.
Đường Duy lần này rốt cuộc cũng hung hăng ném tay Từ Dao ra, động tác kịch liệt này hoàn toàn làm Từ Dao mất hết khí tiến lên túm chặt lấy cậu. Cô ta lắc đầu lùi về phía sau với đôi mắt đỏ hoe “Anh biết anh đang nói gì không? Duy, anh có biết những gì anh đã nói đối với em mà nói là tàn nhẫn như thế nào không!
Đường Duy thở ở bước thẳng ra khỏi cửa.
Từ Dao càng nói càng kích động, phảng phất như mất khống chế Sau bao nhiêu năm chịu đựng lại đổi lại kết cục như vậy, cô ta đương nhiên không thể duy trì lí trí được nữa. “Đường Duy! Anh đứng lại! Anh không được phép đi! Em cấm anh không được đi!
Đường Duy vẫn như cũ đi ra ngoài. “Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy! Khi Bạc Nhan không có ở đây đều là em ở bên cạnh anh! Mọi người đều cho răng em là bạn gái chính thức của anh, nhưng anh không bao giờ thừa nhận điều đó với người bên ngoài! Anh có biết em khổ sở thể nào không? Anh có biết bao nhiêu người ở sau lưng chế cười chờ đợi chúng ta chia tay không! Anh có biết có bao nhiêu người phụ nữ ở sau lưng nói xấu em không? Đường Duy, em đặt tất cả kỳ vọng vào anh, tại sao anh lại “Cổ vì sao cứ thích tự mình làm mình cảm động như vậy?” Trước khi bước ra khỏi cửa, Đường Duy quay đầu lại nói một câu: “Nói dài dòng như vậy đều là nói cô vất vả như thế nào, nhưng mà thật ra, những vất vả đó đều là do chính cô lựa chọn, mà tôi mới là người bị đạo đức của cô trói buộc
Tất cả đang ngo ngoe rục rịch tại đây một khác giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống đỉnh đầu. Từ Dao không thể tin tưởng mà nhìn Đường Duy, cô ta như là không tin cậu có thể cự tuyệt mình một cách tháng thừng và tàn nhẫn như vậy. Trên khuôn mặt của cô ta không thể treo lên nụ cười được nữa. Khuôn mặt trông vô cùng thanh tú và xinh đẹp trong mắt những người đàn ông khác mà giờ phút này trong mắt Đường Duy, cô ta cũng không khác gì người bình thường.
Bàn tay Từ Dao yếu ớt run rẩy: “Duy, vì cái gì cơ chứ." Vì cái gì không thể là cô ta? Vì cái gì... Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu không có một chút. Một chút vì cô ta mà động tâm sao?
Từ Dao không thể tin được. Vài năm không có Bạc Nhan ở bên cậu là một cơ hội lớn đối với cô ta. Cô ta hoàn toàn năm chắc mình có thể đem Đường Duy thành người của mình, nhưng mà
Đường Duy đưa tay ra, lần lượt mở từng ngón tay của cô ta ra khỏi tay cậu.
Toàn bộ quá trình như một cảnh phim quay chậm diễn ra trước mắt Từ Dao. Khi Đường Duy rút tay ra, Từ Dao cảm thấy cả người giống như như bị xé nát.
Cô ta... bị cự tuyệt?
Bị Đường Duy cự tuyệt sao?
Cô ta rõ ràng đều bày ra tư thái như vậy, vì cái gì lại bị cự tuyệt
Từ Dao trong khoảng thời gian ngắn hoảng loạn mà một lần nữa kéo Đường Duy lại, mặt mũi phía trước đều không rảnh lo: "Duy, anh đừng đi được không? Anh đừng không cần em." "Giá trị con người có chỉ có một chút như vậy thôi sao?"
Đường Duy nhìn bộ dáng lì lợm la liếm của Tử Dao lúc này, không biết vì cái gì, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác.
Một khuôn mặt con lại trắng nhợt lại vô tội.
Cô cũng thường xuyên yếu thế cùng lấy lòng cậu như vậy, nhưng cô lại hoàn toàn khác với Từ Dao trước mặt.
Cô lấy lòng, mang theo sự bảo hộ cực đoan với bản thân, ngay cả khi thân thể của cô đặt ở điểm mềm nhất và thấp nhất, cô cũng đều cần răng nín nhịn chịu đựng. “Từ Dao... cô học không được.
Không biết vì sao, Đường Duy từ trong miệng lạnh bằng nói ra một câu như vậy: “Học theo Bạc Nhan, cô đời này cũng không học được." Khí chất trên người phụ nữ kia, thiên kim nhà giàu cả đời cảnh vàng lá ngọc mà lớn lên như Tử Dao, làm sao có thể tùy tiên có được?
Cô ta học không được, cô ta căn bản... không có cách nào thay thế Bạc Nhan được.
Muốn bắt chước cô rồi biến thành cô sao? Quả thực là sĩ tâm vọng tưởng! “Chính mình đừng lãng phí sức lực nữa, tôi không muốn cùng cô lãng phí thời gian.
Đường Duy lần này rốt cuộc cũng hung hăng ném tay Từ Dao ra, động tác kịch liệt này hoàn toàn làm Từ Dao mất hết khí tiến lên túm chặt lấy cậu. Cô ta lắc đầu lùi về phía sau với đôi mắt đỏ hoe “Anh biết anh đang nói gì không? Duy, anh có biết những gì anh đã nói đối với em mà nói là tàn nhẫn như thế nào không!
Đường Duy thở ở bước thẳng ra khỏi cửa.
Từ Dao càng nói càng kích động, phảng phất như mất khống chế Sau bao nhiêu năm chịu đựng lại đổi lại kết cục như vậy, cô ta đương nhiên không thể duy trì lí trí được nữa. “Đường Duy! Anh đứng lại! Anh không được phép đi! Em cấm anh không được đi!
Đường Duy vẫn như cũ đi ra ngoài. “Anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy! Khi Bạc Nhan không có ở đây đều là em ở bên cạnh anh! Mọi người đều cho răng em là bạn gái chính thức của anh, nhưng anh không bao giờ thừa nhận điều đó với người bên ngoài! Anh có biết em khổ sở thể nào không? Anh có biết bao nhiêu người ở sau lưng chế cười chờ đợi chúng ta chia tay không! Anh có biết có bao nhiêu người phụ nữ ở sau lưng nói xấu em không? Đường Duy, em đặt tất cả kỳ vọng vào anh, tại sao anh lại “Cổ vì sao cứ thích tự mình làm mình cảm động như vậy?” Trước khi bước ra khỏi cửa, Đường Duy quay đầu lại nói một câu: “Nói dài dòng như vậy đều là nói cô vất vả như thế nào, nhưng mà thật ra, những vất vả đó đều là do chính cô lựa chọn, mà tôi mới là người bị đạo đức của cô trói buộc
Bình luận facebook