Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1302
Chương 1302
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa ai từng thấy một Bạc Nhan hung hãng gây sự như vậy.
Hoặc chính là nói, mọi người đều có thói quen đem mấy chữ "yếu đuối dễ bắt nạt” gắn trên người Bạc Nhan, rồi tự động coi Bạc Nhan thành kiểu người như vậy nhưng bọn họ đã quên, Bạc Nhan chưa bao giờ là loại người đó.
Cô có thói quen nhường nhịn, nhưng Đường Duy biết nội tâm của cô mạnh mẽ đến mức nào, biết trong người cô cất giấu một nguồn năng lượng rất lớn, cũng biết Bạc Nhan và cậu, là cùng một loại người.
Cho nên, Từ Dao tuyệt đối không phải là đối thủ của Bạc Nhan.
Giống như trò hề lúc này của Từ Dao, bị Bạc Nhan không thương tiếc dễ dàng vạch trần, sau đó cô liền thoải mái tựa vào lồng ngực Vinh Sở.
Ánh mắt Vinh Sở khẽ mở lớn, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn phối hợp diễn trò với Bạc Nhan.
“Tôi lười phải quản chút tâm tư tạp nham đó của cô.”
Bạc Nhan vấn tóc lên, không chút để ý, chớp mắt nhìn về hướng Đường Duy, biểu tình ngả ngớn và bất cần cực kỳ giống với những gì Đường Duy đã từng, môi đỏ khẽ mở, thốt ra những lời mập mờ lưu luyến: “Anh muốn có được cái gì thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Nghĩ muốn dùng tôi mà leo lên sao?”
Cuối cùng là một câu chất vấn, không thèm để ý bản thân đang ở trên xe của Đường Duy, Bạc Nhan thẳng thừng nói: “Từ Dao cô muốn ở cùng một chỗ với Đường Duy cũng không phải là lợi dụng tôi à? Đường Duy có thích cô hay không là chuyện của Đường Duy, cô có thể xoay chung quanh anh ta tùy thích, nhưng tôi không cần, đừng có dây dưa đến tôi.”
Khuôn mặt Từ Dao biến sắc, đáy mắt thấp thoáng hận ý vô hình, nhưng cô ta vẫn cười một cách lễ độ, hoàn toàn trái ngược với sự bạo loạn của Bạc Nhan.
“Đừng dính dáng đến tôi, giống như là nếu tôi không bị trừ khử... thì sẽ không phải là Đường Duy
Bạc Nhan đột nhiên thấp giọng, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Đường Duy: “Có phải hay không, cậu chủ Đường?”
Cô gọi cậu là cậu chủ Đường. Đường Duy giận dữ đáp trả: "Lá gan thật lớn, miệng lưỡi cũng lợi hại.
“Có Vinh Sở ở đây, đương nhiên tôi có can đảm.” Đường Duy vừa dứt lời, Bạc Nhan lại nhìn thoảng qua Từ Dao đứng ngồi không yên, cô huýt sáo: “Tôi đã nói đến vậy rồi, cô tự lo cho tốt đi. Lần sau có muốn diễn trò cũng đừng diễn trước mặt tôi, tôi không rảnh đến xem kịch, càng không rảnh so chiêu cùng cô."
Cô hướng mắt về Vinh Sở, cũng không biết là làm cho ai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chưa ai từng thấy một Bạc Nhan hung hãng gây sự như vậy.
Hoặc chính là nói, mọi người đều có thói quen đem mấy chữ "yếu đuối dễ bắt nạt” gắn trên người Bạc Nhan, rồi tự động coi Bạc Nhan thành kiểu người như vậy nhưng bọn họ đã quên, Bạc Nhan chưa bao giờ là loại người đó.
Cô có thói quen nhường nhịn, nhưng Đường Duy biết nội tâm của cô mạnh mẽ đến mức nào, biết trong người cô cất giấu một nguồn năng lượng rất lớn, cũng biết Bạc Nhan và cậu, là cùng một loại người.
Cho nên, Từ Dao tuyệt đối không phải là đối thủ của Bạc Nhan.
Giống như trò hề lúc này của Từ Dao, bị Bạc Nhan không thương tiếc dễ dàng vạch trần, sau đó cô liền thoải mái tựa vào lồng ngực Vinh Sở.
Ánh mắt Vinh Sở khẽ mở lớn, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn phối hợp diễn trò với Bạc Nhan.
“Tôi lười phải quản chút tâm tư tạp nham đó của cô.”
Bạc Nhan vấn tóc lên, không chút để ý, chớp mắt nhìn về hướng Đường Duy, biểu tình ngả ngớn và bất cần cực kỳ giống với những gì Đường Duy đã từng, môi đỏ khẽ mở, thốt ra những lời mập mờ lưu luyến: “Anh muốn có được cái gì thì phải dựa vào nỗ lực của bản thân. Nghĩ muốn dùng tôi mà leo lên sao?”
Cuối cùng là một câu chất vấn, không thèm để ý bản thân đang ở trên xe của Đường Duy, Bạc Nhan thẳng thừng nói: “Từ Dao cô muốn ở cùng một chỗ với Đường Duy cũng không phải là lợi dụng tôi à? Đường Duy có thích cô hay không là chuyện của Đường Duy, cô có thể xoay chung quanh anh ta tùy thích, nhưng tôi không cần, đừng có dây dưa đến tôi.”
Khuôn mặt Từ Dao biến sắc, đáy mắt thấp thoáng hận ý vô hình, nhưng cô ta vẫn cười một cách lễ độ, hoàn toàn trái ngược với sự bạo loạn của Bạc Nhan.
“Đừng dính dáng đến tôi, giống như là nếu tôi không bị trừ khử... thì sẽ không phải là Đường Duy
Bạc Nhan đột nhiên thấp giọng, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Đường Duy: “Có phải hay không, cậu chủ Đường?”
Cô gọi cậu là cậu chủ Đường. Đường Duy giận dữ đáp trả: "Lá gan thật lớn, miệng lưỡi cũng lợi hại.
“Có Vinh Sở ở đây, đương nhiên tôi có can đảm.” Đường Duy vừa dứt lời, Bạc Nhan lại nhìn thoảng qua Từ Dao đứng ngồi không yên, cô huýt sáo: “Tôi đã nói đến vậy rồi, cô tự lo cho tốt đi. Lần sau có muốn diễn trò cũng đừng diễn trước mặt tôi, tôi không rảnh đến xem kịch, càng không rảnh so chiêu cùng cô."
Cô hướng mắt về Vinh Sở, cũng không biết là làm cho ai
Bình luận facebook