Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1319
Chương 1320: Kẻ chủ mưu trong đêm, lại xảy ra chuyện
Lam Thất Thất ở dưới tầng nghe thấy tiếng động này cũng kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Tô Nghiêu tái nhợt đi ra ngoài, ánh mắt nghiêm nghị lạnh như băng, như đã hạ quyết tâm đánh chiến đến cùng, Bạc Nhan chân nam đá chân chiêu vội vã đi theo xuống tầng, mắt đỏ ửng kéo tay Tô Nghiêu lại.
"Em bỏ đi làm gì?"
"Đừng ngăn cản em!"
Tô Nghiêu mạnh mẽ gạt tay Bạc Nhan ra, cậu ta đứng lại hít một hơi thật sau, dáng vẻ như cảm xúc không bình tĩnh nổi, cậu ta nói: "Bây giờ chị về nhà họ Tô với em.
Bạc Nhan khựng lại, hô hấp dồn dập: "Rốt cuộc thì em..."
"Em tìm ba nói khéo một chút, chị yên tâm đi Bạc Nhan, nhà họ Tô không ép buộc chị phải gả cho một người đàn ông mà không chị không thích đâu."
Tự nhiên Tô Nghiêu siết chặt bàn tay: "Nếu có thể...chị có thể không phải gả cho Diệp Tiêu, đây là chuyện duy nhất em có thể làm cho chị."
Bạc Nhan đứng đấy, cô cảm thấy cả người rét run: "Nghiêu Nghiêu, em có biết không? Chị đang muốn cho chính mình một cơ hội...
Cả người Tô Nghiêu khẽ run run, như bị sét đánh trúng vậy, ánh mắt không thể tin nổi mình Bạc Nhan: "Chị nói gì?"
"Chị không muốn tiếp tục nữa, vì vậy, bước đi này, chị tự mình bước ra."
Bạc Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt mỏng manh nhưng đôi mắt như bừng sáng lên.
Cô nói: "Vì vậy, cho dù phía trước là địa ngục đang chờ chị, hay từ giờ trở đi dù là ao bùn đầm lầy chị cũng phải bước qua được."
Tối hôm đó, một tin mắt bí ẩn được nhắn đến điện thoại di động của Đường Duy, cậu mở điện thoại lên xem thì bỗng nhiên hai hàng lông mày nhíu lại.
"Đơn Giản."
Đường Duy gọi trợ lý đặc biệt đang tăng ca làm thêm giờ, ném chìa khóa xe cho cậu ta: "Đi cùng tôi ra ngoài một chuyến"
Đơn Giản ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên nhỏ giọng lầm bầm: "Đã hơn nửa đếm rồi...làm gì vậy?"
...
Bạc Nhan tình dậy thì thấy trần nhà rộng lớn lộng lẫy nguy nga, cô sững sở.
Ý thức còn đang mông lung, không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng cô vừa đưa Tô Nghiêu đến vỉa hè đường ngoài kia, sau đó ký ức, đột nhiên tại sao...
Bạc Nhan tê dại phải hít một ngụm khí lạnh, muốn xoay người lại như nhận thấy cơ thể chẳng có sức, cơ bản là chẳng có phản ứng gì cả.
Cô cảm thấy hơi hoảng sợ, lý trí cho cô biết chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với mình, vì vậy cô dùng hết sức lực mở mắt vặt lộn, từ từ nhúc nhích.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng động lạ.
Chiếc chăn đang đắp trên người tuột xuống, hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ đến yêu nghiệt.
Hô hấp Bạc Nhan như ngừng lại, con người co rút trong giây lát, giọng nói cô run run: "Tại sao lại là anh?"
Đường Duy cũng vừa bị thức tỉnh, cơ bản cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi quan sát xung quanh một lượt thì cũng phản ứng lại được.
"Con mẹ nhà nó, bị người ta hãm hại!"
Đường Duy lấy lại ý thức nhanh hơn Bạc Nhan, cậu đứng dậy bước xuống giường nhưng cuối cùng do thuốc chưa hết tác dụng, khi cậu chạm chân xuống đất thì choáng váng không đứng vững phải vịn vào đầu giường.
