Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1317
Chương 1318: Em không cần chị hiến thân vì em
Thái độ này của Tô Nghiêu khiến Lam Thất Thất ở dưới kinh ngạc, không ngờ em trai của Bạc Nhan lại có một mặt hung dữ như thế, cô ấy nói: "Gần đây áp lực của Bạc Nhan rất lớn, cậu đừng nói như thế với cô ấy.
Tô Nghiêu bỗng nhiên nắm chặt ngón tay, siết lại thành nằm đấm.
Áp lực, áp lực.
Chị của cậu ta phải gả cho người ta, cậu ta không có áp lực sao!
Tô Nghiêu vô ý thức lấy mũi chân đẩy cửa: “Mở cửa, ra ngoài nói chuyện!”
Lam Thất Thất chau mày, gần đây nhà cô ấy cứ đón một người rồi lại một người đến thăm hỏi, quả thực không chịu nổi: “Em trai, cậu xuống đây trước đi, ban ngày Đường Duy vừa đến, Bạc Nhan không chịu được kích thích liên tiếp..
Không ngờ Tô Nghiêu thật sự giơ chân lên đạp cửa phòng Bạc Nhan!
Lam Thất Thất kêu to: “Tô Nghiêu cậu muốn làm gì!”
“Bạc Nhan, chị ra đây cho em!”
Cuối cùng, sau khi im lặng vài giây, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người đẩy cửa ra, cửa vừa mở ra, khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu ngây người, vô ý thức giật hầu kết.
Bạc Nhan có một phần tư máu lai, khuôn mặt của cô góc cạnh lại mang theo nét phong tình nước ngoài, hoàn toàn khác cậu ta.
Cậu ta biết, mình và cô không có quan hệ máu mủ gì, từ khuôn mặt đã có thể nhìn ra, cậu ta không có huyết thống gì, thậm chí lai lịch không rõ, chỉ là một đứa con nuôi được nhà họ Tô nuôi dưỡng, không biết đã tu được bao nhiêu phúc để vào dòng họ nhà giàu này, ít phải chịu khổ hơn người bình thường.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy mình được nhà họ Tô nhận vào là trúng xổ số, bay lên đầu cành, có thể sống những tháng ngày tốt lành.
Tô Nghiêu cũng đã từng nghĩ như thế.
Nhưng sau này, cậu ta mới biết, hóa ra, điều này đối với cậu ta mà nói mới là chết người.
Bởi vì giữa cậu ta và Bạc Nhan khong có huyết thống, nhưng luôn bị ngăn bởi một khoảng cách không thể vượt qua.
Cuộc đời này của cậu ta đều là em trai của cô.
Sự thực khách quan này tồn tại trên hộ khẩu, thậm chí có pháp luật làm chứng, dù có thể nào thì cậu ta cũng không thay đổi được.
Đối mặt với Bạc Nhan, Tôi Nghiêu mất sức nói chuyện, dáng vẻ khí thế vốn hung hãn ở ngoài trong chốc lát lặng lẽ, cậu ta chỉ có thể nhìn Bạc Nhan: “Chị nhất định phải lấy chồng sao? Sao đột nhiên... rõ ràng Diệp Tiêu không tốt với chị”
“Nhà họ Diệp và nhà họ Tô kết thông gia, đối với hai nhà chúng ta đều tốt.” Giọng nói của Bạc Nhan rất nhẹ: “Huống hồ, sau này người thừa kế của nhà họ Tô là em, cống hiến lớn nhất mà chị có thể làm cho nhà họ Tô chính là...
“Em không muốn chị gả cho người khác!”
Tô Nghiêu không thể nhịn nổi, khàn giọng kêu lên câu này, giống như kêu xuyên qua linh hồn của mình.
Bạc Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ lên của Tô Nghiêu.
Cậu ta giơ tay, dùng sức ấn lên bả vai Bạc Nhan: “Vì nhà họ Tô sao? Bạc Nhan, nếu sau này nhà họ Tô do em tiếp quản, mà em cần chị vì em trả giá như thế này, vậy thì nhà họ Tô này, em có thể không cần không?”
Em có thể không cần không? Trong lòng Bạc Nhan run rẩy.
“Em không bất lực đến mức này, đến mức chị muốn kết thông gia với nhà họ Diệp, ở cùng em..." Tay của Tô Nghiêu run rẩy ấn bả vai của Bạc Nhan, cậu ta cảm thấy mình sắp mất sức rồi, sắp không nhịn được nữa, nói hết những suy nghĩ của mình đối với chị ấy mà
Thái độ này của Tô Nghiêu khiến Lam Thất Thất ở dưới kinh ngạc, không ngờ em trai của Bạc Nhan lại có một mặt hung dữ như thế, cô ấy nói: "Gần đây áp lực của Bạc Nhan rất lớn, cậu đừng nói như thế với cô ấy.
Tô Nghiêu bỗng nhiên nắm chặt ngón tay, siết lại thành nằm đấm.
Áp lực, áp lực.
Chị của cậu ta phải gả cho người ta, cậu ta không có áp lực sao!
Tô Nghiêu vô ý thức lấy mũi chân đẩy cửa: “Mở cửa, ra ngoài nói chuyện!”
Lam Thất Thất chau mày, gần đây nhà cô ấy cứ đón một người rồi lại một người đến thăm hỏi, quả thực không chịu nổi: “Em trai, cậu xuống đây trước đi, ban ngày Đường Duy vừa đến, Bạc Nhan không chịu được kích thích liên tiếp..
Không ngờ Tô Nghiêu thật sự giơ chân lên đạp cửa phòng Bạc Nhan!
Lam Thất Thất kêu to: “Tô Nghiêu cậu muốn làm gì!”
“Bạc Nhan, chị ra đây cho em!”
Cuối cùng, sau khi im lặng vài giây, trong phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người đẩy cửa ra, cửa vừa mở ra, khuôn mặt đó xuất hiện trước mặt Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu ngây người, vô ý thức giật hầu kết.
Bạc Nhan có một phần tư máu lai, khuôn mặt của cô góc cạnh lại mang theo nét phong tình nước ngoài, hoàn toàn khác cậu ta.
Cậu ta biết, mình và cô không có quan hệ máu mủ gì, từ khuôn mặt đã có thể nhìn ra, cậu ta không có huyết thống gì, thậm chí lai lịch không rõ, chỉ là một đứa con nuôi được nhà họ Tô nuôi dưỡng, không biết đã tu được bao nhiêu phúc để vào dòng họ nhà giàu này, ít phải chịu khổ hơn người bình thường.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy mình được nhà họ Tô nhận vào là trúng xổ số, bay lên đầu cành, có thể sống những tháng ngày tốt lành.
Tô Nghiêu cũng đã từng nghĩ như thế.
Nhưng sau này, cậu ta mới biết, hóa ra, điều này đối với cậu ta mà nói mới là chết người.
Bởi vì giữa cậu ta và Bạc Nhan khong có huyết thống, nhưng luôn bị ngăn bởi một khoảng cách không thể vượt qua.
Cuộc đời này của cậu ta đều là em trai của cô.
Sự thực khách quan này tồn tại trên hộ khẩu, thậm chí có pháp luật làm chứng, dù có thể nào thì cậu ta cũng không thay đổi được.
Đối mặt với Bạc Nhan, Tôi Nghiêu mất sức nói chuyện, dáng vẻ khí thế vốn hung hãn ở ngoài trong chốc lát lặng lẽ, cậu ta chỉ có thể nhìn Bạc Nhan: “Chị nhất định phải lấy chồng sao? Sao đột nhiên... rõ ràng Diệp Tiêu không tốt với chị”
“Nhà họ Diệp và nhà họ Tô kết thông gia, đối với hai nhà chúng ta đều tốt.” Giọng nói của Bạc Nhan rất nhẹ: “Huống hồ, sau này người thừa kế của nhà họ Tô là em, cống hiến lớn nhất mà chị có thể làm cho nhà họ Tô chính là...
“Em không muốn chị gả cho người khác!”
Tô Nghiêu không thể nhịn nổi, khàn giọng kêu lên câu này, giống như kêu xuyên qua linh hồn của mình.
Bạc Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ lên của Tô Nghiêu.
Cậu ta giơ tay, dùng sức ấn lên bả vai Bạc Nhan: “Vì nhà họ Tô sao? Bạc Nhan, nếu sau này nhà họ Tô do em tiếp quản, mà em cần chị vì em trả giá như thế này, vậy thì nhà họ Tô này, em có thể không cần không?”
Em có thể không cần không? Trong lòng Bạc Nhan run rẩy.
“Em không bất lực đến mức này, đến mức chị muốn kết thông gia với nhà họ Diệp, ở cùng em..." Tay của Tô Nghiêu run rẩy ấn bả vai của Bạc Nhan, cậu ta cảm thấy mình sắp mất sức rồi, sắp không nhịn được nữa, nói hết những suy nghĩ của mình đối với chị ấy mà