Cậu quay đầu lại nhìn Bạc Nhan gầy yếu không chút sức lực, đáy mắt bằng hiện ra nhiều cảm xúc khác nhau, sau đó cố gắng kìm nén, nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói từ trong cổ họng phát ra lạnh như băng: "Là ai đưa
Lam Thất Thất ở dưới tầng nghe thấy tiếng động này cũng kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Tô Nghiêu tái nhợt đi ra ngoài, ánh mắt nghiêm nghị lạnh như băng, như đã hạ quyết tâm đánh chiến đến cùng, Bạc Nhan chân nam đá chân chiêu vội vã đi theo xuống tầng, mắt đỏ ửng kéo tay Tô Nghiêu lại.
"Em bỏ đi làm gì?"
"Đừng ngăn cản em!"
Tô Nghiêu mạnh mẽ gạt tay Bạc Nhan ra, cậu ta đứng lại hít một hơi thật sau, dáng vẻ như cảm xúc không bình tĩnh nổi, cậu ta nói: "Bây giờ chị về nhà họ Tô với em.
Bạc Nhan khựng lại, hô hấp dồn dập: "Rốt cuộc thì em..."
"Em tìm ba nói khéo một chút, chị yên tâm đi Bạc Nhan, nhà họ Tô không ép buộc chị phải gả cho một người đàn ông mà không chị không thích đâu."
Tự nhiên Tô Nghiêu siết chặt bàn tay: "Nếu có thể...chị có thể không phải gả cho Diệp Tiêu, đây là chuyện duy nhất em có thể làm cho chị."
Bạc Nhan đứng đấy, cô cảm thấy cả người rét run: "Nghiêu Nghiêu, em có biết không? Chị đang muốn cho chính mình một cơ hội...
Cả người Tô Nghiêu khẽ run run, như bị sét đánh trúng vậy, ánh mắt không thể tin nổi mình Bạc Nhan: "Chị nói gì?"
"Chị không muốn tiếp tục nữa, vì vậy, bước đi này, chị tự mình bước ra."
Bạc Nhan hít sâu một hơi, vẻ mặt mỏng manh nhưng đôi mắt như bừng sáng lên.
Cô nói: "Vì vậy, cho dù phía trước là địa ngục đang chờ chị, hay từ giờ trở đi dù là ao bùn đầm lầy chị cũng phải bước qua được."
Tối hôm đó, một tin mắt bí ẩn được nhắn đến điện thoại di động của Đường Duy, cậu mở điện thoại lên xem thì bỗng nhiên hai hàng lông mày nhíu lại.
"Đơn Giản."
Đường Duy gọi trợ lý đặc biệt đang tăng ca làm thêm giờ, ném chìa khóa xe cho cậu ta: "Đi cùng tôi ra ngoài một chuyến"
Đơn Giản ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên nhỏ giọng lầm bầm: "Đã hơn nửa đếm rồi...làm gì vậy?"
...
Bạc Nhan tình dậy thì thấy trần nhà rộng lớn lộng lẫy nguy nga, cô sững sở.
Ý thức còn đang mông lung, không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng cô vừa đưa Tô Nghiêu đến vỉa hè đường ngoài kia, sau đó ký ức, đột nhiên tại sao...
Bạc Nhan tê dại phải hít một ngụm khí lạnh, muốn xoay người lại như nhận thấy cơ thể chẳng có sức, cơ bản là chẳng có phản ứng gì cả.
Cô cảm thấy hơi hoảng sợ, lý trí cho cô biết chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với mình, vì vậy cô dùng hết sức lực mở mắt vặt lộn, từ từ nhúc nhích.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng động lạ.
Chiếc chăn đang đắp trên người tuột xuống, hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ đến yêu nghiệt.
Hô hấp Bạc Nhan như ngừng lại, con người co rút trong giây lát, giọng nói cô run run: "Tại sao lại là anh?"
Đường Duy cũng vừa bị thức tỉnh, cơ bản cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi quan sát xung quanh một lượt thì cũng phản ứng lại được.
"Con mẹ nhà nó, bị người ta hãm hại!"
Đường Duy lấy lại ý thức nhanh hơn Bạc Nhan, cậu đứng dậy bước xuống giường nhưng cuối cùng do thuốc chưa hết tác dụng, khi cậu chạm chân xuống đất thì choáng váng không đứng vững phải vịn vào đầu giường.
Cậu quay đầu lại nhìn Bạc Nhan gầy yếu không chút sức lực, đáy mắt bằng hiện ra nhiều cảm xúc khác nhau, sau đó cố gắng kìm nén, nghiến răng nghiến lợi nói, giọng nói từ trong cổ họng phát ra lạnh như băng: "Là ai đưa
Bình luận facebook